Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 174

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng buồn bã nói:“Ngươi nhìn ta đi. Ta đâu có thống khổ.”
Nàng hẳn là người đáng phải thống khổ mà, cứu người khác mà cũng xuyên qua tới đây, chẳng những mất đi thân nhân, còn mất đi hoàn cảnh sinh tồn quen thuộc.
Đi vào một địa phương hoàn toàn mới.
Đây là điều nàng không thể nói cho hắn biết, hắn không thể lý giải, cũng sợ hắn nghi hoặc quá mức.
Cứ để chính nàng giữ cái bí mật này đi.
Trong thân thể Hoàng Phủ Cẩn có sự đau xót cùng tức giận cũng đã chậm rãi bình tĩnh trở lại, lại sợ, có thể có một ngày hắn không thể khống chế chính mình hay không, nếu hắn gây thương tổn cho nàng, hắn phải làm sao đây?
Hắn thật cẩn thận ôm lấy nàng, nếu hắn thật sự không tốt, nàng xứng đáng có được điều tốt hơn.
Nhưng là, hắn từ bỏ được sao?
иgự¢ hắn giống như bị người ta dùng đao khoét vậy.
Tô Mạt cười nói:“Ngươi nói ta một chút đi, hắn nói gì với ngươi? Sau này chúng ta cùng nhau tìm cơ hội trả thù lại.”
Hoàng Phủ Cẩn tỉnh táo lại, nhẹ nhàng nói:“Không có gì chúng ta không nói tới hắn nữa. Đi xem ta chuẩn bị phòng cho nàng.”
Hắn ôm nàng, phi thân xuống, mũi chân nhún qua hòn giả sơn và trên hàng rào cây xanh, rồi nhảy vọt hướng về phía hậu viện.
Là một tòa viện hoa cỏ cây cấy sum suê, xung quanh cây cầu nhỏ nước chảy róc rách, thanh u lịch sự tao nhã, không có quá nhiều hoa văn trang sức.
Nhà thuỷ tạ hành lang gấp khúc, trúc hiên, nhà giữa, đều lộ ra phong cách riêng.
Tô Mạt vỗ tay nói:“Ta thích.”
Hoàng Phủ Cẩn nói:“Đây là phòng lão Lục vương gia thích nhất, nghe nói trước kia nữ đế nếu đến chơi trong phủ, sẽ ở tại nơi này.”
Tô Mạt ngẩn ra, vội hỏi:“Nếu là như thế, chúng ta ở không tốt lắm. Vẫn là nên để không tòa viện này.”
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Không cần, nếu đã cho ta, ta có quyền xử trí.”
Hắn dẫn nàng đi dạo quanh quẩn, cả tòa viện rất có hương vị lâm viên Giang Nam, Tô Mạt hiếu kỳ nói:“Vậy ngươi nghỉ ngơi ở đâu?”
Hắn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói:“Đương nhiên là ở tòa viện nên ở.”
Lúc này đoàn người vội vàng tiến đến, cầm đầu là người hành lễ qua quýt, thanh âm ngạo mạn,“Quận vương, bệ hạ đem vài thứ đến tặng.”
Người này nói chuyện thanh âm có chút sắc nhọn, Tô Mạt nhìn hắn một cái, dĩ nhiên là tên thái giám?
Quận Vương phủ cũng có thể dùng thái giám?
Tên thái giám kia ngược lại hành lễ với Tô Mạt,“Tô tiểu thư, chúng ta kêu Lưu Xuyên, nô tài là bệ hạ phái tới hầu hạ Quận vương, chuyên môn giúp quận vương quản lý sự vụ trong phủ.”
Ngược lại so với trong cung cảm giác được sự đề phòng càng nghiêm.
Tô Mạt hướng Lưu Xuyên cười cười, loại tiểu nhân này mặt ngoài là không thể đắc tội, ngược lại phải càng tỏ ra tôn kính hắn.
Nàng cười nói:“Lưu quản gia là người tâm phúc trước mặt bệ hạ, đến quận Vương phủ thực ủy khuất. Ngài cứ uống trà nghỉ ngơi, phái nhóm tiểu tử này đi làm là tốt rồi.”
Lưu Xuyên thấy Tô Mạt cứ như thế khen tặng hắn, trong lòng thực hưởng thụ, nói:“Tô tiểu thư có điều không biết, chúng ta làm nghề ban sai* , nếu làm tốt, đó là chuyện phải làm, nếu là làm hỏng, thì chính là bị hỏi tội .”
*việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa
Nói xong liếc Hoàng Phủ Cẩn một cái,“Quận vương là người có tính cách, ở trong cung đã khiến cho đám nô tài chúng ta bị đánh gậy gộc, đi ra ngoài cung, nếu vô tâm hầu hạ, vậy có phải là muốn bị đánh ૮ɦếƭ sao.”
Tô Mạt nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, nàng như thế nào lại không có nghe chuyện này.
Lưu Xuyên bĩu môi, lắc đầu, chọn Lan Hoa Chỉ nói với Tô Mạt:“Bệ hạ là có lệnh. Để ta hầu hạ quận vương cho cẩn thận, nếu có cái gì sơ xuất chúng ta không đảm đương nổi.”
Hoàng Phủ Cẩn cười lạnh,“Bổn vương ngay cả mỗi bước đi, có phải cũng cần báo cáo với các ngươi hay không?”
Lưu Xuyên hừ một tiếng,“Quận Vương hiểu là tốt rồi.”
Tô Mạt giơ giơ mi lên, áp chế lửa giận, thà đắc tội quân tử chớ đắc tội với tiểu nhân.
Quân tử đấu với tiểu nhân, tiểu nhân thường thắng.
Hoàng Phủ Cẩn tính tình lãnh ngạo, đương nhiên khinh thường cùng với đám hoạn quan này đấu đá, nhưng có đôi khi thường thường chính là lơ đãng một chút sẽ hỏng cả đại sự.
Tô Mạt cười cười, híp mắt nói với Lưu Xuyên:“Lưu công công, quận vương ở trước mặt bệ hạ đều như thế rồi, bệ hạ cũng không biết như thế nào. Ngươi nếu là cảm thấy bất mãn, chẳng lẽ là cảm thấy chính mình so với bệ hạ còn quý giá hơn không tha xâm phạm sao?”
Một câu của Tô Mạt, như không nhuyễn không cứng rắn, kì thực vừa nhuyễn lại vừa cứng.
Đám nô tài này, chính là ỷ vào uy nghiêm của hoàng đế, bản thân làm gì có cái gì để dựa vào.
Nếu là hoàng đế vứt bỏ bọn hắn, hắn nhất định phải ૮ɦếƭ.
Lưu Xuyên sợ tới mức giật mình một cái, vội cười theo:“Tô tiểu thư nói đùa, tiểu nhân làm sao dám như vậy?”
Tô Mạt hừ một tiếng,“Lưu công công, có câu nói người không quen không thể can sự vào chuyện của những người thân. Lại nói là phụ tử người ta lại càng không được tự nhiên, nếu là có người giẫm lên con của hắn, vậy người làm phụ thân kia trên mặt cũng sẽ tỏ rõ không quan hệ tới mình sao. Đôi phu phụ, dù cãi nhau thế nào, nếu là có người nói với thê tử là trượng phu vô năng, vậy thê tử kia cũng phải muốn cùng người ăn thau đủ a.”
Lưu Xuyên sắc mặt đại biến, vội không ngừng quỳ xuống đất dập đầu,“Quận vương chớ trách, tiểu nhân nhất thời hồ đồ .”
Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt nhìn hắn,“Ngươi chỉ cần không đi quá giới hạn, bổn vương mặc kệ ngươi. Ngươi nếu là quá đáng, bổn vương cũng lười thượng tấu thiên thính.”
Ý tứ kia của hắn là nếu chọc hắn nóng nảy, chính là một đao xong luôn, tuyệt đối không nhiều lời.
Tô Mạt cười thầm, Hoàng Phủ Cẩn luôn như vậy, bất quá đối phó với loại tiểu nhân này cũng là hữu hiệu nhất .
Tiểu nhân đều sợ ૮ɦếƭ lại tham tài.
Lưu Xuyên nơm nớp lo sợ đã đi rồi, Tô Mạt phi thân lên, thời điểm ở góc quẹo đưa cho hắn một đống thỏi bạc, cười nói:“Lưu công công bị sợ hãi, chỗ bạc này cho ngươi uống trà an ủi. Ngươi cũng biết, quận vương là cái tính tình gì. Đó là tính nóng nảy thà làm ngọc vỡ chứ không chịu làm ngói lành. Lưu công công phải biết làm như thế nào a.”
Lưu Xuyên nịnh nọt cười rộ lên, những thỏi bạc trắng bóng kia, sáng choe muốn làm mù mắt hắn.
“Tiểu nhân biết, tiểu nhân tự nhiên biết. Tiểu nhân đến quận Vương phủ nơi đây, thì phải là nô tài của quận Vương phủ, quận vương mới là chủ tử của nô tài.”
Tô Mạt cười cười,“Ta hy vọng cùng người thông minh giao tiếp. Bên trên cho ngươi tới làm cái gì, ngươi nghe theo là đúng rồi. Về phần làm như thế nào, mới là ngươi nên cân nhắc. Ngươi làm tốt, quận vương sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi làm không tốt, ngươi cũng biết rồi đấy. Một vị hoàng tử, tùy hứng lên, cho dù uống rượu say rồi đánh ૮ɦếƭ vài người nô tài, hoàng thượng cũng sẽ không quản, bất quá là đổi tân nô tài đến......”
Lưu Xuyên mồ hôi lạnh chảy ròng,“Nô tài biết, nô tài hiểu rõ, đa tạ tiểu thư nhắc nhở.”
Tô Mạt vỗ vỗ tay,“Đi thôi!”
Lưu Xuyên hoảng không ngừng chạy.
Tô Mạt nhìn bóng dáng hắn, ý cười dần dần lộ ra, loại nô tài tham tài này lại sợ ૮ɦếƭ là kiểu đối phó dễ nhất.
Hoàng đế sai hắn đến giám thị Hoàng Phủ Cẩn, bất quá là giám thị thôi, làm cho hắn giám thị, nhưng nếu hắn dám nói hươu nói vượn, đó là muốn bị rơi đầu.
Nàng vừa muốn quay đầu, đã bị một người nắm lấy tay, Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng liếc bóng dáng Lưu Xuyên một cái, lôi kéo Tô Mạt bước đi.
Này quận Vương phủ, bất quá chỉ là nhà giam lỏng hắn mà thôi, nhưng cho dù là địa ngục, nếu là có người dám đối với nàng bất kính hoặc gây ra mấy chuyện xấu với nàng, hắn cũng có thể khiến nơi này tắm trong biển máu, vì nàng chém Gi*t một hồi.
Tô Mạt tùy ý hắn lôi kéo phi thân lên một góc lương đình, trông về phía dưới xa xa, ngói lưu ly màu lục, tầng tầng lớp lớp, hoa cỏ thấp thoáng, rất là đẹp mặt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc