Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 151

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Giảm bớt được sự thống khổ của thiếu niên đó, lại kiềm chế hắn khỏi bị co rút, miễn cho lúc trị liệu gia tăng khó khăn.
Hồ tiên sinh khen ngợi gật đầu, lại nói với Thủy Muội:“Ngươi cùng hai người bọn họ xem mạch, sau đó kê đơn thuốc đi.”
Thủy Muội vâng lời, vội đi trước xem mạch cho cô nương kia, lại bắt mạch cho vị thiếu niên này.
Cuối cùng kê ra hai phương thuốc khác nhau.
Tô Mạt nhìn thoáng qua, giao cho Hồ tiên sinh, Hồ tiên sinh nhìn về phía Tô Mạt,“Mạt Mạt, ngươi thấy sao?”
Tô Mạt nhìn Thủy Muội liếc mắt một cái, cười nói:“Thủy Muội đã rất lợi hại , cơ bản chẩn không sai. Sửa hai vị thuốc là được rồi.”
Thủy Muội ngượng ngùng hai má đỏ lên, rũ mắt nhìn đầu ngón tay mình.
Tô Mạt chỉ cho nàng nhìn thấy,“Vị tỷ tỷ kia, thân thể thiên về nóng, trong cơ thể có độc nhiệt, cần dùng dược vật có tính hàn để giải bớt. Vị tiểu ca này trong cơ thể thiên về âm, sẽ phải dùng dược vật ôn tính hơi có tính nhiệt để trung hoà.”
Thủy Muội bội phục nói:“Tiểu thư, ngươi so với ta học ít thời gian hơn nhưng lại hiểu biết nhiều hơn ta.”
Tô Mạt cười nói:“Ta có chỗ nào học tốt chứ. Ta bất quá là đầu óc có chút lanh lẹ, đều đã học thuộc qua. Đi qua phối dược đi.”
Thủy Muội không ngu ngốc, lập tức liền đem phương thuốc sửa lại, đưa cho Tô Mạt xác định lại, sau đó lập tức đi bốc thuốc, nấu thuốc.
Tô Mạt ra khỏi phòng, gọi A Lí tới, phân phó nói:“A Lí, ngươi đi quan sát một chút, nhìn xem vết máu bắt đầu từ đâu, thuận tiện xóa sạch đi.”
A Lí vâng lệnh, lập tức đi làm.
Tô Mạt trở lại tòa viện của mình, Hồ phu nhân cùng đại tiểu thư đang uống trà, thấy nàng đến, các nàng đứng dậy, thân thiết nói:“Sao rồi?”
Tô Mạt nói:“Không có gì trở ngại, bất quá ta sợ lai lịch của bọn họ phiền toái.”
Đại tiểu thư khẩn trương nói:“Muốn báo quan hay không?”
Tô Mạt lắc đầu,“Chờ bọn hắn tỉnh lại xem bọn họ nói sao đã. Báo quan sẽ gây ra những phiền toái không cần thiết.”
Nhìn qua nhìn lại, lại hỏi:“Tĩnh thiếu gia đâu?”
Hồ phu nhân cười nói:“Ở phòng luyện công.”
Tô Mạt ý bảo tự mình đi gặp, nàng nhẹ nhàng mà vén bức rèm che lên, rón ra rón rén đi vào phòng, Tĩnh thiếu gia không mở mắt, che dấu không được ý cười,“Tiểu quỷ nghịch ngợm kia, muốn làm cái gì?”
Thu khí nín thở lại, dùng chiêu đó chẳng lẽ hắn lại không phát hiện ra chứ?
Tĩnh thiếu gia chậm rãi mở mắt ra, che giấu đi một tia mệt mỏi trong mắt, khôi phục ánh mắt trong vắt, mỉm cười nói:“Sợ bị nàng vượt qua a.”
Tô Mạt toát mồ hôi lạnh, cho dù nàng suốt ngày không ngừng tu luyện, cũng không thể đuổi kịp hắn . Hắn không cần để ý như vậy a.
Nàng lôi kéo hắn nhảy xuống giường,“Đi ra ngoài đi một chút. Ngắm vườn hoa của chúng ta một chút.”
Tĩnh thiếu gia thuận theo đi ra ngoài, thời điểm bước xuống giường lại bị lảo đảo một chút, thiếu chút nữa nghã, ôm Tô Mạt đè sát lên cái tủ bằng gỗ bên cạnh tường.
Tô Mạt hoảng sợ, nghi hoặc nhìn hắn,“Ngươi, ngươi sao vậy ? Bị bệnh sao?”
Vừa nói vừa kéo tay hắn bắt mạch.
Tĩnh thiếu gia cầm tay nhỏ bé của nàng, cúi đầu, để lên cái trán của nàng:“Không, ta chọc nàng thôi.”
Nói xong nở nụ cười lang lảnh, Tô Mạt thấy hắn trung khí mười phần, không giống bộ dáng của người có bệnh, nghĩ chính mình lo lắng quá nhiều rồi, liền lôi kéo hắn đi ra ngoài dạo.
Nay vườn hoa còn có một bộ phận lớn chưa loại bỏ.
Tô Mạt đem giưởng sưởi Đại Chu hiện có cải tiến phương thức, ở giữa khu vườn hoa cũng tiến hành thí nghiệm, hiệu quả phi thường tốt, so với quy mô kinh doanh vườn hoa nhỏ khác thì mùa đông tỉ lệ nở hoa là rất cao, bảo đảm độ tươi của hoa.
Mà nàng từ trước tới nay không đánh những trận mà không nắm chắc thắng , những nông dân chuyên trồng hoa và những người thợ thủ công này đều là nàng bỏ tiền ra chiêu mộ đến, đem nhũng người thợ có kinh nghiệm chăm sóc hoa cỏ, nhưng lại không có nhiều tiền, không thể tự mở được vườn hoa mời tới, trả cho bọn họ gấp ba lần tiền thù lao, bao ăn bao ở, làm cho bọn họ đem cả thê tử đón đến đây ở cùng.
Làm cho bọn họ an tâm, an cư, mới có thể làm cho bọn họ toàn tâm toàn lực bán mạng làm việc cho mình.
Muốn hảo mã không ăn cỏ, hảo mã có thể phi nhanh, đó là chuyện không thể.
Tô Mạt trước nay vẫn tin tưởng vững chắc vào điểm ấy, cho nên nàng thuê hoa nông ( nông dân chuyên trồng hoa), hoa công ( thợ thủ công tạo dáng hoa), đều là trả mức thù lao cao, cuộc sống phong phú, tuyệt đối sẽ không để bọn họ chỉ làm công cụ kiếm tiền của mình.
Ngươi coi hắn là công cụ, như vậy thời điểm ngươi thật sự cần hắn cứu mạng, hắn cũng chỉ là công cụ mà thôi, tuyệt đối sẽ không phát huy tính năng động chủ quan.
Đây là nàng ở hiện đại nghe dì mình hay nói tới về đạo công sở.
Đó là điển hình về người phụ nữ mạnh mẽ trong xã hội hiện đại.
Nàng hưng phấn giới thiệu cho Tĩnh thiếu gia toàn bộ vườn hoa này, thời tiết này, đang là mùa hoa đào rực rỡ, như một rặng mây đỏ, như đem cả bầu trời nhuộm lên một tầng đỏ nhạt, kiều diễm vô cùng.
Hắn ngưng mắt nhìn nàng, lần đầu tiên thấy nàng, cũng là lúc hoa đào nở rộ ở Lăng Hư quan, khi đó nàng nhu nhược giống con mèo nhỏ, lại lóe ra ánh mắt quật cường.
Đến nay, nàng mạnh mẽ như con báo nhỏ, ánh mắt tự tin kiên định, nhưng cũng có hơn vài phần ôn nhu, thiếu vài phần đề phòng.
Hắn thực tự nhiên nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, cảm giác trái tim đóng băng càng ngày càng ấm lại.
Rất nhanh A Lí quay lại, nhìn thấy bọn hắn tản bộ cũng không tiến lên quấy rầy, vẫn là Tĩnh thiếu gia nghe được hô hấp của hắn, quay đầu hỏi:“A Lí, chuyện gì?”
A Lí tiến lên,“Chủ tử, tiểu thư, đã đi thăm dò qua. Vết máu là từ thôn trang bên cạnh đem tới, trung gian có hơn mười dặm.”
Tô Mạt ngưng mắt trông về phía xa, có chút đăm chiêu.
Tĩnh thiếu gia nhìn nàng,“Nghĩ gì vậy?”
Tô Mạt mỉm cười,“Không có gì, chúng ta đi thăm vị tỷ tỷ kia đi.”
Tĩnh thiếu gia không biết là có cái gì phải xem, nhưng nếu nàng muốn hắn xem, hắn cũng không cự tuyệt, thuận theo nàng tùy ý lôi kéo hắn đi qua đó.
Tô Mạt túm túm tay hắn, thấp giọng nói:“Ngươi đi nhìn nàng thử đi, có thể có võ công hay không?”
Trên mi tâm của Tĩnh thiếu gia hiện ra một tia lãnh ý, chẳng lẽ có người dám có ý đồ đả thương nàng?
Hắn nhẹ nhàng đi qua, ngón tay nhẹ nhàng đáp lên cổ tay của nàng ta, lông mày cũng giãn ra, hướng Tô Mạt lắc lắc đầu.
Hắn lôi kéo Tô Mạt đi ra ngoài,“Nàng ta không có võ công, phỏng chừng là trong thôn trang đó trốn ra ...... Ân, chính là trốn thoát .”
Tô Mạt hơi cười nhìn hắn, Tĩnh thiếu gia tuy rằng lạnh như băng , có đôi khi còn xấu xa , nhưng thực tế rất đơn thuần a, có cái gì nàng không biết về hắn chứ?
Hai tỷ đệ kia còn đang hôn mê, Hồ tiên sinh bảo Thủy Muội canh giữ bên cạnh, người khác không được tùy tiện quấy rầy, hắn đi phối dược.
Tô Mạt trở lại chủ viện của bọn họ, đại tiểu thư đang điều phối một ít đóa hoa.
Đại tiểu thư đối với việc chăm sóc hoa cỏ, nghiên cứu mùi hương rất có trình độ, Tô Mạt từ trong hoàng cung lấy một ít bí phương điều chế hương liệu, lại đem một ít phương thức điều chế thú vị mà nàng đã đọc qua, cả vài phương pháp nghiên cứu chế tạo dạy cho đại tiểu thư.
Đại tiểu thư như lấy được vật chí bảo, từ lúc không đi Thái Học đọc sách nữa, ở trong nhà tự đùa nghịch cái này.
Trầm hương, bách hợp hương, sạn hương ngũ lạng, kê thiệt hương, đàn hương, xạ hương …vân vân các loại hương liệu đó đều có thể mua được, đắt tiền có thể mấy lượng hoàng kim một lạng, rẻ một chút có thể là một lượng bạc mấy trăm cân, đắt rẻ không đồng đều.
Tĩnh thiếu gia mời đến cho nàng một vị sư phó hương liệu từ Tây Vực đến, hắn đối với hương liệu trời sinh mẫn cảm, sinh ra đã có cái mũi nạy bén, đầu óc cũng linh hoạt, tuy rằng vẻ bề ngoài thoạt nhìn thực chất phác gàn bướng lại lôi thôi, nhưng tuyệt đối là cao thủ nghiên cứu chế tạo hương liệu, hơn nữa khuôn mặt ngũ quan thâm thúy, đường nét rõ ràng, là mỹ nam tử có pha trộn hai dòng máu (con lai).
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc