Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 144

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Thái tử tựa như một đóa hoa của cây thuốc phiện, mang theo vẻ đẹp yêu mị khiến người ta nghẹt thở.
So với Hoàng Phủ Cẩn cái kiểu người cao cao tại thượng, cách xa người khác ngàn dặm, phảng phất như chính mình ẩn *** đám mây, không nhiễm nhân gian khói lửa, lấy sát khí lạnh lùng bao bọc lại nét đẹp là rất khác biệt.
Cũng không giống Hoàng Phủ Giới ôn nhuận tao nhã như vậy, như cỏ lan xuyên thấu tận tâm can, như vầng trăng sáng ngời treo cao, đồng thời là một loại quyến rũ người ta phóng túng, vẻ tuấn mỹ mang theo nét dụ hoặc quyến rũ ૮ɦếƭ người.
Một vẻ đẹp âm nhu, lạnh lùng, lại thần bí, sa đọa. Làm cho người ta nhịn không được muốn tìm hiểu một chút bên trong rốt cuộc là bộ dạng gì.
Phía sau Tô Trì nói:“Điện hạ, không bằng cho nhị muội muội đi chơi cũng tốt. Chúng ta có thể uống vài chén.”
Đuôi lông mày của Thái tử giương lên, lơ đãng quét nhị tiểu thư liếc mắt một cái, nói:“Cũng tốt.”
Tô Hinh Nhi tiến lên,“Ta cũng muốn đi.”
Tô Trì mày rậm nhanh túc, trách cứ nói:“Ngoan ngoãn trở về đi.”
Muội muội này trước đây được nuông chiều hỏng rồi, hắn liền không quen mắt. Đến nay hắn làm sao còn cố kỵ nàng nữa.
Tô Hinh Nhi gắt gao cắn môi.
Muốn nói dung mạo, nàng là nữ hài tử xinh đẹp nhất Tô gia, bất quá hiện tại hỏng mất cái chân mà thôi.
Hắn tình nguyện tốn nước bọt giở trò để cho nhị tiểu thư đi, cũng không chịu chịu cho chính mình đi.
Nàng gắt gao cắn môi, nước mắt cơ hồ muốn chảy ra.
Nàng nhìn bọn họ đi xa, oán hận than thở.
Bên kia Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa trở về tìm Hoàng Phủ Giới, nhìn đến nàng, cười nhạo nói:“A, sao vậy ?”
Tô Hinh Nhi dùng sức xoa xoa nước mắt.
Tống Dung Hoa không để ý đến nàng, nói với Hoàng Phủ Giới:“Hoàng Phủ Giới, chúng ta chơi đi. Chơi ném tuyết.”
Hoàng Phủ Giới cũng không ngẩng đầu lên,“Ta muốn đọc sách.”
Hoàng Phủ Kha châm chọc yêu:“A, ngươi cũng đọc sách .”
Tống Dung Hoa tiến lên kéo tay áo hắn,“Đi, chúng ta đi ném tuyết đi.”
Hoàng Phủ Giới không kiên nhẫn tránh ra, đem theo cả sách phi thân qua cửa sổ chạy.
Làm cho Tống Dung Hoa cùng Hoàng Phủ Kha dậm chân tức giận.
Các nàng quay đầu nhìn đến Tô Hinh Nhi, nhân tiện nói:“Được rồi, ngươi tới chơi đi.”
Tô Hinh Nhi vừa nghe, lập tức đi tới,“Đa tạ công chúa, đa tạ Tống tỷ tỷ.”
Hoàng Phủ Kha đem túi sách đặt vào trong lòng Tô Hinh Nhi, bên trong là bài vở tiên sinh bố trí, sách học, dụng cụ thư phòng. Dù sao trong cung cũng còn có vài cái khác nữa.
Tô Hinh Nhi bị trở thành tiểu người hầu, nàng lại vui sướng hài lòng, trong lòng nghĩ, chính mình cùng công chúa và Tống tiểu thư có quan hệ tốt, đương nhiên là tốt.
Nàng đột nhiên cảm thấy chân mình cũng hồi phục rồi, người cũng cao quý hẳn lên, thân phận thứ nữ, sự thật không hề được sủng, tựa hồ cũng không còn quan trọng nữa.
Nàng thậm chí cơ hồ nhìn thấy vài năm sau, thời điểm chính mình cùng công chúa có quan hệ thực thân thiết, giống như tỷ muội, Tô Mạt và đại tiểu thư sẽ làm thế nào để nịnh bợ mình đây.
“Hắt xì!” Tô Mạt hắt xì một cái.
Nàng không thích ngồi xe ngựa, nhất quyết muốn cùng Tĩnh thiếu gia cưỡi ngựa chung.
Cho nên ngồi ở trong lòng hắn, hắn dùng áo khoác bọc lấy nàng, bắt đầu chậm rãi chạy chầm chậm, nàng nhất mực nói tâm tình tốt, muốn đi hóng gió.
Kết quả chạy mới được một khắc, nàng đã bắt đầu hắt xì hơi.
Tĩnh thiếu gia nhíu mày lại, ôm chặt nàng, làm cho ngựa chạy chậm lại,“Về sau không được tùy hứng.”
Tô Mạt quyệt miệng, ngửa đầu nhìn hắn,“Chỉ là hắt xì một cái thôi.”
Kim Kết cùng Lăng Nhược cưỡi chung một con ngựa, A Lí dẫn người theo ở phía sau bảo hộ.
Kim Kết nói:“Tiểu thư, người về sau đừng cậy khỏe nữa. Bẫn lên nghe lời Tĩnh thiếu gia đi.”
Tô Mạt khóe miệng nhếch lênh, sẵng giọng:“Giỏi lắm, ngươi cũng hướng về hắn.”
Kim Kết hì hì cười nói:“Đương nhiên. Tĩnh thiếu gia vĩnh viễn luôn luôn đúng .”
Cô gái nhỏ! Tô Mạt uy hiếp trừng mắt nhìn nàng một cái, nàng liền thấy kỳ quái, Hoàng Phủ Cẩn khuôn mặt lạnh lẽo, thời điểm là Tĩnh thiếu gia cũng chỉ là đối với nàng ôn nhu, Kim Kết tại sao lại cho hắn mặt mũi như vậy?
Nàng đem bàn tay nhỏ bé vòng ở bên hông hắn sưởi ấm,“Ngươi nói một khối đại đầu gỗ cộng thêm đại khối băng, dùng cách nào mua chuộc được nha đầu của ta?”
Tĩnh thiếu gia mỉm cười, ôn nhu nói:“Bởi vì ta đối với nàng tốt.”
Ở trước mặt nàng, hắn cho dù là băng cũng hóa thành một vũng nước mùa xuân. Cho dù là sắt, cũng hóa thành sợi dây mềm yếu.
Kim Kết hì hì ha ha nói:“Tĩnh thiếu gia là tuấn mỹ nhất, cho nên ta nghe lời Tĩnh thiếu gia .”
Tô Mạt xấu hổ, nha đầu của nàng giống như so với nàng còn “ hám sắc” hơn!
Kinh thành phương Bắc chính giữa là hoàng cung, bên ngoài phía nam là hoàng thành, tọa lạc ở vị trí trung ương phủ quan lại cùng với một ít Vương phủ, Quốc Công phủ và chỗ ở của các quan lại quan trọng.
Bên ngoài hoàng thành chính là nội thành, chủ yếu là nơi ở của một số ít quý nhân, cùng với một ít cửa hàng, chùa chiền…..
Từ nội thành đi ra ngoài chính là ngoại thành cùng với tường thành .
Đó là chỗ ở của dân chúng bình thường, nhưng cũng là nơi có sức sống nhất, náo nhiệt nhất.
Trong đó cũng có rất nhiều khách thương giàu có, thân quyến của quan lại ….
Thời điểm mặt trời lên cao nhất, bọn họ đến một chỗ thoạt nhìn rất giống một tòa nhà thường dân.
Tuy rằng sân không nhỏ, nhưng là bởi vì ở kinh thành, quy chế kiến trúc phải nghiêm khắc tuân thủ quy định của triều đình, không dám rất vượt qua, bức tường màu trắng đá đen, không có gì trang trí màu sắc rực rỡ.
Cảnh cửa chính cũng là loại bình thường, chỉ có bán gian cổng tò vò, hơn nữa mởi ở phía đông nam.
Tô Mạt hiếu kỳ nói:“Đây là ngươi mua sao?”
Tĩnh thiếu gia hơi hơi vuốt cằm.
Tô Mạt lo lắng nói:“Bọn họ có thể biết không?”
Dù sao Tô gia biết hắn là Hoàng Phủ Cẩn, vậy thái tử và hoàng đế khẳng định đều biết.
Tĩnh thiếu gia nhẹ giọng an ủi nàng,“Đừng sợ, không có gì. Cái này bọn họ không biết. Hắn chỉ biết là ta không thích đọc sách, không thích hoàng cung, một lòng hướng tới cuộc sống dân dã bên ngoài, cho nên rất nhiều lúc cũng không câu nệ, ta rất tự do. Hắn bắt đầu còn phái người theo dõi ta. Sau lại phát hiện ta bất quá là đến thể nghiệm cuộc sống. Cũng liền từ bỏ. Bọn họ biết ta là Tĩnh thiếu gia, lại không biết sự tình chính thức ta muốn làm.”
Tô Mạt gật đầu, vậy thì tốt, nhưng vẫn phải cẩn thận.
Lúc này nàng nhìn thấy trong chỗ tối có mấy cái bóng người xẹt qua, A Lí tiến lên nói:“Chủ tử, hết thảy an toàn.”
Tĩnh thiếu gia gật t đầu, nắm tay Tô Mạt bước vào sân, nô bộc bên trong lập tức đi lên nghênh đón.
Tô Mạt hỏi:“Mỗi lần đều âm thầm có người xem xét có người theo dõi không à?”
Tĩnh thiếu gia cười cười,“Đúng.”
Tô Mạt âm thầm bội phục hắn, thật sự là đủ cẩn thận a.
“Ha ha, ha ha ha, cha, thật vậy sao?...... A, bọn họ đến đây sao? Thật sao? Ai nha, rốt cục đã đến đây, ta nhớ bọn họ muốn ૮ɦếƭ......”
Mới vừa đi hai bước, chợt nghe thấy tại chỗ cửa tròn có tiếng nói thanh thúy vang lên, một loạt tiếng bước chân truyền đến, một bóng dáng đỏ như lửa nhào về phía Tô Mạt.
Tư thế kia, tựa hồ muốn đem Tô Mạt lật qua lật lại xem xét.
Tĩnh thiếu gia ôm chặt Tô Mạt, nhẹ nhàng né tránh.
Hồ Tú Hồng nhào tới lại bị nhào tới chỗ không người, lập tức ngã văng ra ngoài.
Bên cạnh Lăng Nhược cười đi lên tiếp được nàng.
Hồ Tú Hồng vỗ ***, phẫn nộ nhìn Tĩnh thiếu gia,“Quá đáng !”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc