Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 127

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hắn lấy ra cái tráp nhỏ có đựng kẹo nhét vào trong lòng Tô Mạt, Tô Mạt ngơ ngác, còn nhỏ như vậy đã biết hối lộ người khác?
Nàng định cự tuyệt tiểu tử kia thì hắn đã vui sướng hài lòng nói:“Được rồi, ta đọc xong rồi, tiếp tục đến người phía sau.”
Không đợi Tô Mạt cự tuyệt, hắn lập tức đẩy người ngồi cùng bàn bên cạnh lên,“Tiểu Trọng, đến phiên ngươi.”
Tên nam hài tử kia vừa nghe thấy, bản thân cũng chưa học thuộc lòng, thôi thì liền đem món đồ chơi yêu thích của mình là quả cầu linh lung đưa cho Tô Mạt,“Nhanh đi tới phía sau đi.”
Sau đó liền đem Tô Mạt đẩy về phía sau, phía sau có người biết đọc thuộc, nhưng đại đa số cũng không biết đọc thuộc lòng, liền nhét đồ vào tay Tô Mạt.
Bàn tay nhỏ bé của Tô Mạt vỗ nhẹ trên bàn một cái,“Các ngươi đừng quá đáng a.”
Nàng trợn mắt với bọn họ liếc một cái, hừ một tiếng,“Nếu nam hài tử không đọc được, vậy nữ hài tử đọc trước.”
Nàng đi đến phía bắc, đi tới trước mặt đại tiểu thư, cất giọng lanh lảnh nói:“Đại tỷ tỷ, ngươi đọc trước đi.”
Đại tiểu thư mím môi cười, thanh âm như ngọc vang lên trong suốt, cũng đem mấy chương tiên sinh phân phó đọc thuộc lòng ra, Tô Mạt quay đầu nhìn về phía nam hài tử,“Thế nào? Thắng các ngươi rồi chứ .”
Hoàng Phủ Giới không phục nói:“Nàng ta lớn hơn chúng ta.”
Tô Mạt nhất bĩu môi, đi đến Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư trước mặt, hơi hơi cười nhìn các nàng.
Hoàng Phủ Kha mặt sưng lên đỏ bừng, nàng ta cũng không có học thuộc, luôn nói chuyện thầm thì to nhỏ.
Tống tiểu thư phẫn nộ nhìn Tô Mạt, thấp giọng trách cứ nói:“Ngươi việc gì phải tìm phiền toái ở chỗ chúng ta?”
Tô Mạt tới gần một chút, thấp giọng nói:“Các ngươi không tìm ta, ta sẽ không tìm các ngươi .”
Hoàng Phủ Kha lập tức nói:“Được rồi, ngươi đi tìm người khác đi.”
Tô Mạt nhìn về phía Tống tiểu thư,“Ngươi phải xin lỗi ta, ta sẽ giải vây cho ngươi, nếu không, hôm nay ngươi chắc chắn sẽ phải đọc thuộc.”
Đứng trước mặt tất cả mọi người bị mất mặt, nữ hài tử khác nam hài tử, nam hài tử nghịch ngợm quen thói, không sao cả, nữ hài tử lại khác.
Tống tiểu thư tức giận đến khóe miệng run rẩy, Tô Mạt ung dung nhìn nàng ta, một chút cũng không sốt ruột.
Nàng đứng ở bên cạnh, chậm rì rì nói:“Ta rất kiên nhẫn a?”
Tống tiểu thư tức giận đến muốn phát tác, lại nhớ tới đêm qua phụ thân tức giận ra sao, đành phải chịu đựng, tháo xuống cái vòng trang sức trên người,“Cái này cho ngươi.”
Tô Mạt lắc đầu,“Ngươi chỉ cần nói tiếng xin lỗi với ta là được rồi.”
Các nàng thấp giọng nói chuyện, người khác nghe không thấy, biết là Tống tiểu thư sẽ không biết đọc thuộc lòng, nam hài tử lại bắt đầu đùa bỡn.
Tống tiểu thư bị chọc giận đến mức muốn ngất xỉu đi, cúi đầu trong cổ họng lẩm bẩm một tiếng, cũng nghe không rõ là cái gì, Tô Mạt cũng không cùng nàng ta so đo, chỉ cần nàng ta cúi đầu là tốt rồi.
Tô Mạt cười cười.
Hoàng Phủ Giới giương giọng nói:“Tô Mạt, ngươi đừng làm tàng, nữ hài tử các ngươi chẳng lẽ liền lợi hại hơn chúng ta. Như thế nào lại không đọc thuộc a! Mau đọc đi!”
Vì hôm qua Tô Mạt đối với hắn lạnh nhạt, hắn vốn định qua lại thân thiết với nàng đột nhiên thấy thật mất mát, nếu đối nàng tốt dẫn không gây chú ý được, vậy sẽ quấy rối nàng.
Tô Mạt ngẩng đầ lên, nhìn về phía tiểu thị nữ bên cạnh Tống tiểu thư, mi thanh mục tú, ánh mắt trong suốt, miệng lẩm bẩm, cười nói:“Tiểu thư có thể đọc hay không phải nhìn nha hoàn. Nếu nha đầu đều biết, tiểu càng thư lợi hại hơn , ngươi đọc xem.”
Tiểu nha đầu kia quả nhiên dùng chất giọng trẻ con non nớt, đem mấy thiên Triệu tiên sinh yêu cầu đều đọc một mạch ra.
Tống tiểu thư cùng Hoàng Phủ Kha vỗ tay đắc ý quay đầu hướng nam hài tử nói:“Như thế nào!”
Nam hài tử không còn lời nào để nói.
Đi qua chỗ nhị tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi, Tô Mạt lại không bảo các nàng đọc, nhị tiểu thư nhẹ nhàng cắn môi, không có lên tiếng.
Tô Hinh Nhi lại nhịn không được, cả giận:“Tô Mạt, ngươi có ý tứ gì chứ?”
Tô Mạt kinh ngạc quay đầu,“Sao vậy ?”
Tô Mạt chỉ biết Tô Hinh Nhi khẳng định nhịn không được, có quyền lợi không dùng quá thời hạn sẽ trở thành phế thải a, lúc này không trừng trị nàng ta, nàng ta còn tưởng rằng bản thân mình rất lợi hại đi.
Tô Mạt cười cười,“Ngươi cùng nhị tỷ tỷ khẳng định là biết đọc. Không cần kiểm tra a. Ta tin tưởng các ngươi.”
Hừ, muốn thể hiện, cũng phải xem nàng có đồng ý cho cơ hội hay không!
Tô Mạt lại đến hỏi mấy nữ hài tử khác, có người biết đọc , có người không biết .
Một tiểu công chúa xấp xỉ sáu tuổi, bởi vì không biết đọc, gấp gáp đến độ khóc “Oa oa” đứng lên.
Tô Mạt vội dỗ nàng ta,“Đừng khóc, đừng khóc, cho ngươi cái này chơi đó.”
Nàng lập tức liền đem quả cầu linh lung của vị tiểu hoàng tử kia đưa cho nàng ta.
Tiểu công chúa vừa thấy có đồ chơi, liền vui vẻ, hì hì cười rộ lên.
Tô Mạt lau mồ hôi, đã biết bản thân là lớp trưởng kiêm bảo mẫu nha.
Quả thực là nhà trẻ mà.
Lúc đi qua Hoàng Phủ Cẩn, nàng dừng lại một chút, lại không đi kiểm tra hắn, xoay người đi.
Hoàng Phủ Cẩn lập tức kéo lấy làn váy của nàng,“Tiểu nha đầu, ta thì sao?”
Tô Mạt quay đầu nhìn hắn, thần sắc của hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt trong suốt, mơ hồ lóe lên ánh sáng.
Tuổi hắn bằng với tuổi của Thái tử, đương nhiên là phải do Triệu học sĩ đặc thù chiếu cố, nhưng hắn cũng không lạnh không nóng, một mình quái gở ngồi ở chỗ này.
Trong lòng nàng có điểm khó chịu, bởi vì sự cô độc của hắn, còn chuyện hắn bị người khác cô lập.
Nàng cười cười, liếc hắn,“Không được quấy rối, ngươi đều đã biết đọc, cũng không phải là tiểu hài tử.”
Hoàng Phủ Cẩn mím môi, chỉ cảm thấy những người khác đều không tồn tại, trong mắt hắn chỉ có nàng,“Ta khó mới có được chút thời gian đến đây.”
Suy cho cùng hắn bận thật sự, cũng không giống mấy tên hoàng tử tối ngày lang thang khắp nơi, nếu không có nàng ở trong này, cho dù hoàng đế có cầu hắn, hắn cũng không thích thú gì đến đây?
****
Ở thời điểm hắn không hiểu chuyện, có lẽ là bọn họ cô lập hắn.
Nhưng từ khi hắn lớn lên, hắn khinh thường kết giao cùng bọn họ.
Nhưng tiểu nha đầu tựa hồ không hiểu rõ, ngược lại nghĩ hắn thực đáng thương.
Hắn cười cười, cũng không sao, nàng cứ cho là như vậy, sẽ đối với hắn rất tốt hơn chút.
Hoàng Phủ Giới chuồn đến phía sau, thấy Hoàng Phủ Cẩn túm lấy váy của Tô Mạt, nhịn không được lớn tiếng nói:“Nhị ca, ngươi không thể khi dễ nữ sinh!”
Lập tức hắn lại chống nạnh nhìn Tô Mạt, bĩu môi trách cứ nói:“Ngươi lén lút làm gì? Ta còn chưa đọc đâu!”
Tô Mạt nhìn Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt một cái, hắn buông Ng'n t ra, lúc nàng xoay người, bàn tay chạm vào bàn tay nhỏ bé của nàng.
Tô Mạt hai má ửng đỏ, quay đầu trừng mắt với Hoàng Phủ Giới, tiểu tử này lại tới đây chặn họng S***g, nàng thở phì phì ngồi xuống ghế,“Tốt, ngươi liền đọc thuộc Luận Ngữ xem sao.”
Hoàng Phủ Giới kháng nghị nói:“Tiên sinh dặn dò đọc “Đại học”, ngươi kêu ta đọc Luận Ngữ là có ý tứ gì.”
Đuôi lông mày Tô Mạt giương lên, hừ nói:“Cái gì có ý tứ gì. Ngươi chủ động đi lên thể hiện, không phải là biết nhiều hơn một chút sao? Chỉ biết mỗi tiên sinh phân phó nội dung hay sao, đến khoe ra cái gì chứ?”
Hoàng Phủ Giới tức giận hầm hừ chà chân, chạy về vị trí của mình, hung hăng lấy ra sách Luận Ngữ, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi học.
Tô Mạt cũng không quản hắn, lập tức đi kiểm tra người khác, cuối cùng đem kết quả kiểm tra tổng kết một chút, đối với vài vị hối lộ kia, nàng không có trực tiếp cho qua cửa, cũng không có không nể mặt, mà là sửa lại thành cách nói khác.
Biết đọc thuộc thì là ‘ rất ưu tú’.
Không đọc thuộc được thì nói là ‘ đọc chậm’, ham chơi thì nói là ‘thiếu chăm chỉ’......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc