Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 152

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt mời hắn làm sư phó hương liệu của chính mình cùng đại tiểu thư, về sau mở cửa hàng hương liệu, sẽ không còn nhiều khó khăn nữa.
Hương liệu cao cấp ở Đại Chu tuyệt đối được tính là loại sản phẩm xa xỉ, giá cao, các hộ gia đình, nam nữ già trẻ đều phải dùng, hơn nữa mỗi khi đến thời điểm tiết đoan ngọ còn sử dụng một lượng lớn hương liệu tặng cho người thân bằng hữu.
Giống như hào môn phu nhân bọn họ, đều phải mua xạ hương thượng đẳng, băng phiến, trầm hương, la hương… vân vân, động một tý là lãng phí không chỉ hơn một ngàn lượng bạc, đó là một việc làm ăn rất có tiền đồ a. Hơn nữa trong giới hào môn tặng quà cáp qua lại, bình thường chính là đồ vật ăn uống, muốn nói cao cấp hơn phân nửa chính là gấm vóc, hương liệu, vàng bạc ngọc khí các mặt hàng thượng đẳng đó.
Mà hương liệu cùng gấm vóc lại là những mặt hàng hay dùng để tặng nhất .
Nếu Tô Mạt đám người bọn họ có thể nghiên cứu phát triển ra một loại hương liệu tiện dùng lại có chất lượng tốt, vậy đương nhiên so với với các hương liệu ở chợ càng dễ kiếm tiền hơn.
Nay, Tô Mạt đã cùng vị kia hương liệu sư phó A Cổ Thái kia nói rõ thương lượng qua, hắn cũng lĩnh hội được ý tứ của nàng, tự đem mình nhốt trong phòng làm việc nghiên cứu.
A Cổ Thái có một thói quen, khi công việc chưa xong, hắn không chịu nói chuyện với người khác, không chịu tùy tiện xuất môn, cho dù ăn cơm cũng là ở trong phòng.
Tô Mạt sai người phái hai mụ mụ chuyên môn hầu hạ hắn, miễn cho hắn cứ đam mê công việc là không quan tâm gì đến cuộc sống sinh hoạt nữa, nếu không đến lúc đó nàng không lấy được nước hoa ngay cả đến vị điều hương sư phó kia cũng ngỏm luôn a.
Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia đứng ở trong viện A Cổ Thái, liền ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt đánh úp lại, nhàn nhạt như không, nàng hít sâu một hơi,“A, thật sự là hương vị tao nhã.”
“Ha ha, ha ha ha ha, ta thành công rồi!”
Trong phòng truyền đến tiếng cười H**g phấn của A Cổ Thái, Tô Mạt vui vẻ, lôi kéo Tĩnh thiếu gia vọt vào,“A Cổ Thái, A Cổ Thái, ngươi thật sự đã điều chế được nước hoa sao?”
A Cổ Thái giống như người rừng, tóc cuốn khúc rối tung trên người, mặc trường bào bằng vải bông màu trắng, một thân làn da màu đồng cổ như vậy lộ ra bên ngoài không kiêng kị, hắn thấy Tô Mạt cao hứng giang hai tay cánh tay liền tặng cho nàng một cái ôm mãnh liệt.
Tĩnh thiếu gia tay mắt lanh lẹ, nhẹ nhàng đẩy ra, ôm Tô Mạt né tránh, làm cho A Cổ Thái ôm không khí.
A Cổ Thái liếc trắng mắt,“Ngươi, là quỷ hẹp hòi, ôm một cái thì ૮ɦếƭ a, cũng không phải sẽ bớt đi một miếng thịt a.”
Tĩnh thiếu gia cười nhẹ, buông Tô Mạt,“Nàng là của ta, không cho ôm.”
A Cổ Thái làm ra một biểu tình khoa trương, hai tay giơ cao hướng lên trời, làm ra một tư thế cầu nguyện,“Chân chủ phù hộ, có một người so với ngươi còn là một nam tử vĩ đại hơn, đem nàng mang đi mất.”
Tĩnh thiếu gia mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, khí thế bức người, lạnh lùng nói:“Vậy phải xem hắn có toàn mạng hay không.”
A Cổ Thái ha ha cười, nói với Tô Mạt:“Ngươi tới đây xem.”
Sau đó dẫn bọn họ vào nội thất, bên trong bày la liệt đầy chai lọ, bất quá hiện tại cơ bản đều là đồ sứ, thạch anh, dụng cụ bằng ngọc bằng vàng, bởi vì thủy tinh do Tô Mạt điều chế vẫn còn đang ở gian đoạn thử nghiệm.
Hắn lật ra một cái bình thủy tinh nhỏ đem từ Tây Vực đến, bật ra cái nút của cái lọ đưa cho Tô Mạt ngửi, đắc ý nói:“Thấy sao?”
Tô Mạt hít sâu một hơi, hương vị thực nhẹ, nhẹ nhàng như không có gì, nàng nhẹ nhàng đi tới đi lui ở trong phòng, nhìn đông nhìn tây nhìn xem, qua một khắc, lại ngửi tiếp, mùi hương nhẹ nhàng kia còn vương vẫn trên mũi.
“Được!” Tô Mạt không chút keo kiệt nào ca ngợi hắn.
A Cổ Thái tại phương diện này là thiên tài!
A Cổ Thái kiêu ngạo vỗ tay, giống như đứa trẻ nhảy lên ríu rít, nhấc tay hô lớn:“Ta muốn chúc mừng một chút.”
Nói xong liền lớn tiếng kêu,“Lãn mụ mụ, Lãn mụ mụ, nấu thịt kho tàu cho ta...... Phải nhanh đó!”
Lãn mụ mụ kỳ thật là họ Lam.
Còn có Cần mụ mụ của A Cổ Thái, là họ Tần.
*Lãn = lười; Cần: chăm chỉ ( anh chàng người Tây Vực này gọi sai họ của hai người mụ mụ chăm sóc anh ta)
Tô Mạt bất đắc dĩ lắc đầu, vì hắn là tín đồ Islam, nàng cùng hắn tranh luận qua rất nhiều lần,“Ngươi là con dân của chân chủ Allah, ngươi không có thể ăn thịt heo.”
A Cổ Thái lại có vẻ mặt kiên nghị,“Allah trong mộng nói cho ta biết, chỉ cần tín ngưỡng của ta kiên định vững chắc, có thể ăn thịt heo. Mỗi lần ăn, ta đều có niệm kinh Coran.”
Tô Mạt cuối cùng cũng bị hắn đả bại.
Bởi vì A Cổ Thái thực biết nói sạo,“Ta đối chân chủ thành kính, cho dù là ăn cơm hay lúc ngủ, ăn thịt uống R*ợ*u, cũng luôn tin tưởng vững chắc. Chân chủ ở tâm linh của ta, là linh hồn của ta, không ở miệng của ta.”
Tô Mạt nói hắn nói sạo, hắn không thừa nhận, sẽ càng dùng nhiều lý lẽ để sạo hơn nữa, ***ng phải một tên y như mình thích cãi chầy cãi cối , Tô Mạt lười phí đầu óc cãi với hắn.
Tùy hắn, dù sao nàng cũng không có tôn giáo tín ngưỡng, chính hắn không cần, nàng cũng sẽ không cưỡng cầu hắn làm chi.
Tô Mạt nói với một mụ mụ khác:“Tần mụ mụ, đi nói cho đại tiểu thư, mời nàng ta lại đây một chút.”
Tần mụ mụ vâng lệnh đi.
Tần mụ mụ vâng lệnh đi.
Rất nhanh đại tiểu thư dẫn theo Minh Nguyệt lại đây.
Minh Nguyệt là lão phu nhân phái tới cho đại tiểu thư, lão phu nhân nói nếu muốn ra ngoài thì phải mang theo Minh Nguyệt, Tô Mạt cũng hiểu được, là muốn để Minh Nguyệt đến giám thị tỷ tỷ.
Nàng cũng không muốn quản, hơn nữa có Minh Nguyệt ở đây cũng làm cho lão phu nhân yên tâm hơn.
Cho nên nàng đối Minh Nguyệt rất tôn trọng, hơn nữa đối xử với nàng ta khá tốt, nhưng tuyệt đối không hối lộ nàng ta, cũng tuyệt đối sẽ không chủ động gợi ý để nàng tavì đại tiểu thư mà giấu diếm điều gì.
Bởi vì đại tiểu thư lãnh ngạo chân thành, làm người lại thẳng thắn, cũng không có cái gì cần phải che giấu.
Đại tiểu thư ngửi được mùi thơm ngát kia, vui mừng nhấc váy chạy vào, “Mạt nhi, mau đưa ta ngửi coi.”
Tô Mạt đem cái bình nhỏ đưa cho nàng, bôi một chút lên cổ tay của nàng, bảo nàng đi vài vòng rồi lại ngửi tiếp.
Đại tiểu thư kinh hỉ vô cùng, hơi lộ ra trên khuôn mặt trong trong trẻo nhưng lạnh lùng ấy nụ cười rực rỡ như hoa nói, “Mạt nhi, ngươi, ngươi cùng A Cổ Thái sư phó, quả thực là...... Rất thần kỳ ! Có cái này, về sau hương liệu của Đại Chu ta sẽ càng thêm phong phú.”
Kỳ thật trước mắt Đại Chu có hương lộ, hương cao, nước hoa, chính là những thứ kia đều là Tây Vực đem tới, không phải Đại Chu có thể tự làm ra.
Phương thức xông hương của Đại Chu chỉ dùng để đốt, trong lư hương có bánh hương liệu, mặt trên có thêm vào đá vân mẫu, đem hương liệu đặt ở trên, sau đó dựa vào nhiệt khí mà xuất ra hương khí.
Có thể xông quần áo, xông chăn, thậm chí là mang ở trên người, giấu trong tay áo, treo ở trong màn, mùi hương tỏa ra hoặc mùi thơm ngào ngạt hoặc là thanh nhã .
Hương lộ có khi còn dùng để ăn, có thể cho vào trong nước tắm rửa, có thể sử dụng để bôi lên da dẻ cho thơm.
Nay Tô Mạt nghiên cứu ra loại hương này, , về sau kem bôi mặt, son môi, dầu làm bóng tóc, *** da …vân vân đều có thể bỏ thêm hương liệu vào…..
Tô Mạt thấy đại tiểu thư vui mừng mặt mày hớn hở, là vẻ mặt nàng chưa bao giờ thể hiện, biết tỷ tỷ là thật tâm thích.
Liền nới với A Cổ Thái:“A Cổ Thái, ngươi thu đệ tử đi, còn có thể giúp ngươi.”
Mắt A Cổ Thái liếc Tĩnh thiếu gia một cái, cười nói:“Đồ đệ của ta, không phải là ngươi sao?”
Tô Mạt hơi hơi gợi lên khóe môi, nheo mắt nhìn hắn, A Cổ Thái lập tức sửa miệng,“Ngươi là người dẫn dắt ta, người dẫn đường, không phải là đồ đệ.”
Tô Mạt cười cười,“Người dẫn đường của ngươi, là thần Allah, ta là bằng hữu của ngươi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc