Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 163

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tĩnh thiếu gia ôm lấy nàng chạy ra ngoài.
Tô Việt nhìn bọn họ một cái, để cho Tô Mạt đi khóa viện tìm lão phu nhân.
Chờ Tô Mạt đi rồi, hắn do dự một chút, nói với Tĩnh thiếu gia:“Tĩnh thiếu gia, lời này có khả năng không nên nói. Nhưng lại phải nói.”
Tĩnh thiếu gia vẻ mặt lạnh lùng,“Vậy không cần nói.”
Tô Việt hơi hơi thở dài,“Ta là vì Mạt Mạt mà suy nghĩ. Ta thật muốn đem nàng ta trở thành muội muội của chính mình, không hy vọng nàng ấy sẽ bị thương tổn gì cả.”
Tĩnh thiếu gia nhíu mi,“Tô Việt, ta cũng không muốn nàng đã bị tổn thương, cũng sẽ không cho bất kì kẻ nào thương tổn tới nàng.”
Tô Việt biết hắn là người trong cuộc nên u mê, bèn nhắc nhở nói:“Nay Mạt Mạt đã lớn, không hề là tiểu nha đầu bảy tám tuổi. Ngươi nếu muốn tốt cho muội ấy, nên tránh hiềm nghi. Ít nhất...... thời điểm có bệ hạ......”
Tĩnh thiếu gia biến sắc, híp híp con ngươi đen bóng, nắm chặt quyền,“Bọn họ không có tư cách khoa tay múa chân với Mạt nhi. Cũng không có người nào có thể bắt buộc nàng bất cứ cái gì.”
Tô Việt thở dài, chân thành nói:“Lời tuy nói như thế. Chính là có đôi khi không như mình mong muốn. Tâm tư của Bệ hạ, ai có thể biết? Nếu là hắn muốn......”
Tĩnh thiếu gia ngắt lời hắn,“Hắn muốn cái gì ta mặc kệ, chính là không thể tính kế Mạt nhi của ta.”
Nói xong xoay người muốn bỏ đi.
Tô Việt vội vàng kéo hắn,“Hãy lẳng lặng nghe ta vài câu được không ?”
Tĩnh thiếu gia nhìn về phía hắn, từ trong ánh mắt hắn thấy được tia quang mang trong suốt, đó là thần thái thân thiết thiệt tình.
Nếu là lúc trước người khác dám tùy tiện ***ng chạm vào thân thể hắn, phản ứng ngya tức khắc chính là đem người đó đẩy nghã.
Nể mặt Tô Việt thật sự quan tâm tới Mạt nhi của hắn, hắn nhịn.
Đi vào bên trong nói chuyện.
Tĩnh thiếu gia nhẹ nhàng lướt qua hàng rào cây sồi xanh.
Tô Việt phải đi đường vòng qua, Tĩnh thiếu gia sắc mặt ngẩn ra, Tô Việt thân là nhị công tử của Quốc Công, thế nhưng lại không có võ công?
Tô Việt vòng đường đi qua, cười nói:“Để ngươi chê cười rồi, lão tổ mẫu hy vọng ta đọc nhiều sách, giúp đỡ để ý đến gia tộc, cho nên từ nhỏ không học võ.”
Tĩnh thiếu gia hừ một tiếng,“Xem ra tình huống của chính ngươi cũng không tốt hơn ta là mấy.”
Tô Việt bọ nói trúng tim đen nói:“Nhưng ta chỉ là con nàh bình thường, cho dù không tập võ, cũng có thể bình an sống qua cả đời. Điện hạ thì sao?”
Tĩnh thiếu gia bị hắn chặn họng, ngượng ngùng xoay người, nhìn về phía hồ sen,“Nơi này thanh tĩnh, có chuyện gì thì nói đi.”
Tô Việt nói:“Ta suy đoán ý tứ của bệ hạ, chỉ sợ sẽ để Mạt Mạt gả cho thái......”
Không đợi hắn nói xong, hắn rùng mình một cái, chỉ cảm thấy bên cạnh Tĩnh thiếu gia cả người lạnh băng, giống như bản thân vừa mơi rớt xuống hầm băng vậy.
Tô Việt vội nói:“Đừng hiểu lầm. Ta muốn nói không phải là tam điện hạ, mà...... người mà Bệ hạ cuối cùng sẽ làm cho người đó yên vị trên ngai vàng.”
Tĩnh thiếu gia hừ lạnh một tiếng,“Cho dù như thế thì sao? Mạt nhi không phải là động vật mà hắn nuôi dưỡng, không phải hắn nói như thế nào liền như thế đó.”
Nàng là một chú chim tự do, là một con hùng ưng sẽ bay xa bay cao đến tận chân trời, sẽ không có bất luận kẻ nào có thể nắm nàng ở trong tay.
Muốn yêu nàng, chỉ có thể khiến nàng cảm động, làm cho nàng cam tâm tình nguyện vì điều đó mà thu lại đôi cánh kia.
Hừ!
Vậy mà muốn thao túng chỉ trỏ nàng sao chứ!
Tĩnh thiếu gia gương mặt lạnh lẽo, trước lúc nàng trở nên mạnh mẽ, hắn sẽ phụ trách bảo hộ nàng, chờ nàng thật sự có năng lực tự bảo vệ mình, những người đó làm sao có thể là đối thủ của nàng chứ?
Tô Việt nhìn hắn tỏ vẻ không coi lời nói của mình ra gì liền thở dài, có một số câu nói, chỉ nói đến là ngừng, cũng không có cách nào khác nói toạc ra.
Huống hồ, mọi người đều nói Hoàng Phủ Cẩn bạc tình bạc nghĩa, yêu thích việc *** như mạng, ở trên chiến trường chỉ lo tự mình hưởng lạc, mặc kệ tướng sĩ ૮ɦếƭ sống ra sao.
Những lời này, mặc kệ ai nói, Tô Việt đều không tin.
Hắn không phải ngu dân, hắn có đầu óc biết phán đoán.
Có rất nhiều sự tình, chỉ vì lý do cần thiết phải bôi xấu , giả ma giả quỷ mà thôi.
Trên sách sử có ghi lại nhiều ác nhân như vậy, nhưng trên thực tế, người viết ra sách sử này, chính nghĩa của họ là dựa vào cái gì chứ?
Như thế có thể nhìn ra, thắng làm vua thua làm giặc.
Hắn nói người khác *** như ngóe, nhưng đến lúc hắn chiếm được ngôi vị hoàng đế, người nào không phải là kẻ *** như ngóe chứ.
Chỉ sợ so với hắn bị lên án là đao phủ *** kia, thì việc *** sẽ càng nhiều hơn nữa.
Lại lui một vạn bước, cho dù Hoàng Phủ Cẩn thật sự *** đã mất cảm giác, nếu không phải hắn còn nhỏ tuổi đã phải liều ૮ɦếƭ trên chiến trường, thì làm sao có hiện tại người ta lên tiếng chỉ trích hắn trong khi đó còn được hưởng cảnh ca múa thái bình hôm nay?
Hắn nhiệt huyết ở trên sa trường, bọn họ ở phồn hoa đô thành sống mơ màng như kẻ say.
Đợi hắn thu quân trở về, chẳng những không ban thưởng cho thứ gì, ngược lại còn ban cho hắn cái tội danh ‘ thị sát’, sát khí quá nặng.
Các tướng sĩ xuất chinh đều được thăng quan lên chức, chỉ có hắn, chẳng những không có lên chức, ngay cả quyền lợi nên có của một thái tử cũng không được.
Bi ai xiết bao, đáng ca ngợi biết bao?
Tô Việt khẽ lắc đầu, đứng trước gió, tháng ba cảnh xuân ấm áp, hắn lại cảm thấy lạnh tới tận xương tủy.
Kỳ thật giống hắn như bây giờ cũng không có gì là không tốt, không truy đuổi danh lợi, an tâm ở nhà gánh vác sự vụ gia tộc, sẽ không tạo thành uy hiếp gì với đại ca.
Cũng sẽ không bị thế lực muốn sát hại đại ca nhòm ngó tới.
Có lợi có hại.
Hắn tự hỏi, không hề oán giận lão phu nhân.
Xuất phát từ sự cần thiết để phát triển gia tộc, bọn họ phải tận tâm đem hết toàn lực đi bồi dưỡng con trai trưởng.
Hắn không thể chấp nhận điều đó, nhưng có thể lý giải được.
Người là dựa vào chính mình cho mình cái sống lưng để dựa vào, chứ không phải cần dựa vào người khác bố thí.
Cho dù hắn không được gia tộc coi trọng, thì sao chứ?
Hắn cũng sẽ không cả ngày oán trời trách đất.
Có lẽ vì là như thế, hắn mới không ngăn được nói với Hoàng Phủ Cẩn những lời này.
Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, Hoàng Phủ Cẩn sớm đã không biết đi lúc nào rồi.
Hắn hái được vài cành hoa sắc màu tươi đẹp, ôm vào trong ***, thong thả chậm bước mà đi.
Hắn muốn đem những đóa hoa này đưa cho đại tiểu thư cùng Tô Mạt, liền đi đến tòa viện lão phu nhân, xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng đang được mở ra, nhìn thấy Tô Mạt nhu thuận đứng ở trước giường đang ở nghe lão phu nhân dạy bảo.
Tô Mạt xoay chuyển ánh mắt, nhìn đến Tô Việt ngoài cửa sổ, hắn hướng nàng mỉm cười, rất ấm áp.
Mãn nhãn cổ vũ cùng thân thiết.
Tô Mạt nhìn hắn một cái, hướng hắn tỏ vẻ cảm kích, nàng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nghe lão phu nhân lải nhải.
Lão phu nhân cười cười,“Nha đầu, chuyện tới nay, ngươi cũng đừng chê ta. Chúng ta cũng nên nói rõ ràng với nhau.”
Về chuyện thân thế của nàng, bất quá là mọi người trong lòng biết rõ ràng , chỉ là không nói ra mà thôi, không thể chỉ để nàng làm nghĩa nữ của Tô gia thôi.
Điều này đối với thanh danh cùng sự phát triển Tô gia cũng không có lợi.
Tô Mạt kinh ngạc xem bà ta, lập tức nhớ tới thời điểm hoàng đế vừa tới nói những lời đó, xem ra quả nhiên là tới ngả bài đây.
Lão phu nhân hơi hạ thấp người xuống,“Ngươi là Tô Mạt, là nữ nhi của nhi tử ta. Ta mặc kệ nương ruột ngươi là Cố di nương hay là Đỗ di nương. Ngươi đều là ta cháu gái ta. Mặc kệ ngươi là con chính thất, hay là con thiếp thất, ta đều thương giống nhau. Đều ký thác kỳ vọng cao với các ngươi.”
Cái này được coi là đang lôi kéo mình sao chứ?
Tô Mạt bất động thanh sắc, lão phu nhân đột nhiên như thế, chỉ sợ là do hoàng đế bên đó có manh mối gì đó?
Trừ phi là thiên gia ưu ái, nếu không thì làm sao có thể khiến cho lão phu nhân một người luôn luôn nghĩ về lợi ích gia tộc trước tiên kia cho nàng nhận tổ quy tông cơ chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc