Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 156

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tĩnh thiếu gia nghĩ nghĩ,“Mua nô lệ.”
Tô Mạt hai mắt sáng ngời, vỗ tay nói:“Ý kiến hay.”
Tuy nhiên không thể quang minh chính đại mua được, hơn nữa mua nô lệ, tốt nhất là phải mua được những người khăng khăng một mực chỉ làm cho bọn họ.
Hàng năm trong kinh thành luôn luôn có quan viên mang tội hoặc là bị lưu đày bị xét nhà , trong nhà nô lệ và tài sản đều bị sung công, gia quyến cũng bị bán đi chờ làm quan kĩ.
Loại này bị giáng tội nhân, bình thường có điểm văn hóa tri thức, nhưng là vì còn sống không thể không loan hạ thắt lưng, ngược lại làm nô lệ.
Còn có người tiến cung làm nữ quan.
Nàng nghĩ nghĩ sau đó nói với Tĩnh thiếu gia:“Đợi thời điểm quan gia bán đấu giá gia quyến của quan gia mang tội chúng ta đi mua một ít.”
Tĩnh thiếu gia suy xét một lược, hơi hơi vuốt cằm,“Được.”
Mọi người đều mua nô lệ, vườn hoa của nàng muốn mua thợ khéo cũng là chuyện bình thường .
Mua nô lệ bình thường so với thuê hoa nông sẽ tiết kiệm tiền hơn, đương nhiên hắn cũng biết ý tứ của nàng.
Nàng tuy thực nghịch ngợm nhưng đối với việc nam nhân thân mang tội làm cả nhà bị liên lụy, nữ quyến trong nhà vì một lòng với trượng phu hoặc phụ thân mà bị đem sung làm quan kĩ hoặc nô tỳ, nàng luôn cảm thấy đồng cảm với sự khuất nhục của họ.
Nếu nàng đến mua họ, ít nhất có thể đối xử tử tế các nàng, cấp cho các nàng cuộc sống mới có dũng khí cùng tôn nghiêm.
Những thứ nàng muốn hắn đều tận lực giúp nàng đạt được, bất kể hậu quả cũng không cần hỏi nguyên do.
Liên tục vài ngày, đại tiểu thư đi theo A Cổ Thái học tập kiến thức về hương liệu, Minh Nguyệt cũng là không có dị nghị gì, cũng không nói nhiều, còn giúp đại tiểu thư làm trợ thủ.
Đại tiểu thư tặng nàng ta không ít hương liệu để nàng lúc làm túi hương sẽ lấy ra dùng.
Minh Nguyệt vô cùng vui vẻ, loại hương liệu này rất hiếm có, các nàng là hạ nhân rất ít có cơ hội có được.
Chính mình có được, làm thành túi hương tặng người khác, chuyện này thật sự là làm cho người ta nở mày nở mặt a.
Đại tiểu thư ở nơi nào nàng cũng cùng ở đó, tuy chỉ ngồi một bên thêu hoa làm túi hương nhưng cũng coi như hoàn thành công việc lão phu nhân giao cho.
Dù sao A Cổ Thái cùng đại tiểu thư đều cẩn thận thủ lễ tiết, không có gì vượt ranh giới.
Chỉ cần nàng không ra ngoài nói này nọ, sẽ cũng chẳng có người nào biết, cho dù không phải thầy trò cũng không có gì ghê gớm.
Cái gọi là bái sư, bất quá là để đề phòng vạn nhất .
Minh Nguyệt tuy rằng nghe theo lão phu nhân , nhưng nàng cũng hiểu được đại tiểu thư rất biết cách làm người.
Sống đúng chuẩn mực, lại thẳng thắn, đối đãi với hạ nhân cũng không trách móc nặng nề, ngược lại bởi vì tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo của nàng đối người khác càng phát ra khoan dung, đối chính mình ngược lại rất là khắc nghiệt.
Nhưng chính vì đại tiểu thư như vậy làm cho hạ nhân nàng đây cũng thấy thật đau lòng.
Minh Nguyệt có thể đối với đại tiểu thư như vậy Tô Mạt cảm thấy thực vui vẻ, coi như là nhẹ nhàng thở ra.
Nàng có rất nhiều biện pháp có thể làm cho Minh Nguyệt phản bội lão phu nhân ngược lại nguyện trung thành đại tiểu thư, nhưng là bao nhiêu phương pháp cũng không như nàng thiệt tình thực lòng tới cùng.
Tỷ tỷ có thể tự lấy sức quyến rũ bản thân cảm hóa nha đầu này, làm cho các nàng thiệt tình đi theo mình, thế này so với cái gì đương nhiên là tốt nhất.
Có người có thể dựa vào thông minh trí tuệ của mình chinh phục người khác, có người có thể dựa vào phẩm hạnh hành vi thường ngày phục nhân.
Trăm sông đều đổ về một biển.
Hôm nay bọn họ nhận được thư của Tô Nhân Vũ nói là muốn dẫn nhị thiếu gia, cùng lão phu nhân đến vườn hoa đạp thanh giải sầu.
Đồng thời cũng gửi cho Tô Mạt một tin tức, bệ hạ đã không muốn truy cứu chuyện của nàng nữa, hơn nữa nàng cũng đã lớn rồi, nay chỉ cần giúp Triệu học sĩ quản học viện là được, không cần trở lại đọc sách với mấy đứa nhỏ nữa.
Tô Mạt vui vẻ ra mặt, thật là chuyện vui hẹn nhau cùng đến nha!
Nàng chạy ra bên ngoài, đứng ở vườn hoa sử dụng tín hiệu triệu tập mọi người tập trung trên đài cao, lúc này mới dùng loa tự chế hét một tiếng ,“Quốc Công cùng lão phu nhân muốn tới du ngoạn, chúng ta nghỉ ngơi vài ngày, mọi người chuẩn bị thức ăn sao cho thiệt phong phú là tốt rồi.”
Vừa nghe được tin này, mọi người trong vườn hoa lập tức truyền miệng nhau một truyền mười mười truyền trăm nhanh chóng tất cả mọi người đều nắm rõ.
Cái Tô Mạt gọi là nghỉ ngơi chính là sau khi mọi người làm xong công việc cơ bản nhất thì có thể nghỉ ngơi, hoa nông này cũng có sổ sách, công việc được phân công rõ ràng làm dần đã thành thói quen.
Mỗi người họ tự mình quản kia một mảnh đất, cảm thấy mỗi ngày nếu không kiểm tra một lần cũng không yên lòng, chúng nó tựa như đứa nhỏ của bọn họ, không thể không khiến họ phải tỉ mỉ chăm sóc.
Hơn nữa công việc hằng ngày cũng không mấy mệt mỏi, lại được ăn ngon, mấy người họ cũng giống người trẻ tuổi vô lo thích náo nhiệt. Cho nên sau khi nghe lời này của Tô Mạt, cao hứng nhất chính là bà tử cùng người trẻ tuổi.
Những người thợ trồng hoa cao tuổi hơn một chút thì coi đây giống như lễ tết của nhà chủ, bọn họ đi theo ăn thịt uống R*ợ*u ăn mừng, không cần phải xuống tay xử lý công việc gì.
Hồ tiên sinh nhìn lại, cảm thấy thật sự càng ngày càng bội phục Tô Mạt.
Ngày đó hắn còn có chút lo lắng, Tô Mạt cấp tiền công cho hoa nông cao như vậy, nhưng lại hoàn toàn sử dụng phương thức chăn dê để quản lý bọn họ, không ước thúc gì thêm. Cũng chẳng có quy định xử phạt, hoàn toàn tùy ý để chính bọn họ phát triển .
Hiện tại đến xem, ngược lại phương thức này của nàng hoàn toàn thích hợp với nơi này.
Mấy hoa nông này am hiểu sâu rộng, tài nghệ có thừa, cũng có thói quen làm việc của riêng mình. Ta không có lấy roi nhìn bọn hắn chằm chằm, bọn họ càng cảm thấy thoải mái, có thể tập trung làm việc.
Chăm sóc hoa cỏ cũng giống như người già tập dưỡng sinh, khi đã làm được người ta sẽ làm và chỉ làm vậy thôi không vì riêng cái gì cả.
Cho dù có người bên ngoài nhìn vào giống như mỗi ngày việc làm không hết thế nhưng bên ngoài có loại hoa nào. sắc màu, loại nào chỉ cần có người đến báo mua bọn họ sẽ đều lấy ra được ngay.
Cũng thật sự là làm cho Hồ tiên sinh mở mắt .
Lúc này chiếc xe ngựa lớn thường hay lui tới kinh thành cũng đã đến, hoa nông, hoa tượng cùng với bọn bà tử, tiểu nhị công việc đều lu bù cả lên.
Bởi vì vườn hoa của Tô Mạt có rất nhiều giống hoa thuần giống tiên diễm, hoa lại nở rất lâu nên người trong kinh thành đều thích.
Cho dù nhà mình có hoa viên, hoa nhiều đến không đủ chỗ bài trí cũng nhất định đến nơi này mua hoa của nàng.
Hơn nữa các hoa nông có kỹ thuật tốt ở mấy vùng phụ cận cơ bản đều bị nàng chiêu mộ đến đây, thực tự nhiên , Cẩm Tú Viên Đại Chu cẩm trở thành nơi vận chuyển hoa lớn nhất thành .
Sáng sớm tháng ba, tuy mới vào giờ Dần nhưng trời cũng đã khá sáng. Nơi này không giống ở Kinh Thành được nghe tiếng chuông báo canh thay vào đó mỗi sáng là tiếng gà trống báo thức
Bên ngoài không khí tươi mát, gió lạnh lất phất thổi.
Phảng phất phong cảnh thế ngoại đào nguyên.
Tô Mạt bị Tĩnh thiếu gia đào từ ổ chăn ra tha đi luyện công.
Tô Mạt cũng độc ác kéo đám người Hồ Tú Hồng, Thủy Muội đứng lên đánh đánh thái cực, rồi lại chạy chạy.
Dù sao cũng không được nằm trong chăn lười biếng, phải chú ý thân thể khỏe mạnh.
Lúc này xa xa có hàng đuốc dài giống nhau thổi đến.
Tĩnh thiếu gia nghiêng tai lắng nghe, đối Tô Mạt nói:“Hắn cũng đến đây.”
Tô Mạt biết “hắn” trong lời nói của Tĩnh thiếu gia là ai.
Thời điểm Tĩnh thiếu gia nói về hoàng đế với nàng chính là dùng từ “hắn” .
Vừa không xưng hô là phụ hoàng, cũng không chịu nói hoàng đế.
Hơn nữa hắn cực kì ít khi đề cập đến hoàng đế .
Tô Mạt phi thân một cái, nhảy lên một gốc cây liễu rủ, sau khi leo lên nhìn nhìn liền phân phó:“Thánh giá đến đây, các ngươi nhớ chú ý. Không được kích động, cũng không cần tỏ ra thận trọng, cứ làm bộ không biết theo lẽ thường là tốt rồi.”
Nàng nhắc nhở như vậy là muốn làm cho bọn hạ nhân ngày thường cãi nhau ầm ĩ, cười hì hì ha ha chú ý thu liễm một chút, đừng nói ra cái gì khó nghe.
Canh giờ này đi đến nơi, chứng minh bọn họ lên đường từ đêm qua.
Mặc dù có cây đuốc, nhưng không có ai mở đường, cũng không có thanh âm khác thì chắn chăc phải là cải trang.
Xem ra hắn là muốn mình không biết mà thả lỏng.
Tô Mạt đối với Hồ phu nhân nói:“Sư nương, phiền toái ngươi đi phân phó phòng bếp đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc