Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 141

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt đang cầm lên mấy cục đá như lấy được vật chí bảo vậy, nghiên cứu một lần, bên trong có cát vàng Thạch Anh, đá vôi, đá bồ tát vân vân, còn có một ít khoáng thạch của hắn, đều là căn cứ từ những thứ vật liệu mà nàng đã viết ra danh sách, đã miêu tả đặc điểm cụ thể để đi tìm.
Nàng xem đi xem lại, phối liệu để đốt chế tạo ra thủy tinh cơ bản là đầy đủ hết rồi, bổ sung thêm mấy thứ nữa, đồng thời còn phải tiến hành gia công một chút.
Nàng lại bắt đầu cúi đầu múa 乃út thành văn, bởi vì chính 乃út lông của nàng viết chữ rất chậm, cho nên bảo A Lí dựa theo yêu cầu của nàng đặc chế 乃út chì cho nàng dùng.
Khổ nỗi mực ở thời cổ đại với thời hiện đại thành phần không giống nhau, 乃út chì ở hiện tại thành phần hơn phân nửa là gra-phit cùng đất dính, mà mực ở cổ đại chủ yếu là khói dầu và khói cây tùng gia công thành .
Nàng sai A Lí đem cái loại cục mực dài nhỏ mài nhỏ hơn nữa, sau đó lấy giấy tuyên thành cuộn lại từng lớp từng lớp, trở thành loại 乃út chì đơn giản nhất.
Tuy rằng viết chữ không phải rất tiện lợi, nhưng nếu dùng để vẽ thì vô cùng tốt .
Viết chữ hay dùng loại 乃út được làm bằng lông ngỗng, chấm mực nước, coi như một dạng 乃út lông ngỗng.
Nhưng cái này chỉ có khi nàng làm việc của mình mới dùng đến, nếu là hoàn thành bài tập tiên sinh giao phó, vẫn là sử dụng 乃út lông như cũ, đồng thời chữ do 乃út lông viết ra cũng rất tự nhiên đẹp đẽ, có phong cách, giành được tiên sinh khen ngợi.
Tô Mạt đem phương pháp phối liệu, luyện chế chế tạo ra thủy tinh, hạng mục công việc chú ý vân vân đều liệt kê ra rõ ràng, đưa cho A Lí đưa trở về, để cho bọn họ bắt đầu thí nghiệm.
Chờ có thời gian nàng lại đích thân chỉ điểm.
Đồng thời nàng sai người chuẩn bị sinh vật cho dây chuyền nông trường của nàng, mùa đông ấp trứng gà …vân vân, năm sau là có thể triển khai toàn diện.
Bởi vì nơi đó công trình thuỷ lợi phát đạt, nàng lại vẽ một ít bộ dáng máy móc thuỷ lợi, giống như loại máy dệt thủy lợi, máy xay bột thủy lợi, xe tưới tiêu thuỷ lợi…vân vân, những đồ vật này thời đại này đã có rồi, bọn họ chỉ cần tìm sư phó đặt làm là có.
Non nửa tháng thời gian, nàng viết hết hơn trăm tờ giấy tuyên thành lớn, bởi vì nay được hoàng đế yêu thích, nàng có thể tùy tiện tìm đọc sách xưa viết về hoàng gia, cho nên cũng thuận tiện giúp nàng vẽ bản vẽ.
Đại tiểu thư cùng với Lăng Nhược, Kim Kết vài người cũng bị nàng sai khiến chạy loanh quanh, đều phải giúp nàng ghi chép lại.
Thời điểm trước khi tới Đông chí, Tô Mạt đã hoàn thành nốt chút ít tiểu tiết còn lại, sai người đưa đến nông trang, bọn họ đã xây trước vài cái lò đốt, làm căn cứ thí nghiệm, dựa theo yêu cầu của Tô Mạt chế tạo thủy tinh.
A Lí còn vận dụng quan hệ của Tĩnh thiếu gia, từ bên ngoài mời về mộ thợ luyện lò cực giỏi, tar thù lao rất cao, sắp xếp cả nhà lớn nhỏ bọn họ đều ở trong thôn trang.
Dù sao Đại Chu quốc đồ sứ phát đạt, người giỏi tay nghề cũng nhiều, trên cơ bản, công nhận đốt lò cuộc sống cũng rất cực khổ.
Cho dù là kỹ thuật tốt, cũng bất quá chỉ là kiếm nhiều hơn một chút, chỉ đủ cả nhà ấm no, nếu muốn thành thường thường bậc trung cũng đều thành vấn đề.
Cho nên vị Chử sư phó kia rất là thích đến đấy.
Có một vị Chử sư phó tay nghề tốt như vậy, có thể chuẩn xác nắm giữ nhiệt độ hỏa hầu khi đốt lò, dù sao, cổ đại còn chưa có nhiệt kế, không thể khoa học kiểm soát nhiệt độ, chỉ có thể thông qua kinh nghiệm đốt lò của Chử sư phó, mắt thường quan sát và phương thức phán đoán khác để nắm bắt nhiệt độ.
Bọn họ cũng bắt tay làm ăn với bên khai thác quặng mở và khí đốt, hàng năm sẽ mua một lượng than đá lớn, trong đó Tô Mạt đưa ra ý kiến, để lại phương pháp cho bọn họ, để bọn họ làm ra các loại than khác nhau.
Bởi vì tinh luyện kim loại truyền thống bình thường đều là dùng than củi, mà than củi là phải chặt cây cối, Tô Mạt sai bọn họ đi liên hệ với người ta mua than đá, đem than đá chưng khô …và các phương pháp gia công luyện chế, chế ra than cốc.
Dùng than cốc để đốt lò luyện chế thủy tinh cùng với luyện sắt, tạo ra công cụ làm bằng sắt, sẽ càng thêm phù hợp với chi phí.
Đông chí là ngày lễ lớn, cả nước từ trên xuống dưới đều vui mừng, sau đó, bách quan có thể được nghỉ ngơi một ngày.
Tô Mạt thỉnh cầu hoàng đế, cho phép lớp học hoàng gia của bịn họ cũng được nghỉ ngơi hai ngày.
Hoàng đế vừa mới vừa cùng các đại thần thương lượng xong chính sự, ý nghĩ có chút hỗn độn, mệt mỏi thật sự, liền hướng nàng vẫy tay,“Tiểu nha đầu, đến đây, lại đây.”
Tô Mạt nhu thuận đi qua.
Hoàng đế thấy nàng mặc áo khoác hải đường màu hồng, thân váy vàng nhạt, bên hông đeo khối ngọc bội lớn mà hắn ban cho, hơi có chút chói mắt.
Dù sao vẫn là một tiểu hài tử nhỏ xíu, khuôn mặt không bằng bàn tay người lớn, thắt khối ngọc bội to như vậy, có cảm giác cả người như trĩu xuống.
Hắn ha ha cười rộ lên, thấy nàng chu ra cái miệng nhỏ nhắn như cánh hoa hồng đỏ thắm, đôi mắt to trong veo như nước trừng lớn, hàng mi cong dài cao ✓út chớp lên chớp xuống, trái tim luôn luôn cứng rắn lạnh lùng của đế vương đột nhiên mềm lại, giang cánh tay đem nàng ôm lấy.
Đám người Hoàng quý phi cả kinh.
Hoàng đế cho tới bây giờ chưa ôm bất kì đứa nhỏ nào.
Kỳ thật Đại Chu quốc có cái quy củ không thành văn rồi, phụ thân cực ít khi ôm hài tử, đều là gia gia ôm tôn tử, cháu gái thì có nhiều, hài tử của chính mình phụ thân ngược lại cực ít khi bồng bế chơi đùa.
Hoàng đế càng ngày càng thích nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia.
Hoàng quý phi cắn khăn tay, trong lòng càng nghĩ càng hận, lại phải gắng hết sức nhịn xuống, bấu chặt đến nỗi trong lòng bàn tay đều thấy đau. Vốn nàng muốn dùng tiểu nha đầu kia để mượn sức Tô gia, còn muốn lợi dụng nàng lôi kéo Hoàng Phủ Cẩn.
Nhưng nàng phát hiện tên Hoàng Phủ Cẩn kia, căn bản là không đoái hoài gì tới nhân tình thế thái.
Mấu chốt nhất không phải là bọn họ, mà là tiểu nha đầu này.
Hiện tại nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia, tuy là còn nhỏ, lại đem hết thảy mọi chuyện làm ra rất kín kẽ, không chịu thiếu ân tình của mình cùng Thái tử, cũng không chịu bề ngoài giả bộ luôn, càng không có thái độ muốn quan hệ thân thiết với bọn họ.
Tương phản, lại cùng Ngũ hoàng tử rất gần gũi.
Nàng tiến lên cười nói:“Bệ hạ, không phải mới vừa còn nói viết chữ viết đến nỗi cổ tay mỏi nhừ sao?”
Nàng lườm một cái, vuốt ve cánh tay hắn.
Hoàng đế cười nói:“Nhìn thấy bộ dáng nha đầu này hôm nay thực rực rỡ, ta cũng không thấy mệt nữa. Thật như bông hoa dịu ngọt, làm cho người ta thoải mái. Nhìn bọn chúng đi, chúng ta đều già rồi.”
Hoàng quý phi vội hỏi:“Bệ hạ ghét bỏ nô tì già?”
Tô Mạt nhìn nàng ta một cái, nàng ta không già, là có các phi tử trẻ hơn so với nàng ta.
Nàng cười nói:“Bệ hạ cho dù tiếp tục qua năm mươi năm sau, vẫn trẻ như bây giờ. Tâm tính quyết định tuổi tác. Nếu có thể duy trì tâm tính tươi vui, không mất đi sự hồn nhiên tươi trẻ. Vậy chẳng phải lão ông trăm tuổi cũng như hài đồng ba tuổi ư. Chẳng phải người ta đều kêu là lão ngoan đồng gì đó sao?”
Hoàng đế bị nàng chọc cười ha ha,“Ngươi nói như vậy, trẫm đang là lúc thiếu niên .”
Tô Mạt dùng sức gật đầu, nói thật, nàng phải thừa nhận, Thủ Chính đế là hoàng đế không tệ, ít nhất đến nay cai trị đất nước không vấn đề gì, thiên hạ thái bình, dân chúng có cuộc sống ấm no.
Ít nhất đều không có vấn đề lớn.
So với thời kì nữ đế, vó ngựa của quân phương Bắc tùy ý giẫm lên địa phận quốc gia.
Hoàng quý phi có chút ghen tỵ nói:“Ta thấy tiểu nha đầu này là muốn đến cầu bệ hạ đáp ứng việc nghỉ học, nha đầu này nhận làm người tốt, nhận ân tình của người khác mất rồi.”
Hoàng đế gật đầu hai ba cái, cúi đầu nhìn Tô Mạt,“Trẫm cảm thấy quý phi nói có lý.”
Tô Mạt không chút hoang mang nói:“Bệ hạ là ngôi cửu ngũ chi tôn, cho dù là mặt ngoài không mượn tên tuổi của bệ hạ làm việc thiện, làm được việc thiện rồi, thì đó cũng là long ân của bệ hạ chiếu cố đến. Nếu như không có bệ hạ ngày đêm vất vả cực nhọc, ngày ngày dốc hết tâm sức, làm sao chúng thần dân bá tánh lại có cuộc sống bình an giàu có như hôm nay? Dù sao tiểu nữ thực thấy thỏa mãn, ăn uống no đủ, sẽ không yêu cầu nhiều hơn.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc