Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 129

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nếu không, nàng cũng không làm mất thể diện thục nữ mà đi đại náo học đường a.
Nàng cũng không phải là thiếu nữ hăng hái sôi nổi!
Triệu học sĩ xem nàng vẻ mặt sốt ruột, cảm thấy rất kích động, liền đọc một đoạn ngắn, tuy rằng thực khó đọc, hắn cũng rất hưởng thụ, một bộ dáng còn đọng lại dư vị.
Hắn giải thích choTô Mạt,“Đoạn này có ý là ‘bão nguyên thủ nhất, tâm tùy ý động, thân bất động tâm.......”
Tô Mạt nghe được ánh mắt đều trợn tròn lên, đây...... đây không phải là võ công bí tịch sao?
Nàng run rẩy hỏi:“Tiên sinh, đây là sách gì?”
Triệu học sĩ lén lút nói:“Đây là ‘thông thiên bí quyết’, ngươi học cho cẩn thận, nói không chừng có thể trở thành người đầu tiên có thể lĩnh ngộ được chân lý đó.”
Tô Mạt kinh ngạc nói:“Tiên sinh, ngài không lĩnh ngộ được sao?”
Triệu học sĩ nét mặt già nua ửng đỏ, cười ha ha, vuốt râu nói:“Ta chỉ là biết chút chút mà thôi.”
Tô Mạt đầu óc thông minh, cùng tiên sinh học một khắc, liền cũng có thể đọc được năm sáu câu, Triệu học sĩ rất vừa lòng, để cho nàng tan học đi về.
Tô Mạt cung kính hành lễ xong, sau đó vui sướng hài lòng chạy đi tìm Hoàng Phủ Cẩn.
“Tô Mạt?” Một thanh âm ôn nhuận truyền đến, Hoàng Phủ Giác từ bên cạnh bước tới, hướng nàng cười cười.
Tô Mạt vội hành lễ,“Ngũ điện hạ vừa đi đâu sao? Chúng ta tan học rồi.”
Hoàng Phủ Giác gật đầu,“Đúng vậy. Ta từ chỗ Hoàng quý phi lại đây, đại tỷ ngươi ở nơi đó chờ ngươi.”
Tô Mạt nói cảm tạ,“Vậy ta đi qua đó.”
Hoàng Phủ Giác ngăn nàng lại, cười nói:“Như thế nào lại gấp như vậy, ta đi làm chút chuyện, đi cùng ngươi trở về cũng tốt.”
Tô Mạt hơi hơi nhíu mi, nàng còn muốn cùng Hoàng Phủ Cẩn nói chuyện nữa.
Hoàng Phủ Giác đột nhiên cúi người, cùng nàng mặt đối với mặt, cười nói:“Tiểu nha đầu chính là quá mức đa tâm, nghĩ rằng ta tính kế ngươi hả. Ta bất quá là muốn giúp ngươi. Có người đi đến chỗ Hoàng quý phi cáo trạng, nói ngươi nhận hối lộ, vơ vét tài sản tiền vật. Không thể để phụ hoàng biết, vậy ngươi có thể bị chịu phạt. Phụ hoàng ghét nhất bị giở trò .”
Tô Mạt nhướng mi, cáo trạng? Hẳn phải là Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư , hừ, nàng sớm đã có đối sách, sợ cái gì?
Lại nói nàng thu khoản tiền này, cũng không phải là tùy tiện thu, mà là có dụng ý .
Nàng cất giọng giòn tan nói:“Cảm tạ Ngũ điện hạ nhắc nhở. Ta sẽ không nói cho người ta biết ngươi đã nói qua với ta chuyện này.”
Hoàng Phủ Giác cười lang lảnh, ôn hòa tao nhã,“Cho dù ngươi nói, chẳng lẽ ta sợ sao? Ta nếu đã nói với ngươi thì sẽ không sợ .”
Hắn lại có điểm tò mò,“Nha đầu, ngươi tính làm sao bây giờ?”
Tô Mạt khóe miệng cong lên, cười đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, thần bí nói:“Giữ bí mật!”
Nói xong nàng xoay người bước đi, Hoàng Phủ Giác liền đuổi kịp nàng, hai người kẻ trước người sau đi tới trong cung của Hoàng quý phi.
Thấy bọn họ cùng nhau tới, Tô Trì đang chờ ở bên ngoài sắc mặt lập tức lãnh xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Mạt một cái, hắn nói qua vô số lần, để nàng cùng Hoàng Phủ Giác bảo trì khoảng cách, nàng lại một chút cũng không hiểu chuyện, nay lại gặp phải tai họa như vậy.
Tô gia sớm muộn gì cũng sẽ bị nàng ta hại ૮ɦếƭ.
Tô Mạt tiến lên hành lễ xong, sau đó vào đại điện, lại hành lễ với Hoàng quý phi cùng Thái tử.
Lúc Hoàng quý phi nói miễn lễ, Hoàng Phủ Giác lập tức quan tâm nâng Tô Mạt dậy, ôn nhu thân thiết nói:“Trên đất lạnh, áo khoác của ngươi đâu?”
Thái tử ánh mắt lạnh lẽo nhíu lại, khóe môi hơi hơi cong lên.
Tô Mạt nói cảm tạ rồi đi đến bên người đại tiểu thư, hỏi:“Tỷ tỷ, chúng ta có thể đi được chưa?”
Đại tiểu thư cầm tay nàng, nắm thật chặt, ý bảo nàng chờ một chút.
Tô Mạt nhìn thấy Hoàng quý phi sắc mặt không tốt, chỉ biết nàng ta khẳng định muốn làm khó dễ bọn nàng.
Hoàng quý phi lạnh lùng quét Tô Mạt liếc mắt một cái, xú nha đầu này càng ngày càng không biết thân biết phận, nguyên bản nàng cứ tưởng nha đầu kia là tiểu nữ nhi Tô quốc Công sủng ái nhất, muốn đối xử với nàng tốt một chút, cũng là muốn làm cho Tô quốc Công quyết một lòng làm việc cho Thái tử.
Ai biết mấy ngày nay quan sát được, nha đầu kia đối với Thái tử cùng Thập tam công chúa phi thường bài xích, ngược lại cùng Hoàng Phủ Giác kia càng ngày càng gần gũi.
Cho dù không có nàng ta, Tô gia tự nhiên cũng sẽ cùng phe cánh với Thái tử.
Dù sao đại thiếu gia cũng là thư đồng của Thái tử.
Hoàng quý phi ánh mắt âm trầm, lại cười rộ lên, lập tức đổi thành biểu tình nhu hòa, hiền lành đoan trang.
Tô Mạt kinh ngạc nhìn nàng ta, chẳng lẽ không phát tác?
Nguyên bản nàng cảm thấy Hoàng quý phi người này già mồm dối trá, miệng thơn thớt dạ ớt ngâm, cho nên không muốn cùng nàng ta quá thân cận, nàng ta đối với Tô Mạt phòng bị không kém.
Cho nên nay Hoàng quý phi mặc kệ nói cái gì, làm cái gì nàng cũng không kinh ngạc, không mất mát.
Bởi vì căn bản không ôm quá nhiều hy vọng.
Lúc này hoàng đế sai người tới truyền lời,“Bệ hạ khẩu dụ, ban cho thiếu gia cùng các tiểu thư Tô gia ở Thanh Âm cung dự yến.”
Thanh Âm cung là nơi hoàng đế thiết yến thưởng vũ nghe khúc, chỉ có thần tử thực sự được sủng ái mới có thể tham gia.
Thái tử đứng dậy, nhìn Hoàng Phủ Giác liếc mắt một cái,“Nếu như thế, trước hết đi chuẩn bị một chút đi.”
Hoàng Phủ Giác đột nhiên nói:“Muốn hay không thỉnh Nhị ca đến?”
Hoàng Phủ Giác đột nhiên nói:“Muốn hay không thỉnh nhị ca đến?”
Thái tử nhíu mi, lạnh lùng nói:“Một khi ngươi đã hảo tâm như vậy thì đi thỉnh là được rồi.”
Nói xong phẩy tay áo bỏ đi, Tô Trì vội đuổi theo.
Tô Mạt trong lòng hừ lạnh, Tĩnh thiếu gia của nàng, mới không thèm đi đâu.
Đoàn người ngồi kiệu đi Thanh Âm cung, nơi đó có treo loại đèn cung đình lộng lẫy, lụa trắng bồng bềnh, hương thơm nhẹ nhàng dịu mát, tiếng đàn du dương.
Tô Trì dẫn đầu nhóm huynh đệ tỷ muội Tô gia tiến lên khấu kiến hoàng đế, hoàng đế thân thiết nâng hắn dậy, cười nói:“Phái người đi đưa thư chưa?”
Lời này vốn nên do Tô Nhân Vũ quan tâm, hoàng đế nói như thế, tỏ vẻ hắn đối với đám trẻ con Tô gia như giống với con ruột của chính mình.
Tô Trì thụ sủng nhược kinh, vội hỏi:“Hồi bẩm bệ hạ, đã phái người đi rồi.”
Hoàng đế nhìn về phía Tô Nhân Vũ,“Sau khi bọn họ đến đây, trong cung sẽ náo nhiệt hơn. Nhất là nha đầu Tô Mạt này.”
Hắn hướng Tô Mạt vẫy vẫy tay, cười khoan dung,“Nha đầu, lại đây.”
Tô Mạt tiến lên hành lễ, Tô Nhân Vũ dắt bàn tay nhỏ bé của nàng, thân thiết nói:“Có mệt hay không?”
Tô Mạt lắc đầu, lại cảm tạ hắn quan tâm.
Hoàng đế thấy nàng da dẻ mịn màng, lông mi vừa dài vừa dày, cặp mắt to đen sáng trong veo như nước, có đôi khi nhìn nhu nhược nhát gan, lơ đãng lại thấy có chút tinh quái, nhất thời thật cảm thấy hứng thú.
Hơn nữa nghe Triệu học sĩ, cùng với những người khác kể về nha đầu đó, thật sự là thích nàng đến cực kỳ thích, cũng có loại cảm giác chán ghét nàng đến thật muốn nàng ૮ɦếƭ quách cho xong.
Hắn giang cánh tay đem Tô Mạt bế lên, Tô Nhân Vũ bước lên phía trước đỡ,“Bệ hạ, nha đầu đó nặng.”
Hoàng đế nhìn hắn một cái, ha ha cười nói:“Ái khanh, người biết thì nói ngươi quan tâm trẫm mệt nhọc, không biết còn tưởng rằng ngươi sợ trẫm quăng ngã nha đầu kia.”
Tô Mạt hơi hơi cong khóe môi, trên người hoàng đế có hương vị Long Tiên Hương, rất dễ chịu.
Hiện nay nàng chỉ là một đứa nhỏ, có quyền không nói chuyện chỉ giả bộ ngoan ngoãn. Cho nên nàng chớp đôi con ngươi to đen bóng, một câu cũng không nói.
Thời điểm ngồi vào vị trí, Hoàng đế ngồi ở vị trí cao nhất, bên cạnh là Hoàng quý phi, phía dưới phân biệt là Thái tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử và những người khác, đối diện là Tô Nhân Vũ, Tô Trì, Tô Việt, đại tiểu thư ….
Hoàng đế nói vài câu mở màn bữa tiệc, vừa muốn bảo mọi người nâng ly, đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào.
Có tiếng tiểu oa nhi khóc gào, còn có tiếng nữ nhân trách cứ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc