Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 143

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Chim nhỏ quá mức đơn thuần, không biết thế sự hiểm ác, ở trong cảnh khốn cùng tuy rằng lấy khổ làm vui, nhưng là không nên bại lộ mục tiêu.
Có đôi khi đá ngươi xuống giếng, vị tất là kẻ địch.
Có đôi khi cứu ngươi lên bờ, vị tất là bằng hữu.
Ở trong nghịch cảnh khốn cùng nhất, phải biết thu bớt cánh lại, khép cái miệng lại, giấu tài là lẽ phải.
Gương mặt hoàng đế trầm như nước, đoán không ra suy nghĩ của hắn, hoàng quý phi khẩn trương nhìn hắn,“Bệ hạ, có gì không ổn sao?”
Hoàng đế nhéo nhéo cái trán,“Không có gì, không sai.”
Lúc này Lưu Ngọc nói:“Nô tài ***ng phải thất điện hạ, thất điện hạ......”
Hoàng đế mỉm cười,“Nói đi.”
Lưu Ngọc tuân lệnh, nói:“Thất điện hạ nói, phu nhân mèo là sợ trượng phu thích con chim nhỏ xinh đẹp, mới đá nó xuống giếng. Thợ săn dẫn con chim nhỏ đi, là muốn chữa thương cho nó, sau đó phóng sinh đi, đương nhiên, nếu gia đình thợ săn có đứa nhỏ nghịch ngợm, chim nhỏ kia sẽ bị nguy hiểm. Nếu có một vị phu nhân tham ăn, chim nhỏ......”
Hoàng đế cười ha ha, khoát tay áo,“Lão thất này, không đứng đắn!”
Hoàng quý phi cười nói:“Bệ hạ, nô tì đổ cảm thấy, Giới nhi rất có cách nghĩ đó chứ.”
Tô Mạt cười nói:“Đùng vậy, trí tưởng tượng phong phú, không cố chấp tiểu tiết trước mắt, tư tưởng không bị giới hạn.”
Hoàng đế gật gật đầu, cao hứng nói:“Tốt lắm, câu truyện xưa của ngươi trẫm thực thích, chuẩn các ngươi nghỉ ba ngày lễ.”
Tô Mạt vui vẻ nhảy dựng lên, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé,“Tạ bệ hạ, bệ hạ tốt nhất . Ta muốn chạy nhanh đi nói cho bọn họ biết.”
Nói xong, vội vàng hành lễ, giống như chim nhỏ bay đi.
Hoàng đế nhìn bóng dáng của nàng, lẩm bẩm nói:“Thật sự là nhân tài hiếm có!”
Hắn nhìn hoàng quý phi liếc mắt một cái,“Chờ nàng ta lớn lên, ban hôn cho thái tử nàng thấy như thế nào?”
Hoàng quý phi nhíu mi, bất mãn nói:“Bệ hạ, nàng ta là con thứ nữ. Thân phận liền không xứng với Tuyên nhi.”
Hoàng đế cười lạnh,“Chẳng lẽ con của chính thất liền xứng với thái tử sao?”
Hoàng quý phi trong lòng run lên, vội bồi tội nói:“Bệ hạ không cần tức giận, nếu bệ hạ...... cảm thấy tốt, nô tì, đương nhiên không dám trái ý, chỉ là...... Cũng phải hỏi qua ý tứ Tuyên nhi một chút, dù sao cũng kém vài tuổi.”
Hoàng đế đứng dậy, thản nhiên nói:“Chỉ là nói đùa thôi.”
Nhấc chân bước đi.
Lưu Ngọc vội kêu:“Bệ hạ khởi giá!”
Hoàng quý phi hoảng hốt, hoàng đế tuy rằng thường đến cung của nàng, nhưng đã lâu rồi chưa từng ngủ lại.
Vốn tưởng rằng......
“Bệ hạ...... Nô tì sai người chuẩn bị dùng thiện, cứ nghĩ đến bệ hạ sẽ...... Còn gọi cả bọn nhỏ tới rồi.”
Hoàng đế khoanh tay đi trước, cũng không quay đầu lại,“Không cần, trẫm muốn đi dạo một chút.”
Hoàng quý phi tức giận đến nghiến răng, khẳng định là đi tới chỗ Lương phi.
Chờ hoàng đế đi rồi, nàng tức giận đến nỗi lập tức đem tất cả những thứ trên bàn hất xuống đất.
Đám cung nữ nơm nớp lo sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Ánh mắt của Hoàng quý phi đảo qua, rất âm độc,“Nhìn cái gì, còn không mau thu thập lại, còn phải đi nịnh bợ hồ ly tinh nữa?”
Vài cung nữ nô tì sợ tới mức lập tức tiến lên thu thập, một tiếng không dám hó hé.
Tô Mạt trở về vừa nói, ai đọc thuộc sách xong là có thể đi, kết quả vài tên quỷ lười nhác ngay cả ngày thường không thích đọc sách nhất, suốt ngày chỉ biết hối lộ quấy rối giở trò vô lại cũng ồn ào chủ động tìm Tô Mạt đòi đọc thuộc, nhanh như chớp chạy mất, hẹn nhau đi chơi.
Hoàng Phủ Cẩn đứng ở sau lưng, nói với Tô Mạt:“Dẫn nàng đi tới một nơi.”
Tô Mạt gật gật đầu,“Được.”
Hoàng Phủ Cẩn liền nhìn không chớp mắt, sắc mặt nhàn nhạt rời đi.
Tô Trì cùng thái tử thu dọn rời khỏi, Tô Trì muốn cho Tô Mạt cùng đại tiểu thư theo chân bọn họ cùng nhau đi về, kết quả Hoàng Phủ Giới giành nói:“Mạt Mạt, tới cung của ta chơi đi?”
Tô Mạt lắc đầu,“Không được, ta còn có việc.”
Nàng cự tuyệt như thế, Tô Trì cũng không tiện bảo nàng đi theo thái tử, nếu không thì chính là mình đang muốn cùng Hoàng Phủ Giới phân cao thấp a.
Hắn cũng không biết Hoàng Phủ Giới có phải cố ý hay không, hừ một tiếng.
Tô Mạt nói vài câu với đại tiểu thư, để nàng ta đi về trước, đại tiểu thư nhìn nàng một cái, thấp giọng nói:“Chú ý an toàn a.”
Tô Mạt cười cười, đưa lỗ tai:“Đại tỷ, ngươi yên tâm đi. Trở về chúng ta liền thương lượng chuyện mở tiệm.”
Nói xong nàng khoác túi sách của mình, vui vẻ chạy đi, nhẹ nhàng như con chim nhỏ.
Kim Kết hiển nhiên đuổi kịp, tiểu thư cũng không phải là luôn dẫn nàng đi chơi.
Hoàng Phủ Giới đuổi theo,“Này, ngươi cũng chưa nói lời từ biệt với ta.”
Tô Mạt dừng lại cước bộ, hướng hắn phất phất tay,“Giới ca ca, tái kiến a.”
Tô Mạt dừng lại cước bộ, hướng hắn phất phất tay,“Giới ca ca, tái kiến a.”
Nàng sợ Hoàng Phủ Giới quấy rối dây dưa, dù sao nàng đáp ứng về sau gọi hắn là ca ca, cũng làm cho hắn kiếm chút tiện nghi mới tốt a.
Nàng rất rộng lượng a.
Quả nhiên Hoàng Phủ Giới rất hưởng thụ, lập tức cao hứng cười toe toét, cảm thấy chính mình bỗng dưng lớn hẳn ra.
Nhìn Tô Mạt chạy xa hút, hắn mới trở về học đường.
Bên kia Tô Trì mời đại tiểu thư đi tới cũng của thái tử thưởng mai.
Hắn nói với đại tiểu thư:“Ngươi không phải thích nhất hoa mai sao? Hoa mai Ninh Châu là không có cách nào mang đến đây, bất quá trong cung thái tử điện hạ có vài ành rất đẹp. Đi ngắm cũng giống nhau cả thôi.”
Đại tiểu thư nhẹ nhàng cắn môi, nhanh nhìn thái tử một cái, hắn chính là đang ngưng mắt nhìn nàng, một đôi mắt hữu tình mênh ௱ô** bao la như nước vô cùng hấp dẫn người khác.
“Tô tiểu thư không cần câu nệ, nếu là ghét bỏ chúng ta, ta cùng Tô Trì đi cung quý phi đi dạo một chút.”
Đại tiểu thư vội lắc đầu,“Không, không phải. Chính là......”
Thái tử cười cười, rất ôn hòa tao nhã,“Có huynh trưởng cho phép, ngươi sợ gì chứ? Chẳng lẽ còn có người dám chê trách hay sao.”
Lúc này Tô Nhân Vũ phái gã sai vặt tìm đến kêu nữ nhi về nhà, Tô Trì nói:“Nói với lão gia, muộn chút mới trở về, bảo ngài ấy đi trước một bước.”
Gã sai vặt nhận lệnh rời đi.
Nhị tiểu thư tiến lên nói:“Tỷ tỷ, ngươi cũng đừng từ chối nữa. Thái tử điện hạ chưa bao giờ chủ động mời người khác.”
Lần này hắn cũng không mở miệng, nhưng Tô Trì liền đại biểu cho hắn.
Mọi người đương nhiên hiểu.
Đại tiểu thư do dự một chút, cảm giác tầm mắt nóng rực của thái tử ngưng lại ở trên mặt mình, nhất thời tim đập mặt đỏ lên, cuống quít nói:“Ta, ta vẫn là nên đi về trước .” Nói xong nàng vội vàng dẫn theo tiểu cung nữ đi mất.
Thái tử nhướng mi lên, liếc mắt thấy bóng dáng nàng yểu điệu, tốc độ đi rất nhanh, phi thường dứt khoát, tựa hồ như là sợ chính mình đổi ý vậy.
Hắn hơi hơi cong lên khóe môi, lộ ra một nét cười lạnh lẽo.
Nhị tiểu thư đứng ở bên cạnh Tô Trì, nhẹ nhàng cắn môi, nhìn thái tử một cái, hắn cực kỳ tuấn mỹ.
Hoàng đế vốn là một mỹ nam tử hiếm có, nếu không năm đó cũng sẽ không lên làm được hoàng phu.
Con của hắn, người người khí chất bất phàm, dung mạo tuấn mỹ.
Thái tử tựa như một đóa hoa của cây thuốc phiện, mang theo vẻ đẹp yêu mị khiến người ta nghẹt thở.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc