Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 137

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Những người đó hai chân như nhũn ra, nói chuyện cũng không có khí lực nữa.
Nhìn thấy Hoàng Phủ Giới muốn bỏ chạy, bọn họ quả thực là muốn ૮ɦếƭ ngất cho xong.
Đó chính là thật nhiều tiền a.
Hoàng Phủ Giới hai tay chống nạnh, tức giận đến nỗi so với bọn họ còn mãnh liệt hơn,“Chuyện của ta, các ngươi lắm lời cái gì? Ta bảo các ngươi đặt ta thắng sao? Hừ! Thật đáng ghét!”
Hắn hừ lạnh một tiếng, chạy nhanh như bay thoáng cái đã biến mất.
Tô Mạt nhìn bộ dáng hắn tức giận chạy đi, mừng rỡ cười rộ lên, nàng hướng về phía dưới thị vệ nói:“Ta nhảy xuống đó?”
Những người đặt nàng thắng nhân sớm đã phi thân qua đây, sợ nàng có gì sơ xuất.
Mọi người thật sự là tò mò muốn ૮ɦếƭ, rốt cuộc sao lại thế này a.
Tống gia cùng Vương gia vài vị công tử cùng các trưởng bối, quả thực là muốn điên rồi, giậm chân nói:“Đây là rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?”
Tô Mạt khóe miệng cười nhạt, phải cho bọn họ một bài học để bọn họ biết, đừng vội vã bỏ đá xuống giếng như vậy, đừng vội vã tham tài như vậy!
Hoàng đế cười ha ha, vốn suy nghĩ phải thua chắc một ngàn lượng rồi.
Không lỗ thì chính là buôn bán lời.
Huống chi có người tuyên bố, đặt Tô Mạt thắng có thể một ăn mười.
Chính mình chẳng phải đã kiếm được một vạn lạng sao?
Hắn một tay bế lấy Tô Mạt,“Trẫm thắng được nhất vạn lượng bạc trắng, ngươi cứ việc sử dụng.”
Xem như thưởng cho nàng ta.
Tô Mạt cười ngọt ngào,“Đa tạ bệ hạ.”
Lão hồ li, một ngàn lượng bạc, làm một vạn lượng nhân tình a.
Trong lúc nhất thời người đặt nàng thắng đang vui tươi hớn hở, trong lòng không thỏa mãn tự trách sao không đặt nhiều hơ nữa, có người cao hứng , có kẻ thở dài.
Càng nhiều người là đặt Thất điện hạ thắng, quả thực là muốn khóc ૮ɦếƭ luôn cho xong.
Đặc biệt là những kẻ đã đặt cả vốn gốc.
Cho dù là công tử thiếu gia của các đại gia tộc, nếu không đương gia, không có khoản tiền thu nhập, có thể có bao nhiêu tiền dành dụm chứ.
Hiện nay, quả thật như là địa chủ không có lương thực dư a.
Máy gã sai vặt của Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác vội vàng gẩy đẩy bàn tính tính sổ sách.
Tô Trì tức giận đến mặt đến độ mặt mũi tái xanh.
Thái tử nhướng mi, hắn đặt Thất điện hạ năm trăm lượng bạc, đặt Tô Mạt năm trăm lượng. Nhưng đặt Tô Mạt là một ăn mười.
Đặt nàng rất ít người, khoản tiền này hắn kiếm chắc rồi.
Không có bao nhiêu, uống một bữa R*ợ*u vậy là đủ rồi.
Hắn nói với Tô Trì:“Đi, đi ra ngoài đi dạo, chúng ta đi uống R*ợ*u thôi.”
Tô Trì mặt đều muốn kết băng, Thái tử còn có tâm tình đi uống R*ợ*u, hắn đã đặt Hoàng Phủ Giới một khoản tiền lớn a.
Vẻ mặt hắn cầu xin nói:“Điện hạ không đi tìm Thất điện hạ sao?”
Thái tử thản nhiên nói:“Hắn có cái gì phải tìm chứ, một tiểu tử bất tài.”
Lúc này, ngoài việc trốn đi khóc, nổi cơn giận, hắn còn có thể làm gì chứ.
Lúc này ai đi kẻ đó chả hay ho gì.
Bởi vì Hoàng Phủ Cẩn làm cái, tiền thắng, đương nhiên đều về tay hắn.
Cuối cùng cũng tính xong sổ cái, trừ bỏ khoản tiền những người đã mua Tô Mạt thắng, hắn kiếm được ba mươi bốn vạn tám ngàn sáu trăm năm mươi sáu lượng.
Hoàng Phủ Giác sai người đem bạc đều nhập vào tiền trang, đổi ngân phiếu Đại Chu thông hành đưa cho hắn.
Ngân phiếu là tiền dành dụm được đến ngân phiếu định mức, không làm tiền giấy lưu thông, sẽ không bị giảm giá trị, giá trị bằng nhau.
Hoàng Phủ Cẩn cũng không thèm nhìn tới, phân phó gã sai vặt,“Các ngươi bốn người mỗi người một ngàn lượng khao thưởng. Còn lại thưởng mỗi người một trăm lượng.”
Về phần nhóm chủ tử bọn họ là không có tiền, đây là Mạt nhi của hắn kiếm được, không quan hệ gì tới bọn họ.
Đương nhiên, nếu bọn họ không thích xen vào chuyện người khác, cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Các công tử thiếu gia kia ánh mắt quả thực đều đỏ, nhìn Hoàng Phủ Cẩn đều cảm thấy hắn cô độc lãnh ngạo rất có phong cách, kim quang lấp lánh, hận không thể đến ςướק nhá hắn.
Những kẻ thân thiết với Tô Mạt quả thực là tò mò muốn ૮ɦếƭ.
Nhất là hai nha đầu Kim Kết cùng Hoàng Oanh, các nàng mỗi ngày đều đi theo tiểu thư, thế nào lại không biết nàng ta có thể cưỡi ngựa trèo cây?
Tuy rằng ngựa không cưỡi, khả năng cũng còn không biết nữa kìa.
Nhưng trèo cây, quả thật là đã leo được a, tuy rằng rất chậm.
Mặt khác, người khác có thể là cảm thấy sự thắng lợi của nàng là vì Hoàng Phủ Giới bỏ cuộc, nhưng các nàng lại cảm thấy kỳ quái, vì quá hiểu tiểu thư của mình rồi.
Nàng ta sẽ không khoanh tay chịu ૮ɦếƭ, chỉ có thể nói, Hoàng Phủ Giới nơi đó, khẳng định là đã bị nàng ta ra tay.
Triệu tiên sinh càng sốt ruột, hắn cảm thấy ngay Tô Mạt không đơn giản, cho nên mới muốn dạy nàng tiếng Phạn, mới đem bộ hắn nghiên cứu không ra ‘Thông thiên bí quyết’ kia giao cho nàng.
Nay càng kiên định hơn sự suy nghĩ ban đầu của chính mình.
Hắn đem Tô Mạt kéo vào phòng nghỉ của mình, ra vẻ nghiêm túc nói:“Nha đầu, mau thành thật nói rõ, thắng như thế nào.”
Tô Mạt cười cười,“Tiên sinh, ngài buôn bán lời không ít đi.”
Triệu tiên sinh hắc hắc nói:“Một ăn mười đó. Đương nhiên kiếm kha khá a. May mắn người đặt ngươi không nhiều lắm, nếu không Nhị điện hạ cũng phỉa lột sạch quần ra đền.”
Tô Mạt cười ha ha, mới không có đâu, Tĩnh thiếu gia có rất nhiều tiền.
Triệu tiên sinh gấp đến độ không nhịn được, bất chấp hình tượng của chính mình từ ngày xưa, níu kéo Tô Mạt,“Nha đầu, mau nói cho ta biết, ngươi thắng như thế nào.”
Hắn tò mò muốn ૮ɦếƭ, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật là tò mò muốn ૮ɦếƭ.
Tô Mạt nhéo râu hắn một phen, cười nói:“Tiên sinh, ngài vẫn luôn siêu phàm thoát tục, nay tại sao lại cả người toát ra hơi tiền thế, còn thích tám chuyện thiên hạ nữa. Dù sao ngài cũng không để ý đến tiền bạc, không bằng đem tiền ngài thắng cho ta đi.”
Nói xong liền đi lấy ngân phiếu của hắn, Triệu học sĩ lập tức cất ngay bọc tiền vào trong ***, hắn vừa buông lỏng tay, Tô Mạt đã thoát được, hướng hắn phất phất tay,“Tiên sinh, ta hôm nay nghỉ phép nha.”
Nói xong bỏ chạy ra ngoài, Tĩnh thiếu gia còn đang chờ nàng kìa.
Nàng chạy đến con đường nhỏ, một người giang tay ôm lấy nàng, chạy nhanh như bay.
Nàng cười khanh khách nói:“Chúng ta buôn bán lời thiệt nhiều tiền, phát tài rồi, có tiền vốn buôn bán rồi!”
Tĩnh thiếu gia cũng nhịn không được ý cười trong lòng, sủng nịch nói:“Nàng là tiểu nha đầu giảo hoạt.”
May mắn hắn gặp nàng ở lúc nàng 6 tuổi, may mắn khi đó hắn không quá lãnh huyết, may mắn, hắn không có coi nàng trở thành như những người đó, may mắn......
Nàng ở trong lòng hắn, muốn cả đời cũng không buông ra.
Nhìn nàng lớn lên, mặc kệ là lớn lên thành thế nào, đều là điều hắn chờ mong nhất .
Tô Mạt ôm lấy cổ hắn, ở hắn trong lòng rất là ấm áp,“Ngươi xác định hắn đi đến lãnh cung trốn tránh sao?”
Tĩnh thiếu gia mỉm cười,“Đương nhiên, hắn cứ có điều gì không vui liền đi tới nơi đó.Điều này cũng chỉ có ta biết.”
Bởi vì hắn lúc không vui cũng đi nơi đó, muốn luyện công cũng đi nơi đó.
Nơi đó hoang vắng, không ai biết.
Càng bởi vì...... Hắn cảm thấy lạnh lẽo, muốn đình chỉ lại mạch suy nghĩ.
Hắn lấy áo khoác lông cừu bọc nàng lại, cho dù gió lớn, tốc độ nhanh, nàng cũng sẽ không bị lạnh.
Rất nhanh, hắn né tránh thị vệ, bình yên đi tới chỗ sâu bên trong lãnh cung.
“Hic hic...... hichic......”
Truyền đến tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt, giống tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Tô Mạt cười thầm, ngày thường lớn giọng như vậy, một tư thế kiêu ngạo như thế, kết quả lúc khổ sở dau lòng lại như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc