Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 142

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Ngụ ý, có nhiều người còn đạt được nhiều hơn nữa.
Cẩm y ngọc thực, cao cao tại thượng, nhưng cũng không biết thỏa mãn, luôn nghĩ vạn thế bất diệt.
Làm sao có chuyện tốt như vậy?
Nàng liếc hoàng quý phi một cái.
Hoàng quý phi bị nàng chọc giận đến biến sắc, cố nén không phát tác.
Hoàng đế ha ha cười, đối với Tô Mạt nói:“Ngươi kể cho trẫm nghe một câu chuyện xưa. Trẫm nếu cảm thấy có ý tứ, liền đồng ý với ngươi.”
Tô Mạt nhếch lên khóe môi, ngửa đầu nhìn hoàng đế,“Bệ hạ nên nói cho tiểu nữ biết tiêu chuẩn của sự ‘ ý tứ’. Nếu không tiểu nữ nói, rõ ràng là có ý tứ, bệ hạ lại nói vô nghĩa, hoặc là nói miễn cưỡng, tiểu nữ đây không phải là thua thiệt rồi sao ?”
Hoàng đế bị nàng chọc cho vui vẻ, buông nàng xuống, để nàng đứng ở chính trước mặt mình, đối diện nàng,“Trẫm không cần phải khôi hài, phải để lại trong lòng chút suy nghĩ, có thể làm cho người ta suy tư gì đó, phải hay hơn cái kiểu chuyện cười nhạt nhẽo kia.”
Tô Mạt suy nghĩ một chút, như thế phù hợp với tính cách của hoàng đế.
Thủ Chính hoàng đế ngày thường là người thâm trầm, tâm tư kín đáo, ghét nhất là bị nghe truyện cười thô tục vô lại.
Nàng khoanh tay đi xung quanh lư hương đặt bên cạnh một vòng, sau đó đứng yên, quay đầu hướng hắn cười nói:“Có rồi!”
Hoàng đế thấy nàng hai mắt lóe ra tinh quang, cả người giống như sáng lên, lập tức nói:“Nói mau!”
Tô Mạt hơi hơi vuốt cằm, chậm rãi thong thả bước, chậm rì rì nói,“Có một con chim nhỏ xinh đẹp bị gãy cánh, rớt xuống bên người của một con mèo hung dữ đang ngủ, phu nhân của con mèo hung dữ đó nhìn thấy liền đem con chim kia một cước đá văng xuống giếng cạn. Chim nhỏ rất phẫn nộ, may là thân thể nó nhẹ, thêm vào đó chỉ có một cái cánh, cũng không té bị thương. Sau đó nó vui sướng phát hiện trong giếng cạn có nhiều sâu làm bữa ăn cho nó. Dần dần vết thương nó cũng lành lặn gần hết. Chim nhỏ thực vui vẻ, cất lên giọng hát uyển chuyển êm tai của chính mình không ngừng mà hót véo von. Một thợ săn nghe thấy, cứu nó lên, chim nhỏ chưa kịp nói lời cảm tạ, đã bị nhốt vào trong ***g sắt mang đi .”
Nói xong , nàng cười nhợt nhạt,“Bệ hạ, truyện như vậy có được không?”
Hoàng đế mím môi ánh mắt ngưng đọng, cẩn thận suy tư một phen, kêu lên liên tiếp ba tiếng “ hay”, vỗ tay khen,“Rất hay, thật là có ý tứ sâu xa.”
Hắn quay đầu nhìn đến Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa, cười nói,“Các ngươi có nghe chứ?”
Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa là tới thỉnh an hoàng quý phi cùng hoàng đế.
Các nàng bởi vì nghe thấy Tô Mạt tìm đến hoàng đế để tranh công, liền cũng đến góp vui.
Các nàng bởi vì nghe thấy Tô Mạt tìm đến hoàng đế tranh công, liền cũng đến đây góp vui.
Chính là không muốn để cho Tô Mạt độc sủng.
Cho dù là được nghỉ học, cũng phải do hai nàng cầu tình hoàng đế mới đồng ý, chỉ trông vào Tô Mạt, căn bản không thể được chấp nhận.
Hoàng Phủ Kha gật đầu,“Nghe được, rất không thú vị.”
Hoàng đế mặt mày trầm xuống, lập tức lại bất đắc dĩ cười, khẽ thở dài một cái, lại nhìn về phía Tô Mạt.
Thật sự là càng nhìn càng muốn nhìn hơn nữa, Tống Dung Hoa thấy hoàng đế không hỏi mình, bèn nói:“Bệ hạ, hai phu phụ mèo thật xấu xa.”
Hoàng đế nhìn nàng một cái, thản nhiên hỏi:“Thật không?”
Tống Dung Hoa dùng sức gật đầu,“Đương nhiên, một kẻ thường xuyên ăn thịt chim, một kẻ khác lại hay lấy chim ra đùa giỡn. Vẫn là người thợ săn tốt, đem chim mang về nhà, về sau chim không cần phải lo đến không có ăn không có uống rồi. Nhìn xem những con chim nhà chúng ta này, chẳng lẽ không đúng sao?”
Hoàng đế nhướng mi,“Không sai.”
Hoàng Phủ Kha lập tức cọ quậy người cười nói:“Phụ hoàng, vậy có thưởng không a.”
Hoàng đế nhìn nàng một cái,“Muốn cái gì?”
Hoàng Phủ Kha hướng Tống Dung Hoa đắc ý cười cười,“Phụ hoàng, vậy cho chúng ta nghỉ hai ngày lễ đi. Tiết đông chí a. Mọi người đều phải nghỉ ngơi .”
Hai nàng đã xin hoàng thượng ban ơn, mọi người đương nhiên phải cảm kích các nàng, như vậy các nàng cũng có mặt mũi.
Hoàng đế mặt mày trầm xuống,“Chỉ biết chơi đùa, đi đem việc học tiên sinh phân phó làm lại một lần đi.”
Hai người vừa nghe thấy, nhất thời choáng váng, hoàng đế chẳng những không ban thưởng, ngược lại còn hung dữ như vậy hung.
Hoàng Phủ Kha cái miệng nhỏ nhắn móp mép, muốn khóc.
Hoàng quý phi nhìn thấy sự tình trước mắt, bước lên phía trước nói:“Bệ hạ cần gì phải lấy tiểu hài tử ra hả giận. Dù sao mọi người đều là người bình thường, có mấy người có thể có tài trí của Tô ngũ tiểu thư chứ? Cho dù là người trưởng thành hơn mười mấy tuổi, chưa chắc đã bằng.”
Hoàng đế vươn tay đem Tô Mạt ôm vào lòng, nói với Lưu Ngọc,“Lấy câu truyện xưa này, đến hỏi hỏi lão tam, lão ngũ, xem bọn hắn suy nghĩ ra sao.”
Lưu Ngọc nhận lệnh, lập tức đi chuẩn bị.
Tô Mạt mím môi, nhẹ nhàng nói:“Bệ hạ, vì sao không hỏi nhị điện hạ?”
Hoàng đế cười nói:“Hắn chính là con mèo hung ác kia, chỉ là một tên mãng phu thôi, sao biết được ý tứ sâu xa của câu chuyện chứ. Không cần hỏi hắn.”
Tô Mạt cảm thấy căng thẳng, thì ra, Tĩnh thiếu gia bị hoàng đế khinh thị như thế này.
Nàng miễn cưỡng cười cười,“Nhưng là ta nghe người ta nói nhị điện hạ tuy rằng tuổi còn nhỏ, lại phi thường dũng mãnh, lại giỏi về dụng binh. Người có thể mang binh đi đánh giặc, hơn phân nửa đều là kẻ biết dùng mưu kế, lại am hiểu đánh giặc. Đây cũng là lạc thú lớn nhất của bọn họ. Bệ hạ tại sao ngược lại......”
Nàng cũng không nói tiếp.
Hiện nay nàng chính là một tiểu hài tử, người trước mặt không phải phụ thân của nàng, mà là hoàng đế một người hỉ nộ vô thường, trời sanh tính tình đa nghi.
Một câu bình thường thôi nhưng có khả năng sẽ chọc giận long nhan.
Cho nên lời nói của nàng không cần phải nói hết ra, dùng sự hiếu kì và ngây thơ của một tiểu hài tử, đến thử hắn.
Nếu hắn đối tốt với Tĩnh thiếu gia, vậy nàng cũng sẽ toàn tâm toàn ý nguyện trung thành với hắn.
Nếu hắn đối với Tĩnh thiếu gia rất xấu xa, như vậy thực xin lỗi, hắn với nàng chính là kẻ địch của nhau!
Ở nơi này, Tĩnh thiếu gia là người đối với nàng tốt nhất!
Ai cũng không thể thay thế được!
Thời điểm hắn đối tốt với nàng, nàng chỉ là một tiểu nha đầu chịu sự ghét bỏ của mọi người, một chút thế lực cũng không có.
Hắn là thật lòng đối xử tốt với nàng, không có bất kì điều kiện nào.
Nàng cũng chắc chắn sẽ đối xử tốt với hắn suốt đời suốt kiếp.
Chỉ cần hắn không phụ nàng, nàng sẽ đời đời kiếp kiếp đều coi hắn là nhất.
Cho dù là hoàng đế, cũng không thể thương tổn đến hắn.
Người nào thương tổn đến hắn, đều là kẻ địch của nàng!
Hoàng đế cười cười,“Ngươi là tiểu nha đầu, rất nhiều vấn đề không hiểu. Chờ lớn lên, trẫm sẽ giảng cho ngươi nghe.”
Tô Mạt trong lòng hiện lên một tia mất mát, lại vẫn cười cười,“Được.”
Rất nhanh Lưu Ngọc trở về, mang theo đáp án của mấy người bọn họ.
Thái tử cùng Hoàng Phủ Quyết không sai biệt lắm, cơ bản xem như đáp án đúng, nhưng là cách dùng từ hơi có chút không đúng.
Thái tử là loại người nếu tai thời điểm này cảm thấy ngươi hữu dụng đối với hắn, sẽ cư xử với ngươi hòa khí, nhưng nếu thời điểm khác biết được ngươi có khả năng trở thành kẻ địch của hắn, sẽ lạnh lùng, trở mặt ngay. Cho nên hắn dùng từ có vẻ thiên về âm trầm.
Ví như: Hai phu phụ nhà mèo bằng mặt không bằng lòng, phụ không theo phu, tội đáng bị thả ***g heo trôi sông.
Con chim ngu ngốc kia ở trong cảnh khốn cùng, không suy nghĩ hăng hái, vì chút lợi ích nho nhỏ mà đắc chí, làm bại lộ chính mình, nên bị bắt đi.
Hoàng Phủ Quyết đáp án không sai biệt lắm.
Phu nhân mèo tấm lòng lương thiện đồng thời tâm tư thông minh, biết chim nhỏ sẽ không ngã ૮ɦếƭ, rơi xuống đáy giếng sâu để no bụng. Cũng là tránh cho chim nhỏ bị ăn thịt, lại vừa có thể làm cho trượng phu bớt chút nghiệp chướng giết chóc, có trái tim thành khẩn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc