Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 162

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Chỉ cần còn có Tô quốc Công, sự uy Hi*p liền tồn tâij, như vậy không ai dám xâm phạm Đại Chu một bước.
Hắn Hoàng Phủ Cẩn, căn bản là sẽ không có tác dụng nữa.
Hắn cứ nghĩ là hiện tại hoàng đế không coi trọng hắn, chờ khi có chiến sự, sẽ còn có thời cơ phất lên sao chứ ?
Buồn cười.
Tô Trì phủi phủi quần áo, kéo cửa ra, bước đi ra ngoài.
Hoàng Phủ Cẩn ôm Tô Mạt nhảy ra ngoại viện, chỉ vài động tác mau lẹ, như cơn gió mát vờn mây, bay qua chỗ bờ giậu bên trong hồ sen, trung gian hồ sen có đậu một con thuyền thuyền nhỏ, hai người dừng lại ở trên đó.
Thuyền nhỏ hơi hơi lắc lư một cái, tràn ra một vài tầng gợn sóng, trên mặt nước nổi trôi một vài cánh bèo, còn có cánh hoa sen tàn phai của năm trước.
Tô Mạt nhìn sắc mặt băng hàn của hắn, bạc môi nhếch lên, cười cười, chọc hắn nói:“Hắn bất quá là hổ giấy, doa ta thôi, không dám thật sự làm cái gì đâu. Ngươi không cần quá lo lắng.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng nghiêm chỉnh, đối diện với ánh mắt trong veo như nước của nàng, nơi đó có chứa trời xanh mây trắng, sự тһô Ьạᴏ muốn Gi*t người trong hắn như yên tĩnh lại.
Giọng nói của ắn trong veo như nước mùa xuân tháng ba, Hoàng Phủ Cẩn với lớp mặt nạ cô độc kiêu ngạo tàn bạo cất dưới lớp băng lạnh lẽo kia như chầm chậm ta ra rồi biến mất.
Biến thành Tĩnh thiếu gia ôn nhu trầm ổn.
Hắn nâng tay sửa lại làn tóc mai của nàng vừa nãy bị gió thổi loạn, ôn nhu nói:“Mạt nhi, ta e sợ nàng sẽ phải chịu tổn thương. Nếu như ta quản quá nhiều, có khiến nàng phiền chán hay không .”
Hắn nhìn thật sâu vào mắt nàng, trong mắt có sự khủng hoảng không dám tự hỏi.
Nàng nhưu con chim non tự do, không thích người ta trói buộc mình, hắn lại luôn muốn, đem nàng giữ ở bên người, muốn được nhìn ngắm nàng ngay cả mỗi cái nhăn mày hay nụ cười.
Hắn chỉ sợ, có một ngày như vậy, nàng sẽ chán ghét hắn, rời hắn đi.
Nếu có thời điếm đó, hắn nên làm như thế nào?
Hắn đè иgự¢, cái loại ý tưởng này đã đủ khiến hắn lòng đau như dao cắt, làm sao dám thật sự đối mặt đây?
Tô Mạt cười hắc hắc, vén ra một vốc nước,“Ngươi bị ngốc rồi hả, ta làm sao có thể chán ghét ngươi? Ta cũng không phải là loại người không biết tốt xấu, ngươi tốt với ta, ta còn chê ngươi quản nhiều sao chứ. Chẳng lẽ đợi đến lúc ngươi mặc kệ ta, ròi ta bị người khác bắt nạt, mới hối hận trách cứ ngươi vì sao mặc kệ ta sao?”
Nàng lôi kéo tay hắn, kiên định nói:“Tĩnh thiếu gia, ngươi là người tốt nhất của ta ở thế giới này, ngươi phải nhớ kỹ lời nói này. Chỉ cần ngươi không làm chuyện có lỗi với ta, ta vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ngươi.”
Nay khi còn trẻ, lời thề lang lảnh, nguyện ước năm đó, năm tháng thoi đưa, bọn họ vẫn còn y nguyên như vậy.
Hắn mỉm cười, nắm chặt tay nàng, thả người dựng lên, Tô Mạt cả kinh liên tục thét chói tai.
Hắn hơi quá đáng a, nàng tuy rằng biết chút khinh công, cũng không phải như vậy , làm sao có thể đạp nước qua sông a, đạp tuyết vô ngân ( giẫm lên tuyết không để lại dấu chân) chứ ?
Tĩnh thiếu gia nắm tay nàng, mũi chân đạp nhẹ nhàng trên chiếc lá nổi trên mặt nước một chút, như hải âu phi độ, làm vài động tác chuồn chuồn lướt nước, thì đã lên trên bờ.
Dừng ở bên bờ có giàn hoa, cả một mảng hoa tươi nở rộ, trăm hoa đua nở, dính trên vạt áo của bọn họ.
Xa xa thái tử cùng Hoàng Phủ Giác vài người bọn họ đang đứng dưới tàng cây hoa đào nhìn bên bờ hồ sen bên kia hai người đang rượt đuổi nhau.
Hoàng Phủ Giác khẽ cười nói:“Tam ca, rất nhiều khi không thể coi suy nghĩ là đương nhiên. Ngươi luôn sợ tiểu nha đầu đó tốt với ta, không ngờ rằng, nàng ta bất quá là lấy ta làm tấm lá chắn thôi.”
Thái tử lạnh lùng nói:“Ta sao ta phải sợ nàng ta quan hệ thân thiết với ngươi? Ta lại không thích tiểu nha đầu đó. Ta Hoàng Phủ Tuyên chẳng lẽ lại thiếu nữ nhân sao?”
Hoàng Phủ Giác cười nhẹ, ý tứ của hắn, thái tử đương nhiên biết, bất quá là nói lảng sang chuyện khác mà thôi.
Trước mắt tiểu nha đầu kia, là một nha đầu bình thường sao?
Một nha đầu bình thường có thể có khả năng như vậy sao?
Mỹ nhân như ngọc, kiếm khí như cầu vồng.
Nàng vừa là mỹ nhân kia, lại là kiếm khí vô địch không địch thủ kia.
Một mỹ nhân như vậy, chẳng lẽ chỉ đơn giản là nam nhân truy đuổi theo sắc đẹp thôi sao?
Hoàng Phủ Giác đứng trước gió, tay áo tung bay, đằng sau sự ôn nhã tươi cười là tâm tư thâm thúy, làm cho người ta nhìn không thấu sờ không được.
Thái tử híp mắt, lạnh lùng nhìn hắn,“Ngươi cũng không cần phải đắc ý sớm.”
Hoàng Phủ Giác cười nói:“Tam ca hiểu lầm rồi, ta nào dám đắc ý chứ, bất quá ta chỉ cho tiểu nha đầu kia một tấm lá chắn thôi, giúp nàng ta mở cửa hàng. Buôn bán lời tiền, cũng không thiếu phần của ta.”
Thái tử hừ một tiếng,“Đừng coi người khác đề là kẻ ngốc, ngươi tính kế ra sao ta đều biết. Ta cũng cảnh cáo ngươi, làm tốt bổn phận của mình thôi.”
Hoàng Phủ Giác cung kính hành lễ,“Tuân mệnh.”
Nói xong đứng dậy, nghênh ngang mà đi, bóng lưng thẳng đứng, lộ ra một thái độ cao ngạo cùng khiêu khích không nói nên lời, thực kho khiến cho người ta có thể hình dung tới một Hoàng Phủ Giác hiền hậu ôn hòa nhã nhặn kia được.
Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia đùa giỡn trong chốc lát, mới thấp giọng nói:“Tĩnh thiếu gia, ta nghe nói Tây Vực có một loại loan đao ( một loại đao hình cong), là từ phương bắc nước Mạc Vân bị cuốn trôi mất. Nội thị của nước Mạc Vân vì muốn vơ vét của cải, liền đem những loại νũ кнí tinh xảo lợi hại của nước bọn họ đem bán ra ngoài. Lần này chúng ta mở cửa hàng, phải làm quen giao tiếp với rất nhiều người Tây Vực, ngươi chỉ cần âm thầm đi dò hỏi sự kiện này là được rồi. Tìm một thương gia thỏa đáng, một bên buôn bán, một bên mua một chiếc loan đao.”
Tương truyền nước Mạc Vân có một mỏ quặng ô kim, nơi đó sản xuất hắc thiết so với quặng sắt của bốn quốc gia khác càng tốt hơn, binh khí bọn họ tạo ra chặt sắt như chém bùn.
Tô Mạt hai năm này cũng không nhàn rỗi, nàng sai A Lí giúp nàng sưu tập tư liệu về quặng mỏ, cũng xem qua quặng sắt của Đại Chu, có tốt, nhưng nước Mạc Vân là tốt nhất.
Nếu lấy ô kim thiết ở nước Mạc Vân để tạo binh khí, vậy mới phù hợp với trang bị của đội quân đặc chủng bí mật của nàng được.
Hiện nay nàng đã cải tạo chất lượng than đá, có thể đốt ra được độ nhiệt rất lớn phù hợp với tinh luyện kim loại cao cấp, so với ngày thường hay sử dụng loại than củi cùng than đá dùng để luyện kim, đương nhiên là tốt hơn nhiều.
Cũng có thể rèn ra loại binh khí bằng sắt càng thêm hoàn mỹ.
Nàng biết, mấy thứ châu báu đó, Tĩnh thiếu gia có thể lén tìm ra, nhưng cái loại này là cực phẩm νũ кнí tốt nhất, các nơi khống chế cực nghiêm ngặt.
Căn bản không dễ mua như vậy.
Nếu để cho triều đình biết, thì sẽ phạm phải tội lớn cả nhà bị xử trảm.
Bất quá hiện tại có hoàng đế tự mình mớm lời, lại kéo Hoàng Phủ Giác xuống nước, nàng có thể dò thám tin tức trước, sau đó gầy dựng những thương gia đáng tin.
Chờ thời cơ chín muổi, có thể dùng một lần duy nhất btiến hành mua vào.
Tĩnh thiếu gia nghe nàng muốn thứ này, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:“Chờ cửa hàng được mở, ta đi hộ bộ lĩnh người phái đi, lập tức có thể làm. Trước tiên nên sai thương gia đi Tây Vực ẩn núp một khoảng thời gian đã, tìm hiểu tin tức thật sự rõ ràng, chúng ta hành động đồng nhất. Không cần quá lãng phí nhiều thời gian.”
Tô Mạt cười cười, hắn luôn có thể lập tức lĩnh hội liền ý tứ của nàng.
Điều này có được tính là là thần giao cách cảm không đây?
Hắn ngắt một cành hoa Hải đường đồng thời bẻ cái cuống đi rồi cài trên 乃úi tóc nàng, nhìn nhìn, nói:“Càng đẹp hơn rồi.”
Tô Mạt cười khúc khích, cho dù đầu nàng có đội cả một đống có, Tĩnh thiếu gia cũng sẽ không thấy nàng khó coi.
Nàng vươn tay chụp lấy một nắm cành liễu, mềm mại vàng nhạt, chỉ vài động tác đã kết thành một cái mũ rơm, giương tay đội trên đầu hắn,“Hắc, cậu bé chăn trâu!”
Vừa náo loạn được hai câu, bên ngoài truyền đến thanh âm của Tô Việt,“Mạt Mạt, Mạt Mạt, lão tổ mẫu tìm muội.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc