Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 140

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

ô Mạt nhướng mi lên,“Ngươi đương nhiên không sợ. Ngươi có hoàng đế phụ thân mà, đương nhiên so với ta lợi hại hơn. Lấy lớn ăn Hi*p nhỏ, ta cũng không có biện pháp a. Bất quá, trận đấu đã mất đi sự công bằng, lợi dụng quyền lực, điều đó mới khiến cho người ta khinh bỉ kìa. Mọi người khắp thiên hạ sẽ khinh thường.”
Hoàng Phủ Giới phẫn nộ nói:“Ta không có lấy quyền lực chèn áp người khác.”
Tô Mạt gật gật đầu,“Ta biết. Ta là nói giả sử thôi.”
Nàng giỏi về nhìn người, nghiền ngẫm tâm tư, tính cách của người khác, biết hắn có chút khuyết điểm.
Tiếp xúc với Hoàng Phủ Giới, nàng liền biết hắn là một người ưa mặt mũi, kiêu ngạo, lòng tự trọng đặc biệt lớn. Không chấp nhận nhất là chuyện người khác vu khống hắn.
Nàng làm như vậy, đơn giản là muốn làm cho hắn đừng lộ ra giao dịch của hai người mà thôi.
Nói xong, nàng hướng hắn vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, lấy nụ cười xinh đẹp nhất cười với hắn, thái độ hòa khí nhất,“Tạm biệt. Là địch là bạn, về sau gặp sẽ biết a.”
Nếu hắn chịu tự động nhận thua, vậy nàng chẳng phải là sẽ không đấu mà thắng sao? Nàng cười hắc hắc, chậm rãi rời đi.
Phía sau, Hoàng Phủ Giới nắm tay giậm chân,“Tô Mạt, ngươi cái tên xấu xa kia!”
Tô Mạt cười hắc hắc.
Lập tức làm đại tiểu thư đang mơ mơ màng màng ngủ thức tỉnh luôn, nàng ngồi dậy nhìn,“Mạt nhi, ngươi làm sao vậy?”
Tô Mạt nghiêng người, ôm đại tiểu thư,“Tỷ tỷ, ta cao hứng a, hai ta có nhiều tiền như vậy. Có thể bắt đầu kinh doanh rồi. Ngươi nghĩ kĩ xem, ngươi muốn làm cái gì, mở cửa hàng gì, sau đó ta giúp ngươi mở. Chờ cửa hàng khai trương, ngươi chính là bà chủ bí mật a.”
Đại tiểu thư ừ một tiếng,“Ngươi mới là. Ta không cần làm bà chủ. Khó nghe muốn ૮ɦếƭ a.”
Tô Mạt cọ cọ, tựa đầu vào cổ đại tiểu thư, ngọt ngào đi vào giấc ngủ.
Hiện nay có tiền, trở thành tiểu phú bà, Tô Mạt đi đường cảm thấy đặc biệt lâng lâng nhẹ bẫng, ngẩng đầu ưỡn иgự¢.
Đám người Nhị tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi thì khác a.
Nhị tiểu thư vốn là không có bao nhiêu tiền, hiện tại muốn nịnh bợ công chúa và Tống tiểu thư, sẽ phải tặng lễ vật, nghĩ muốn kiếm chút tiền, kết quả lại bị mất trắng.
Lão phu nhân cùng lão gia không truy cứu việc nàng ta bán đi đồ vật riêng đã tốt lắm rồi.
Lúc đi đến lão phu nhân nơi đó thỉnh an ăn điểm tâm, các nàng ta đều ỉu xìu buồn bã , thật sự là xót tiền đau như cắt ruột cắt gan đến nỗi suốt đêm cứ chập chờn không yên giấc a.
Người người ánh mắt sưng đỏ, xanh xao.
Vương phu nhân cũng vậy, ánh mắt đỏ như con thỏ, muốn cùng Tô Nhân Vũ kể khổ, hắn lại quay đầu đi cũng không để ý tới nàng ta.
Trên ghế ngồi, Tô Nhân Vũ vui tươi hớn hở nói:“Lão phu nhân, Mạt nhi đã làm Tô gia chúng ta nở mày nở mặt.”
Lão phu nhân cũng nhịn không được cười,“Đúng vậy, nha đầu này, thật tinh quái đi. Ngày thường nhìn thành thật, không nghĩ tới còn biết mấy chiêu như vậy.”
Nói xong vươn tay sờ Tô Mạt đang ngồi bên cạnh, lại gắp một miếng bánh hoa quế cho nàng.
Tô Mạt nói cảm tạ, gắp lên ăn.
Nay đi Thái Học viện học, Tô Mạt quả thực giống như trên đỉnh đầu có gắn thêm một vầng hào quang, bởi vì trong học đường cho dù là có đặt cược, cũng chỉ có chút ít, cũng không thua bao nhiêu cả.
Cho nên cũng không có kẻ nào thua đậm vài ngàn lượng ở nhà khóc lóc ầm ỹ, mắng Thất điện hạ không chịu phấn đấu hết mình.
Nhân tiện, bọn họ cũng đặt Tô Mạt cái ngoại hiệu, tên là “Tiểu ma nữ”.
Quả thực giống y như ảo thuật, bản thân không được, có thể khiến đối thủ thể thảm , làm cho người ta chủ động nhận thua.
Mặc dù bọn họ không có chứng cớ chứng minh Tô Mạt làm cho Hoàng Phủ Giới nhận thua , bọn họ cũng hiểu được nàng khẳng định nàng có mang theo một cỗ yêu khí, giỏi mê hoặc đối thủ, làm cho người ta không tự chủ được liền thần phục .
Đối với cách nói này, Tô Mạt cười trừ.
Không cảm thấy có gì không ổn.
Nàng tiến vào trong học đường, phát hiện Hoàng Phủ Giới thế nhưng đã đến rồi, ngồi ngay ngắn ở nơi đó, đang nghiêm túc đọc sách.
Nàng rất kinh ngạc, đi đến bên cạnh hắn ngó nghía, hắn lại đang đọc sử ký.
“Ngươi Luận Ngữ đọc xong chưa?”
Hắn gật gật đầu, ồm ồm nói:“Đương nhiên!”
Hắn có ngốc như vậy sao? Hắn cũng có thể trong một ngày đọc thuộc lòng cuốn sách đó!
Tô Mạt nói:“Vậy ngươi có thể đọc ‘Trung Dung’ rồi .”
Hoàng Phủ Giới hừ một tiếng,“Ta làm sao phải đọc cái loại sách đó. Phải chính là phải, không phải chính là không phải, cái gì gọi là ‘Trung dung’ chứ. Người nào là khi mới sinh ra tính tình đều lương thiện, ngươi lúc sinh ra đã là tiểu ma nữ rồi!”
Hắn quay đầu không thèm để ý tới nàng, tiếp tục đọc sách.
Lại bộc phát tính tình xấu xa đây, Tô Mạt nghiêng đầu nhìn hắn, còn tưởng rằng hắn đã muốn làm hòa với nàng rồi, lúc ở lãnh cung không phải đã có một màn rất cảm động an ủi hắn một phen sao?
Nghĩ hắn có khả năng do là nam hài tử ưa mặt mũi, nàng cũng không quấy rầy hắn, cười nói:“Hôm nay có trận đấu thi đọc thuộc lòng sách, người đứng thứ nhất sẽ có phần thưởng đó.”
Hoàng Phủ Giới lập tức quay đầu nhìn nàng,“Ta muốn là người đầu tiên đọc.”
Cũng không biết biết là sẽ phải đọc thuộc cái gì đã giơ tay lên, thật sự là kẻ nóng nảy.
Nàng đi vào ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình, Kim Kết giúp nàng dọn ra sách và dụng cụ, tiểu cung nữ cũng giúp đại tiểu thư chuẩn bị cho xong .
Tô Mạt bởi vì hoàng đế đặc ban thưởng, chấp thuận cho dẫn theo tiểu nha đầu bên người theo.
Cũng là trường hợp đầu tiên được hưởng đặc thù này.
Tô Mạt nhìn về phía Kim Kết,“Đừng lười biếng, ngươi tới không phải để hầu hạ ta, đọc sách mau.”
Kim Kết gật gật đầu,“Vâng thưa tiểu thư.”
Thời điểm Hoàng Phủ Cẩn đi vào, mọi người đều tự động tránh đường, tuy rằng trên đỉnh đầu hắn cũng có vầng hào quang chói lóa, nhưng lại là màu đen, lạnh như băng , không có vài người dám tới gần.
Đối với chuyện hắn giúp Tô Mạt chuyện, cũng chỉ có cực ít người biết được, đại đa số là không biết.
Dù sao cho dù Tĩnh thiếu gia là Hoàng Phủ Cẩn, cũng không có vài người dám tin.
Tướng mạo có thể phụ họa thêm, nhưng khí chất cũng không thể nào phục chế.
Nhất là Hoàng Phủ Cẩn như vậy, khắp người lạnh lẽo, hai mắt sắc như dao.
Lúc hắn đi đến bên người Tô Mạt, ống tay áo nhẹ nhàng phất lên một cái, để một cái bịch trên bàn của nàng.
Tô Mạt vội đè lại, là một cái hầu bao ( túi tiền) màu lam nhạt thêu một chút hoa văn đơn giản, nàng thật cẩn thận mở ra, ý!
Bên trong lại là mấy cục đá!
Đại tiểu thư ở một bên nhìn thấy, nghĩ Tĩnh thiếu gia tặng, đương nhiên là đồ vô cùng tốt vô cùng tốt , nói không chừng chính là mỏ vàng thạch đó.
Nàng lặng lẽ hỏi Tô Mạt,“Cái gì vậy?”
Tô Mạt thuận miệng đáp:“Cục đá a.”
Đại tiểu thư ngớ ra một chút, Tĩnh thiếu gia sẽ tặng cho muội muội vài cục đá sao, đơn giản chỉ là cục đá?
Tuy rằng rất là kinh ngạc, nàng cũng không có dũng khí quay đầu nhìn một cái về hướng Hoàng Phủ Cẩn để biểu đạt nghi hoặc của chính mình, quay đầu thấy Tô Mạt đang úp mặt lên bàn vẻ mặt hưng phấn nghiên cứu vài cái cục đá kia, đại tiểu thư càng không hiểu nổi Mạt Mạt nữa.
Tô Mạt đi học không cần đọc sách, có thể làm chuyện mình thích, điều này đã được Triệu học sỹ đích thân cho phép.
Hiện tại càng thêm không có ai dị nghị, dị nghị cũng vô dụng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc