Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 164

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lão phu nhân tiếp tục nói:“Ta biết ngươi có oán hận. Ta cũng có, nhưng vì gia tộc, chúng ta không có cách nào khác. Nếu sinh ở Tô gia, vậy thì không phải chỉ có một người, cũng không thể mở miệng ra là có thể nuốt gọn mọi người. Chỉ có cắm rễ ở gia tộc, gia tộc thịnh vượng phát triển, cá nhân sẽ thịnh vượng phát triển. Ngươi có thể trách ta, vì sao không có xử trí đại phu nhân. Ta vì sao không xử trí nàng ta, hiện tại ngươi lớn rồi, ngươi biết tại sao không?”
Lão phu nhân ngẩng đầu nhìn Tô Mạt, cặp mắt kia ngày thường hòa ái hiền lành, nay bắn ra tia sắng sắc bén thâm trầm, lộ ra trí tuệ nhân sinh tôi luyện mà thành.
Tô Mạt không kiêu ngạo không siểm nịnh, không quan tâm hơn thua đối diện cùng bà ta,“Ta biết!”
Lão phu nhân khẽ cười cười, gật gật đầu, cổ vũ nói:“Nói ra nghe một chút xem.”
Tô Mạt nhìn bà ta, thanh âm trầm ổn trong trẻo,“Lão phu nhân nếu là vì gia tộc, thì phải là xuất phát từ nơi này. Đại phu nhân tuy rằng tàn nhẫn, hại người rất tàn ác, nhưng là vì thanh danh gia tộc, cũng không thể động tới nàng ta. Nếu động tới, như vậy nề nếp danh gia của Tô gia sẽ được người ta xem thường, tiền đồ của đại ca, hôn sự của đại tỷ, đều sẽ gặp trở ngại. Cục diện phát triển không ngừng của Tô gia sẽ bị thay đổi lớn. Hơn nữa, thế lực nhà họ Vương lớn mạnh, lại nói tiếp, ở trong triều đình nhà họ Vương so với Tô gia có mối quan hệ với quan lại càng rộng hơn. Tô gia bất quá là dựa vào bệ hạ phá lệ chiếu cố mà thôi.”
Nàng nói được những câu sâu sắc, khiến cho lão phu nhân cũng không thể không gật đầu, nha đầu này, mình không nhìn lầm, quả nhiên là nhân trung long phượng.
Tuổi còn nhỏ, tất cả đều hiểu rõ.
Lão phu nhân nói:“Cho nên, ta muốn cho ngươi ghi tạc dưới danh nghĩa của đại phu nhân, như thế, ngươi về sau chính là đích nữ chân chính, không ai dám dám nhìn ngươi coi thường.”
Tô Mạt ngạo nghễ nói:“Nếu ta chỉ là dựa vào một cái thân phận đích nữ mới có thể làm cho người ta không dám khinh thường nhìn ta ta. Như vậy ngay cả ta tự chính ta đều phải xem thường chính ta.”
Lão phu nhân ngẩn ra, nhất thời trong ***g *** dội lên một trận tức giận, nha đầu này, tuy rằng trí tuệ thông minh nhưng cũng không biết phân biệt tốt xấu, không dễ khống chế.
Tô Mạt tiếp tục nói:“Lão phu nhân, ta lý giải được tâm tư cùng nỗi khổ của ngài. Nhưng không có nghĩa là ta đồng ý. Đại phu nhân hại ૮ɦếƭ thân nương ta, hại ૮ɦếƭ người nhiều như vậy, hoặc là là *** thì đền mạng, hoặc là được làm vua thua làm giặc. Thế gian này không có sự công chính và công bằng thật sự, người không vì mình trời chu đất diệt. Nói nữa cũng vô dụng thôi.”
Không phải nói thế gian không có chí công vô tư .
Chí công vô tư hơn phân nửa là ở thời điểm mọi người cùng chung hoạn nạn, ai cũng không có cái ăn, không có cái mặc, thời khắc sinh mệnh bị uy hiếp.
Thời điểm chân chính có sự an toàn hoặc sự nguy hiểm, đa số mọi người đều sẽ hướng tới chỗ an toàn để tập hợp lại, thậm chí không tiếc đem người khác giẫm xuống chân mình để ngoi lên.
Đây là do thời đại tạo nên, bản tính nhân loại tạo nên, nàng không cảm thấy là bản thân có gì sai cả.
Thời điểm nàng thật sự có năng lực, tận dụng khả năng chiếu cố người khác, giúp đỡ người khác, nhưng thời điểm nàng bị nguy cơ vây hãm, thậm chí còn muốn quên đi sự thù hằn đi giúp kẻ thù của nàng!
Nàng có phải là thánh mẫu đâu?
Bảo nàng kêu Vương phu nhân là mẫu thân?
Mắc cười, nàng cho dù là có tuyệt đường, hai bàn tay trắng, cũng làm sao có thể nhận bà ta làm mẫu thân của nàng được?
Nhất là từ sau khi bà ta phóng hỏa thiêu ૮ɦếƭ nàng?
Tô Mạt ánh mắt lạnh lẽo nhìn lão phu nhân, hiện tại cũng nhìn được rõ, nàng và lão phu nhân cũng không cùng một loại người.
Lão phu nhân so với nàng ẩn nhẫn hơn, so với nàng dịu ngọt hơn, so với nàng hiểu được xem xét thời thế hơn.
Nàng cũng có thể, nhưng chính là không có cách nào khác nhẫn như thế được.
Sự kiên cường khí khái trong xương cốt, bản tính như giông bão, khiến nàng không có cách nào khác thỏa hiệp.
“Nếu ngươi bắt buộc phải như thế thì sao?” Lão phu nhân yên lặng nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm, thanh âm uy nghiêm, tư thế không cho phép người khác cự tuyệt.
Tô Mạt mỉm cười, chậm rãi nói:“Lão phu nhân, có loại người thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành. Ngài phải tin rằng, thế gian có người như vậy. Ta tình nguyện rời khỏi Tô phủ, mọi người từ nay về sau không còn liên quan gì cả, cũng sẽ không nhận kẻ thù sát hại nương ruột làm mẫu thân của chính mình.”
Lão phu nhân sắc mặt phát ra sự lạnh lẽo, nhất thời giận dữ, nhảy dựng lên, đứng trên mặt đất.
Từ trên cao nhìn xuống trừng mắt với Tô Mạt.
Tô Mạt không chút nào sợ hãi, không tránh đi cái trừng mắt đó lại trừng mắt nhìn trở về, chậm rãi nói:“Ta biết ý tứ của lão phu nhân. Ngươi đơn giản là muốn để ta làm đích nữ, như vậy, về sau ta có thể vì Tô gia ra thêm sức lực. Nếu đã được bệ hạ thưởng thức, ở trong triều cũng có thể càng thêm nở mày nở mặt.”
Lão phu nhân thấy nàng thẩn nhiên một lời có thể nói toạc mục đích của chính mình, không khỏi hí mắt lại, thản nhiên nói:“Ngươi là nha đầu thông minh. Ta đã xem nhẹ ngươi. Không nên coi ngươi là một đứa nhỏ.”
Tô Mạt nhếch môi, đuôi mắt nghiêng bới lên, cặp mắt to mà sáng kia vẽ lên một độ cong hài hước nói,“Lão phu nhân, làm người phải khống chế được chính mình mới có thể khống chế được người khác.”
Lão phu nhân hừ lạnh, giận quá hóa cười, đã không có cách nào khác lý luận cùng nàng nữa.
Tô Mạt thấy đạt được mục đích rồi, bèn nói:“Ta tuy rằng sẽ không nhận Vương phu nhân làm mẫu thân, nhưng Quốc Công cũng là phụ thân ta. Điểm ấy là không thể thay đổi. Lão phu nhân cảm thấy, chẳng lẽ huyết mạch tương liên giữa phụ thân và nữ nhi, còn để không thắng nổi cái danh phận đích nữ và thứ nữ sao?”
Lão phu nhân nay đã bình tĩnh trở lại, lập tức liền nghĩ thông suốt, chỉ cần nàng là đứa nhỏ của Tô gia, nàng làm nở mày nở mặt cho Tô, còn so đo cái gì chứ.
Nếu nàng được hoàng đế sủng ái, làm vương phi của vị hoàng tử nào đó thậm chí làm thái tử phi, thì có vấn đề gì chứ.
Điều này không phải đã chứng minh, Tô gia giáo đạo có phương pháp, thứ nữ cũng có thể xuất sắc như thế sao?
Nàng cười cười, nói:“Ngươi đi chơi đi. Ta cũng mệt mỏi rồi. Bất quá lần này trở về, cho ngươi nhập gia phả. Ngươi không phải nghĩa nữ của Tô gia, mà là Ngũ tiểu thư chân chính.”
Tô Mạt thật ra không để tâm làm Ngũ hay Tứ tiểu thư, dù sao nàng hiện tại để ý bất quá là người phụ thân cưng chiều nàng mà thôi.
Nàng dù sao cũng không thể bỏ mặc người phụ thân này.
Nàng gật gật đầu, dập đầu một cái vớilão phu nhân,“Lão tổ mẫu, ta đi chơi đây.”
Lão phu nhân lên tiếng, hơi hơi khép mắt, lại nói:“Có đôi khi đừng quá làm càn cùng hoàng đế. Phải có chút bổn phận làm thần tử.”
Tô Mạt đáp ứng rồi cáo từ đi ra ngoài.
Tô Việt đón nàng, đưa hoa tay trong tay trao cho nàng, đi cùng nàng ra ngoài,“Lão tổ mẫu không làm khó ngươi chứ.”
Tô Việt đi theo lão phu nhân lớn lên, đương nhiên biết vị lão phu nhân này mặt ngoài hiền hoà, thực tế thì thủ đoạn mạnh mẽ vang dội.
Cho dù là nam nhân, cũng không tất có cái loại khí phách này.
Trong nhà các thúc thúc bá bá, đều cực kỳ sợ lão phu nhân.
Nay Tô gia bên ngoài tiến hành con đường làm quan, trong nhà đều do các thúc thúc cùng chiếu cố cả một đại gia tộc.
Vì có thể trở thành nơi hậu thuẫn đủ tư cách, lão phu nhân cũng là hao hết tâm tư.
Sự vinh nhục của một địa gia tộc có đôi khi chỉ là chuyện trong nháy mắt, quật khởi mau, lụi tàn cũng mau.
Trong nhà một người kiêu căng, hoặc là tự ai đó vô tâm phạm sai lầm, đều có khả năng trở thành ngòi nổ làm đế vương tức giận, làm cho cả nhà bị diệt vong.
Lão phu nhân đã khiến cho gia tộc thấy được, đi theo nàng cùng Tô quốc Công, chắc chắn sẽ có vinh hoa phú quý, rạng danh quê nhà.
Nếu không nghe lời, muốn làm vài tiểu kĩ xảo, như vậy thực xin lỗi, liền trực tiếp từ gia phả Tô gia cút xéo đi.
Cho dù gây ra đại họa gì, tai họa đó cũng coi như không bị đổ trên đầu Tô gia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc