Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 158

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Giác lĩnh mệnh đi.
Tô Mạt gắt gao nắm lấy tay trái của mình, vì sao nhất định phải như vậy.
Hắn rốt cuộc vì sao lại chán ghét Hoàng Phủ Cẩn như vậy?
Nàng nhất định phải đem chuyện này làm cho rõ ràng!
Lập tức, nàng chỉ có thể tận lực khen tặng hoàng đế, hy vọng có cách làm cho Hoàng Phủ Cẩn thoải mái một chút.
Ít nhất nàng có thể phỏng đoán tâm tư hoàng đế, không đến mức làm cho Hoàng Phủ Cẩn có nguy hiểm mà không biết.
Nàng cười cười đối hoàng đế nói:“Bệ hạ, ngài đói chưa? Ta bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn. Nếu mọi người đến đây, liền nhập gia tùy tục đi, đến nếm thử mấy món ăn mang mùi vị thôn dã đi.”
Hoàng đế ha ha cười, đối một bên lão phu nhân nói:“Nhiều năm thế này, nha đầu này vẫn có cách để cho trẫm thích .”
Hoàng Phủ Kha cắn răng vang khanh khách, khuôn mặt vốn xin đẹp đã vặn vẹo đến khó coi.
Lão phu nhân cười đến phi thường khéo khiêm cung,“Làm cho bệ hạ thoải mái là bổn phận của thần tử chúng ta.”
Hoàng đế cười lệnh cho Tô Mạt lĩnh bọn họ đi dùng bữa.
Bởi vì là cải trang, hắn làm cho mọi người thoải mái không cần chấp nhận quá nhiều quy củ, tất cả liều mạng ngồi vây quanh một cái bàn.
Hắn ngồi ở vị trí chủ tọa, thân thiết lôi kéo Tô Mạt ngồi ở bên cạnh hắn, hỏi nàng kinh doanh vườn hoa có mệt, có cái gì hay để du ngoạn một chút.
Phía dưới là lão phu nhân cùng thái tử, sau đó là Tô Nhân Vũ, ngũ hoàng tử được sắp xếp xuống dưới.
Không có Hoàng Phủ Cẩn.
Tô Mạt cắn chặt răng, buộc chính mình tạm thời không được cậy mạnh, phải co được dãn được, chỉ có nhận được khuất nhục cùng bất công mới có thể vào lúc thời cơ đến nhắm nhất kích mà thắng.
Tô Mạt thỉnh Hồ phu nhân chuẩn bị đồ ăn sáng, có vườn hoa đặc sắc, có R*ợ*u hoa đào, còn có Bách Hoa tửu, trà dược mới mẻ, các loại rau dại lạ mắt, rau được xào, trộn hoặc là nấu canh, lại có thỏ hoang, gà rừng được chiên xào du tạc hoặc là đêm đi hầm canh.
Còn có canh cá nấu với hoa đào, bên trong có nấm, rau thơm ngào ngạt, còn có cánh hoa đào hồng nhạt, mùi thơm lan tỏa bốn phía, mang theo hơi hơi toan khí, làm cho người ta xỉ giáp sinh tân, khẩu vị đại khai mở rộng tầm mắt.
Tô Mạt tự mình đem đến cho hoàng đế một chén, nàng đặt ở trước mặt hắn, cười nói:“Bệ hạ nếm thử cái này xem, là thời điểm chúng ta cảm thấy vui vẻ mới làm lung tung ra, không nghĩ tới thế nhưng......”
“Làm càn!” Hoàng Phủ Kha đứng lên, căm tức nàng,“Những thứ ngươi chơi đùa làm lung tung cũng dám cấp lên phụ hoàng ăn. Bản công chúa chính là thấy ngươi cố tình muốn gây rối, nói xem ngươi mang tội gì!”
Tô Mạt hơi hơi nhíu mi, bàn tay bị sững lại.
Trên mặt Hoàng đế vẫn y như trước mỉm cười, tự mình tiếp nhận lấy,“Nhất định là các ngươi cảm thấy ngon miệng, cố ý đến chia xẻ với trẫm. Có phải thế không?”
Tô Mạt cười nói:“Bệ hạ thánh minh.”
Cũng không thèm nhìn tới Hoàng Phủ Kha.
Tống Dung Hoa nói với thái tử:“Điện hạ, chúng ta cũng nếm thử, nhìn xem có phải thật sự ngon hay không.”
Thái tử tỏ ý sai người hầu tùy thân đi múc canh.
Lúc này lão phu nhân cười phân phó Xuân Thủy,“Nha đầu, ngươi đi đem canh múc cho mọi người đi. Tuy rằng trong thiên hạ nơi đâu cũng là của bệ hạ, nhưng bệ hạ cùng các vị điện hạ dù sao cũng không thể tự mình động thủ. Chúng ta thật hổ thẹn với chủ nhân, thay bệ hạ phân ưu.”
Xuân Thủy mỉm cười, lập tức tiến lên, im lặng nhanh nhẹn múc canh chia cho mọi người.
Lão phu nhân nghiễm nhiên trở thành bộ dáng đương gia chủ nhân, hệt như bình thường ở Quốc Công phủ.
Lão phu nhân đại tiểu thư liếc mắt một cái, cười cười,“Nhu nha đầu, đi tới ***g hấp lấy điểm tâm đến, để cho bệ hạ cùng thái tử điện hạ nếm thử.”
Đại tiểu thư dung mạo tài tình, là ai cũng nhìn thấy, phương diện nữ công gia chánh cũng chỉ có thể tận dụng mọi thứ để thi thố.
Thái tử bị thu hút nhìn chằm chằm vào trên mặt đại tiểu thư, nàng chỉ cảm thấy giống như bị ánh mặt trời thiêu nướng vậy, hai gò má hơi hơi một chút đỏ hồng như vườn đào bị làn gió xuân quét tới rất say mê lòng người.
Nàng lên tiếng đáp ứng, mang theo nha hoàn Minh Nguyệt cùng vú em đi.
Nhị tiểu thư vội đứng dậy, nhẹ giọng nói với lão phu nhân:“Lão tổ mẫu, ta đi giúp tỷ tỷ.”
Nàng giống như vô tình hướng lên phía trước, hoàng đế đang ở uống canh, mặt mày giãn ra, rất là vừa lòng.
Thái tử trong tay bưng ly trà, ánh mắt dõi theo phương hướng đại tiểu thư, lúc quay lại, vừa đúng ***ng phải tầm mắt của nhị tiểu thư nhìn qua.
Nhị tiểu thư cuống quít né tránh, hơi hơi cúi đầu, vội xoay người đi rất nhanh.
Hoàng Phủ Giác múc cho Hoàng Phủ Giới muống thịt gào xào hoa ã Lan, khen:“Đây, thất đệ nếm thử món này xem. Ngươi tuyệt đối chưa từng ăn qua.”
Hoàng Phủ Giới luôn luôn nhìn chằm chằm Tô Mạt xem, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, bưng lên ăn một miếng,“Uhm, thơm! Tô Mạt, đây là cái gì?”
Tô Mạt quay đầu cười nói:“Là rau dại. Ngươi đương nhiên là chưa từng ăn qua .”
Hoàng Phủ Giới H**g phấn mà nói:“Ngon, ta sai người mang chút ít về cho mẫu quý phi nếm thử.”
Tô Mạt che miệng cười khẽ,“Không cần ngươi lo, chúng ta đều thu thập xong rồi, chờ ngươi trở về, chỉ cần mang theo bao lớn bao nhỏ mang về là xong.”
Hoàng Phủ Giới ngượng ngùng cười cười, gãi đầu, nới với Hoàng Phủ Giác:“Ngũ Ca, ngươi không phải nói nơi này có hồ sen rất lớn sao? Dẫn ta đi xem với.”
Hoàng Phủ Giác nhìn về phía Tô Việt,“Ăn cơm trước, sau khi ăn xong kêu Tô Việt dẫn chúng ta cùng đi coi.”
Nơi này Tô Việt đã tới vài lần, có vẻ quen thuộc.
Tô Việt đang yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng lại giương mắt nhìn hoàng đế, lại nhìn Tô Mạt, trên mặt vẻ mặt có chút sầu lo.
Nay đúng là lúc hoa đào nở rộ, đại tiểu thư làm điểm tâm là món mà lúc hai tỷ muội bọn họ chơi đùa nghĩ ra món ăn đó, dùng các loại dáng hoa khác nhau khắc thành khuôn mẫu, giống y như thật.
Có hoa đào, mẫu đơn, hoa hồng …vân vân các loại hình dáng khác nhau.
Tô Mạt kêu A Cổ Thái giúp nàng từ những hoa tươi điều chế ra các bột hoa có thể sử dụng trong thực phẩm, lúc bỏ vào món điểm tâm thì mùi hương quyện vào trong bánh, lúc hấp bánh thì mùi hương lan tỏa theo hơi nước, theo hơi nước tràn ngập ra ngoài, bốn phía tỏa mùi thơm ngào ngạt.
Nói là để cho đại tiểu thư đi làm, thực chất chỉ là chỉ huy một chút, có tính tượng trưng đảo qua vài cái thôi, điểm tâm chân chính đã có đầu bếp nữ chuyên môn điểm tâm làm.
Các đầu bếp đó là Tĩnh thiếu gia biết Tô Mạt thích ăn điểm tâm liền mời tới, chỉ cần nàng rời kinh thành đi tới địa phương khác ở vài ngày, hai nữ đầu bếp kia sẽ đi theo nàng.
Có các nàng ấy giúp đại tiểu thư, Tô Mạt không lo lắng gì cả, khẳng định có thể làm ra món điểm tâm không thua gì đầu bếp ngự thiện phòng.
Mọi người dùng bữa xong, Tô Mạt sai người dọn đi bát đũa, lại bưng tới bếp lò nhỏ pha trà uống.
Nơi này nàng có gần hết các loại trà, hơn nữa đều là loại trà mới tốt nhất, phàm là nơi nào có, người của Tĩnh thiếu gia sẽ nghĩ biện pháp bằng tốc độ nhanh nhất vận chuyển lại đây.
Những điều này Tô Mạt không biết, nàng cứ nghĩ là hắn mua từ chỗ mấy tiệm bán trà.
Mà hắn cho tới bây giờ cũng sẽ không chủ động giải thích cho nàng biết, cho dù tiêu phí khí lực rất lớn, cũng nhẹ nhàng bâng quơ một câu,“Nhìn thấy có thứ này, nghĩ rằng có thể nàng thích, thuận tay liền mua đến đây.”
Ngoài loại trà xanh tới từ phía Nam, còn có Vuc Di Nham trà, Kỳ Môn hồng trà, Lục An trà xanh…vân vân, chỉ cần là có, Tô Mạt không câu nệ cái gì, đều giao cho đôi phu phụ Hồ tiên sinh, tùy ý bọn họ sử dụng.
Đối với nàng mà nói, những đồ vật cho bản thân dùng, đủ dùng là tốt rồi, không cần phải cất giấu đi không cho người thân bên cạnh, đến lúc đó lại lưu lại thanh danh là ‘ vắt cổ chày ra nước.’.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc