Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 160

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Né tránh tầm mắt của thái tử, lại trốn không thoát Tô Trì.
Tô Trì là huynh trưởng nàng, hắn quang minh chính đại lấy mắt trừng nàng, hàm ý không cần nói cũng biết, trách nàng cùng Hoàng Phủ Giác quá mức thân cận.
Lúc này mọi người đều đang nhấm nháp điểm tâm, đều khen không dứt miệng.
Lão phu nhân ý bảo đại tiểu thư tự mình đưa qua cho thái tử .
Đại tiểu thư nhẹ nhàng cắn môi, hơi hơi cúi đầu, bưng một cái đĩa bánh hoa đào.
Nàng eo nhỏ gầy vai gầy, tuy rằng làm người cao ngạo, nhưng cũng có thời điểm ngượng ngùng, chậm rãi đi qua, đem điểm tâm dặt xuống.
Nói cũng chưa nói đã muốn đi.
Chiếc áo khoác trên người bị người ta giữ lại, nàng cả kinh, cuống quít giương mắt nhìn hắn.
Đối diện với ánh mắt đen lành lạnh trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn, chậm rãi , hắn cười rộ lên,“Là do nàng làm à?”
Đại tiểu thư việc rũ mắt xuống,“Là Mạt nhi dạy.”
Thái tử hừ một tiếng, không vui nói:“Làm cái gì mà cứ giờ giờ khắc khắc trên miệng đều nhắc tới tiểu nha đầu đó.”
Đại tiểu thư sững ra một lát, nhịn không được nhíu mi,“Điện hạ không thích Mạt nhi à?”
Nếu là có người chán ghét Mạt nhi, vậy thì đã khiến nàng khó nghĩ rồi.
Thái tử đảo mắt, nhìn về phía bên kia thấy Tô Mạt cũng Hoàng Phủ Giác đang nói cười vui vẻ, thản nhiên nói:“Làm sao có thể. Chẳng qua là sợ nàng ta còn nhỏ, bị người ta lừa cũng không biết.”
Đại tiểu thư hơi thi lễ,“Đa tạ điện hạ nhắc nhở.”
Nói xong muốn cáo lui.
Thái tử chuyển thành nắm gọn áo khoác của nàng kéo nàng gần lại một chút, , khẽ cười nói:“Nàng sợ cái gì? Chẳng lẽ ta có thể ăn nàng hay sao chứ?”
Hắn nhặt lên một miếng bảnh hoa đào mỏng, nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng.
Bạc môi ngậm miếng điểm tâm màu xanh ngọc, vẻ yêu mỵ mê hoặc người không thể nói rõ.
Trong lòng Đại tiểu thư đột nhiên nhảy lên một cái, vội di dời ánh mắt.
Lúc này Hoàng Phủ Giác đứng dậy, đi đến phía trước, hành lễ với hoàng đế, cười nói:“Phụ hoàng, hôm nay coi như đến đúng ngày rồi a?”
Hoàng đế ha ha cười, nhìn hắn một cái,“Nói đi, ngươi lại nghĩ tới muốn cái gì?”
Hoàng Phủ Giác ôn nhã đoan chính, thế nhưng cũng hơi làm ra bộ dáng làm nũng,“Phụ hoàng quá xem thường người ta đi. Nhi thần tuy rằng bất tài, nhưng cũng sẽ không dựa vào hơi người khác da mặt dày xin phụ hoàng này nọ.”
Thái tử nhất thời sắc mặt trầm xuống, khí thế đóng băng.
Hoàng đế hướng Tô Mạt ngoắc lại,“Nha đầu, đến đây.”
Tô Mạt đứng dậy, đi đến trước mặt hoàng đế, hắn ý bảo nàng ngồi ở bên cạnh hắn.
“Nha đầu, nói đi, nghĩ muốn cái gì, chỉ cần trẫm có, muốn gì cũng được.”
Hoàng Phủ Kha thấy Tô Mạt chiếm hết sự sủng nịch, mọi người đều đối với nàng tốt như vậy, nhất thời tức giận đến sắc mặt đều thay đổi.
Nhỏ giọng nói với Tống Dung Hoa,“Ta thấy phụ hoàng đem Ngũ ca tặng cho nàng ta luôn đi. Ngũ ca ngày thường thích cùng nàng ta thì thầm to nhỏ lắm mà.”
Thanh âm tuy rằng nhỏ, nhưng lại làm cho mọi người nghe rõ rành mạch.
Tô Mạt sắc mặt lạnh lùng, Hoàng Phủ Giác lập tức trách mắng:“Kha Kha ngươi nói cái gì thế. Dùng thiện xong rồi thì mau đi chơi đi.”
Lúc này Hoàng Phủ Giới vừa mới từ bên ngoài xông đến, chỉ nghe thấy câu nói đem Ngũ Ca tặng cho Tô Mạt kia, liền lớn tiếng nói:“Ngũ ca cũng không phải là lễ vật, như thế nào có thể tùy tiện tặng đi. Thập tam muội ngươi hồ đồ.”
Hoàng Phủ Kha hướng hắn làm mặt quỷ, thè lưỡi, châm chọc nói:“Ta thấy ngươi cũng muốn để phụ hoàng đem ngươi thành lễ vật tặng cho nàng ta a.”
Nói xong lôi kéo Tống Dung Hoa chạy ra ngoài, một bên quay đầu hướng về phía Tô Hinh Nhi nói:“Tiểu què tử, còn không mau lên?”
Tô Hinh Nhi như phụng thánh chỉ, lập tức vội vàng theo đi ra ngoài.
Bên kia nhị tiểu thư cười như muốn giảng hòa, bưng điểm tâm nói:“Ngũ điện hạ cũng nếm thử món do ta làm đi.”
Hoàng Phủ Giác ôn ôn cười khẽ,“Đa tạ , nhưng là mới vừa rồi trong bữa ăn ăn hơi nhiều, hiện nay thực sự là nuốt không trôi nữa.”
Hoàng đế nhìn thấy những lời nói sắc bén của tụi nhỏ sao lại không hiểu chứ, chính là bất động thanh sắc, nói với Tô Mạt:“Nha đầu, nghĩ xong chưa?”
Tô Mạt suy nghĩ một lúc, nhìn Hoàng Phủ Giác liếc mắt một cái, lời đề nghị vô tình của hắn thực là hấp dẫn a.
Nếu có thể sử dụng uy danh của hoàng gia, vậy thì việc làm ăn của mình sẽ dễ dàng biết bao, mấu chốt nhất là, không chỉ có việc làm ăn.
Còn có thứu khác......
Nàng cười cười, một bộ dáng ngây thơ vô tà,“Bệ hạ, không bằng ngài cũng phong ta làm quan đi.”
Lời nàng vừa nói ra, khiến lão phu nhân cùng Tô Nhân Vũ sợ hãi quá chừng, vội ngăn nàng lại.
Lão phu nhân trách cứ nói:“Nói hươu nói vượn, còn không dập đầu bồi tội với bệ hạ.”
Hoàng đế lại cười sờ sờ đầu nàng, nói:“Không sao.”
Tiểu nha đầu này thông minh như vậy, mới sẽ không lỗ mãng như thế đâu, muốn làm chức quan, khẳng định là đằng sau còn có chiêu khác.
Quả nhiên, Tô Mạt cười nói:“Bệ hạ, tiểu nữ muốn dựa vào vườn hoa này, ở tại trong kinh thành mở một cửa tiệm hương liệu thật lớn, sau đó vì muốn có thêm những đồ đựng hương liệu tốt nhất, tiểu nữ còn muốn mở thêm một tòa Trân Bảo các. Bệ hạ nếu hỏi tới rồi, không bằng chung vốn làm cùng tiểu nữ đi. Bệ hạ cái gì cũng không cần quản, chỉ cần chờ đếm tiền là được rồi.”
Lão phu nhân, Tô Nhân Vũ cùng vài người khác cười rộ lên,“ Nha đầu này, thật biết tính kế a, dám tính kế cả với bệ hạ, ngươi lá gan không nhỏ a.”
Tô Mạt vén váy đứng dậy, liền dập đầu hành lễ với hoàng đế,“Bệ hạ, nếu ngài đáp ứng tiểu nữ, còn thỉnh phái tới hai vị đến hỗ trợ.”
Lời vừa nói ra, Hoàng Phủ Giác hơi hơi nhíu mi, nha đầu này, hắn bất quá chỉ là chỉ điểm cho nàng một chút thôi, trong thời gian ngắn ngủn như vậy nàng chẳng những sắp xếp bố cục, ngay cả mặt bằng nhà cửa cũng bắt tay vào xây rồi.
Hoàng đế cũng không đáp ứng ngay, ngược lại hỏi:“Ngươi muốn ai?”
Tô Mạt nhìn hắn một cái, bất cứ giá nào cũng phải liều thôi, nàng giả bộ khó nghĩ, tầm mắt xẹt qua dừng trên mặt chúng hoàng tử, cười nói:“Thái tử điện hạ đi theo bệ hạ học tập trị quốc khẳng định bề bộn nhiều việc đã rất mệt mỏi. Tiểu nữ không dám quấy nhiễu. Ngũ điện hạ học vấn rất tốt, tinh thông cổ kim, lại thông thái học rộng, lại tinh thông hồ Ngữ, thực quá tốt đi.”
Nghe nàng nói ngũ hoàng tử, hoàng đế tươi cười sâu sa, hơi hơi vuốt cằm, ngũ hoàng tử ngưng mắt nhìn nàng, thấy trên khuôn mặt nàng là đôi mắt đen như hạt nho, cực kì linh động nhanh nhẹn, không khỏi mỉm cười.
Ai ngờ Tô Mạt tiếp tục nói:“Nhưng đám gian thương này tính tình điêu ngoa, lại giả dối, ngũ điện hạ là quân tử, ôn nhã đoan chính, khẳng định sẽ không theo dùng vũ lực đả thương người. Đến lúc đó chúng ta chẳng phải là sẽ bị người ta khi dễ sao, cho nên thần nữ thỉnh cầu bệ hạ, phái Nhị điện hạ tới giúp tiểu nữ. Để Nhị điện hạ đứng ở đó thôi, đám thương nhân này liền sợ tới mức run cầm cập a. Làm sao còn dám dùng tới mánh lới nữa!”
Nói xong chính nàng cười khanh khách lên trước.
Không khí thoáng chốc lạnh lùng, trong con ngươi sâu thẳm hoàng đế tia lạnh lùng chợt lóe rồi biến mất, lập tức khôi phục như lúc ban đầu, chính là cười cười, chỉ vào nàng nói:“Ngươi tiểu nha đầu giảo hoạt này......”
Ngũ hoàng tử có chút đăm chiêu nhìn nàng, quả nhiên là thông minh vô cùng, giỏi nhất là hành sự tùy theo hoàn cảnh, xem xét thời thế.
Nguyên bản hắn muốn lợi dụng nàng đả kích thái tử một chút, kết quả ngược lại bị nàng tính kế.
Nguyên bản Hoàng Phủ Cẩn sau khi mang binh trở về, hiện nay chỉ ở nhà nhàn rỗi, gần đây lại cần phải xây hoàng tử phủ, hoàng tử vượt qua mười sáu tuổi tuổi sẽ bị đưa ra khỏi cung.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc