Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 103

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lão phu nhân cười cười,“Ta hôm qua còn nói với mẫu thân ngươi, bảo nàng ta sớm ngày quay lại chủ trì việc đương gia. Ta tuổi tác đã lớn, trong kinh việc xã giao lại nhiều, tất nhiên không thể giúp các ngươi lo liệu được nhiều việc. Mẫu thân ngươi nói khoan dung cho nàng ta thêm thời gian nữa, để nàng ta đem mấy cuốn kinh văn kia đều niệm xong xuôi đến nơi đến chốn, mới đền đáp được công ơn của bồ tát.”
Tô Trì liên tục vâng dạ.
Thái tử cảm khái nói:“Tô phủ nhân lấy hiếu trị gia, quả nhiên rất khác biệt. Cũng không còn sớm nữa, ta cũng nên trở về, miễn cho trong cung nhốn nháo lên.”
Tô Nhân Vũ đứng dậy, cùng với Tô Trì tiễn thái tử ra ngoài.
Đi được hai bước, thái tử quay lại nói:“Mồng 5 tháng 10, trong cung cử hành đại yến, chủ yếu là mở tiệc chiêu đãi Quốc Công, đến lúc đó có không ít người tới dự, ta và nhị ca cùng vài đệ đệ đều tham dự, còn có mấy vị công chúa. Phụ hoàng nói, là gia yến, kêu lão phu nhân cùng các phu nhân, tiểu thư đến tham gia, nội quyến là do mẫu quý phi của ta chủ trì.”
Hắn nhìn Tô Trì một cái.
Tô Trì hiểu ý, cười nói:“Nhất định .” Lại nói với lão phu nhân cùng Tô Nhân Vũ:“Ngũ muội muội là nhất định phải đi.”
Tô Nhân Vũ sắc mặt bình thản, đoán không ra có ý kiến gì, thái tử hướng hắn cười, liền cáo từ .
Tô Trì phải cùng thái tử hồi cung, Tô Nhân Vũ đưa tới ngoài cửa lớn, ánh mắt nhìn theo một hồi, mới quay lại trong phòng lão phu nhân.
Lão phu nhân tựa vào đầu giường, trong tay đùa nghịch một thanh ngọc như ý, thản nhiên nói:“Ngươi đi nói với nó, bảo nó giữ bổn phận chút, chủ cái nhà này không phải nó làm. Nếu không, Vương gia cũng không cứu được cái mạng nhỏ của nó. Nữ nhi gả đi rồi, như bát nước hắt đi, con dâu gây ra bất kì chuyện gì, nhà mẹ đẻ đều không có quyền can thiệp vào.”
Tô Nhân Vũ ứng ,“Ta đi liền bây giờ.”
Lão phu nhân lại nói:“Nói với ngũ nha đầu kêu nó tiếp cận Tĩnh thiếu gia nhiều một chút.”
Bọn họ đều biết Tĩnh thiếu gia là nhị hoàng tử Hoàng Phủ Cẩn. Nhưng bọn họ cũng đều hiểu Tĩnh thiếu gia cũng không phải là Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng Phủ Cẩn lãnh khốc vô tình, cư xử lạnh nhạt, không thích cùng người khác kết giao, luôn bày ra khuôn mắt chớ tới gần, hơn nữa bộ dáng sát khí băng lạnh.
Mà Tĩnh thiếu gia lại khác, Tĩnh thiếu gia thích Tô Mạt, cư xử tuy rằng lạnh nhạt, lại cũng ôn hòa, một chút cũng không ***.
Nếu Tô Mạt có thể lôi kéo Tĩnh thiếu gia đứng về phía Tô gia này, Hoàng Phủ Cẩn kia đương nhiên trợ thủ đắc lực cho Tô gia .
Lão phu nhân kết luận, Hoàng Phủ Cẩn bất quá chỉ là bề ngoài của nhị hoàng tử, mà Tĩnh thiếu gia mới là nội tâm trong hắn, nói trắng ra là, bất quá là đứa thiếu khuyết tình yêu, thiếu khuyết sự ấm áp, một thiếu niên cô độc tịch mịch.
Lấp đầy những khoảng không trong lòng hắn, hắn chính là một nam nhân ôn nhu như nước.
Người có thể lấp đầy khoảng trống đó chính là Tô Mạt.
Ít nhất trước mắt là như vậy.
Lão phu nhân còn nhận định, nam nhân trọng tình, thâm tình như vậy, tuyệt đối sẽ không một lòng hai dạ.
Cho nên, khống chế được Tô Mạt, cũng coi như là khống chế được thế lực của Hoàng Phủ Cẩn.
Các tiểu thư vừa nghe được là sẽ vào cung, đều hưng phấn không thôi.
Cho dù là Tô Mạt, cũng bị kích động, đây chính là hoàng cung a.
So với đi thăm Cố cung, xem cái không xác không hồn của Tử Cấm thành là không hoàn toàn khác a, hiện nay ngồi trong đó là vị hoàng đế tối cao nắm quyền sinh sát trong tay, sau lưng hắn có Lục viện bảy mươi hai phi tần, còn có các hoàng tử công chúa của hắn, cao quý vô cùng.
Ở trong lòng nàng, bọn họ quả thực chính là hoá thạch, rốt cục cũng có thể nhìn thấy bản gốc a.
Cái loại này kích động, so với nhị tiểu thư là khá nhau.
Tô Hinh Nhi bởi vì chân mình bị què, nếu vào cung, khẳng định sẽ bị người ta chê cười, trong lòng hận đến ngứa răng.
Chỉ có nhị tiểu thư là vui vẻ vô cùng, lật tung hết lên tủ quần áo, cũng tìm không ra bộ quần áo có thể mặc đi vào cung.
“Tỷ tỷ, chúng ta đi nói với lão phu nhân, phải may mấy bộ đồ mới.”
Đại tiểu thư không có hứng thú,“Hàng năm không phải đều đã may rồi sao? Lúc đến kinh còn làm thêm vài bộ nữa. Hơn nữa ít thời gian như vậy muốn làm cũng không kịp a.”
Kim Kết tiến vào đưa tin:“Lão phu nhân mời các tiểu thư đi qua chỗ lão phu nhân.”
Nhị tiểu thư vừa nghe thấy vậy, vui mừng nói:“Nhất định là việc may đồ mới a.”
Tỷ muội mấy người họ đều đi tới chỗ lão phu nhân, đã thấy một đôi tỷ muội, giống nhau như đúc, đứng ở bên người lão phu nhân.
Tô Mạt biết là Tĩnh thiếu gia đưa tới cho nàng.
Mấy người còn lại đều thấy kinh dị, không ngừng quét mắt qua nhìn chăm chú.
Lão phu nhân cười nói:“Hai tỷ muội này đại tỷ kêu Lăng Nhược, tiểu muội kêu Lan Như. Là Tĩnh thiếu gia phái tới hầu hạ ngũ nha đầu .”
Hai tỷ muội lập tức tiến lên, quỳ xuống hành đại lễ với Tô Mạt,“Nô tỳ khấu kiến chủ tử.”
Tô Mạt vội nâng các nàng dậy, cười nói:“Mau đứng lên đi.” Sau đó lại hướng lão phu nhân nói lời cảm tạ.
Nhị tiểu thư nhìn chằm chằm vào Lăng Nhược tỷ muội bọn họ, cười nói:“Hai tỷ muội xinh đẹp như vậy, thật đúng là hiếm thấy. Tĩnh thiếu gia chắc chắn là sủng ái các ngươi không kém a.”
Các nàng đã là thiếu nữ quyến rũ đáng yêu, đương nhiên so với một đứa nhỏ như Tô Mạt là có sức quyến rũ hơn nhiều.
Các nàng đã là thiễu nữ quyến rũ đáng yêu, đương nhiên so với một đứa nhỏ như Tô Mạt là có sức quyến rũ hơn nhiều.
Nàng mới không tin Tĩnh thiếu gia sẽ thật sự thích Tô Mạt.
Còn nói cái gì là biểu ca biểu muội, phi! Coi nàng là kẻ ngốc cái gì cũng không biết sao chứ.
Trước kia không biết, hiện tại cũng đã biết a.
Đại tiểu thư nhíu mi, nhìn nhị tiểu thư một cái,“Tĩnh thiếu gia đem các nàng tặng cho ngũ muội muội, đối với ngũ muội muội cũng thật tốt a.”
Nói xong cầm tay Tô Mạt.
Tô Mạt căn bản là không thèm để ý lời nói của nhị tiểu thư, nàng cười cười, lôi kéo đại tiểu thư đứng sang một bên.
Lão phu nhân hơi cười, sai đám người Trương mụ mụ, Xuân Thủy mở thùng ra,“Trong đây ta có chuẩn bị mấy bộ xiêm y, các ngươi đến xem, thích kiểu dáng nào.”
Nhị tiểu thư lập tức xông về phía trước, chỉ thấy thùng gỗ chứa đầy một đống phục trang đẹp đẽ, xiêm y dệt đủ màu sắc tơ lụa quý giá, chỉ thêu lấp lánh ánh vàng ánh bạc, mẫu đơn, thược dược, hoa văn họa tiết phú quý, cái nào cái đó đều là tinh phẩm, các gia đình bình thường khác không thể có.
Tầm mắt nhị tiểu thư liếc nhoay nhoáy, liền nhìn trúng một chiếc váy áo màu đỏ hoa hải đường, thân áo, cổ tay áo, vạt áo đều có sợi thêu vàng bạc lấp lánh, hoa văn tinh xảo, nàng đánh giá một bộ quần áo như vậy ít nhất cũng muốn phải hai ba mươi lượng bạc. So với loại quần áo trước đây mặc có giá vài lượng một chiếc, đương nhiên là tốt hơn rất nhiều
.
Tô Mạt bởi vì vóc người nhỏ, nên không chọn được quần áo thích hợp , đều là tay áo dài quá một khúc.
Hoàng Oanh nói:“Dù sao còn hai ngày nữa tiến cung, không bằng chúng ta suốt đêm sửa lại, P0'p eo lại, đem tay áo cùng vạt áo sửa ngắn đi một chút.”
Lão phu nhân nhìn,“Cũng phải, ngũ nha đầu hình dạng quá nhỏ, về sau phải chú ý nhiều hơn đồ ăn thức uống.”
Lão phu nhân phân phó Trương mụ mụ hai câu, lại nói:“Để Xuân Thủy giúp đỡ làm cùng. Tay nghề khâu vá của nha đầu đó rất tốt.”
Trương mụ mụ lập tức đi chuẩn bị, ít nhất phải sửa 3 bộ, tiến cung không phải chỉ mặc một bộ váy, khoảng giữa thời gian tham gia yến hội cũng phải thay hai lần.
Lễ nghi tiến cung, phục sức..vân vân, các vấn đề đó đều không thể có nửa điểm sai lầm, nếu không rơi vào mắt mọi người chính là khi quân phạm thượng, có thể mất đầu chu di tam tộc.
Cho nên mỗi người cũng không thể có nửa điểm qua loa đại khái.
Mấy ngày nay đều vội vàng sửa quần áo cho Tô Mạt, nàng lại cảm thấy không quan trọng, lôi kéo hai tỷ muội Lan Nhược thì thầm to nhỏ suốt.
Hai tỷ muội họ khinh công trác tuyệt, Tô Mạt phân phó họ ôm vai nàng bay lên chỗ cao nhất ở hoa viên Lãm Nguyệt Lâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc