Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 155

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hơn nữa bi thương cũng qua hết rồi, nàng thậm chí còn tin rằng, chính mình có thể xuyên qua đây, như vậy sẽ không là đơn giản tử vong.
Ông trời làm cho nàng xuyên qua đến đây, chính là phá vỡ sự cân bằng tự nhiên, vì bảo trì cân bằng, khẳng định sẽ cho sinh mệnh vốn có của nàng một sự công bằng khác a.
Nàng cùng với người xuyên qua sẽ không giống, sẽ không khóc sướt mướt rối rắm kêu than lo lắng mình ૮ɦếƭ rồi cha mẹ người thân ở kiếp trước sẽ buồn bã thế này thế nọ.
Bởi vì nàng nghĩ đến càng nhiều hơn nữa, hơn nữa còn có một loại giác quan thứ sáu tồn tại.
Tĩnh thiếu gia nhìn nàng,“Thế nào?”
Nói chuyện ngắn gọn có chỗ tốt của kiểu nói chuyện đó, nhất là Tĩnh thiếu gia người thần bí như vậy, cho dù nói một chữ, người khác cũng suy nghĩ nửa ngày.
Nay hắn vẫn chỉ nói hai chữ, trí não Tô Mạt qua liền bắt đầu di động, cho rằng hắn nhất định cũng biết rồi.
“Ta cảm thấy hai tỷ đệ này có chút cổ quái!”
Ai, nếu tiểu Cầu vồng biết, lại muốn nói nàng không có lòng thương người không có sự đống tình.
Nàng mím môi, đè thấp thanh âm nói:“ Phương Vũ kia, ta hoài nghi hắn không phải thật sự điếc. Ít nhất không có biểu hiện ra ngoài toàn bộ điếc như vậy.”
Nếu người bình thường giả câm vờ điếc, là không thể gạt được y thuật của Hồ tiên sinh.
Vậy chứng tỏ, Phương Vũ là có bị điếc, nhưng không bị nặng đến nỗi như đang biểu hiện ra như vậy.
Tĩnh thiếu gia thế nhưng cũng bị nàng gợi lên lòng hiếu kỳ, phi thường muốn biết nàng như thế nào lại phán đoán được.
Hắn khó khi nào lộ ra được một tia hiếu kỳ,“Nàng làm sao mà biết được?”
Tô Mạt ngẩn ra,“A? Vậy còn ngươi?”
Nàng lúc này mới phản ứng lại, nguyên lai Tĩnh thiếu gia không biết nha, ha ha ha!
Tĩnh thiếu gia nhấc mi lên, nhẹ nhàng mân mê đôi môi trơn bóng,“Ân, ta muốn nghe một chút phương pháp của nàng.”
Tô Mạt cười hắc hắc,“Ta muốn trước hết nghe Tĩnh thiếu gia nói cơ.”
Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, nàng kinh ngạc nhìn hắn, ba năm sau, hắn càng phát ra sự trầm ổn điềm đĩnh, khó được nhìn thấy nụ cười hơi tà khí như thế.
Lần đầu gặp hắn, hắn tà khí như vậy khi dễ nàng, hại nàng cứ nghĩ rằng hắn là một tên đại yêu nghiệt.
Ai biết, lại là một người trầm lắng đơn thuần nhất lại ôn nhu như vậy chứ.
Quả nhiên không thể đánh giá ấn tượng đầu tiên nha!
Tĩnh thiếu gia né tránh đôi mắt cười của nàng,“Ta là dùng nội lực nhận thức được .”
Dù sao nội lực của nàng không đủ cao thâm, hiện tại là không biết có thể được hay không , hắn nói dối một chút cũng không can hệ gì.
Nhưng nào biết được Tô Mạt tóm được hắn hiện nguyên hình, hắc hắc nói:“Tĩnh thiếu gia, ngươi nói dối nha!”
Tô Mạt tóm được hắn hiện nguyên hình cười hắc hắc nói:“Tĩnh thiếu gia, ngươi nói dối nga!”
Tĩnh thiếu gia cứng người ngay lập tức, mặt cứ thế cũng đỏ lên .
Gương mặt bạch ngọc như hoa sơn trà của hắn lúc này đỏ ửng, quả thật nếu đem so sánh với ánh hào quang rực rỡ của mặt trời trên kia cũng thật giống nhau, *** trong sáng nhợt nhạt của hắn đỏ lên cơ hồ làm người ta nhìn thấy được từng sợi tơ máu.
“Ha ha!” Tô Mạt nghiêng nghiêng đầu, cười hớ hớ nhìn hắn, hắn né tránh ánh mắt của nàng, tầm mắt nhìn về phía bên kia, hắn dám nói nhận biết bằng nội lực, chính là ở nói dối chứ gì.
Tĩnh thiếu gia bất đắc dĩ cười khổ, nhìn nàng một cái,“Tiểu nha đầu, nàng càng ngày càng tệ .”
Tô Mạt hì hì cười ôm cánh tay hắn lắc lắc,“Tĩnh thiếu gia, thời điểm ngươi thẹn thùng thật đáng yêu a!”, sắc mặt Tĩnh thiếu gia càng ngày càng đỏ, lửa trên mặt đốt liên tục theo hai má hồng đến tận bên tai, lại hồng đến cổ, nếu không có áo che phủ chỉ sợ trong *** đều đỏ hết cả.
Hắn dương mắt trừng trừng nhìn nàng,“Còn như vậy nữa, ta sẽ tức giận.”
Tô Mạt lập tức thức thời dừng cười, không dám chọc hắn nữa , tuy rằng chọc hắn thật sự rất thú vị. ^^!
Mới thời gian trước đây là hắn còn chọc nàng, nay nàng đã có thể chọc hắn , thật sự là vô cùng sung sướng nha.
Nàng thanh thanh cổ họng nói:“Hai tỷ đệ bọn họ đã chạy một đêm dài, lại hôn mê lâu như vậy, chưa ăn cơm, tự nhiên bụng đói kêu vang , ta liền cố ý nói đến chuyện ăn uống, cho dù là người đã ăn cơm rồi mà bị ta lãi nhãi suốt cũng nuốt nước miếng đánh ực, huống chi Phương Oánh lại nhịn không được. Hơn nữa Phương Vũ thực rõ ràng hung hăng nuốt xuống vài ngụm, ta liền biết rõ ràng.”
Thân hình Tĩnh thiếu gia cứng đờ, nha đầu này, đôi mắt lợi hại như vậy?
Nàng rốt cuộc là người hay là tiểu yêu tinh đây!
Ngày thường cùng mọi người nói chuyện, nàng tỏ ra ngoài vẻ mặt thật chân như vậy nhưng bên trong nội tâm là đang cười trộm người ta sao?
Ng'n t hắn nhẹ nhàng phủi phủi, ngay sau đó liền nhéo cái mũi nàng,“Thế vừa rồi vì sao nói ta nói dối?”
Tô Mạt cười hắc hắc,“Không nói cho ngươi biết, dù sao ngươi nhớ rõ thì tốt rồi, sau này đừng có nói dối với ta!”
Tĩnh thiếu gia bị nàng biến thành dở khóc dở cười, hừ hừ hai tiếng, Ng'n t ở nàng trên đầu xoa xoa, tiểu nha đầu hôm nay lớn rồi, ngày thường không chải tóc, chẳng quan tâm đến chuyện đẹp xấu, lần này cần cưỡi ngựa xuất môn, mới đơn giản chải đầu làm kiểu tóc hai trái đào.
Hắn yêu thích đến nỗi cứ sờ sờ không chịu buông tay, đợi đến khi nàng bất mãn lấy mắt trừng hắn, hắn mới cười cười chịu thả tay xuống.
Chỉ có thời điểm hắn và nàng hai người ở cùng một chỗ may ra hắn mới có thể giống như một đứa nhỏ không hề cố kỵ mà cười nói như vậy
Tô Mạt thở dài, nắm tay hắn,“Đi, đi ăn thịt!”
Tĩnh thiếu gia nói:“Ngươi định xử lý như thế nào?”
Tô Mạt cười cười,“Xử lý như thế nào, đương nhiên là xử lý lạnh.”
Cái gọi là xử lý lạnh của nàng chính là yên lặng xem xét.
Nàng ngoắc Ng'n t ra hiệu với Lăng Nhược nói:“Đi theo nói Lan Như âm thầm giám thị tỷ đệ Phương Oánh, chờ đại tiểu thư trở về, nàng tạm thời không cần hồi kinh.”
Lăng Nhược chưa bao giờ hỏi Tô Mạt vì sao, ở trong ý thức của nàng, tiểu thư phân phó cái gì chỉ cần đi làm là được rồi.
Tiểu thư là thông minh nhất .
Nàng đi, Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia cũng đi tìm đại tiểu thư bọn họ cùng nhau ăn cơm.
Nàng chỉ nói cho Lan Như âm thầm giám thị chứ chưa nói với người khác, để mọi người đừng ngạc nhiên, hơn nữa nếu làm cho cầu vồng biết, vậy tương đương hiểu được chính là nói cho Phương Oánh “Chúng ta biết ngươi cải trang , ngươi thành thật khai báo đi.”
Dù sao bọn cầu vồng cũng chẳng biết cái gì gọi là bí mật.
Hơn nữa cái vườn hoa này cũng không có gì bí mật, tất cả mọi người đều biết đến, bất quá là mở căn cứ trồng hoa cỏ, mỗi ngày nuôi trồng sinh sôi một lượng hoa tươi thật lớn đưa vào trong thành đi bán.
Thêm vào nghiên cứu chút hương liệu tinh dầu nước hoa , đi kinh thành mở một tiệm hương liệu thật to.
Cái này cũng chưa phải cái gì là ghê gớm.
Sau khi R*ợ*u chừng cơm no, A Cổ Thái đem nước hoa vừa mới nghiên cứu chế tạo ra tặng cho Tô Mạt cùng đại tiểu thư mỗi người một bình nhỏ giống nhau, móng tay dù nhỏ nhưng so với chiếc bình xem ra cũng lớn, vậy thì lấy cây trâm quệt một chút, rồi bôi bôi nơi cổ tay, phía mang tai cùng dưới gáy là tốt rồi.
A Cổ Thái muốn Tô Mạt tìm thêm người hỗ trợ, phải tìm những người đáng tin một chút, nam nữ già trẻ đều phải nhất nhất nghe theo lời hắn chỉ huy, có rất nhiều việc cần phải làm.
Tô Mạt nghĩ nghĩ, phân phó A Lí,“Ngươi lên thôn trang trên, tìm bọn Liễu Đại, nói bọn họ dựa theo yêu cầu của A Cổ Thái chọn những người này đưa tới đây. Nhất định phải bí mật , cố gắng tránh để người khác biết.”
Những người A Cổ Thái muốn phải là khỏe mạnh nhưng văn nhược , không thích mấy tiểu tử khôi ngô kiện tráng, đỡ mất công bị nàng ςướק người đi qua xưởng thủy tinh.
Nàng nghĩ nghĩ, hỏi Tĩnh thiếu gia,“Nếu muốn mở rộng số lương dân cư của thôn trang, có cách nào nhanh nhất?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc