Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 173

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hình chưởng quầy nghĩ đến đám trẻ ở quê nhà đều phải tìm việc để làm, lần này giải quyết được tất cả , đương nhiên là vô cùng tốt.
Đến lúc đó mọi người từ trên xuống dưới đều phải cảm kích hắn.
Hắn choáng váng đầu óc cứ như đang nằm mơ vậy, hèn chi buổi sáng hôm nay Hỉ Thước líu ríu kêu, hơn nữa mí mắt trái cứ giật liên tục.
Thì ra là có hi vọng trong phút chốc, sương mù ảm đạm cũng tan đi, ánh mặt trời chiếu khắp nơi.
Hắn lập tức phân phó tiểu nhị duy nhất còn ở lại,“Đi, không buôn bán nữa, dỡ biển hiệu xuống, chúng ta tìm người hỗ trợ vẩy nước quét sân nhà, sơn sửa lại cửa hàng.”
Tuy rằng cũng không biết ông chủ mới bán cái gì, bên trong cửa hàng phải làm như thế nào.
Nhưng bên ngoài cửa hàng cũ hay mới hắn vẫn là có thể quyết định được.
Sửa sang lại cho mới, cũng là cảnh tượng mới.
Rời Hình gia đi, Tô Mạt cùng Tô Việt hành lễ với Hoàng Phủ Giác,“Ngũ công tử đây là muốn đi đâu?”
Hoàng Phủ Giác ôn nhuận cười, nhìn Tô Mạt,“Nghe nói ngươi muốn đi tìm cửa hàng, ta là hoàng thượng đưa cho người làm chân sai vặt đương nhiên không thể thiếu phần ta tới coi xem sao. Nếu không lão gia tử hỏi đến, chẳng phải là cái gì cũng không biết sao.”
Nói xong hắn ha ha cười.
Tô Mạt bĩu môi, hoàng đế muốn hỏi, hắn tùy tiện phái gã sai vặt tìm hiểu là rõ ràng ngay thôi?
Không nhất định phải tự mình đến?
Không chừng là tới giám thị nàng.
Hoàng Phủ Giác nhìn thấy biểu tình biến hóa trên mặt nàng, cũng không quản, cười nói:“Ta mời khách, đi Túy Hương lâu uống vài chén đi.”
Tô Mạt nhìn Tô Việt liếc mắt một cái, nói:“Nhị ca, ngươi cùng Ngũ công tử đi uống R*ợ*u đi, cho ta một ít thời gian riêng được không hả?”
Ý tứ này muốn nhị ca che giấu giúp nàng.
Trên mặt Hoàng Phủ Giác lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, lại bị tiểu nha đầu này lợi dụng .
Nàng ta muốn đi tìm Hoàng Phủ Cẩn, kết quả còn phải lấy hắn ra làm vật che chở.
Hắn hơi hơi cười nhìn nàng,“Nha đầu, cũng không phải không được, nhưng ngươi lấy cái gì để cảm tạ ta?”
Tô Mạt giơ giơ mi lên, cất giọng thanh thúy nói:“Ngươi nghĩ đi, phàm ta có, ta có thể cho ngươi, tuyệt đối không tiếc.”
Nói xong nàng lôi Kim Kết nhảy lên xe ngựa, kêu xa phu đánh xe đi Lâm Giang Vương phủ.
Lăng Nhược ở bên ngoài chờ nàng, đem nàng ôm xuống xe, đi vào theo cửa hông bên cạnh.
Tô Mạt cười nói:“Tĩnh thiếu gia đang làm cái gì?”
Lăng Nhược nhấp mím môi, thấp giọng nói:“Uống R*ợ*u.”
Tô Mạt nhíu mi, hắn mới nhiêu tuổi chứ, cứ có việc hay không có chuyện cũng đều uống R*ợ*u?
Tô Mạt nhíu mi, hắn mới nhiêu tuổi chứ, cứ có chuyện hay không có chuyện cũng đều uống R*ợ*u?
Mượn R*ợ*u tiêu sầu?
Nàng chạy như bay về hướng sau viện, dọc đường xe ngựa chở đồ đem qua đang đậu ở đây, trong viện có nhiều mụ mụ làm việc nặng và nha hoàn.
Bởi vì hắn chưa thành gia, lại không có mẫu thân, cho nên cũng không có bao nhiêu người.
Nay Lăng Nhược tỷ muội, A Lí ba người họ đều đi theo nàng, sợ rằng người bên hắn càng ít hơn.
Lăng Nhược dẫn Tô Mạt tới góc sâu trong vườn tìm được hắn, hắn đang ngửa mặt lên nhìn hòn giả sơn, trong tay cầm theo một bình R*ợ*u, mùi R*ợ*u tràn ngập, trộn với mùi hoa, có hương vị khác biệt.
Nhưng hôm nay trong lòng Tô Mạt không rảnh để thưởng thức, nàng nhún người một cái xông lên, một cước hung hăng đá về hướng bình R*ợ*u của hắn.
Hoàng Phủ Cẩn nhẹ xoay thân, nâng tay cầm lấy chân của nàng, mảnh khảnh vừa đủ một nắm tay, hắn mở to cặp mắt tối đen, cặp mắt đó bị mùi R*ợ*u như sửa sạch lại càng thêm sáng trong, sóng mắt chảy xiết, kinh ngạc nhìn nàng.
Tô Mạt đứng một chân trên một tảng đá nghiêng, chân phải bị hắn chế trụ, nàng nhíu mày, tức tối nói:“Ngươi làm gì trốn ở chỗ này uống R*ợ*u? Còn ban ngày ban mặt ?”
Hoàng Phủ Cẩn chớp mắt, nàng đứng ngược chiều ánh sáng, tư thế như thế, ánh mặt trời đem nàng bọc lấy, như mạ lên một lớp màu vàng chói mắt.
Hắn không thấy rõ gương mặt của nàng, chỉ có cặp mắt đen bóng kia, tỏ rõ sự phẫn nộ đối với hắn.
Nếu như toàn thế gian đều muốn vứt bỏ hắn, nếu có một ngày nàng phát hiện ra, thật ra hắn cái gì cũng không phải, trên đời này người tốt hơn hắn có nhiều lắm......
*** hắn đau đớn, trên tay dùng sức mạnh hơn, đem nàng kéo vào ***g *** hắn.
Tô Mạt cả kinh muốn vươn tay chống đỡ thân thể, lại bị hắn sít sao đặt ở trong lòng, một tay hắn giữ lấy cái gáy của nàng, đem gương mặt của nàng áp về phía hắn, hôn lên môi nàng.
Tô Mạt trừng lớn mắt, răng môi gắn bó chạm vào nhau, hương R*ợ*u mát lạnh lập tức tràn ngập ra khoang miệng.
Hắn dùng lực *** lấy cánh môi của nàng, như là dùng hết khí lực.
Giống như kẻ ૮ɦếƭ đuối vớ được cái phao.
Giống như người mù cảm nhận được một tia ánh sáng.
Cảm tình sâu sắc thắm thiết kia, cơ hồ như muốn làm nàng bị thương, tựa hồ như muốn hung hăng nghiền nát vò nát nàng ra để hòa nhập *** hắn .
Mới bắt đầu Tô Mạt còn giãy dụa, sau đó tay của hắn sử dụng nội lực, nàng căn bản không thể nào phản kháng, chỉ cảm thấy gân cốt như cũng bị hắn tháo ra vậy.
Nàng không có rơi lệ, ngược lại còn hung hăng cắn môi hắn.
Mới bắt đầu Tô Mạt còn giãy dụa, sau đó tay của hắn sử dụng nội lực, nàng căn bản không thể nào phản kháng, chỉ cảm thấy gân cốt như cũng bị hắn tháo ra vậy.
Nàng không có rơi lệ, ngược lại còn hung hăng cắn môi hắn.
Hắn sợ hãi cả kinh, cả người cứng ngắc, ngưng mắt nhìn nàng cuống quít buông nàng ra.
Sợi tóc nàng hỗn độn, cổ áo bị hắn kéo lệch lộ ra một mảng *** tuyết trắng mềm mại, trên cổ gáy lưu lại tội chứng hắn gây ra.
Hai mắt nàng đen bóng, cánh môi sưng đỏ, thậm chí bị hắn cắn rách, thấm ra nhưng tia máu nhỏ.
Hô hấp của hắn bị kiềm hãm, con ngươi chợt trầm xuống, không chút nghĩ ngợi giơ tay giáng cho chính mình một cái tát.
Hắn đang làm gì vậy?
Mấy năm nay hắn luôn luôn bảo hộ nàng, không cho phép bất luận kẻ nào gây thương tổn đến nàng.
Cũng không nghĩ đến kẻ thứ nhất gây ra thương tổn cho nàng, lại là chính hắn.
Tuy rằng thường xuyên ở một chỗ, hắn cũng bất quá chỉ ôm nàng, ngẫu nhiên hôn lên cái trán của nàng.
Chưa từng giống hôm nay như vậy, thế nhưng......
Hắn vừa hối hận vừa đau đớn, hận không thể *** chính mình.
Tô Mạt hoảng sợ, cái tát thứ nhất ra tay quá nhanh, nàng không kịp phản ứng, cái thứ hai giáng xuống nàng bay tới ngăn cản hắn, gắt gao đè tay hắn lại, nhìn thấy trên làn da trắng như sứ của hắn in đậm dấu tay đỏ ửng, khóe miệng thậm chí còn chảy máu.
*** nàng quặn đau, hung hăng mắng:“Ngươi điên hả!”
Hắn cắn môi, gắt gao nhắm mắt lại, thống khổ lẩm bẩm nói:“Mạt nhi, ta xin lỗi, ta xin lỗi, ta...... Ta đốn mạt.”
Tô Mạt ngược lại cười rộ lên, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm vào hai má hắn,“Bộ dạng thế này sao đi gặp người chứ?”
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng mà hôn lên hai má bị thương của hắn, nhẹ nhàng giống như lông chim xẹt qua, làm cho tâm hắn run lên, nhất thời nảy lên một luồng nhiết.
Hắn sợ, hắn tự ti, hắn cần mạnh hơn, hắn quật cường, hắn lo sợ nghi hoặc, hắn......
Hết thảy mọi thứ, tại đây giờ phút này trong một khắc đều tiêu tan hết.
Tô Mạt nhẹ nhàng mà hỏi:“Hắn làm nhục ngươi sao?”
Ngoài hoàng đế ra, không ai có thể làm cho hắn không khống chế được như vậy?
Mới vừa rồi thời điểm hắn cưỡng hôn của nàng, nàng cảm giác được trong cơ thể hắn có một luồng khí ***, ánh mắt hắn trống rỗng, hắn có nhu cầu cấp bách muốn lấy cái gì đó đến lấp bằng đi cái thứ vừa bị rút đi.
Ngoài hoàng đế ra, ngoài người thân nhân nhất của hắn, ai còn có thể lấy đi tâm trạng của hắn?
Nàng đau lòng không thôi, nằm ở trong lòng hắn,“Ngươi thật khờ, làm cái gì phải khổ sở? Hắn nếu đối với ngươi tốt, ngươi liền nhận hắn, nếu hắn đối với ngươi không tốt. Ngươi liền không thèm nhận hắn làm cha. Thế gian này có hàng vạn hàng ngàn thứ quý giá, sung sướng có trăm ngàn loại. Thống khổ lại chỉ có một loại, đó là chính ngươi gia tăng cho chính ngươi mà thôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc