Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 138

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Thật sự là đứa nhỏ bốc đồng, làm cho người ta nhịn không được muốn thương tiếc hắn!
Nàng xuống dưới đất, ý bảo Tĩnh thiếu gia trốn đi.
Hắn thân thiết nhìn nàng, nàng cười cười,“Yên tâm, ta có thể.”
Nàng bước nhẹ nhàng đi vào, nhỏ giọng nói:“Hoàng Phủ Giới -- tiểu Giới tử, ngươi ở trong này sao?”
Bên trong lập tức truyền đến thanh âm bước chân chạy.
Nghe thấy hắn chạy xa rồi, nàng đương nhiên đuổi không kịp.
Cặp mắt to của Tô Mạt lăn lông lốc chuyển động, lập tức nảy ra ý hay,“Ai nha” kêu lên một tiếng, làm bộ té ngã trên đất.
Hắn là đứa nhỏ thiện lương lại kiêu ngạo.
Nàng hiểu hắn.
Quả nhiên Hoàng Phủ Giới chẳng những không chạy tiếp, còn thở phì phì một hơi chạy quay lại, một tay kéo nàng lên.
Đôi mắt to sưng đỏ ở trên người nàng chuyển động một vòng, thấy nàng không bị thương thở phì phì nói:“Ngươi tới làm cái gì.”
Tô Mạt nhìn sắc mặt hắn vết nước mắt còn đọng trên má rõ ràng, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia cũng sưng lên, ôn nhu nói:“Ta đến gặp ngươi. Đến làm bằng hữu với ngươi a.”
Hoàng Phủ Giới quay đầu, lẩm bẩm nói:“Ta ngốc như vậy, ngươi theo ta làm bằng hữu làm gì? Ta không xứng.”
Hắn bĩu môi, nước mắt lại muốn chảy ra.
Tô Mạt cười cười, tiến lên kéo bàn tay nhỏ bé của hắn, chân thành nói:“Ai nói ngươi ngốc, ngươi vừa thông minh, lại lợi hại. Bắn cung giỏi, còn có thể cưỡi ngựa, còn có thể trèo cây. Có thể câu cá, có thể bắt chim...... Ngươi nói, có đứa nhỏ bảy tuổi nào lợi hại hơn ngươi không ?”
Hoàng Phủ Giới chậm rãi quay đầu, nhìn nàng,“Thật vậy không?”
Tô Mạt dùng sức gật đầu,“Đương nhiên, không gạt ngươi đâu, hơn nữa ngươi còn nhiệt tình chân thành như vậy, trượng nghĩa như vậy.” Giúp nàng đánh nhau.
“Nhưng ngươi không thích ta, ngươi chán ghét ta.” Hoàng Phủ Giới yếu ớt nói ra lo âu trong đáy lòng.
Tô Mạt ngẩn ra, cười nói:“Ta mới không có. Chính là bởi vì đại tỷ tỷ sợ ảnh hưởng không tốt, không cho ta với ngươi quá thân mật thôi. Ta cũng không thể làm cho đại tỷ tỷ thất vọng. Đúng không.”
Hoàng Phủ Giới mở to đôi mắt, nước mắt lưng tròng nhìn nàng,“Vậy, vậy, ngươi về sau......”
Tô Mạt cười cười,“Về sau chúng ta chính là bằng hữu tốt .”
Hoàng Phủ Giới nhìn nàng, trong lúc nhất thời, cảm thấy nàng vừa là thiên sứ, cũng là tiểu ác ma.
Một hồi vung răng nanh muốn nhai nuốt hắn, một hồi lại mềm giọng ngọt ngào an ủi...
Chưa từng có người nào đối với hắn như vậy. Nàng là người đầu tiên. Làm cho hắn cảm động, ấm áp như vậy.
Tô Mạt nhìn hắn không có mặc áo khoác, quan tâm nói:“Ngươi lạnh không? Sao đến được đây. Đám người mụ mụ không biết sao?”
Hoàng Phủ Giới kiêu ngạo nói:“Ta muốn trốn, các nàng ta đương nhiên không biết .”
Tô Mạt cười nói:“Ngươi thật lợi hại! Ta lại không làm được.”
Hoàng Phủ Giới thế nhưng ngại ngùng cười cười,“Về sau ta mang theo ngươi, ta dạy cho ngươi như thế nào để né tránh bọn họ.”
Tô Mạt gật gật đầu, lại nói:“Chúng ta buôn bán lời thiệt nhiều tiền, đã nói rõ rồi, tiền của ta phân cho ngươi một nửa, cho ngươi cũng kiếm món tiền lớn.”
Nàng lấy ra ba vạn lượng ngân phiếu đưa cho hắn.
Hoàng Phủ Giới dùng sức lắc đầu,“Ta không cần.”
Tô Mạt cố chấp đưa, hắn mới nói:“Ngươi giúp ta cất đi.”
Tô Mạt nghĩ một chút, cũng đúng, hắn hiện tại đi theo Hoàng quý phi, không có phủ riêng, đến lúc đó tiền liền vào hầu bao của người khác a.
Nàng nhỏ giọng nói:“Ta giúp ngươi để dành, tính như ngươi đang đầu tư. Về sau chờ ngươi lớn lên, đi ra ngoài xây phủ. Ta liền trả lại cho ngươi.”
Hoàng Phủ Giới kinh ngạc nhìn nàng, nàng mới nhỏ như vậy, sao có thể đã nghĩ được nhiều như vậy. Hắn hiện tại chỉ biết chơi đùa. Đột nhiên trong lúc đó, hắn phát hiện , bọn họ thật sự có khoảng cách.
Hắn thật sự không bằng nàng.
Nàng thông minh, xinh đẹp, hắn ngoài việc gây chuyện thị phi, thật sự cái gì cũng không biết.
Lần đầu tiên, hắn có một loại cảm giác, chính mình cũng muốn trở nên mạnh mẽ cường đại, cũng muốn cố gắng, một loại xúc động như vậy chợt đến.
Hắn cắn chặt răng, lớn tiếng nói:“Ta sẽ không thua ngươi, chúng ta chờ xem!”
Nhìn hắn vẻ mặt ngạo khí, lại khôi phục một kẻ Hoàng Phủ Giới kiêu ngạo , tràn ngập sức sống kia, tuy rằng nông nổi, nhưng lại nhiệt huyết, thẳng thắn.
Nàng trong lòng thấy vui mừng, một chút cũng không hy vọng thật sự đã đả kích hắn.
May mắn, hắn thực kiên cường!
Cáo từ Hoàng Phủ Giới, Tĩnh thiếu gia ôm Tô Mạt rời khỏi hoàng cung, ngồi xe đưa nàng trở về.
Vừa đến nhà, nàng như biến thành tiểu anh hùng.
Lão phu nhân vui tươi hớn hở thưởng nàng một đống quà, lại giữ nàng lại ăn cơm, sau đó làm cho người ta đưa nàng về viện.
Tô Nhân Vũ đem hết khoản tiền mà hắn thắng được tự tay đưa đến cho nàng, cười nói:“Mạt nhi có năng lực như vậy, đều có thể đương gia rồi. Nếu không đảm đương nổi đương gia của cả nhà, vậy có thể làm đương gia của phụ thân. Thỉnh Mạt nhi làm đương gia cho phụ thân nhé.”
Tô Mạt cười khanh khách .
Tô Nhân Vũ bởi vì không quản Tô gia, trong nhà tiền đều là dùng chung, hắn rất ít khi tiêu xài.
Lần này vì ủng hộ Tô Mạt, muốn mấy ngàn lượng.
Nay buôn bán lời, hắn cũng không muốn giao trở về. Để lại ở chỗ nàng để nàng quản lý.
Tô Mạt cũng không khách khí với hắn,“Được, về sau phụ thân không có tiền, thì cứ đến chỗ nữ nhi lấy, nữ nhi chính là tiểu ngân khố của phụ thân!”
Tô Nhân Vũ vui vẻ đến nỗi thân thể như bay lên, lập tức đưa ra nghi vấn:“Thất điện hạ làm sao vậy?”
Tô Mạt cười trộm, nhưng đã đáp ứng không nói ra, chính là không thể nói.
Nàng nói:“Ai nha, phụ thân, qua trễ rồi, nên đi ngủ. Ta còn để cho đại tỷ tỷ đến đây ngủ nữa.”
Tô Nhân Vũ cúi người, hôn lên cái trán của nàng,“ Bảo bảo ngoan, đi ngủ sớm một chút.”
Tô Nhân Vũ đi rồi, đại tiểu thư tới đây, tỷ muội hai người ở trên giường không thiếu được tâm sự nhỏ to.
Nằm ở trên giường, Tô Mạt nghĩ lại tình cảnh cuộc hẹn lén gặp mặt Hoàng Phủ Giới.
Ngày đó nàng cảm mạo ở nhà xin miễn hết thảy khách nhân tới chơi, sai Lăng Nhược cùng Lan Như nghĩ biện pháp mang nàng đi gặp Hoàng Phủ Giới.
Các nàng ta trước tiên đưa thư một phong thơ cho Hoàng Phủ Giới, hẹn hắn ở bên ngoài Thái Học viện tại con đưởng nhỏ trong hẻm gặp mặt, có Lan Như tỷ muội canh chừng, đương nhiên rất an toàn.
Tô Mạt bọc áo khoác chồn bạc ấm áp, cười hơi hơi đứng ở dưới chân tường, Hoàng Phủ Giới đã chạy tới, không có mặc áo khoác, lạnh đến nỗi khiến hai má hắn đỏ bừng, trong miệng không ngừng nhả ra bạch khí.
“Tiểu nha đầu, ngươi sợ rồi sao, đến cầu xin tha hả.”
Hoàng Phủ Giới đắc ý xoa thắt lưng,“Ngươi hiện tại nhận thua, ta liền chừa cho ngươi chút mặt mũi. Không lo trước mặt mọi người mất hết mặt mũi.”
Tô Mạt mặc áo khoác chồn, còn ôm cả cái túi sưởi, hơi hơi cười nói:“Ta là đến cho ngươi cơ hội bảo toàn thể diện.”
Hoàng Phủ Giới vẻ mặt buồn cười nhìn nàng,“Ngươi mơ mộng hão huyền đi.”
Tô Mạt lắc đầu,“Ta nói thật đó. Ta am hiểu đọc sách, ngươi am hiểu cưỡi ngựa trèo cây bắn cung, nếu ngươi đọc sách mà hơn ta mới thể hiện được là ngươi lợi hại. Nhưng ngươi cố tình tỷ thí cái mà ta không am hiểu nhưng ngươi lại am hiểu. Đương nhiên, điều này cũng không có gì đáng chỉ trích, nhưng ngươi đừng quên rằng, ngươi là nam tử hán. Nhưng, ta không với ngươi so đo với ngươi. Dù sao ta so với ngươi cũng lớn hơn hai tháng .”
Gương mặt Hoàng Phủ Giới mặt lập đỏ bừng, ngay cả lỗ tai đều đỏ hết lên.
Hắn nhất thời tức giận, không băn khoăn nhiều như vậy, hiện tại bị Tô Mạt nói, tựa hồ thật đúng là như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc