Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 147

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Thường xuyên qua lại, Tia chớp cùng nàng đã thành bạn tốt.
Tĩnh thiếu gia ngược lại chính là chủ nhân của nó.
Tuy rằng người khác nhìn thấy nàng đang đánh ngựa, thực tế roi có vung tới nhưng không ***ng tới thân ngựa, chỉ là đang tán thưởng nó,“Tia Chớp, ngươi quá lợi hại đi, phi thật nhanh, thật giỏi quá, còn có thể nhanh nữa không a ?”
Tia chớp nhận được sự khích lệ của nàng, nó bán mệnh phi.
Quan đạo nơi vùng đồng bằng, là đi nơi thông tới kinh thành, ra khỏi thành chính là lá cây sum suê xanh tươi.
Hai bên là ruộng lúa mạch tươi tốt.
Mùa xuân trong tháng ba, lúa mạch tươi tốt phồn thịnh.
Bên đường, nhóm nông phu bận rộn, có người ở ruộng múc nước tưới cây, vội vàng gieo trồng vụ xuân.
Đột nhiên lão nông lưng còng xoay người gánh hai cái sọt, phía trước là tiểu tôn tử của hắn, phía sau là phân, muốn đi tưới ruộng.
Lão nông từ con đường nhỏ quẹo lại đây, phía trước bị rặng liễu ngăn trở, Tô Mạt cùngTia chớp đều không nhìn thấy.
Chờ hắn đi ra, cũng đã đến trước mặt rồi.
Mắt xem xét Tia chớp chân trước phi đạp, như đang muốn giẫm ૮ɦếƭ lên đứa bé tiểu tôn tử kia.
Người qua đường đều kinh hãi, quát to hướng lại đây, còn có người hét bảo lão nông nơi đó tránh ra.
Lão nông phu bởi vì ánh mắt không được tốt, lỗ tai lại bị điếc, phía trước không phát hiện, hiện tại đã chậm một bước rồi.
Hắn run cầm cập, giống như cái cọc gỗ đứng ở nơi đó, động cũng không động .
Tô Mạt không kịp suy nghĩ, phản ứng theo bản năng xuất ra khí lực Pu' sữa thúc mạnh ngựa, không cho Tia chớp ngừng, mà là bốn vó phát lực, bay lên không bay vọt đi.
Nhưng là Tia chớp phía trước chính là bôn chạy, không có làm tốt công tác chuẩn bị, tuy rằng nương theo khí lực thân thể Tô Mạt đứng dọc lên, nhưng cũng chỉ là khó khăn lắm mới phóng qua được, không có năng lực giữ vững cân bằng.
Lập tức ngã trên mặt đất.
Tô Mạt cũng bởi vì lôi kéo cương ngựa, dùng hết khí lực, muốn vận khởi khinh công vót đi, nhưng cũng không thể.
Lập tức bị hung hăng ngã văng ra ngoài.
Bàn tay nhỏ bé của nàng đem mặt che lại, đau buồn nghĩ: Xem ra làm người không thể quá đắc ý, còn có trên đường không thể vượt quá tốc độ được ......
Hai bên đường đều là ruộng vườn, trên đầu còn ủ đống phân bón của nhà nông, tản ra hương vị nguyên thủy cực kỳ.
Tô Mạt nghĩ chính mình cũng có một ngày chật vật như thế, chỉ sợ sẽ làm cho đám tiểu tử xấu xa đó vui cười nửa đời a.
Ngay tại lúc nàng cố gắng muốn điều chỉnh thân thể, thời điểm mượn lực né tránh, chỗ eo hông nàng bị kéo chặt, giống như gió thu cuốn bay lá vàng vậy, nhẹ nhàng bị người khác ςướק đi.
Tô Mạt cảm động rối tinh rối mù, cơ hồ muốn rơi lệ đầy mặt, khoảng cách xa như vậy, hắn thế nhưng nói hiện ra liền xuất hiện .
“Tĩnh thiếu gia, ngươi, quá lợi hại !” Nàng thực thức thời nịnh nọt nói.
Tĩnh thiếu gia hừ một tiếng, trên mặt không mỉm cười, theo tuổi tác tăng trưởng, hắn càng ngày càng lạnh lùng.
Quả thực......
Trở lại mùa đông rồi.
Hắn tuy rằng sử dụng hết tư thế, lại bởi vì nội lực kéo dài không dứt, chính mình ở không trung phi lên theo trục dọc, nhón đầu mũi chân, cơ hồ giống chim ưng, liên tiếp nhún chân mấy cái tiêu sái dừng ở trên đường.
Mọi người đều ủng hộ,“Công tử công phu thật giỏi!”
“Có cơ hội mở rộng con mắt nha!”
Tĩnh thiếu gia lại thờ ơ, chỉ là lạnh lùng nhìn Tô Mạt, ánh mắt kia lạnh như sương tuyết cơ hồ muốn đem nàng xuyên thủng .
Tô Mạt mấp máy mím môi, áy náy liếc mắt nhìn hắn, lại muốn cười.
Tĩnh thiếu gia khẽ hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng mà uy hiếp nhìn nàng.
Tô Mạt cắn môi, lập tức thái độ nghiêm trang lại, vẻ mặt nghiêm túc, phi thường còn thật sự kiểm điểm chính mình, nghẹn trong họng vẫn là nói không nên lời.
Dư quang xem xét đến vị lão nông bị dọa cho sợ hãi kia, vội nhảy qua, vái đầu nhận lỗi,“Lão trượng, xin lỗi, xin lỗi, là ta không tốt. Dọa đến lão rồi.”
Nàng vội từ trong hà bao lấy ra mười lượng bạc đưa qua,“Lão trượng xin lỗi, đưa cho lão một chút ngân lượng, lát nữa mua kẹo cho tiểu đệ đệ ăn.”
Tiểu tôn tử ở sọt phía trước chẳng những không khóc, ngược lại trừng một đôi đen bóng mắt to tò mò nhìn nàng.
Ng'n t đút ở trong miệng, y y a a kêu, bàn tay khác hướng nàng vẫy tay.
Tô Mạt nhìn thấy vui mừng, vươn tay sờ sờ hắn,“Thật sự là đứa nhỏ rất to gan a, tương lai khẳng định khó lường.”
Vị lão trượng kia phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy một tiểu thư đẹp như tiên nữ từ trong tranh bước ra, khắp cả người là Lăng La tơ lụa, làm sao còn dám lấy bạc, cuống quít chối từ,“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. Vị tiểu thư này về sau nên chú ý. Người qua lại nhiều, cưỡi ngựa nhanh như vậy, cho dù kỹ thuật cưỡi tốt, cũng không thể cam đoan không có chuyện xảy ra.”
Tô Mạt vội lại khiêm tốn chấp nhận dạy bảo,“Đa tạ lão trượng, về sau sẽ không như vậy nữa.”
Nàng đem tiền đưa cho tiểu tôn tử, hắn tiếp nhận rồi, lập tức liền *** trong miệng, dùng mấy cái răng sữa cắn thử.
Kết quả cắn không được , bị đau răng.
Lập tức ô ô khóc lên, dùng sức ném đi, bạc rơi trên mặt đất.
Lão nông trách cứ hắn.
Tô Mạt vội nhặt bạc lên, đặt ở trong sọt, lại luôn mãi hướng mọi người xin lỗi, lúc A Lí bọn họ đã đuổi kịp đến liền cuống quít cáo từ.
Kẻ ngốc mới chờ bị người quen xem náo nhiệt!
Nàng chạy vội trở về, nhìn Tĩnh thiếu gia lấy lòng,“Ta sai rồi, chúng ta chạy nhanh đi thôi.”
Tĩnh thiếu gia ngó nàng, tiểu nha đầu này, tuổi càng lớn, càng ngày càng vô pháp vô thiên, ỷ vào hắn sủng ái, cơ hồ muốn lên trời xuống đất .
Cảm thấy lại bất đắc dĩ thở dài, nàng tóm lại không thể vĩnh viễn đều là tiểu oa nhi, khẳng định sẽ phỉa lớn lên.
Sẽ có ý nghĩ của riêng mình, hắn đã sớm biết nàng là một con báo nhỏ, không phải chú cừu nhỏ, nên thích ứng loại tình huống ùn ùn kéo đến này.
Tuy rằng biết đạo lý như thế, hắn vẫn là bày ra bộ mặt đó, không cho nàng chút sắc mặt, về sau không có người có thể chế trụ nàng .
Tia chớp đã đứng lên, cũng may chỉ bị trầy da một chút nhẹ mà thôi.
Tĩnh thiếu gia từ trên lưng ngựa tìm thấy bọc hành lý từ trong đó tìm ra kim sang dược, hơi xử lý một chút cho Tia chớp.
Tô Mạt cười tiến lên hỗ trợ, Tĩnh thiếu gia cũng không để ý nàng.
Tô Mạt trong lòng không dễ chịu cho lắm, hơi hơi bĩu môi, lấy lòng nhìn hắn,“Ta đều nhận sai rồi mà.”
Đuôi mắt Tĩnh thiếu gia hơi hơi chuyển động,“Nhận sai không phải là mục đích .”
Phải sửa!
Nha đầu này hai năm này có lần nào phạm phải sai lầm mà không miệng lưỡi trơn tru nhận sai chứ.
Nhưng là quay người lại, lập tức phạm lỗi tiếp.
Căn bản lấy nhận sai làm thuốc vạn năng dán .
Tô Mạt hé môi,“Ta cam đoan, ta thề, ta về sau chỉ cần nhận sai với ngươi liền nhất định sửa. Ngươi không thích ta sẽ không làm.”
Sự kiêu ngạo trong lòng đang rơi lệ a, nếu chính mình xuyên qua đến đây là người lớn thì thật tốt biết bao, khi đó nói không chừng chính là nữ hiệp, gặp hắn, cũng có thể ngạo nghễ bễ nghễ, thực khí phách nói chuyện với hắn.
Hiện nay thì tốt rồi, chính mình lúc bắt đầu chỉ là đứa nhỏ bị hắn nuôi, nhất cử nhất động, chuyện xấu mặt nào hắn cũng biết hết.
Cho dù muốn ăn vạ, cũng không ăn vạ nổi a!
Hắn ngắm nàng liếc mắt một cái, thản nhiên nói:“Không phục?”
Thời điểm đám người A Lí tới, liền thấy một màn này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc