Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 119

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Thật đúng là một tòa bảo tàng, muốn cái gì có cái đó.
Tô Mạt một bên viết một bên than thở nói:“Nếu ta ở chỗ này phát minh ra điện hoặc cái gì đó có lẽ không được, chỉ riêng chế tạo thủy tinh cũng đủ dư dả rồi .”
Nàng đem giấy giao cho A Lí, phân phó nói:“Ngươi sai người ra roi thúc ngựa đi khu mỏ vùng phụ cận, đem những khoáng thạch bên trong, chế tạo ra một ít sản phẩm, đều để riêng mang đến cho ta xem.”
A Lí nói:“Tiểu thư, muốn ta tự mình đi sao?”
Tô Mạt lắc đầu,“Không cần, chọn ra hơn vài người trong thôn thông minh lanh lợi có chút đầu óc một chút sai đi tìm.”
Ai tìm được nhiều thì người đó sẽ là người quản lý cho xưởng chế tạo thủy tinh của nàng.
A Lí lập tức đi tìm ba vị trưởng thôn phân phó xuống.
Ba vị trưởng thôn nay đều ở Liễu gia đợi lệnh bất cứ lúc nào, Tô Mạt mệnh lệnh xuống, bọn họ lập tức đi an bài ngay.
Đảo mắt một cái đã ở thôn trang quá mười ngày, cũng sắp tới thời điểm phải vào cung rồi, Tô Mạt bảo Kim Kết thu dọn một chút chuẩn bị trở về.
Tĩnh thiếu gia đã sai người ta chuẩn bị xong xe ngựa, chuyến đi này hắn thu hoạch rất lớn, lại phát hiện ra vài điểm trong con người nàng khiến người khác ngạc nhiên thú vị.
Đây là lạc thú của hắn, cũng coi như là điều bí mật nhỏ của hắn.
Hắn thích dung túng nàng, để mặc nàng làm những chuyện nàng thích.
Thời điểm nàng làm việc, biểu tình hết sức chăm chú, có một loại sức quyến rũ kinh người.
Không quan hệ đến tuổi tác.
Hắn tâm tình tốt, những sự ức chế phải chịu ở trong cung đã tiêu tan hết.
“Không đợi xem khoáng thạch sao?” Hắn hơi hơi cười hỏi.
Tô Mạt để cho hắn bế mình lên xe ngựa, đến bây giờ nàng cũng không có thời gian học cưỡi ngưạ, chỉ có thể hồi cung mới tính tiếp.
Nàng cười nói:“Lăng Nhược cùng Lan Như đi theo ta, bất cứ lúc nào cũng có thể truyền lại tin tức, A Lí bọn họ ở bên ngoài, không phải vừa vặn có thể làm việc này sao.”
Để cho A Lí bọn họ truyền tin tức qua lại, cũng sẽ không lãng phí bao nhiêu thời gian, nhất cử lưỡng tiện, sao lại không làm chứ.
Tĩnh thiếu gia thấy nàng đem ‘sức người sức của’ mà hắn cho nàng đã dùng phương pháp hớp lý nhất để tận dụng, trong lòng cũng không khỏi bội phục nàng.
Tối chạng vạng ngày hôm sau thì về tới Tô phủ, vừa vặn là thời gian cơm chiều.
Tô Nhân Vũ nhận được thư biết Tô Mạt trở về, đã sớm đứng ở bên ngoài chờ, cùng Tĩnh thiếu gia hàn huyên vài câu, Tĩnh thiếu gia sai người ta lấy xuống lễ vật mà Tô Mạt lựa chọn để tặng, nhìn Tô Mạt bước vào Tô phủ, thẳng đến không thấy bóng dáng nàng nữa mới quay đầu ngựa rời đi.
Tô Nhân Vũ tự mình đưa Tô Mạt trở về phòng thay quần áo, trên đường nhịn không được hỏi:“Mạt nhi đi nơi nào chơi? Thú vị không ? Có mệt hay không?”
Nhìn thấy trước đây Quốc Công gia luôn nghiêm mặt nay thế nào lại dong dài như nữ nhân thế, Tô Mạt không khỏi cười thầm, cười trả lời:“Rất vui, một chút cũng không mệt, về sau còn muốn đi nữa.”
Tô Nhân Vũ nhịn không được hỏi:“Về sau có thể dẫn ta cùng đi mở rộng kiến thức được không?”
Tô Mạt mỉm cười,“Vậy xem ngài có đủ tư cách hay không đã!”
Bí mật của nàng cũng không thể tùy tiện nói cho người khác nghe.
Thân hình Tô Nhân Vũ dừng một chút, lập tức đuổi kịp, cười nói:“Phải như thế nào mới đủ tư cách?”
Lúc nói chuyện đó thì đã đến trước cửa, Kim Kết giúp đỡ Tô Mạt hạ kiệu, Lan Như cùng Hoàng Oanh sớm chờ ở nơi đó, hành lễ với Quốc Công rồi bước lên phía trước đỡ Tô Mạt.
Tô Mạt quay đầu nhìn Tô Nhân Vũ cười cười, dưới ánh đèn ***g chiếu rọi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mạt xinh đẹp đáng yêu đến cực điểm, nàng lớn tiếng nói:“Đa tạ Quốc Công đón ta. Chờ ta nghĩ ra mới nói cho ngài nghe.” Sau đó xoay người vui rạo rực chạy về phòng.
Tô Mạt thay đổi quần áo, đi lão phu nhân nơi đó trước thỉnh an rồi ăn cơm.
Thấy nàng đến, đại tiểu thư lập tức nghênh đón,“Ngươi cuối cùng đã trở lại rồi.” Những ngày Tô Mạt không có ở đây, nàng đều buồn muốn ૮ɦếƭ, quả thực giống như một thác nước cạn.
Tô Mạt nắm tay nàng, thấp giọng nói:“Chờ mấy ngày nữa, có cơ hội ta mang tỷ đi ra ngoài. Thật sự rất vui.”
Nàng bước vào phòng hành lễ với lão phu nhân và Vương phu nhân, lại sai người đem danh sách các lễ vật nàng đem về đọc lên cho mọi người nghe.
Lăng Nhược giúp nàng đọc ra, đều là những thứ rất thú vị ở thông thôn, còn có một ít rau khô mới phơi nắng trong mùa thu này, còn có các loại dưa muối bằng nước tương, đều là thứ đặc biệt ngon miệng.
Tô Hinh Nhi cười lạnh, nói thầm:“Bất quá chỉ là mấy thứ đồ nhà quê, cũng đáng để điều động binh lực vận chuyển về đây sao. Cứ như trong nhà không có mấy thứ đó vậy.”
Nhị tiểu thư tuy rằng không nói gì, nhưng trên mặt cũng lộ ra một tia châm chọc.
Vương phu nhân liếc Tô Mạt một cái, nghiêm trang nói:“Chơi thì cũng chơi rồi, trở về rồi thì lo chăm chỉ mà đọc sách. Nói như thế nào thì cũng là tiểu thư, cũng không thể tùy tiện đi ra ngoài nghịch ngợm, nếu là quen thói, bản thân không nói làm gì, mọi người sẽ khinh thường......”
Nghiễm nhiên đem Tô Mạt trở thành tứ tiểu thư.
Bên kia Lăng Nhược lại thỉnh an nói:“ Tĩnh thiếu gia sai người đem bạc đến, nói là phí sinh hoạt của tiểu thư dùng trong mùa đông năm nay. Đa tạ lão phu nhân cùng Quốc Công lo lắng chiếu cố.”
Nàng ta đúng lúc nhắc nhở chuyện Tô Mạt bất quá chỉ tạm trú thế thôi, Tĩnh thiếu gia là đưa bạc tới, hắn hiện tại không tiện để Tô Mạt ở lại trong phủ cho nên mới đưa nàng ở tạm chỗ Quốc Công phủ mà thôi.
Để Vương phu nhân không nên quên, nay Tô Mạt không phải là tiểu thư của Tô gia, không chịu sự quản lý của bà ta.
Vương phu nhân bị hẫng một chút, sắc mặt lạnh lẽo, nhưng cũng chỉ hừ một tiếng.
Đến nay bọn họ đều khẳng định, Tô Mạt chính là tứ tiểu thư lúc trước, trận đại hỏa không làm nàng ૮ɦếƭ cháy, bất quá là được Tĩnh thiếu gia cứu đi chẳng qua là họ không biết được cứu bằng cách nào mà thôi.
Chính là mọi người chưa nói toạc ra, nàng cũng không thể quá mức lộ liễu, cho nên cũng không tiện trách cứ Lăng Nhược.
Lão phu nhân cười nói:“Tĩnh thiếu gia khách khí như vậy làm cái gì. Vẫn là quên chuyện đó đi. Mạt nhi ở nhà chúng ta, cũng chính là con cháu trong nhà. Chẳng lẽ chúng ta còn không cho nàng ăn uống sao. Bất quá thiếu gia các ngươi đã đưa bạc tới cũng không có lý do trả trở về. Ta làm chủ, đem số tiền này giao cho ngũ nha đầu. Để nàng ta tự quản, về sau vừa đúng làm của hồi môn.”
Mọi người cười rộ lên, Vương phu nhân cùng nhị tiểu thư, Tô Hinh Nhi vài người bọn họ bị tức ૮ɦếƭ.
Tĩnh thiếu gia cư xử hào phóng, sủng ái Tô Mạt như vậy, số tiền đưa tới đương nhiên không phải là con số nhỏ.
Đều đưa Tô Mạt quản lý, nàng ta là một nữ oa nhi, trong chốc lát trở thành một phú bà .
Nhị tiểu thư và những người khác một tháng bất quá chỉ được hai lượng bạc tiền tiêu, quanh năm suốt tháng dành dụm cũng không được bao nhiêu.
Nhất thời ánh mắt đều tỏa ra ánh sáng nhìn chằm chằm Tô Mạt.
Tô Mạt hồn nhiên không để ý, cũng không chối từ, vui sướng hài lòng nói lời cảm tạ.
Vương phu nhân thấy nàng cứ như vậy nhận lấy, ngay cả giả vờ chối từ cũng không chối từ, không khỏi càng tức điên lên.
Lão phu nhân nhìn Tô Mạt,“Ngươi không ở phủ mấy ngày nay, bọn tỷ muội đều làm mấy bộ đồ mới, mua những dụng cụ dùng học tập khi vào cung cần dùng. Đồ của ngươi là do đại tỷ tỷ ngươi giúp ngươi chọn .”
Tô Mạt lập tức cười nói cảm tạ với đại tiểu thư:“Tỷ tỷ chọn cái gì ta cũng thích .”
Sau khi ăn xong, nàng lại đem theo ở nông thôn mang đến một ít món đồ thú vị phân cho người trong phủ, có cái giỏ nhỏ làm bằng hàng mây tre, hộp tráp đựng trang sức, còn có một số đá mài bóng, rễ cây tạo hình đẹp đẽ …vân vân.
Đại tiểu thư yêu thích không buông, nha hoàn mụ mụ thân cận của Tô Mạt cũng đều thích, Tô Mạt đại đa số đều tặng cho các nàng, nhưng không cho nhị tiểu thư, tam tiểu thư cùng Vương phu nhân. Mà là đem những đồ mua ở kinh thành có tính tượng trưng đem tặng bọn họ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc