Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 136

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng đế tự mình dẫn theo người làm nhân chứng, bảo đảm không có người gian lận với ngựa và cây.
Học viện to như vậy lần đầu tiên kín hết chỗ, còn phải huy động cẩm y vệ đến duy trì trị an.
Những kẻ xem náo nhiệt thò đầu ra nhìn, cơ hồ vây kín hết cả bức tường vây.
Hoàng đế cũng không nghĩ tới trận tỷ thí của hai đứa bé còn hôi mùi sữa này lại náo động như vậy.
Ai bảo thanh danh Tô Mạt lại vang xa dữ vậy chứ?
Ngày đầu tiên đến Thái Học viện đã dám cùng người khác đánh nhau, đây còn là người đầu tiên dám ném quăng nghiên mực đánh nhau ở Thái học viện. Nhìn thấy hoàng đế, chẳng những không sợ, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng lại làm cho hoàng đế thật cao hứng, làm cho Triệu học sĩ rất thưởng thức.
Làm trợ thủ của Triệu học sĩ, thế nhưng lại dám thu nhận hối lộ phát giấy phép. Chẳng những không bị chịu phạt, ngược lại còn làm cho hoàng đế thực vui vẻ sau đó còn thưởng cho nàng ta ngọc bội.
Kinh thành tuy rằng to lớn, nhưng tám chuyện còn nhanh hơn cả mọc cánh, chỉ trong một đêm trong đầu xóm cuối ngõ nhà nhà đều biết.
Trận đặt cược này, có người đặt cược hai người bọn họ ai thắng ai thua, đương nhiên cũng có người cược hoàng đế kết quả sẽ cao hứng hay là mất hứng, thậm chí còn có chuyện hoàng đế liệu có bị Tô Mạt dỗ dành trở nên vui vẻ hay không , ngay cả đến sau này Tô Mạt có được ban thưởng hay không cũng được kẻ hóng chuyện đánh cược.
Hạng mục thứ nhất, trèo cây.
Bởi vì vốn là do hai đứa trẻ kia tự định ra hạng mục và quy củ thi đấu, cho dù đám trẻ con, hoặc là người lớn thấy không hợp tình hợp lý cũng không dám hó hé điều gì.
Người ta tự mình muốn tỷ thí, các ngươi tự mình ham hố, cùng đương sự một chút quan hệ cũng không có.
Tô Mạt *** choàng xuống, lộ ra vóc người mảnh mai mềm mại, nàng thổi khí xoa xoa tay,“Quá lạnh a, ta đeo bao tay đã.” Mang bao tay không trái với quy định.
Hoàng đế sai người tiến lên kiểm nghiệm găng tay của nàng.
Nhìn lại nhìn, không có gì đặc biệt. Sờ sờ cũng không thấy đặc biệt. Chỉ là đôi găng tay nhỏ.
Tô Mạt chậm rì rì đeo vào, lại xê dịch chân vài bước, nhìn Hoàng Phủ Giới ,“Thất điện hạ quá lạnh a, ngươi chuẩn bị tốt chưa?”
Nàng chậm rãi đi đến gốc cây gần như có thể ôm được, đánh giá một chút, đột nhiên dùng hết sức, đá hai cái vào thân câu, sau đó lại đi đến cái cây khác dùng sức đá.
Hoàng Phủ Giới nhất thời sắc mặt đại biến, theo bản năng mân mê miệng, nhìn chằm chằm Tô Mạt.
Mọi người cũng không giải thích được tại sao nàng lại làm vậy.
Tô Mạt hướng Hoàng Phủ Giới hí mắt, cười nói:“Làm nóng người.”
Hoàng đế chỉ định Hoàng Phủ Giới cùng Tô Mạt mỗi người một cây, ai lên đến trước cái chạc cây thứ nhất liền thắng, ước chừng cái cây dài chừng 3 trượng.
Tô Mạt phất phất tay,“Cho ngươi leo trước đó.”
Hoàng Phủ Giới phẫn nộ nhìn nàng, trong mắt Tô Mạt tỏa sáng chói lóa,“Ngươi không leo trước, vậy ta đây sẽ leo trước đó.”
Nàng làm ra bộ dáng muốn chuẩn bị trèo cây, bên kia hoàng đế nói:“Chuẩn bị, trẫm nói bắt đầu, thì các ngươi có thể leo.”
Tô Mạt hướng Hoàng Phủ Giới cười cười, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn đỏ bừng hết mức.
Hoàng đế vừa nói bắt đầu, hắn lập tức hướng lên trên leo, thời gian chớp mắt một cái đã leo được một trượng rất cao.
Tô Mạt còn ở dưới chậm rãi trèo lên.
Nàng tuy rằng chậm, nhưng rất vững vàng kiên cố, đám người bộc phát ra tiếng cười to ầm ầm.
“Tô tiểu thư, ngươi bò như ốc sên vậy, người ta leo vài vòng, ngươi cũng không thể leo tới ngọn được.”
Tô Mạt mỉm cười, cũng không để ý tới, tiếp tục trèo, lúc Hoàng Phủ Giới trèo lên được hai trượng, nhảy nhót giống y hệt như hầu tử.
Lúc này Tô Mạt mới trèo lên được nửa non một trượng, phỏng chừng cũng khoảng hơn một mét.
Đột nhiên, Hoàng Phủ Giới sợ hãi kêu lên một tiếng, rớt oạch xuống.
Thị vệ bên giưới vội giơ cánh tay ra đón được hắn, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt trợn tròn.
Mọi người vừa thấy như thế, vội hỏi đã xảy ra chuyện gì, nếu hắn thất bại rồi, bọn họ phải mất tiền a.
Cho dù hòa nhau cũng không được, hòa nhau bọn họ tiền cũng không lấy lại được a.
Lúc này bọn họ mới nghĩ tới hạng mục thi đấu của hai đứa trẻ này chỉ có trèo cây cùng cưỡi ngựa, vậy chẳng phải là chỉ có hai hạng mục thôi sao, nếu hòa thì không thể được.
Bất quá hoàng đế sớm đã nghĩ tới vấn đề này, nói rõ thi 3 trận 2 thắng.
Trèo cây, cưỡi ngựa, trèo cây.
Hoàng đế lớn tiếng nói:“Lão thất, ngươi sao vậy ?”
Hoàng Phủ Giới có bộ dáng hoảng sợ chưa kịp hoàn hồn.
Hoàng đế sai thị vệ leo lên cây kiểm tra, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Lúc này Tô Mạt đã leo được hơn phân nửa trượng .
Mọi người tưởng Hoàng Phủ Giới trèo cây rất nhanh, lập tức liền có thể leo tới ngọn.
Hoàng Phủ Giới phun nước miếng vào lòng bàn tay, chà xát hai tay vào nhau, lại bắt đầu hướng lên leo, kết quả mà mọi người chờ mong hắn sẽ nhanh chóng vượt qua Tô Mạt, hắn lại sợ hãi kêu lên một tiếng rồi lại ngã xuống dưới.
Thị vệ đón được hắn.
Những người đặt cược hắn thắng , quả thực muốn điên lên mất.
Rốt cuộc là tình huống gì a!
Hoàng đế cũng cau mày, nhìn Tô Nhân Vũ liếc mắt một cái, lại tin tưởng không phải do hắn dở trò quỷ.
Vì duy trì sự công bằng của trận đấu, hắn phái người âm thầm bảo hộ Hoàng Phủ Giới, cũng trông coi Thái Học viện, không có người ngoài đến giở trò gian lận.
Lần này Hoàng Phủ Giới sắc mặt lại trắng bệch, hoảng sợ nhìn trên cây, giống như có quỷ vậy.
Mọi người nóng nảy,“Thất điện hạ, nhanh chút a.”
Cuộc thi chạy của rùa và thỏ cũng không chịu nổi nỗi giày vò của con thỏ cứ chạy đi chạy lại suốt a!
Tô Mạt con rùa nhỏ kia đều đã trèo đến đỉnh .
Nhìn bộ dáng vẻ mặt hoảng sợ của hắn, tất cả mọi người rất nghi hoặc.
Ai chẳng biết tiểu tử này nổi danh to gan lớn mật, dám đêm khuya ở trong cung đi dạo, có người nói chuyện ma quái với hắn, hắn dám đi lấy cung đuổi tà ma.
Kết quả chỉ là có người vụng trộm buổi tối đi phơi quần áo.
Bây giờ vẫn là ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, người đông như kiến. Hắn càng không có gì phải sợ chứ.
Tô Mạt hướng xuống dưới nhìn hắn, cười hì hì nói:“Ngươi không leo nữa sao?”
Hoàng Phủ Giới bĩu môi, mặt nghẹn cứng đỏ bừng hết mức, giống như là bị người ta lột sạch quần áo vậy, cả gương mặt đều nhăn nhíu lại.
Mọi người đều nhìn hắn, gấp đến độ hô hấp cũng không thông.
Chung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có gió cuốn mùa đông thổi vào lá cây rào rào sột soạt.
Mọi người nghe thấy tiếng tim đập rầm rầm và nuốt nước miếng. Đều âm thầm ra sức cổ vũ, Thất điện hạ, ngài nhanh chút a!
Thất điện hạ người mà cả đám đông đang mong quay trở lại leo cây kia lại gắt gao cắn môi, cả người C*ng c*ng, ánh mắt như muốn phun lửa.
Lúc mọi người đang nghĩ đến hắn muốn quyết tâm chinh chiến lại lần nữa, đột nhiên, tất cả mọi người đều bị hắn làm cho kinh sợ.
Trong lúc nhất thời, như là bị sét đánh ngang tai. Ngay cả suy nghĩ muốn ૮ɦếƭ quách đi cũng có luôn.
Chỉ thấy hắn oán hận giậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch,“Được, ta nhận thua .” Nói xong xoay người bỏ chạy.
Những người cược hắn thắng nóng nảy, ba chân bốn cẳng cuống quít ngăn hắn lại,“Thất điện hạ, đây là vì sao a, còn có đua ngựa mà.”
Hoàng Phủ Giới cơ hồ nổi giận ,“Ta nhận thua không được hả, ngươi quản được sao. Như thế nào lại đáng ghét như vậy!”
Quả thực là mất mặt!
Hoàng Phủ Giới muốn chạy, có người nói:“Thất điện hạ, chúng ta đặt cược ngươi thắng, ngươi lại dễ dàng nhận thua như vậy sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc