Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 130

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Có tiếng tiểu oa nhi khóc gào, còn có tiếng nữ nhân trách cứ.
Hoàng đế cau mày, ánh mắt trầm xuống, nhìn Hoàng quý phi một cái.
Hoàng quý phi lập tức nói:“Nô tì xin đi xem xét.”
Rất nhanh, Hoàng quý phi trở về, phía sau còn dẫn theo một người phi tần, kéo tiểu nam hài khoảng 6 tuổi.
Tiểu nam hài kia kháu khỉnh bụ bẫmvẻ ngoài trắng trẻo đáng yêu, chỉ là bởi vì khóc lóc quá dữ, gương mặt lem luốc toàn nước mắt.
Tô Mạt trong lòng nhất thời hiểu được đã xảy ra chuyện gì, lạnh lùng cười, giương mắt chống lại tầm mắt của Hoàng Phủ Giác, hắn hướng nàng cười cười, chỉ chỉ túi tiền của mình.
Tô Mạt biết hắn đang nhắc nhở mình về chuyện nhận hối lộ.
Nàng đáp lại bằng nụ cười mỉm.
Thái tử nhìn thấy vậy, đuôi lông mày giương lên, nhất thời mang theo nét tàn khốc trên gương mặt, liếc Tô Mạt một cái, tầm mắt lập tức lướt qua sắc mặt của đại tiểu thư, không dừng lại lâu.
Hoàng đế giận dữ nhìn người phi tần kia,“Có chuyện gì?”
Phi tần kia cuống quít quỳ xuống đất, kéo tiểu hoàng tử nói:“Bệ hạ, cầu bệ hạ làm chủ cho thiếp. Thiếp trước nay luôn giữ khuôn phép, giúp đỡ Quý phi nương nương dạy tiểu điện hạ, cũng không dám để cho hắn làm ra chuyện tình trái với lệ thường. Nhưng hôm nay, đứa nhỏ này, thế nhưng...... Thế nhưng biết được cách nói dối, biết tham ô, biết tư lợi tài vật , vơ vét tài sản của cung nữ nô tỳ, còn học thói...... Hối lộ.”
Hoàng đế cau mày càng chặt, ánh mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm vào tiểu hoàng tử kia,“Liễn nhi, có thật hay không?”
Tiểu hoàng tử kia kêu Hoàng Phủ Liễn, nhưng ngày thường mọi người đều gọi hắn là thập tứ điện hạ, trong lúc nhất thời không biết Liễn nhi là kêu ai.
Có điểm mờ mịt nhìn hoàng đế mặc long bào ngồi trên cao kia, người mà hắn quanh năm suốt tháng khó được nhìn thấy vài lần, cảm thấy thực xa lạ.
Khóc có chút ủy khuất, gần như nghẹn lời.
Hoàng đế hừ một tiếng,“Nói đi.”
Hoàng Phủ Liễn nức nở một chút, quỳ trên mặt đất nhìn đông nhìn tây, thấy được Tô Mạt con mắt sáng lên, đã muốn cùng nàng nói chuyện.
Phi tần kia sợ tới mức việc ấn hắn xuống.
Lúc này Hoàng quý phi cho gọi những người có liên quan đưa tới hỏi một chút, rất nhanh đã hiểu đại khái chuyện, thì ra tiểu tử này lại đi vơ vét tài sản của cung nữ, quản bọn họ muốn bạc, còn từ trong cung vụng trộm lấy bạc cất đi, thậm chí còn muốn lấy đồ vật đi cầm cố …vân vân.
Hoàng đế nhất thời giận dữ, đem ly R*ợ*u hung hăng hất đổ lên bàn,“Còn nhỏ như vậy, đã tham tài như thế, ngày sau còn thế nào nữa?”
Phi tần kia sợ tới mức dập đầu liên tục.
Hoàng quý phi lập tức nói:“Bệ hạ cũng bớt nóng giận, hỏi rõ chân tướng rồi nói sau.”
Lúc này Hoàng Phủ Liễn đột nhiên nói:“Ta không buộc bọn họ đưa tiền, ta bất quá chỉ nói là có bạc hay không thôi, cho ta chút. Nếu không có, ta tự mình có thỏi vàng, còn có dây chuyền vàng, có thể đi đổi cho ta thành bạc. Dựa vào cái gì mà chụp cho ta cái mũ lớn như vậy?”
Tiểu tử này tuy rằng nhỏ, nói chuyện cũng có bài bản hẳn hoi.
Vị phi tần bên cạnh là Dung tần, lại nói thêm cũng không phải là thân nương hắn, thân nương hắn bất quá chỉ là một cung nữ của Dung tần, được hoàng đế ngẫu nhiên lâm hạnh một lần, có thai, sinh hạ được đứa nhỏ hoàng quý phi cũng không dạy dỗ nổi, liền để cho Dung tần chăm nom.
Hiện nay Thủ Chính hoàng đế, ngoại trừ vị thái tử đầu tiên đã mất đi và vị Nhị hoàng tử do hoàng hậu sinh mới bệnh ૮ɦếƭ ra, trước mắt đứa nhỏ lớn nhất cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, nhưng những nhi nữ tuổi còn nhỏ thì thành đàn.
Đồng thời tuổi tác đều không sai biệt lắm.
Lại nói chính hắn có đôi khi cũng nhận không ra.
Cho nên nghe Hoàng Phủ Liễn nói như thế, cảm thấy mất kiên nhẫn, nhìn về phía vài người cung tì,“Rốt cuộc sao lại thế này.”
Cái người cung tì việc đem sự tình nói ra một cách rõ ràng, chính là Hoàng Phủ Liễn hồi cung đòi tiền, các nàng không biết hắn định làm cái gì, liền hỏi , hắn lúc đầu không nói, sau lại nói:“Lấy bạc đưa cho Tô Mạt a! Như vậy sẽ không phải đọc sách cũng không cần ở lại học đường thêm một canh giờ nữa.”
Một lời làm khiếp sợ bốn phía.
Tất cả ánh mắt đều bay lả tả nhìn về phía Tô Mạt.
Ngay cả Tô Nhân Vũ đều khẩn trương đứng lên, tiểu nha đầu này, hắn như thế nào lại không biết nàng có tâm tính lớn như vậy, nhỏ như thế đã biết vơ vét của cải?
Hoàng đế sắc mặt trầm xuống, ánh mắt vút qua hướng Tô Mạt, nhìn chằm chằm nàng, sắc mặt bình thản như trước, chỉ là giọng nói lại rất uy nghiêm,“Mạt Mạt, là như vậy sao?”
Tô Mạt đứng dậy, đi đến bên cạnh Dung tần, quỳ xuống, giọng nói nhẹ nhàng khaon khoái:“Bệ hạ, đúng vậy.”
Tất cả mọi người hít vào một ngụm lãnh khí, sắc mặt Hoàng quý phi lập tức âm trầm, lạnh lùng nói:“Tô Mạt, ngươi là ý tứ gì?”
Tô Nhân Vũ đứng bật dậy, vén áo bào quỳ gối,“Thỉnh bệ hạ khai ân, Mạt nhi bất quá là tuổi còn nhỏ, ham chơi chút thôi. Bất hảo một chút, ỷ vào Triệu học sĩ sủng ái......”
Tô Trì biến sắc, tức giận đến mím môi.
Đại tiểu thư cùng Tô Việt vội đi đến quỳ theo.
Nhị tiểu thư do dự một chút, nhìn Hoàng quý phi một cái, không đi qua đó, Tô Hinh Nhi lại lầm bầm vui sướng khi người khác gặp họa.
Cứ để cho hoàng đế chém đầu nàng ta mới tốt, hoặc là ít nhất cũng đem Tô Mạt đuổi trở về, không được vào cung nữa.
Tô Mạt nhìn hắn liều lĩnh nhảy ra bảo hộ mình, trong lòng thấy cảm động, nàng cười giòn giã nói,“Bệ hạ, người không biết đọc thuộc lòng, kể cả giao tiền rồi, cũng không phải là khỏi cần bị đọc thuộc a. Mà là càng biết đọc hơn a .”
Hoàng đế nghe vậy kinh ngạc nhìn nàng,“Quả đúng như vậy sao?”
Tô Mạt gật đầu, chỉ vào Hoàng Phủ Liễn nói:“Thập tứ điện hạ, hôm nay hai trang “ Đại học” kia ngươi chưa biết đọc, lấy 5 lượng bạc đổi lấy giấy thông hành, nếu ta hiện tại tới hỏi ngươi, ngươi sẽ biết đọc thuộc chứ ?”
Nàng ngẩng đầu lên, Hoàng Phủ Liễn vốn còn đang nức nở, nay thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, lại nghĩ mình tuy rằng là hoàng tử, nhưng căn bản là không có tiền, những lời nói như vậy sáng mai mọi người biết đọc đều đi rồi, kẻ có tiền cũng được đi rồi, đến cuối cùng chỉ còn lại người không biết đọc, chẳng phải là rất mất mặt sao.
Cho nên hắn tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng cũng có điểm kiên cường. Hắn lớn tiếng nói:“Ta biết đọc thuộc !”
Giọng nói non nớt của vị hoàng tử kia vang lên rất có khí phách.
Hoàng đế giương mi lên ,“Vậy đọc nghe thử xem.”
Hoàng Phủ Liễn quả nhiên một chữ không thiếu đọc hết ra, tuy rằng hơi chút có sai mấy chỗ, so với lần trước là tốt hơn rất nhiều.
Hoàng đế nghe được lại cảm thấy thật không đơn giản.
Nguyên bản Triệu tiên sinh đối với vài vị hoàng tử này cũng không thực sự để tâm, tầm tuổi này học ‘Bách gia tính, Ngàn tự văn, Thanh luật các sách nhập môn cũng được rồi, nay hắn lại để cho bọn họ học sách ‘ Đại học, Luận Ngữ’, cũng bất quá là điệu bộ thả dê ăn cỏ thôi.
Dù sao bọn họ chỉ cần đọc sách biết chữ là được, dù sao thì về sau bọn chúng bất quá chỉ là kiểu vương gia nhàn hạ, nếu như có tham vọng lớn lao, đối với triều đình, đối vị vua mới lên ngôi sau này đều là bất lợi.
Hoàng đế nhịn không được cười ha ha, sự uất giận lúc trước trở thành hư không, hắn hướng Tô Mạt vẫy tay,“Ngươi tới đây.”
Tô Mạt đứng dậy, vững vàng đi qua, Hoàng đế bảo nàng ngồi ở đối diện chính mình, hỏi:“ Nói tỉ mỉ cho trẫm nghe, ngươi vì sao lại muốn thu bạc của bọn chúng?”
Tô Mạt cười nói:“Bệ hạ, ngài để cho các vị hoàng tử công chúa đều đi đến học đường đọc sách, điểm ấy Triệu học sĩ thực khổ não. Bởi vì nếu là người muốn học, không cần tiên sinh quản thúc, bọn họ cũng sẽ chủ động đi học, có nghi vấn gì không hiểu cũng sẽ cầu tiên sinh giải thích. Thái tử điện hạ cùng Ngũ điện hạ đều là người như vậy. Nhưng là đại đa số trẻ nhỏ 7, 8 tuổi, đều ham chơi ham vui, nếu cả ngày đều bắt đọc sách, mọi người rất nhanh sẽ chán ngấy. Miệng thì học bài nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ đến chuyện chơi đùa. Đương nhiên sẽ học không tốt ......”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc