Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 150

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Bọn họ vào vườn hoa, đám người Hồ tiên sinh đi ra nghênh đón.
Tô Mạt giống như bay tiến lên,“Ai nha, Tô Mạt Mạt ta đã trở lại đây! Các ngươi thiếu ta, hết thảy đều trả hết cho ta ngay! Cần phải chơi cùng ta vài ngày cho thật khoái chí.!”
Mọi người thấy nàng bị cấm cửa vài ngày, nay được dịp bùng phát, đều ha ha cười rộ lên.
Hồ tiên sinh chỉ vào nàng, cười nói:“Ngươi tiểu quỷ nha đầu này! Lén lút chạy ra ngoài hả.”
Tô Mạt nói dối không nháy mắt, hơi cười nói:“Không phải, là tiên sinh thấy ta quá mệt mỏi, để cho ta tới đây giải sầu .”
Sau đó lại trêu ghẹo vài người Hồ Tú Hồng, Thủy Muội bọn họ.
Nay Hồ Tú Hồng không lợi hại bằng nàng, võ công cũng bình thường, bị Tô Mạt bắt nạt đuổi chạy vòng vòng xin tha mạng.
Tô Mạt đem nàng nhấn xuống vườn hoa cải, đè trên người nàng ta, hì hì cười,“Cầu vồng, vị kia Thập tứ điện hạ còn hỏi tới ngươi đó, ta phỏng đoán, hắn để ý ngươi rồi.”
Có một lần nàng dẫnHồ Tú Hồng đi Thái Học chơi, kết quả Hồ Tú Hồng ngày thường nhìn thực lanh lẹ mạnh mẽ, đi đến hoàng cung uy nghiêm, cũng chỉ giống như là con gà con, nơm nớp lo sợ.
Khiến nàng cười muốn bể bụng a!
Hoàng Phủ Liễn còn tặng nàng một khối đá.
Hồ Tú Hồng xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, lúc này đại tiểu thư tiến lên đem nàng nâng lên, lại lấy xuống ngọn cỏ dính trên tóc nàng,“Nhìn ngươi xem, bụi đất dính hết hơn, càng ngày càng ngang tàng, thích lăn lộn dưới đất.”
Tô Mạt cười hì hì,“Tỷ tỷ, ngươi coi như nể mặt ta cầu xin phụ thân cho ngươi tới nơi này tĩnh dưỡng, sẽ không nói ta được không !”
Đại tiểu thư giận nàng liếc mắt một cái, nha đầu kia, thấy mình nay không được đi học nữa, phải ở trong nhà, sợ mình nhàm chán, liền cùng phụ thân nói là cho tỷ tỷ đến vườn hoa tĩnh dưỡng.
Tô Nhân Vũ cũng đã tới nhiều lần, phi thường thích nơi này, không nói hai lời liền đáp ứng.
Đương nhiên, cũng vì để cho Tô Mạt thiếu hắn chút ân tình, hắn cố ý giả bộ hẹp hòi, làm bộ không đáp ứng.
Mọi người đang hàn huyên, đột nhiên, một mụ mụ là thợ trồng cây hoang mang luống cuống chạy tới, hít thở không thông nói:“Hồ tiên sinh, đại tiểu thư, không tốt rồi, không tốt rồi, mau đi xem một chút đi......”
Người đến là Ngô mụ mụ, lão bà của lão Ngô thợ quản lý việc trồng cây ở khu phía sau vườn hoa số 6 , đôi phu phụ hai người bọn họ dẫn theo cả hài tử ở tại trong đại viện cho nhân viên mà Tô Mạt cho người xây dựng lên.
Lão Ngô là thợ trồng cây chăm sóc hoa cỏ rất giỏi, là sư phó rất đắc lực trong vườn cây của Tô Mạt.
Thấy bà ta kinh hoảng như thế, Tô Mạt lập tức nói:“Ngô mụ mụ, xảy ra chuyện gì ?”
Ngô mụ mụ bước lên phía trước vội vàng nói:“Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi, phía sau có hai đứa nhỏ, một nam hài tử một nữ hài tử, đều máu me nhầy nhụa, thật sự rất dọa người a!”
Giữa ban ngày, lại là dưới chân thiên tử, thế nhưng có người cả thân máu me be bết ngã ở dưới vườn hoa của bọn họ, nghe có vẻ rất đáng sợ a.
Nàng vội nói:“Chúng ta đi ngay xem sao.”
Nàng quay đầu nói với đại tiểu thư:“Tỷ tỷ, ta có đem đồ cho tỷ, ngươi về phòng trước xem đi.”
Nàng biết đại tiểu thư thích sạch sẽ, bị bệnh quá sạch, không thích gặp những thứ bẩn thỉu dơ dáy.
Hơn nữa tỷ tỷ hiện tại đã lớn, cũng đã đến tuổi cập kê, không thể tùy tiện gặp người ngoài.
Dù sao cũng có mụ mụ trong nhà đi theo, nếu quá phận, lão phu nhân cùng Vương phu nhân sẽ gây áp lực cho Quốc Công, lại cấm không cho đại tiểu thư ra ngoài nữa.
Đại tiểu thư suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, liền cùng Kim Kết đi vào trong nhà.
Hồ tiên sinh sai người đi đến phòng khám bệnh của hắn chuẩn bị hòm thuốc, nấu nước ấm, vải bố trắng sạch sẽ.
Hắn lại đi trước một bước đuổi kịp Ngô mụ mụ.
Tô Mạt vẫy tay Hồ Tú Hồng, Thủy Muội vội chạy theo, vừa nhấc chân đã chạy nhanh đi.
Lại bị Tĩnh thiếu gia giữ chặt một phen, hắn hơi hơi nhíu mi,“Không được chạy.”
Trong vườn hoa nơi nơi đều là chướng ngại vật, võ công hiện tại của nàng vẫn còn hạn chế, lấy ra để dọa Triệu Khoan tiên sinh bảo thủ kia còn được, ở trong mắt hắn, nàng ngay cả tự mình chăm sóc bản thân cũng không biết.
Tô Mạt chu miệng, hướng hắn làm cái mặt quỷ,“Biết rồi.”
Nói xong quay đầu đi nhanh, bọn họ đến khu vực phía sau thì thấy, Ngô mụ mụ đã kêu hai mụ mụ khác dùng cánh cửa khiêng hai đứa nhỏ qua đây.
Hồ tiên sinh dặn các nàng chú ý, vững chắc nhanh nhẹn khiêng vào trong phòng khám bệnh.
Hồ Tú Hồng nhìn nhìn thấy máu liền hứng thú, nàng không giống như sư muội nhìn thấy máu thì khó chịu, ngược lại mở to đôi mắt giống như mèo thấy cá vậy.
Hai đứa nhỏ kia thoạt nhìn như là hai tỷ đệ, nữ hài tử lớn một chút, khoảng mười ba bốn tuổi, nam hài tử không quá mười một mười hai tuổi.
Có dung mạo thanh tú, nhìn rất thu hút.
Nhất là nam hài tử, làn da trắng trẻo, lông mi thật dài, bọ dáng bị ngất đi vô cùng có mỹ cảm.
Tô Mạt vỗ đầu mình một hồi,“Phải có lòng thương hại chứ, người ta bị thương kìa, sao lại nhìn đến mấy thứ đó chứ.”
Nhưng luôn cảm thấy trong đầu có ý tưởng chợt lướt qua, tự mình lại nắm bắt không được.
Hành động của nàng dọa đến mấy người bên cạnh, làm họ đều nhìn về phía nàng, Tô Mạt lập tức nói:“Bọn họ bị roi đánh, nhanh trị liệu, nếu không sẽ lưu lại vết sẹo.”
Đặc biệt là nữ hài tử, để lại vết sẹo trên lưng sẽ rất khó coi, về sau lập gia đình sẽ bị ảnh hưởng .
Mọi người đem bọn họ đưa vào phòng, để họ nằm riêng trên giường gỗ nhỏ.
Hồ tiên sinh nói với nữ nhi:“Ngươi cùng Mạt Mạt phối hợp với nhau, chữa thương cho vị cô nương này.”
Nói xong đem tấm màn ngăn hai bên hạ xuống, ngăn cách tầm mắt.
Tô Mạt bảo những người không phận sự đều lui ra ngoài chờ, lại dùng R*ợ*u trắng làm sạch dụng cụ, sau đó cầm một thanh tiểu đao mỏng hơ nóng trên lửa tẩy trùng, dùng vải bố sạch lau đi lau lại, gẩy ra những sợi vải vụn ăn sâu vào trong thịt trên lưng vị tiểu cô nương kia.
“Ách......” Cô gái vô thức ***, đôi mày thanh dài nhăn lại, một bộ dáng cực kỳ thống khổ.
Nàng vốn là bác sĩ ngoại khoa, tuy rằng mới tốt nghiệp, nhưng cũng rất có trình độ .
Hơn nữa hiện tại học võ công nên có nội lực, sử dụng dao thao tác rất nhanh liền đem lưng thiếu nữ kia xử lý sạch sẽ, sau đó lấy vải trắng tẩy trùng giúp nàng ta.
Bị đau cô gái lớn *** rỉ, thoáng lặng lẽ trợn mắt, sau lại ngất luôn.
Tô Mạt nhanh nhẹn bôi thuốc cho nàng ta, băng bó, nghe được *** rỉ thiếu niên ở cách vách kia “Ôi...... Ôi......”, cảm thấy rất kỳ quái, liền vén lên mành đi qua.
Hồ tiên sinh đang giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, so với nữ hài tử kia thì càng nặng hơn.
Hắn tuy rằng không có tỉnh lại, nhưng đau nhức vẫn làm cho hắn cuộn thân mình lại, tay chân co rút.
Thủy Muội ở một bên sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, căn bản không biết hỗ trợ như thế nào.
Hồ tiên sinh thở dài, tuy rằng nữ nhi cùng Thủy Muội giống nhau cùng được dạy y, nhưng hai đứa nhỏ này bởi vì tư chất hữu hạn, so với Tô Mạt vẫn kém rất xa rất xa.
Không đợi hắn nói, Tô Mạt lập tức rút kim châm ra, xác định huyệt đâm chuẩn xác xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc