Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 133

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Triệu tiên sinh dù sao cũng là đại nhân, đương nhiên hiểu biết về hoàng cung này, rất nhanh học đường này sẽ bị trong tầm ngắm, toàn bộ hoàng cung thậm chí cả đám người hoàng thân quốc thích cũng nhào vô góp vui.
Hắn rất hiểu bọn người nhàn rỗi không có việc gì kia, đám người giàu có rảnh rỗi đó cả ngày chỉ ước gì xảy ra chút sự tình để nào nhiệt tưng bừng thôi.
Tô Mạt mỉm cười,“Tử viết : Bất khả thuyết, bất khả thuyết dã.” ( Không thể nói)
Sau đó cất bước chân thư thả đi ra cửa, nhìn thấy Hoàng Phủ Giới trên chạc cây dương dương tự đắc, cười nói:“Bày ra bộ dáng như hầu tử làm cái gì chứ? Ba ngày sau ngay tại nơi đây mới tỷ thí.”
Thời điểm nói chuyện vẻ mặt rất tự tin, không có nửa điểm do dự.
Hoàng Phủ Giới trong lòng mừng rỡ, trượt xuống dưới, thách thức nhìn nàng, bộ dáng giống như nắm chắc trong tay như lấy vật từ trong túi mình,“Đừng có mà đổi ý đó.”
Tô Mạt mắt to chuyển động, ánh mắt giảo hoạt nhìn hắn, thần bí hề hề nói:“Ngươi cũng đừng hối hận.”
Nói xong tiến lên dùng sức đạp một cước lên thân cây, sau đó nghênh ngang mà đi.
Người có tâm, nhất thời trong lòng bắt đầu suy xét.
Lúc nàng cùng Hoàng Phủ Giới định ngày thi đấu xong, trong học đường như nổ tung, Tô Mạt như không có việc gì, đi bộ một vòng lại trở về trước mắt mọi người.
Chỉ có Thái tử ba người kia còn có thể bình tĩnh, những người khác, quả thực như mau chóng đi cho kịp chợ. Người thì nói mau về nhà tắm gội, người thì nói vôi đi gom bạc.
Triệu tiên sinh nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm , để cho bọn họ tan học.
Ai ngờ được đám trẻ bướng bỉnh này đều là mỗi ngày tìm cách nghịch ngợm , chuyện hôm nay so với cái khác đều thú vị hơn, đương nhiên thích thú, một người cũng không chịu đi, đều vây quanh ở nơi đó thương lượng đặt cược ra sao.
Tô Trì nhìn Thái tử liếc mắt một cái, muốn để hắn chủ trì, từ góc độ lợi ích Tô gia mà nói, tự nhiên là muốn Tô Mạt thắng, thua người không thua khí thế.
Nhưng là bồi thường tiền......
Cả khuôn mặt hắn lãnh khí, trong lòng hung hăng phê bình Tô Mạt một chút.
Bên kia Tô Việt nói:“Ta cá là ngũ muội muội ta thắng.”
Tô Trì hừ một tiếng,“Ngươi liền khẳng định nàng ta sẽ thắng sao?”
Tô Việt ôn hòa cười,“Cho dù thua, ta đây cũng cược nàng thắng. Ai bảo nàng là muội tử của ta chứ.”
Tô Trì nhất thời lạnh mặt, chính hắn thân làm đại ca không lên tiếng trước, ngược lại để cho nhị đệ đoạt đi.
Như vậy trong lòng tiểu nha đầu kia khẳng định sẽ hướng về Tô Việt.
Hắn hơi trầm tư, lập tức nói với Thái tử:“Điện hạ, không bằng ngài chủ trì, cược tiểu nha đầu thắng.”
Thái tử đương nhiên là cực kỳ thông minh, đầu óc suy tính thì đã có sự so sánh, thua tiền không là vấn đề, mặt mũi của Tô Mạt cũng không phải là vấn đề. Mấu chốt là, Tô Nhân Vũ hiện tại rất thích nha đầu kia, nhìn hắn ở trước mặt hoàng đế khẩn thiết cầu tình là biết ngay.
Nếu chính mình ủng hộ Tô Mạt, Tô quốc Công đương nhiên sẽ càng thêm nghiêng về phía mình.
Mặt khác, tiểu nha đầu này thông minh như thế, nếu lớn lên, còn nói không chừng tiền đồ sẽ trở thành một yêu nữ như thế nào đây.
Hắn gật đầu, vừa muốn đáp ứng, lúc này Hoàng Phủ Giác đột nhiên đứng lên, lang lảnh cười,“Ta ủng hộ tiểu nha đầu này một chút. Ván này cứ để cho Thái tử điện hạ chủ trì đi. Người khác chỉ sợ cũng không làm cái được nữa rồi.”
Thái tử mặt mày lạnh lùng, vừa muốn nói chuyện, bên kia Tống tiểu thư đứng lên, thở phì phì chạy tới, nói với Hoàng Phủ Giác:“Ta đặt một ngàn lượng cược Thất điện hạ thắng.”
Mọi người lập tức trừng lớn mắt, một ngàn lượng, Tống gia quả nhiên có tiền a, một tiểu nha đầu vừa ra tay liền là một ngàn lượng.
Đều nói quốc khố là của Tống gia , không biết có phải sự thật hay không nữa.
Thái tử mặt đều xanh tái, cau mày nhíu mặt, giọng điệu nghiêm túc vô cùng,“Dung Hoa, không được bướng bỉnh.”
Dung Hoa là khuê danh của Tống tiểu thư, Thái tử sốt ruột, liền gọi tên nàng ta.
Tống Dung Hoa cũng không để ý, hừ một tiếng,“Biểu ca, vì sao ta không thể đặt? Ta có tiền, ta sẽ đặt. Hơn nữa, Tô Mạt cũng chỉ biết đọc thuộc sách, cái khác nàng ta còn có thể biết cái gì chứ? Bất quá chỉ là nịnh bợ mọi người xung quanh thôi, chính nàng ta muốn cùng với thất điện hạ tỷ thí , ta vì sao không thể đặt cược.”
Lúc này lập tức có người đều tới tấp đến đặt cược, có người đặt mười lượng, có một lượng, còn có trăm lượng, Triệu tiên sinh cũng bảo người ta ghi lại, hắn đặt một trăm lượng, cược Tô Mạt thắng.
Thái tử ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Dung Hoa,“ Chuyện này mọi người chỉ là đùa thôi, ngươi lấy một ngàn lượng đến đặt cược, không có nhiều như vậy đặt Tô......”
Lúc này phía sau truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng êm tai,“Ta ra một vạn, đặt Tô Mạt.”
Lúc này Hoàng Phủ Giác ha ha cười,“Ta sẽ không tranh đứng đầu, chỉ đặt một trăm lượng vui vẻ chút thôi.”
Hắn quay đầu nhìn vẻ mặt Thái tử âm trầm, cười nói:“Tam ca, nếu Nhị ca đã ra nhiều tiền như vậy, không bằng cứ để cho hắn làm cái đi.”
Trong lòng Thái tử ngọn lửa tức giận vây kín, hắn không phải lấy không ra được số tiền lớn như vậy, mấu chốt là việc này sẽ liên lụy rất nhiều thứ, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục trong triều.
Hoàng Phủ Giác ở một bên xem náo nhiệt không sợ sự tình nảy sinh càng lớn, mình là Thái tử, có gì sơ xuất thì người chịu thiệt vẫn là mình, hắn đương nhiên không bị ảnh hưởng.
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng,“Cũng tốt, chỉ sợ Nhị ca......”
Làm người ta kinh ngạc là, từ trước đến nay người luôn không để ý sự đời là Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên đứng lên, thản nhiên nói:“Để ta làm cái cho. Cược Tô Mạt một ăn mười, đặt lão Thất một ăn hai.”
Tô Mạt ghé trên xửa sổ quả thực muốn điên rồi, hắn rốt cuộc có bao nhiêu tiền, chẳng lẽ không biết là tiền tài không nên để lộ ra sao?
Nếu làm cho người ta biết hắn có nhiều tiền như vậy, có tra xét hắn hay không?
Hoàng đế có ghen tị hay không?
Lại suy nghĩ cách khác, có thể là do hắn đánh giặc thắng trận, hoàng đế ban thưởng cho.
Trong đám hoàng tử người có nhiều tiền nhất có lẽ hắn.
Tô Mạt trong lòng có suy tính, không khuyên hắn, ngược lại trong lòng mừng rỡ, một vạn lượng bạc, láy giá cả ở thời đại này mà nói, liền tương đương với thời hiện đại là một trăm vạn. Nhưng so với giá cả lạm phát hàng hóa tăng giá, đồng tiền sụt giá lúc trước khi nàng xuyên qua mà tính thì có giá trị tương đương hai trăm vạn.
Hắn ủng hộ nàng như vậy, nàng đương nhiên không thể để hắn thất vọng rồi.
Tuy rằng hắn có thể cũng không trông cậy vào nàng sẽ thắng. Dù sao hắn cũng biết thực lực của nàng cùng Hoàng Phủ Giới cách nhau xa.
Hoàng Phủ Giác cười tủm tỉm nói:“Một khi đã như vậy, ta đây sẽ tìm người giúp Nhị ca ghi sổ.”
Hắn ngay tức khắc chỉ vào hai tiểu thái giám, Tô Mạt hừ nói:“Ta cũng muốn cược chính mình thắng. Không thể để mất sĩ khí.”
Nàng cố ý làm ra một bộ dáng miệng cọp gan thỏ, mặc dù lời nói rất kiên cường, nhưng lại lộ ra ánh mắt sợ sệt.
Người sáng suốt liếc mắt một cái là thấy ngay, càng kêu la muốn cược Hoàng Phủ Giới thắng.
Tô Mạt nhìn về phía đại tiểu thư nói:“Ta với đại tỷ tỷ đặt chung, hai chúng ta cũng đặt một ngàn lượng bạc, lát nữa sẽ có người đưa lại đây.”
Hoàng Phủ Giác liền sai tiểu thái giám ghi sổ, tiền chưa tới thì khoanh tròn một cái, đợi khi chuyển tiền tới là đánh cái móc câu.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía tiểu người hầu của mình,“Trở về lấy tiền đưa cho Ngũ điện hạ.” Tiểu người hầu vội đi làm ngay.
Nơi hoàng cung này, không thiếu kẻ rảnh rỗi, nhiều hơn cả là kẻ thích tám chuyện.
Hoàng Phủ Giới đơn đấu với Tô Mạt, hơn nữa lại là chuyện thi đấu cưỡi ngựa và trèo cây như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc