Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 116

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Sắc mặt Đại tiểu thư khó coi y như trước, gắt gao xoắn lấy khăn tay, Tô Mạt nhìn thấy hiện tại không còn việc của các nàng nữa bèn nói:“Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, chúng ta xin phép về phòng trước để đọc sách. Ôn tập một chút bài học, nếu có phân phó gì thì sai mụ mụ nói cho chúng ta biết là được rồi.”
Chuyện trưởng bối thương lượng, khó tránh khỏi có chuyện trẻ nhỏ không thể nghe , nàng coi như là hiểu lòng bọn họ.
Lão phu nhân hơi xoa cằm, cười nói;“Các ngươi đi đi.”
Nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư muốn đi tới phòng đại tiểu thư nói chuyện, đại tiểu thư lại lạnh nhạt nói:“Ta muốn đi tới phòng Ngũ muội muội nghỉ ngơi một chút, các ngươi trở về phòng của mình đi.”
Nhị tiểu thư trong lòng cực hận, vẫn cười như cũ, tam tiểu thư bĩu môi, chỉ cảm thấy mọi người đều cô lập mình, nhưng cũng không có cách nào khác, đành phải trở về.
Tô Mạt cùng đại tiểu thư trở lại phòng, sai bọn nha hoàn canh giữ bên ngoài, nàng cùng đại tỷ tâm sự nhỏ to.
“Mạt nhi, ta có loại dự cảm không tốt.” Đại tiểu thư cầm lấy Tô Mạt thủ, thanh âm phát run.
Tô Mạt an ủi tỷ tỷ,“Tỷ tỷ, không phải sợ, chỉ là tiến cung thôi mà. Tỷ yên tâm, ta sẽ không để cho bọn họ thao túng tỷ. Trừ phi chính là tỷ thích bằng không thì không ai có thể bắt buộc tỷ được.”
Đại tiểu thư gật đầu, cũng nói không nói lên được vì sao, nàng chính là tín nhiệm Tô Mạt, tuy rằng Tô Mạt bất quá là một tiểu nha đầu, không có gì năng lực gì, cũng không có năng lực thật sự gì có thể làm cho các nàng được tự do.
Nhưng trong lòng đại tiểu thư, chính là có một loại cảm giác tín nhiệm nói không nên lời, được Tô Mạt an ủi hai câu, trong lòng liền yên ổn trở lại.
Ban đêm đại tiểu thư liền nghỉ lại ở phòng Tô Mạt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Nhược truyền lời tới, nói Tĩnh thiếu gia mời Tô Mạt ra ngoài đi dạo.
Tô Mạt ngồi ở trên giường, xoa con mắt nhập nhèm chưa tỉnh ngủ nói:“Ta muốn dẫn đại tỷ tỷ ra ngoài đi dạo, ngươi hỏi thiếu gia một chút xem có được không?”
Lăng Nhược cười nói:“Chủ tử thích là tốt rồi, thiếu gia làm sao lại không đáp ứng được?”
Đại tiểu thư nhìn Tô Mạt một cái nói:“Hắn tìm ngươi đi, ta đi làm cái gì?”
Nói không chừng là có chuyện gì đó.
Tô Mạt cười nói:“Đi chơi a.”
Tô Mạt bảo Lăng Nhược đi xin lão phu nhân.
Rất nhanh Lăng Nhược trở về, còn dẫn theo mụ mụ.
Tô Mạt cùng đại tiểu thư đã rời giường, đang trang điểm.
Tô Mạt liếc nhìn mụ mụ kia một cái, liền có cảm giác rất không thuận lợi rồi...
Mụ mụ kia cung kính hành lễ xong rồi nói ,“Hồi bẩm hai vị tiểu thư, lão phu nhân nói, Ngũ tiểu thư tuổi còn nhỏ, đi ra ngoài chơi không sao hết, nhưng Đại tiểu thư thì không được. Đại tiểu thư tuổi tác đã lớn. Nay ánh mắt cả kinh thành đều nhìn đang nhìn chằm chằm vào. Tùy tiện đi ra ngoài, sẽ bị người ta nghị luận .”
Tô Mạt bĩu môi, nhìn về phía đại tiểu thư.
Trong mắt của tỷ ấy mặc dù có sự mất mát, nhưng vẫn mỉm cười,“Không sao, ta cũng không hẳn là muốn đi.”
Nàng chưa từng hy vọng thể thoát khỏi cái ***g sắt này, cho dù là muốn xuất gia cũng cần phải được cho phép, ngay cả cơ hộ ăn chay niệm phật cũng không có.
Nàng chỉ có thể làm đại tiểu thư, đại biểu cho thể diện của Tô gia, sau đó giúp Tô gia liên hôn, mang đến lợi ích lớn hơn nữa cho gia tộc. Đây chính là số mệnh của nàng.
Tô Mạt tìm cớ đuổi mụ mụ kia đi.
Đứng dậy ôm vai đại tiểu thư, kề sát lỗ tai nói thầm:“Ta cảm thấy lần này đi ra ngoài trở về, một thời gian ngắn nữa, chúng ta có khả năng sẽ tiến hành chuyện của chúng ta rồi .”
Hai mắt của Đại tiểu thư sáng ngời,“Thật sao?”
Tô Mạt gật đầu,“Đương nhiên, ta đi ra ngoài khảo sát thực tế, lúc trở về sẽ nói cho tỷ nghe.”
Tô Mạt thay quần áo bình thường, dẫn Lăng Nhược cùng Kim Kết đi theo, để cho Hoàng Oanh cùng Lan Như ở lại trông coi nhà, luôn chú ý động tĩnh ở Tô phủ.
Tĩnh thiếu gia đánh cỗ xe ngựa rộng lớn tới đón nàng, xe ngựa đẹp đẽ quý giá dị thường, nhưng cũng không phải loại xe ngựa thuộc quy chế của các hoàng tử, ngược lại là của một hộ gia đình nhà giàu trang trí quá mức xa xỉ lãng phí.
Trên xe bao trùm một tấm màn che màu xanh, màn xe là loại gấm Tứ Xuyên thêu hoa màu tím sẫm, trang trí trân châu mã não, trong buồng xe còn trang trí các loại vàng ngọc trân châu, leng keng nghe rất vui tai.
Càng làm cho Tô Mạt kinh ngạc là trên cửa xe thế nhưng lại được khảm một miếng kính lớn. Nàng tò mò nhìn, thời đại này rõ ràng là không có thủy tinh, tại sao lại có thể như vậy?
Tĩnh thiếu gia im lặng ngồi ở góc xe, ở tại trên đỉnh bốn góc trong toa xe có gắn bốn viên dạ minh châu to, ở giữa còn treo chiếc đèn hình hoa sen được làm bằng các viên dạ minh châu gắn kết lại, ánh sáng chói lóa bao phủ nàng, càng thêm xinh đẹp đáng yêu.
Hắn ôn nhu cười cười, giải thích nói:“Đó là làm từ đá vân mẫu, còn dùng cả Dương Giác ( sừng cừu), dùng phương pháp đặc chế cán mỏng nên trong suốt .”
Có thể che mưa ngăn gió, còn có thể không ngăn cản tầm mắt, hơn nữa là tự động , có thể dời dịch lên.
Tô Mạt hướng hắn cười,“Thật thông minh!”
Tĩnh thiếu gia vươn tay, đem nàng kéo vào trong lòng,“Ta dẫn nàng đi thôn trang chơi.”
Nếu hắn không dẫn nàng đi, cho dù chốn ấy có rộng lớn thế nào đi nữa, nàng hiện tại chỉ sợ cũng không có tự do đi ngắm nhìn.
Tô Mạt dựa vào trong *** hắn, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người hắn,“Được, ta đã có kế hoạch rồi.”
Tĩnh thiếu gia cũng không hỏi nàng, nhẹ nhàng nói:“Trên đường còn xa, ngủ một giấc đi.”
Tô Mạt cong môi nói:“Vậy ta không phải là heo sao? Ta ngủ đã rất nhiều rồi. Ta muốn hít thở không khí trong lành.”
Nói xong định đi mở cửa sổ.
Tĩnh thiếu gia cầm bàn tay nhỏ bé của nàng,“Sẽ bị gió lạnh. Hiện tại cứ ngồi đi đã, ra khỏi thành, ta sẽ dẫn nàng đi cưỡi ngựa.”
Tô Mạt vỗ tay nói:“Được a, vậy ta muốn học cưỡi ngựa.”
Tĩnh thiếu gia gật đầu,“Đương nhiên là sẽ dạy nàng học.”
Tiểu nha đầu này, nếu hắn không dạy, chỉ sợ chính nàng cũng sẽ học bằng được mới thôi, nếu như đem cơ hội thân mật như vậy dành cho người khác, thà rằng là hắn tận tâm tận lực dạy cho nàng không phải hơn sao. Hơn nữa nếu người khác dạy nàng, hắn sợ nàng sẽ bị thương.
Phải luôn giờ giờ khắc khắc để tâm tới nàng mới yên tâm được.
Thời điểm ra khỏi cổng thành, binh lính đứng canh kiểm tra thắt lưng của bọn họ mới cho đi.
Vừa ra khỏi thành, Tô Mạt liền ngồi không yên nữa, nhất định phải học cưỡi ngựa.
Tĩnh thiếu gia ôm nàng nhảy ra bên ngoài xe, nói với A Lí:“ Ngươi tới ngồi xe, đưa ngựa cho ta.”
A Lí ghìm cương chế ngự ngựa đứng lại, nhảy xuống, Tĩnh thiếu gia ôm Tô Mạt lập tức nhảy lên lưng ngựa.
Đầu mùa đông thời tiết không phải vô cùng lạnh, không khí lại đặc biệt mát lạnh, trời cao mây thưa, bầu trời xanh thẫm.
Trên đầu bạch điểu lượn bay như rất hài lòng.
Tô Mạt hít sâu một hơi, mùi hương cây cối hoa cỏ của vùng đồng bằng thật thấm vào lòng người.
Nàng vui vẻ gào thét, sự buồn bực của nhiều ngày giống như bị xua tan hết đi trong chốc lát, tâm tình vô cùng dễ chịu.
Có vài ngày không phải nhìn thấy vài khuôn mặt của các vị phu nhân trong Tô gia kia, thật hạnh phúc a!
Tĩnh thiếu gia ôm trọn eo nàng, thúc ngựa đi từ từ, dạy nàng nội dung chính khi cưỡi ngựa, Tô Mạt thông minh, một lần liền biết.
Nàng khó dằn nổi sự gấp gáp nói:“Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi để ta tự mình cưỡi.”
Tĩnh thiếu gia liền nhảy xuống ngựa, vận khí sử dụng khinh công đi theo một bên.
Tô Mạt tự mình cầm dây cương, con ngựa kia vẫn như cũ im lặng đi chậm rãi.
Hai chân của Tô Mạt nhẹ ***ng bụng ngựa,“Giá!”
Ngựa lập tức chạy, hung hãn như điên, Tô Mạt khống chế không được, thân thể nhỏ bé lập tức bay ra ngoài, trong không trung xẹt qua một đường vòng cung, rồi hướng tới vũng nước rơi xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc