Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 123

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng nhất định phải tự mình bảo vệ bản thân, bảo hộ hắn, tận khả năng giúp hắn.
Người có thể hoàn thành tâm nguyện của nàng cũng chỉ có hoàng đế mà thôi.
Nàng giờ còn nhỏ, nếu Hoàng Phủ Kha tùy hứng, hoặc giở trò xấu, canh chứng lúc người ta không chú ý dùng mánh khóe, sai tiểu thái giám *** nàng, vậy nàng không phải là ૮ɦếƭ lãng nhách sao.
Nàng gặp phải nữ hài tử rất không phân rõ phải trái, cũng giống như tú tài gặp phải binh thôi.
Nam nhân nói lý lẽ, nữ nhân không nói lý lẽ.
Nàng không thể lấy mạng của mình ra đùa giỡn.
Cho nên có thể bảo vệ mạng sống của nàng cũng chỉ có chính nàng.
Nếu muốn bảo vệ cái mạng của mình lâu dài, sẽ phải nắn gân bọn chúng trước, thứ nhất là có thể khiến bọn chúng biết sợ hãi, làm cho các nàng ta biết, nàng cũng không phải là dễ chọc vào.
Nàng chẳng những muốn gây sự với bọn hắn, còn muốn sau khi gây sự xong còn làm cho hoàng đế cảm thấy nàng có lý.
Dù sao lời của hai tên ngu ngốc kia đã nới ra, mọi người đều nghe thấy, lấy ra mách tội, một câu đã đủ bọn chúng phải chịu tội rồi.
Nếu không phải Hoàng quý phi sủng ái các nàng, hừ!
Hoàng đế lạnh lùng quét bọn họ liếc mắt một cái,“Rốt cuộc sao lại thế này? Mới có ngày đầu tiên đã ra tay đánh nhau, còn ra thể thống gì!”
Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư lập tức khóc như núi sập, chỉ vào Tô Mạt liệt kê từng cái tội trạng của nàng.
Khuôn mặt Hoàng đế càng ngày càng trầm, nghe công chúa và Tống tiểu thư vậy mà nói ra lời lẽ thô tục, hắn cau mày nhăn mặt, hắn làm như vô tình liếc Thái tử một cái.
Thái tử trong lòng trầm xuống, đuôi chân mày càng giương lên, khinh trách mắng:“Chỉ cho phép trần thuật, không được mắng chửi người.”
Hoàng Phủ Kha bĩu môi, hừ một tiếng, bảo một tiểu cung nữ đem sự tình kể một lần, đơn giản là nói Tô Mạt giờ lên lớp mắc lỗi, tiên sinh chỉ trích nàng, kết quả nàng ngụy biện, còn giận chó đánh mèo với người khác, lấy nghiên mực đánh Tống tiểu thư.
Thái tử sắc mặt phiền muộn, nhìn về phía Tô Mạt,“Đúng như thế không?”
Đại tiểu thư thấy sự việc không đơn giản, vội quỳ gối bên cạnh Tô Mạt,“Thỉnh bệ hạ cùng thái tử điện hạ minh xét. Tiểu muội nhà ta từ trước đến nay luôn hiểu chuyện, cư xử ôn nhu khiêm tốn, cũng chưa từng lớn tiếng nói chuyện với người khác, lại càng không tranh chấp với người ta. Hôm nay quả thật có người rất quá đáng.”
Nàng cúi đầu không nói nữa.
Nàng vốn người cực kỳ xinh đẹp, làn da mịn màng, nay đã từ từ trưởng thành, mơ hồ có bộ dáng thướt tha của thiếu nữ, gục đầu xuống lộ ra cái cổ trắng nõn tinh tế, bên tai có đeo một chiếc khuyên tai ngọc thạch đung đưa, làm cho người ta say mê không thôi.
Tầm mắt của Thái tử dừng trên người nàng, sau đó nhìn về phía Tô Mạt,“Là ngươi động thủ trước.”
Tầm mắt của Thái tử dừng trên người nàng, sau đó nhìn về phía Tô Mạt,“Là ngươi động thủ trước.”
Tô Mạt gật đầu, nàng quỳ thẳng đứng, cất giọng trong trẻo nói:“ Người ta nói có cái nên làm, có việc không nên làm, sĩ khả sát bất khả nhục. Ta rõ ràng là người trong sạch, vì sao lại bị người ta vu là đê tiện thấp hèn? Ta đã động thủ, cho dù có gây thương tích cho người khác, cũng bất quá là ta đền tội. Nhưng bị người khác làm nhục tổ tiên phụ mẫu, thì chính là tội lớn bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa. Ta há có thể chỉ vì chính mình yếu đuối mà tham sống sợ ૮ɦếƭ? Có người vũ nhục phụ mẫu ta, ta sẽ lấy mạng hắn.”
Nàng biết hoàng đế là kẻ trọng danh tiếng nhất, hắn rõ ràng ςướק ngôi vị hoàng đế trong tay Nữ đế, cứ nhất định phải nói là được nhường ngôi.
Chính mình bị người vu cho con gái riêng, điều này đối với người cổ đại mà nói, đã là thù hận lớn nhất rồi, tương đương với việc giết phụ mẫu, diệt tổ tông của nàng.
Hoàng đế quả nhiên trên mặt có biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hoàng Phủ Kha,“Các ngươi cũng quá vô pháp vô thiên. Thân phận công chúa cao quý, cũng không quy củ, chuyên hoành hành ngang ngược. Tuổi còn nhỏ đã như thế, trưởng thành còn như thế nào nữa?”
Tống tiểu thư vừa nghe thấy vậy vội quỳ xuống đất nói:“Bệ hạ, cũng là Tô Mạt không chịu học trước. Nàng ta rõ ràng không tôn kính tiên sinh, không đọc sách, còn muốn cãi bướng với tiên sinh, chọc tức tiên sinh, chúng ta thấy quá đáng mới vì tiên sinh mà dạy nàng ta một bài học.”
*(Tiên sinh là xưng hô thầy giáo thời cổ đại TQ).
Hoàng đế lại nhìn về phía Tô Mạt,“Trẫm cho các ngươi đến đây học, chẳng lẽ sai rồi, ngươi không muốn tới học?”
Tô Mạt rũ mắt xuống, làm ra vẻ biểu tình dịu dàng,“Bệ hạ, không phải như thế. Thần nữ thực thích đọc sách, thuở nhỏ nhận được sự giáo dưỡng của phụ thân. Chỉ là tiên sinh dạy những sách ta đã thuộc lòng rồi, cho nên nhất thời ham chơi, lơ là nghe tiên sinh giảng, tiên sinh tới hỏi, thần nữ rất cung kính tiên sinh, không dám có nửa điểm không tôn trọng.”
Hoàng đế nhìn về phía Triệu học sĩ.
Triệu học sĩ là thư sinh, có khí phách, không chịu quyền thế bức bách, hoàng quyền hoặc là quyền thế của Quốc Công cũng không có thể áp bức hắn.
Đối với người đọc sách mà nói, thanh danh là nặng nhất.
Hoàng đế vẫn là tin hắn.
Hắn đứng lên hành lễ, không trả lời, ngược lại hỏi Tô Mạt trước, vậy ngươi đem những điều ta giảng hôm nay đọc lại nghe một chút.
Tô Mạt cắn môi, căn bản không biết tiên sinh nói đoạn nào, nhưng mơ hồ nhớ rõ một câu, liền một mạch đọc làu làu cả quyển “ Đại học” ra, dù sao cũng không có bao nhiêu chữ.
Trong gió lạnh, thanh âm lanh lảnh của nàng vang lên như nước chảy leng keng, róc rách rất êm tai, ngay cả đến hoàng đế cũng đều nghe đến nhập tâm.
Trên mặt Triệu học sĩ lại mỉm cười, liên tục gật đầu, khen:“Hài tử giỏi, rất tốt.”
Hắn vén áo bào quỳ xuống đất nói với hoàng đế:“Bệ hạ, thần có một yêu cầu quá đáng.”
Hoàng đế tâm tình tốt hơn rất nhiều, cười nói:“Triệu ái khanh miễn lễ.”
Triệu học sĩ cười nói:“Vẫn thỉnh bệ hạ đừng trách phạt Tô Mạt. Thần còn muốn thỉnh nàng ta làm giám thị học đường, giúp đỡ thần quản chế nhóm học sinh này, thần sẽ giảng bài riêng cho nha đầu đó, thời gian khác, nàng ta đều có thể tự do hành sự.”
Hoàng đế nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, Triệu học sĩ này con người vừa ngang tàng lại kiêu ngạo, tự xưng là thanh lưu, thế nhưng đối nàng ta lại nhìn với cặp mắt khác, cũng không tránh được người khác sẽ đánh giá nàng khác đi.
Hắn cười nói:“Chuẩn tấu.”
Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư tức giận đến sắc mặt đều đen lại, không nghĩ tới hoàng đế chẳng những không xử phạt Tô Mạt, còn......
Hoàng Phủ Kha cơ trí, nhìn về phía tam tiểu thư, nháy mắt cho nàng ta mộ cái, Tô tam tiểu thư này vẫn muốn theo phe nàng.
Hoàng Phủ Kha vẫn ghét bỏ nàng ta là người què, không thèm quan tâm đến, hôm nay rất tốt đã phát huy công dụng, Tô Hinh Nhi chầm chậm đi qua, Hoàng Phủ Kha nói vài câu với nàng ta.
Tô Hinh Nhi do dự một chút, Hoàng Phủ Kha hừ lạnh một tiếng.
Tô Hinh Nhi lập tức quỳ xuống đất, cũng không ngờ được có người mở miệng trước, dĩ nhiên là nhị tiểu thư, nàng ta nói:“Bệ hạ, nếu không xử phạt gia muội, vậy cũng không cần thể xử phạt công chúa và Tống tiểu thư. Dù sao cũng là gia muội sai trước, đi học không chuyên tâm, lại chủ động đánh người. Đều nói quân tử động khẩu không động thủ. Gia muội cũng có chỗ không đúng. Thần nữ về sau nhất định cẩn thận một chút, quản chặt muội muội, sẽ không gây phiền toái thêm cho bệ hạ nữa.”
Hoàng đế ngưng mắt nhìn về phía nàng ta, ánh mắt trầm xuống, lập tức cười nhẹ,“Nếu đã như thế, vậy thì làm như ý ngươi đi.”
Nhị tiểu thư vừa nghe vậy liền cười đến dịu dàng xinh đẹp, tạ ơn đứng dậy.
Tô Hinh Nhi tức giận đến mày liễu dựng thẳng, nhưng cũng vô dụng.
Tô Mạt cũng không để ý, đây là cuộc chiến của những kẻ mạnh, nắm bắt được cơ hội, ai ngắm chuẩn thời cơ, sẽ tất có cơ hội thể hiện bản thân.
Chỉ có thể nói, nhị tiểu thư cũng là người không thể xem thường được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc