Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 169

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nay nhờ vào Tô Mạt, hắn cũng nhân cơ hội hiểu rõ một chút loại tình cảm quấn quít cha mẹ của trẻ nhỏ.
Rất có tư vị làm nũng.
Tô Nhân Vũ trong lòng khoái chí, cũng không so đo nhi tử trong đầu tính toán cái gì, chỉ quan tấm tới Tô Mạt cười với hắn là tốt rồi.
Lúc này Hỉ Thước chậm rãi đi đến, nàng tỉ mỉ trang điểm một phen, khuôn mặt trắng noãn, bới kiểu tóc buông dài rũ xuống, cài một cây trâm hoa bạch hợp bằng ngọc bích, mang một đôi khuyên tai bích tỉ, lộ ra chiếc gáy dài trắng nõn nà, trên người mặc chiếc áo mỏng mùa xuân màu hồng cánh sen, phía dưới phối với chiếc váy nguyệt sắc, càng lộ ra thân hình thon dài, phong tư yểu điệu.
Một làn hương hoa mai đánh úp tới.
Tô Nhân Vũ ánh mắt bỗng ngưng lại, lập tức nói:“Không có người ngoài, ngồi xuống đây đi.”
Hỉ Thước hành lễ xong, ngồi xuống bên cạnh hắn, giúp hắn châm R*ợ*u.
Trên người nàng có mùi hương nhàn nhạt như có như không thản nhiên vây hãm chóp mũi Tô Nhân Vũ, hơn nữa vì uống R*ợ*u, nhất thời thân thể Tô Nhân Vũ dấy lên một trận khô nóng.
Tô Mạt cười thầm, đứng dậy nói:“Mọi người uống đi, ta đi bên kia nhìn xem nấu canh đã được chưa.”
Nói xong nháy mắt với Tô Việt.
Tô Việt từ lúc thấy Hỉ Thước tiến vào thì biết chuyện gì xảy ra rồi, lập tức tìm cái cớ là đi tiểu tiện.
Bọn họ vừa đi, trong phòng nhất thời an tĩnh lại, chỉ có Tô Nhân Vũ uống R*ợ*u thanh âm di chuyển của ống tay áo.
Hỉ Thước giúp hắn châm R*ợ*u, hắn cầm tay nàng, thở dài,“Ngươi trang điểm như vậy, thật ra có hình bóng của Doanh nhi trong đó, còn có mùi hương kia......”
Hỉ Thước vừa nghe sắc mặt đại biến, vội quỳ xuống,“Lão gia, nô tỳ, nô tỳ không phải cố ý.”
Tô Nhân Vũ vươn tay kéo nàng, thản nhiên nói:“Không phải lỗi của ngươi.”
Hắn chỉ biết nha đầu kia ý đồ xấu rất nhiều, không tốt như vậy thỉnh hắn uống R*ợ*u.
Hắn uống cạn ly R*ợ*u, ánh mắt ௱ô** lung đã muốn say, sóng mắt giàn giụa mờ ảo, tựa hồ như thấy một nữ tử dịu dàng thông tuệ, xinh đẹp động lòng người từ ngoài cửa bước vào nhìn hắn một cái rồi đi.
Hắn cảm thấy đau xót, vươn tay muốn bắt lại, lại chỉ có một mùi hương nhàn nhạt còn vương lại.
Giống hệt như nàng.
Hắn buồn bã uống R*ợ*u, lẳng lặng không phát ra tiếng, Hỉ Thước một tiếng không dám nói ra, chỉ yên lặng rót R*ợ*u cho hắn.
Uống đã đủ , hắn đứng dậy, quơ quơ, Hỉ Thước vội đỡ lấy hắn.
Hơi thở hắn dày đặc, cúi đầu ở nàng gáy nàng,“Trở về đi.”
Lôi kéo Tô Việt tránh ở chỗ tối là Tô Mạt đang nhìn Tô Nhân Vũ cùng Hỉ Thước đi rồi, che miệng cười hì hì.
Tô Việt nhịn không được Pu'ng nàng một cái,“Ngươi là tiểu quỷ này.”
Tô Mạt quyệt miệng,“Chẳng lẽ ca ca không muốn phụ thân một lần nữa được hạnh phúc sao?”
Nữ nhi đều phải lớn lên, chung quy sẽ phải rời khỏi hắn, hắn không nên tử thủ chuyện tình cảm trong quá khứ, phải thoát ra tiến về phía trước.
Tô Việt nhìn nàng, nghiêm túc hỏi:“Nếu...... Nếu là hắn không còn nữa, ngươi cũng sẽ như vậy khuyên chính mình ư?”
Tô Mạt mày nhất ninh,“A ha, ngươi nói cái gì chứ.”
Tô Việt biếc nhác cười,“Đổi phương thức khác, ta nói nếu, chính là nếu, ngươi không còn nữa, ngươi sẽ hy vọng hắn cùng nữ nhân hạnh phúc chứ?”
Tô Mạt ngẩn ra, loại vấn đề này, là không thể so sánh giống nhau a.
Không đến lúc thời điểm phát sinh trên người mình, ai cũng không biết chính mình sẽ như thế nào.
Đôi phu thê ồn ào ầm ĩ suốt ngày, lại dây dưa cả đời với nhau.
Nhìn như cặp phu thê ân *** ái, nói hưu thê liền hưu.
Không đến khi sự việc nảy sinh, ai cũng không biết chính mình sẽ như thế nào.
Nàng không muốn suy nghĩ tới, thầm nghĩ sẽ hết sức làm thật tốt, sẽ không làm cho những sự việc ngoài ý muốn này phát sinh.
Có lẽ lúc còn trẻ, tương tư quá nặng, là sẽ không chịu tiếp nhận người khác.
Nhưng tuổi lớn dần lên, cũng sẽ không yêu được người nào khác, vì muốn tìm người bạn, để bớt cô độc, thì có khả năng a.
Nàng thở dài, nàng không muốn phụ thân yêu thương nữ nhân khác.
Dù sao Hỉ Thước vốn là thiếp của hắn, nàng chỉ hy vọng hắn có thể nhìn thấy cái tốt của nàng, làm cho nàng ta sẽ không khổ sở như vậy.
Loại chuyện này không có đúng sai, chỉ có an tâm cùng bất an.
Kỳ thật mặc kệ có yêu nhau sâu sắc bao nhiêu, trước khi ૮ɦếƭ, cũng sẽ hy vọng người yêu của mình khi không có mình bên cạnh sẽ sống vui vẻ, sẽ không cô độc cơ cực cả đời.
Hoàng đế lên tiếng, cho phép Tô Mạt không cần đi Thái Học học tập, có thể bận bịu việc buôn bán hương liệu trước tiên.
Tô Mạt sai người đem tới nhà Triệu tiên sinh tặng một ít hương liệu gọi là quà quê cây nhà lá vườn, kết hợp sự quý giá cùng mới mẻ, là loại khiến sư nương sẽ rất vui khi nhận được.
Tiên sinh về nhà cũng hãnh diện.
Bởi vì Tô Mạt sớm đã có tính toán mớ xửa hàng, đã sai người lưu ý trong kinh có cửa hàng mặt tiền tốt nào muốn cho thuê hoặc là bán, chỉ là hơn nửa năm nay nàng đều không nhận được tin tức có căn nào thích hợp .
Cho nên lần này, Hoàng Phủ Giác đề nghị kêu nàng hợp tác cùng với hoàng gia, nàng lập tức đáp ứng.
Cùng hoàng gia hợp tác, mặt tiền cửa hiệu dễ tìm, đồng thời ứng phó với đám binh sĩ lưu manh và bọn nha dịch đi tuần tra trong kinh thành, cũng dễ dàng, không cần sợ hãi.
Nếu không cửa hàng vừa mới mở được ra, những người đó giống như ruồi bọ vây đến, cả ngày tới tống tiền đòi tiền, không làm ăn được còn có khả năng gặp phải chuyện lên quan xét xử.
Nay có hoàng đế làm chỗ chống lưng, nhị điện hạ cùng ngũ điện hạ ngồi trấn giữ ở đó, phóng tầm mắt ra khắp toàn bộ kinh thành, ai dám không để cho nàng buôn bán yên lành chứ?
Mấy ngày sau, lão phu nhân cùng đại tiểu thư từ vườn hoa trở về, Tô Nhân Vũ cũng từ trong cung đưa đến một tin tức.
Mọi người đều ngồi vây quanh ở trong phòng lão phu nhân ăn chút điểm tâm, thưởng hoa xuân, nghe hắn nói chuyện.
“Bệ hạ rốt cục đã hạ quyết tâm muốn phong vương .”
Tinh quang trong mắt lão phu nhân chợt lóe lên, nhìn Tô Nhân Vũ,“Nhị điện hạ có được phong tước không?”
Hoàng Phủ Cẩn trước nay không được sủng, mọi người luôn luôn nhìn hắn như thế nào trước, bởi vì việc này sẽ quyết định phương thức kết giao cùng thủ đoạn kế tiếp các đại gia tộc.
Tô Nhân Vũ nói:“Có. Nhị điện hạ là Lâm Giang vương.”
Tô Mạt tức giận đến lông mày dựng đứng lên, nhẹ nhàng hừ một tiếng, Lâm Giang vương là quận vương, hoàng đế đây là biểu đạt khinh miệt đối với Hoàng Phủ Cẩn sao?
Nàng phồng miệng lên không nói gì.
Lão phu nhân nhìn nàng một cái, lại hỏi:“Các hoàng tử khác còn có được phong vương không?”
Tô Nhân Vũ lắc đầu,“Bệ hạ nói Ngũ điện hạ còn nhỏ, sau hai năm nữa, để cho nhị điện hạ phong vương trước, ra khỏi cung ở. Vương phủ cũng đều chỉ định rồi , tòa nhà Vương phủ ở ngoài cửa hoàng thành Đông An. Nguyên là tiền triều phủ đệ của Lục lão vương gia.”
Tiền triều Lục lão vương gia, là Lục bá phụ của nữ đế, nghe nói từ nhỏ rất mực yêu thương nữ đế, sau đó không biết vì nguyên nhân gì hai người càng ngày càng gây ra bất hòa.
Lúc trước khi nữ đế nhường ngôi, gây ầm ỹ với Lục vương gia một trận, đem hắn đuổi ra khỏi kinh thành, sau đó đuổi đến Nam Việt.
Tiền triều vương gia ở đất phong là có thể có được số lượng quân đội nhất định, để trấn thủ biên cương.
Sau đó lão vương gia đã không đến kinh thành nữa, chỉ có hàng năm hai lần vào chầu mừng lễ, đem lễ vật dâng tặng vào trong cung.
Nghe nói Lục vương gia cùng hiện tại hoàng đế quan hệ cũng không tệ lắm, ngược lại còn tốt hơn với nữ đế, năm đó thời điểm hoàng đế làm hoàng phu, lục vương gia cũng rất thưởng thức hắn.
Tòa Lục vương phủ kia, ở hoàng thành ngoại, là địa phương gần sát nội thành nhất.
Mấu chốt là quy chế của nó lại là quy chế Thân vương, nhà cửa bên trong liền nhau, nghe nói có hơn tám ngàn gian.
Điều này, tất cả mọi người đều thấy rất khó hiểu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc