Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 157

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hồ phu nhân tuy rằng chưa nói gì về lai lịch của mình nhưng theo lời nói cử chỉ Tô Mạt biết nàng khẳng định không phải người thường.
Hoàng đế đến đây, hàng hóa linh tinh nàng phải tự quản, về cơ bản cũng không có gì sai lầm .
Nàng lại cho người ta đi sắp xếp lại đại viện của mình.
Sân nhà giữa của nàng ngày thường không tiếp khách mà dùng để họp.
Nàng ở tây sương, đại tiểu thư ở đông sương .
Hồ tiên sinh ở khóa viện.
Nay hoàng đế đến đây, khẳng định phải nhường cho hắn nhà giữa rồi, sau đó sắp xếp cho lão phu nhân ở một tòa sân, người khác liền đều ở khóa viện cùng thiên viện đi.
Lúc quản gia báo lại thời điểm Tô Nhân Vũ đến thì Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia, đại tiểu thư đã dừng sẵn ở ngoài cửa lớn của vườn hoa sơn trang chuẩn bị nghênh đón .
Hồ tiên sinh bởi vì không có công danh, những người khác càng không có tư cách nên cùng bọn hạ nhân và nhóm bà tử hoa nông đều trốn ra mặt sau của đại viện.
Cuối cùng Xa mã yết yết, tiền hô hậu ủng mà đến.
Tô Mạt cười lạnh, cho dù là cải trang nhưng cũng là trận trận không nhỏ chỉ vì sợ có người ám sát cho nên vẫn dẫn theo đội cao thủ Cẩm Y vệ đến.
Người khác không biết hoàng đế đích thân tới mới là lạ .
Xe thứ nhất là Tô Nhân Vũ, trong xe ngựa gồm nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư, xe ngựa thứ hai là lão phu nhân, xe ngựa thứ ba...... Dĩ nhiên là Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư......
Ngoài ra nhảy xuống ngựa còn có… dĩ nhiên là thái tử, Tô Trì, Hoàng Phủ Giác, Tô Việt......
Tô Mạt thật sự là muốn phát điên lên.
Bọn họ sẽ không đem nơi này nơi nàng làm tiên cảnh dao trì đi.
“Tô Mạt, ngươi thấy ngu chưa!”
Một người giục ngựa mà đến đứng ở trước mặt, ngạo nghễ nhìn nàng.
Một thân sắc cẩm y xanh ngọc, bởi vì là cải trang nên không có thêu Long Văn, chỉ có đoàn hoa.
Nhìn thiếu niên phong độ tuấn lãng như ngọc, mặt mày như họa, cười hì hì trên cao nhìn xuống nghễ nàng.
Hoàng Phủ Giới còn trẻ khí thịnh, hai năm này bởi vì điên cuồng luyện tập kỵ xạ mà bàn tay vốn dĩ là *** trẻ con chẳng mấy chốc theo năm tháng đã hơi hơi có dấu vết.
Dương quang sắc trở nên khỏe mạnh, tuấn mâu sinh huy nhìn đầy thần khí.
Tô Mạt thấy được Hoàng Phủ Giới, không khỏi bĩu môi, hắn hướng nàng cười nói:“Đến, chúng ta đua ngựa đi.”
Tô Mạt uốn éo đầu,“Không đi.”
Nay nàng đã rành cưỡi ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa kỹ càng đương nhiên cũng chỉ có Tĩnh thiếu gia mới có khiêu chiến hứng thú.
Đứa nhỏ giống như Hoàng Phủ Giới vậy nàng mới không thèm nhìn đâu.
Hoàng Phủ Giới nhìn thoáng qua bên cạnh thấy Tĩnh thiếu gia, sau khi liếc mắt một cái đánh giá đám người thái tử hàn huyên đánh giá cảnh đẹp bên kia, mới đứng bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn nói:“Nhị ca, ngươi sớm đến đây thế nhưng lại không gọi ta. Thật sự là không có suy nghĩ nha.”
Tô Mạt quay đầu nhìn Tĩnh thiếu gia, hắn đã muốn biến trở về làm Hoàng Phủ Cẩn.
Hắn vốn là thanh nhã xuất trần, ấm áp như ngọc nguyệt sắc sắc trường bào, thế mà nay lại trong trẻo và lạnh lùng Như Nguyệt quang khí thế khiếp người, băng hàn sẳng giọng, làm cho người ta không dám nhìn gần.
Tô Mạt thở dài, muốn đi qua nắm lấy tay hắn.
Ngay lúc này mặt sau mã xa hoàng đế bước xuống cùng Tô Nhân Vũ tiến đến.
“Nha đầu, không nghĩ tới đi.”
Hoàng đế cười ha ha, lững thững đi tới.
Hắn tuy rằng đã đến trung niên, nhưng là cung đình bí dược rất nhiều, được bảo dưỡng tốt, cùng Tô Nhân Vũ thoạt nhìn giống huynh đệ, bất quá là ba mươi lăm sáu tuổi tuổi.
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn thỉnh an hắn.
Thế nhưng Hoàng đế xem như không thấy Hoàng Phủ Cẩn, chỉ đối Tô Mạt nói:“Nha đầu, đến, dẫn trẫm đi dạo ngươi này cẩm tú viên. Trẫm cân nhắc , ngươi so với trẫm quá còn thoải mái, vườn này của ngươi so với Ngự Hoa viên xem con được hơn.”
Nói xong cầm bàn tay nhỏ bé của Tô Mạt lôi kéo nàng đi ra vườn dạo.
Tô Mạt quay đầu xem Hoàng Phủ Cẩn, nhìn gương mặt hắn lạnh lùng, biểu tình cứng ngắc, ánh mắt lạnh lẽo, lưng thẳng tắp.
Hoàng đế không cho hắn đứng lên, hắn cũng chỉ có thể quỳ mãi ở trên đất bụi bặm.
Tô Mạt cảm thấy đau đớn không chịu nổi, tránh tránh, nhắc nhở nói:“Bệ hạ, nhị điện hạ......”
Hoàng đế hừ một tiếng, thanh âm có chút trầm,“Nha đầu, ngươi là khi nào thì cùng lão nhị quan hệ tốt như vậy a?”
Tô Mạt trong lòng mắng một tiếng lão hồ li, hắn rõ ràng cái gì đều biết lại làm bộ nói như không biết.
Hắn biết Hoàng Phủ Cẩn chính là Tĩnh thiếu gia.
Biết hắn cùng nàng biết nhau như thế nào.
Biết hết thảy về bọn họ.
Còn diễn cái gì đây?
Đây là đến ngả bài sao?
Nàng lập tức cảnh giác đứng lên.
Tô Nhân Vũ nghe xong cười nói:“Bệ hạ, đây đều là một mảnh đất hoang khô cằn. Nếu không phải nhị điện hạ, tiểu nữ của thần chỉ sợ...... Nói ra thật xấu hổ.”
Hoàng đế ngắm hắn liếc mắt một cái,“Không có gì, nam nhân nào mà không phong lưu .”
Hắn cúi đầu nhìn Tô Mạt, nha đầu kia cũng coi như trưởng thành, vóc dáng đã cao lên, mái tóc mềm mại óng ánh nay đen bóng lượng lệ.
Hắn cúi đầu nhìn Tô Mạt, nha đầu kia cũng coi như trưởng thành, vóc dáng đã cao lên, mái tóc mềm mại óng ánh nay đen bóng lượng lệ.
Tính cách trẻ con, vóc người non nớt càng xinh đẹp.
Tuy rằng còn chưa lớn lên, nhưng khí chất kia, ánh mắt giảo hoạt toát ra trí tuệ, có thế phi thường so sánh với người lớn.
Nha đầu kia, thật giống như một điều bí ẩn, là ngọc trong đá.
Dù chưa từng được tạo hình nhưng đã muốn hào quang bắn ra bốn phía vậy nếu được tạo hình lịch lãm, theo năm tháng chẳng phải là......
Hắn hơi hơi gợi lên khóe môi tuấn mỹ thành thục, trên mặt hiện lên một tia nghiền ngẫm.
Hoàng đế dẫn Tô Mạt đi đến vườn hoa của nàng, Tô Nhân Vũ đi theo một bên hầu hạ. Đám người Thái tử cũng chạy lại đây, cùng đi một bên.
Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa đi theo bên cạnh thấy hoàng đế đối Tô Mạt một bộ che chở như thế phi thường ghen tị, tức giận nhìn chằm chằm nàng.
Tô Mạt cũng không muốn bị người người đố kỵ, có cái gì tốt chứ, mà hoàng đế cầm lấy tay nàng, chính nàng cũng không thế không muốn.
Hơn nữa - thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nơi đang xa dần, qua khe hở của đám hoa có thể nhìn đến bóng dáng Hoàng Phủ Cẩn.
Hắn vẫn quỳ gối ở đó không nhúc nhích.
Lòng của nàng, bỗng dưng đau giống như bị kim đâm.
Bàn tay to đang nắm tựa như cái kìm cứng ở trên tay nàng, làm cho nàng chỉ cảm thấy phi thường phẫn nộ.
*** nàng khí huyết cuồn cuộn, cơ hồ không thể nhẫn được nữa, định mở miệng phản kháng, đột nhiên, Tô Nhân Vũ nói:“Mạt nhi, ngươi theo Thái Học trộm đi đi ra, Triệu tiên sinh mồm miệng kín như bưng khả thủ khẩu như bình được ngay nha.”
Tô Nhân Vũ mỉm cười nhìn nàng.
Ánh mắt thâm u lập tức nhắc nhở nàng, trước mắt là hoàng đế, không phải phụ thân của nàng, nàng không có tư cách ở trước mặt hắn phản kháng.
Ít nhất hiện tại không có. Trừ phi nàng trở nên mạnh hơn, rất mạnh rất mạnh.
Hoàng đế cảm giác trên người nàng kia cổ lệ khí chậm rãi tiêu tán, lại liền thay thế bằng khí chất mượt mà, khóe môi hắn hơi hơi giơ giơ lên, cười cười, nói:“Nha đầu kia......”
Lúc này Hoàng Phủ Giác cười tiến lên hành lễ chờ lệnh,“Phụ hoàng, nhị ca cũng ở chỗ này a.”
Hoàng đế nhìn hắn một cái, cười cười, phất phất tay,“Đi, làm cho hắn biến đi, nên làm sao thì làm.”
Ánh mắt Thái tử âm lãnh đảo qua Hoàng Phủ Giác, một lời cũng không nói.
Hoàng Phủ Giác lĩnh mệnh đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc