Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 131

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

“...... Vì thế ta cùng tiên sinh thương lượng một chút, trước tiên tiên sinh đem những người chưa học thuộc giữ lại, làm cho bọn họ phải ở lại học thêm một canh giờ, như vậy bọn họ sẽ càng không có thời gian chơi đùa. Đương nhiên sẽ rất sốt ruột. Nếu muốn chơi, vậy phải làm sao bây giờ? Đành phải trong một canh giờ này nhanh chóng đọc thuộc lòng. Đại đa số mọi người nghĩ như vậy, nhưng có vài tiểu hoàng tử, bọn họ tuy rằng không thích đọc sách, lại có chút tiểu xảo, hơn nữa trong túi lại có tiền, sẽ nghĩ đến dùng tiền để giải quyết vấn đề.”
Hết thảy tử nữ của các quan lớn, xảy ra sự tình gì đó, hơn phân nửa sẽ muốn dùng quyền thế của gia tộc để đè áp người khác.
Nhưng nàng có thượng phương bảo thước, quyền lực không thể chèn ngã nàng được.
Như vậy bọn họ sẽ muốn dùng tiền giải quyết êm thấm, cho dù là đâm ૮ɦếƭ người, đều có thể nói một trăm vạn hòng giải quyết vấn đề, huống chi chuyện đọc thuộc lòng nho nhỏ như vậy, đương nhiên cũng có thể lấy tiền giả quyết rồi.
Bọn họ chính là có tâm lý như vậy.
Tô Mạt hơi cười nhìn hoàng đế, không lo không ngại, một bộ bộ dáng hồn nhiên chân chất, tiếp tục nói:“ Các tiểu hoàng tử sống trong vinh hoa phú quý, không biết cái gì là khó khăn, trong tay có tiền, tự nhiên muốn nghĩ dùng tiền giải quyết vấn đề. Lúc này ta cũng không đối nghịch với bọn họ. Đắc tội với bọn họ, ngược lại càng không có lợi gì. Lại ầm ỹ lên khiến tiên sinh đau đầu nhức óc, bệ hạ tức giận. Ta cũng không muốn bọn họ đưa ra quá nhiều, ta biết bọn họ trong túi tiền có ít bạc vụn, hơn phân nửa là lúc nhàn rỗi đạt được. Nhưng các vị hoàng tử tuy rằng là nhi tử của bệ hạ, nhưng bệ hạ lại là minh quân thánh phụ, tuyệt đối sẽ không vô nguyên tắc cưng chiều nhi tử của mình, trong túi bọn họ cũng sẽ không có nhiều tiền lắm. Hôm nay ta muốn bọn họ đưa 5 lượng, lần sau bọn họ phát hiện chính mình cũng chỉ có vài chục lượng bạc, dăm ba bữa là nhiều, bất quá mười ngày sẽ phát hiện tiền đều bị ta lấy đi hết. Bọn họ sẽ cảm thấy không có lời, ngẫu nhiên cũng sẽ muốn đọc sách một ngày, buôn bán lời 5 lượng bạc. Vừa làm cho bọn họ đọc sách, lại hiểu được tiết kiệm, cùng kiếm tiền. Cớ sao mà không làm chứ.”
Hoàng đế bị nàng một phen ngụy biện vỗ tay cười to, quay đầu nhìn về phía Tô Nhân Vũ,“Ái khanh, ha ha, làm trẫm cười ૮ɦếƭ mất thôi, nha đầu này của ngươi nha, thật sự là...... Thật sự là một nha đầu trước nay chưa từng nghe qua, chưa từng thấy qua mà. Nha đầu, ngươi giỏi lắm!”
Hắn hướng Tô Mạt giơ Ng'n t cái lên,“Nói, muốn trẫm ban thưởng gì cho ngươi.”
Tô Mạt vội khấu tạ hoàng ân, lại nói:“Bệ hạ, thần nữ thật đúng cũng có muốn chút chuyện.”
Hoàng đế khẳng khái nói:“Cứ việc mở miệng, trẫm đều đáp ứng.”
Tô Mạt cười như trăng lưỡi liềm, quét Hoàng quý phi liếc mắt một cái, nàng ta cũng đang lạnh lùng nhìn qua.
Tô Mạt cười nói:“Bệ hạ, chưa đầy mười tuổi, vẫn nên chỉ học nửa ngày thôi. Chỉ cần đem việc học tiên sinh đã phân phó hoàn thành, là có thể tự do đi chơi đùa. Như vậy mới là học mà chơi, chơi mà học, không đến mức quá cứng nhắc, làm cho bọn họ chống đối việc đọc sách. Hơn nữa ta cảm thấy bọn họ cũng nên hiểu biết một chút phong tục dân gian.”
Nếu bọn họ biết dân chúng sống như thế nào, sẽ không sẽ có cái loại thời điểm khắp nơi người ૮ɦếƭ đói, lại nói ra lời nói ngu xuẩn : vì sao không ăn cháo thịt.
Hoàng đế yên lặng nhìn nàng, tiểu nha đầu này, có khả năng nhìn xa như vậy, tâm cơ, khát vọng, thật sự rất hợp với tâm tư của hắn.
Hắn nâng tay sờ đầu nàng, hoàng đế lại biểu lộ ra bộ dáng thiệt tình làm phụ thân mà hàng ngày không dễ thấy được, ôn nhu nói:“Thật là đứa trẻ nhu thuận khiến người ta ưa thích, có thời gian đi đến thư phòng, trò chuyện với trẫm.”
Sau đó lại đem một khối ngọc bội phỉ thuý hình rồng giắt bên hông người tháo xuống đặt ở trong tay nàng,“Đây là thưởng cho ngươi. Về sau ai dám khi dễ ngươi, ngươi liền cho hắn xem vật này.”
Tô Mạt vội đứng dậy tạ ơn.
Hoàng quý phi tức giận đến sắc mặt đều xanh mét, lại còn phải cố gắng bảo trì vẻ bình thản, dẫn mọi người hướng Tô Mạt chúc mừng.
Tô Mạt ôm ngọc bội, quay đầu nói với Hoàng quý phi, một bộ dáng thực ngây thơ đơn thuần nói:“Quý phi nương nương, ta nghe nói ngài chấp chưởng hậu cung, thưởng phạt phân minh, rất làm cho người ta kính phục .”
Hoàng quý phi trong *** đập lộp bộp, tiểu nha đầu này lại muốn làm cái gì?
Nàng phát hiện ra thật đúng là không thể coi khinh nha đầu kia được.
Tô Mạt cười nói:“Chuyện ta thu bạc, điều này còn không tính là hối lộ, bất quá chỉ là dùng một biện pháp khác thúc giục mọi người đọc sách. Tiền thu được, ta đã nói qua Triệu tiên sinh, để ở chỗ tiên sinh, mua một ít phần thưởng, ai học tập tốt thì thưởng cho người đó. Tuy rằng mọi người đều sống sung túc không thiếu cái gì, nhưng đây là một phần vinh dự, đều thấy lấy được mà cảm thấy vinh quang.Những có thể có người không phân biệt trắng đen, không có tìm hiểu rõ ràng, liền đi rêu rao xuyên tạc khắp nơi, nói bậy bạ sau lưng ta, muốn cho nương nương cùng bệ hạ trừng phạt ta. Không biết nương nương có nghe được người nào đó cáo trạng cùng ngài? Có phải hay không nên chủ trì công đạo cho ta?”
Trên mặt nàng lộ vẻ đơn thuần vô tà tươi cười, trong lòng lại như mở cờ trong bụng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hoàng quý phi.
Không cho nàng biết mặt, nàng ta còn tưởng rằng mình thật sự là tiểu nữ oa, cái gì cũng đều không hiểu, tùy ý bọn họ ngấm ngầm tính kế.
Hoàng đế nhìn về phía Hoàng quý phi,“Có chuyện đó sao?”
Hoàng quý phi vội cười nói:“Không, không có. Làm sao có thể có người đến cáo trạng chứ. Học đường là có chuyện của học đường, ở đó tiên sinh là lớn nhất, nô tì chỉ để ý chuyện hậu cung, đương nhiên sẽ không quản lý chuyện ở học đường.”
Tô Mạt nhìn nụ cười dối tá của nàng ta, trong lòng lạnh lùng cười, Hoàng quý phi có chủ ý gì, nàng đều có thể đoán được ra một vài điều.
Đơn giản là muốn mượn sức Tô gia, muốn Tô gia dốc lòng dốc sức cống hiến phục vụ cho Thái tử, còn muốn đề phòng Tô gia cùng Ngũ hoàng tử có quan hệ lén lút, một chân đứng hai thuyền.
Dù sao trong triều đình từ cao đến thấp, tướng quân nhận được nhiều sự tôn kính nhất chính là Tô Nhân Vũ.
Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng dũng mãnh thiện chiến, nhưng chung quy tuổi còn nhỏ, không đủ để phục chúng.
Mấu chốt nhất là, hoàng đế tựa hồ đối với hắn luôn luôn có nhiều sự kỳ thị.
Ánh mắt chúng đại thần cũng không phải bị mù hết, tự nhiên sẽ nhận ra.
Khứu giác đánh hơi chính trị của bọn họ còn mẫn cảm so với khứu giác của cảnh khuyển ( chó cảnh sát) truy tìm MT còn lợi hại hơn rất nhiều.
Tô Mạt quay đầu, đúng lúc ***ng với ánh mắt của Hoàng Phủ Giác, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Mạt, ánh mắt ôn hòa thanh nhã, khắp người lộ vẻ ôn nhuận hào phóng, không có một chút nào là âm trầm lạnh như băng, giống như một vầng ánh sáng ấm áp.
Nhưng có ai biết được đâu, bát a ca con của vua Khang Hi nổi danh là ôn tồn tao nhã, kết quả lại là kẻ giỏi sử dụng mưu kế.
Chỉ có thể nói nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
Nàng chỉ thích người chân thành đối đãi với nàng, cũng chỉ biết trung thành với người cũng tận trung với nàng.
Nàng cũng biết, nếu muốn sống tốt thì phải dỗ dành lấy lòng hoàng đế.
Nơi này dù sao cũng không phải xã hội do dân làm chủ, đây là thời đại chuyên chế hoàng quyền, hoàng đế một người định đoạt.
Bị Tô Mạt nói như vậy, hoàng đế thực vui vẻ, đặc biệt cho phép hoàng tử công chúa nào chưa đến mười tuổi không cần cả ngày phải theo Triệu học sĩ học tập, như vậy bọn họ cũng thoải mái, Triệu học sĩ cũng vui mừng.
Tô Mạt nay được hoàng đế sủng ái, lão phu nhân cũng thích, Vương phu nhân cùng Tô Trì cũng không dám đối nàng thể hiện gì.
Hơn nữa nhóm tiểu tử nghịch ngợm trong học đường này, trái lại thật ra đều đối nàng vừa bội phục vừa cảm kích, chỉ cần nàng phân phó đọc thuộc sách, bọn họ ai cũng vội vàng học thuộc, còn có người lén lút đưa cho nàng thiệt nhiều đồ tốt, đồ ăn ngon, đồ chơi thú vị, đồ đáng tiền, đồ không đáng tiền ......
Bọn họ đều kêu nàng là tiểu tiên sinh, có người kêu là nữ học sĩ, Tô Mạt ngại ngần, hét lớn một tiếng,“Đều gọi ta là lớp trưởng đi!”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau,“Lớp trưởng, là cái gì?”
Tô Mạt mỉm cười, nói:“ Học đường này của chúng ta là gì, đây chính là lớp học của hoàng gia, các ngươi đều là học sinh, ta chính là lớp trưởng !”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc