Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 166

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng đế hơi hơi vuốt cằm,“Chuẩn .”
Mọi người lần lượt bước lên xe ngựa, Tô Mạt đi cùng xe với nhị tiểu thư, tam tiểu thư đi theo hầu hạ Hoàng Phủ Kha .
Tô Mạt đã sớm dặn dò Lan Như lưu lại, bởi vì có hoàng đế ở đó nên tỷ đệ Phương Oánh đều núp ở phía sau đại viện.
Mọi người vừa đi bọn họ sẽ ra ngoài hoạt động, Tô Mạt muốn Lan Như âm thầm theo dõi bọn họ thật tốt, xem bọn hắn rốt cuộc muốn cái gì.
Lan Như sau khi đáp ứng liền ở lại vườn hoa.
Xa mã yết yết lại một đường chậm rãi hồi kinh.
Trở lại kinh thành, người phải hồi cung thì hồi cung, người phải hồi phủ thì hồi phủ, mọi việc diễn ra ngay ngắn có tự không hề có chút loạn.
Hoàng Phủ Cẩn đi theo hộ giá, tuy rằng từ đầu tới cuối không nói lời nào nhưng chỉ cần một ánh mắt, nhóm vũ lâm vệ liền biết ý tứ của hắn.
Ngày xưa còn dám diễu võ dương oai,… còn lần này tất cả hầu như ngoan ngoãn mang theo cái đuôi thành thành thật thật .
Vị vương gia này không đơn giản, mới năm tuổi đã dám *** .
Cho dù không được hoàng thượng sủng, nhưng lấy tội danh giết vũ lâm vệ cá biệt thì hoàng đế có muốn cũng không thể phế hắn được.
Lúc này đây, dù là nửa điểm bọn họ cũng không dám khác người , một đám so với con thỏ còn nghe lời nhu thuận hơn a.
Hoàng Phủ Giác cưỡi ngựa đi đến bọn họ thái tử bọn họ, cười nói:“Đừng nhìn nhị ca ngày thường mặc kệ mọi chuyện, một khi đã quan tâm đúng là không giống người thường. Ngươi xem mấy vũ lâm vệ này cùng Cẩm Y vệ, ngày thường rõ ràng là một đám hận không thể hoành hành giống như cua, làm sao có như vậy ngoan như vậy.”
Thái tử mắt lạnh đảo qua Hoàng Phủ Cẩn, hừ một tiếng,“Vậy thì làm được gì nào?”
Không được sủng, chính là không được sủng.
Lại không có thế lực bên ngoại, Thục phi cũng đã ૮ɦếƭ vài năm , ai còn dám đến bảo hộ hắn?
Cả triều văn võ cũng không có ai dám thay hắn nói chuyện .
Hắn chỉ nắm mỗi binh quyền lại nói toàn bộ binh lính kia là của hoàng phu nhiếp chính vương của hoàng đế năm xưa, thân vệ đội có nhiệm vụ xung phong liều ૮ɦếƭ bảo vệ hoàng đế.
Nếu không hoàng đế sao yên tâm giao cho hắn?
Chê cười.
Thái tử đánh sai nha chạy, Tô Trì lập tức đuổi kịp.
Hoàng Phủ Giác thản nhiên cười, Hoàng Phủ Giới đuổi theo,“Ngũ Ca, các ngươi nói cái gì đó?”
Thật sự là phiền muộn nga, mọi người chẳng để ý đến hắn, nhị ca lạnh như băng , Ngũ Ca cùng tam ca nói chuyện.
Tô Mạt liền tránh ở trong xe vô thanh vô tức, hắn muốn tìm người nói chuyện cũng chẳng tìm được ai.
Thật sự là phiền muộn nga, mọi người thế nhưng cũng không để ý đến hắn, nhị ca lạnh như băng , Ngũ Ca cùng tam ca nói chuyện.
Tô Mạt liền tránh ở trong xe vô thanh vô tức, hắn muốn tìm người nói chuyện cũng chẳng tìm được ai.
Hoàng Phủ Giác cười cười, ôn nhu nói:“Ngươi cũng lớn lớn rồi không thể ham chơi như vậy.”
Hoàng Phủ Giới buồn bực nói:“Ngũ Ca, ta ham chơi bao giờ ?”
Hoàng Phủ Giác nhìn hắn một cái,“ Không biết thật?”
Hoàng Phủ Giới lập tức cười ha ha,“A, ta đi trước a.” Đánh ngựa đào tẩu .
Hoàng Phủ Giác cũng không quản hắn, vài Cẩm Y vệ tiến lên,“Ngũ gia, buổi tối muốn hay không uống R*ợ*u đi? Chúng tiểu nhân nhớ ngài lắm.”
Hoàng Phủ Giác liếc bọn họ liếc mắt một cái, cảnh cáo nói:“Khi nào thì cho ta lên làm gia rồi? Ta nay chính là hoàng tử, phải gọi là công tử mới phải .”
Thị vệ vội hỏi khiểm,“Điện hạ khiêm cung, là chúng tiểu nhân rối rắm. Ngũ điện hạ, uống R*ợ*u đi, các huynh đệ rất nhớ ngài.”
Hoàng Phủ Giác cười nói:“Ngươi thay ta mời khách, hai ngày nay ta có việc, không còn thời gian lĩnh thêm việc khác nữa .”
Thị vệ một bên chúc mừng một bên vui mừng, ngũ điện hạ hướng đến hào phóng, hắn nói mời khách khẳng định phải là nhất Pu't xa xỉ vào .
Hoàng Phủ Giác ruổi ngựa vào cung, bên kia hoàng đế đã muốn xuống xe ngựa, lên kiệu, được vũ lâm vệ nâng đến ngự thư phòng.
Đi được chốc lát, hoàng đế nhớ tới đến cái gì, liền phân phó:“Đi truyền tả hữu tướng, Tô quốc Công, còn có bộ binh Thượng Thư, lại bộ Thượng Thư, Lễ bộ Thượng Thư cùng Thị Lang đến.”
Lưu Ngọc khó hiểu, vừa trở về chẳng lẽ lại làm đại sự? Trong cung cùng kinh thành cũng không có đại sự gì a.
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng một phút hắn cũng không dám trì hoãn, lập tức phân phó người đi kêu.
Tô Mạt về tới nhà, không thiếu được vừa thông suốt bận việc, các món lễ vật đều được chia ra đưa các nha đầu đem dến cho các vị di nương mỗi người một phần, chỉ duy nhât Vương phu nhân không có.
Nàng cảm thấy mình không cần có cái nghĩa vụ đi lấy lòng, hiếu kính nàng ta.
Vì chuyện lễ phục của Tô Mạt mà Dương di nương bị lão phu nhân hung hăng trách phạt một phen, nay chỉ có thể ở trong tiểu viện không được tùy tiện bước ra ngoài.
Tô Mạt mang theo Kim Kết cùng một tiểu nha đầu mang theo nước hoa của vườn hoa mang đên phòng cũ của Hoàng Oanh.
Hạ nhân ở đây đáng tin cậy nhất đối với nàng là Kim Kết cùng Hoàng Oanh.
Kim Kết hoạt bát hiếu động, Hoàng Oanh văn tĩnh cẩn thận, một người đi theo nàng, một thủ ở nhà, mỗi người một công việc, mỗi người một nhiệm vụ không hề có sai lầm.
Nếu không ai thủ ở phòng nàng, chỉ sợ không biết đủ những chuyện Vương phu nhân làm .
Hiện tại, Tô Mạt một chút cũng không tin Vương phu nhân chịu sống yên ổn.
Nếu cho nàng ta một chút lực, chỉ sợ nàng sẽ phản ngay.
Tô Mạt trước dẫn người đi thăm phòng Hỉ Thước di nương, lại nói tiếp, từ ngày nàng đi vào thế giới này, Cố di nương tuy rằng là mụ mụ ruột của nàng, dù là nàng ta cùng phụ thân phi thường yêu nhau nhưng tất cả đều đã là thiên nhân vĩnh cách , hơn nữa Hỉ Thước yêu Quốc Công như thế. Tô Mạt hy vọng hắn có thể tiếp nhận Hỉ Thước, chấp nhận người mới không có nghĩa là đã quên đi người xưa.
Bởi vì người ૮ɦếƭ thì thoải mái, mà người còn sống lại chịu khổ.
Hỉ Thước thấy Tô Mạt thế nhưng tự mình đến cảm thấyvô cùng bối rối, liền nghênh đón nàng vào nhà.
Tô Mạt cười nói:“Ta cùng tỷ tỷ có làm một ít nước hoa, giờ đưa cho di nương dùng thử xem.”
Nàng tặng đủ loại kiểu dáng , cuối cùng chỉ chỉ bình nước hoa hương chanh, đối Hỉ Thước nói:“Ngũ nương, cái này ngươi lấy lau vào buổi tối. Không cần nhiều , một chút là tốt rồi.”
Nàng khoa tay múa chân một chút, mở ra nút lọ, dùng trâm đầu dích một chút, bôi vào cổ tay, sau tai cùng dưới gáy Hỉ Thước.
Loại hương chanh không hẳn giống với mấy loại hiện tại, có vẻ thanh nhã lại kéo dài.
Hỉ Thước ngửi ngửi, rất là thích,“Tiểu thư cho ta cái này, ta như thế nào có thể cảm tạ ngươi?”
Tô Mạt cười cười,“Di nương đã rất tốt với ta rồi, còn muốn cảm tạ cái gì nữa?”
Nàng cười chân thành, Hỉ Thước cảm giác được mạnh mẽ nàng đang nói cho chính mình biết nàng thừa nhận nàng là tứ tiểu thư .
Hỉ Thước kinh ngạc lẩm bẩm nói:“Tứ, a, ngũ tiểu thư.”
Tô Mạt mỉm cười,“Ngũ nương, ta là tứ tiểu thư, lão phu nhân đã chấp thuận cho ta về nhận tổ tông . Chờ hắn trở lại sẽ tiến tên ta vào gia phả.”
Trước kia vì Đỗ Quyên không được sủng nên nữ nhi của nàng không được nhập gia phả . Nhất là Tô Nhân Vũ, hắn phản cảm, chán ghét, đương nhiên không nghĩ không để ý cho các nàng.
Hỉ Thước vui mừng phát khóc, lấy khăn sống ૮ɦếƭ lau nước mắt,“Tiểu thư chớ trách, ta, thật sự rất vui mừng.”
Như vậy tâm ý của lão gia cũng cuối cùng đã được hiểu rõ.
Trước đây hắn luôn thở dài thở ngắn vì tiểu thư không chịu tiếp nhận hắn, rồi lại vì thân nữ biến nghĩa nữ, không thể nhập gia phả.
Nhưng nay tốt lắm, giai đại vui mừng.
Tô Mạt vỗ vỗ tay Hỉ Thước, cười nói:“Cám ơn ngũ nương.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc