Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 100

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nhìn hắn hiện tại không có việc gì, Tô Mạt cũng thở ra nhẹ nhõm, tuy rằng A Tùng sau đó truyền tin lại cho nàng, nói cho nàng biết Tĩnh thiếu gia không nguy hiểm gì, nhưng nàng luôn cảm thấy không yên tâm.
Nay gặp hắn, trái tim kia mới được yên ổn.
Khuôn mặt nàng phát ra tia lạnh lẽo, hầm hừ nói:“Rốt cuộc là ai đánh lén ngươi, ngươi có thấy mặt mày bọn chúng không ?”
Tĩnh thiếu gia cười cười, tiểu nha đầu này bộ dáng giống đấu sĩ, hắn cũng không muốn nàng lo lắng, bèn nói:“Không, đang tra xét.”
Tô Mạt hừ một tiếng, khẳng định lại không nói cho nàng biết, không sao, nàng có thể tự mình tra ra.
Nàng ngồi xuống, nhìn thẳng hắn ,“Tĩnh ác ma, ta có cái kế hoạch, nhưng lúc mới bắt đầu cần sự giúp đỡ phối hợp của ngươi.”
Tĩnh thiếu gia tò mò nhìn nàng, tiểu nha đầu này luôn thực kinh người ,“ Kế hoạch gì?”
Tô Mạt mím môi cười yếu ớt, cũng không hoàn toàn nói cho hắn nghe, ai bảo hắn có chuyện cũng không nói cho nàng nghe.
Nàng chỉ nói:“Ta cần một khoản tiền lớn, sau đó cần một địa phương bí mật, còn cần hai ba trăm nam nhân tuổi trẻ, cường tráng.”
Ánh mắt Tĩnh thiếu gia ớn lạnh, toàn thân như căng ra, nhìn nàng một cách đề phòng, trong ánh mắt tràn đầy sự hờn giận, tiểu nha đầu này cũng dám mở miệng muốn nam nhân, lại còn yêu cầu hắn, vừa mở miệng liền muốn nhiều như vậy......
Quanh thân hắn không khí càng ngày càng nặng trĩu, cơ hồ sắp kết băng vậy.
Tô Mạt rùng mình một cái,“Rất lạnh a.”
Lườm hắn một cái, chống lại cái biểu tình như muốn *** của hắn kia, nàng cười khanh khách đứng lên, hừ, dám không nói cho nàng nghe, nàng cũng không nói cho hắn nghe sự thật.
Nàng bĩu môi nói:“Ngươi nếu không hỗ trợ, ta đi tìm Tô Nhân Vũ giúp.”
Tô Nhân Vũ hiện tại rất cam tâm tình nguyện lấy lòng nàng a.
Tĩnh thiếu gia nghiến răng nghiến lợi nói:“Không được!”
Hắn là người quan trọng nhất của nàng, nếu đã như vậy thì việc cơ mật của nàng, hắn phải là người biết trước tiên.
“Ta cho nàng là được rồi!”
Giọng nói của hắn gần như đã kết băng lại, chờ nghe thấy thanh âm vỡ vụn nứt toác trên băng nữa thôi.
Tô Mạt tâm tình rất tốt a.
Tĩnh thiếu gia nói:“Ta sẽ để A Lí, A Tùng, A Thành ba người phụ trách chuyện của nàng.”
Tô Mạt lắc đầu,“Bọn họ là người đắc lực nhất của ngươi, ta cần một người là đủ rồi. Còn nữa, chúng ta phải quy ước 3 điều, chuyện của ta ngươi không thể hỏi bọn hắn. Nếu bọn họ dám nói với ngươi, ta về sau sẽ không bao giờ để ý ngươi nữa.”
Tĩnh thiếu gia thật sự là bất đắc dĩ hết sức, hận không thể cắn nàng một miếng :“Bọn họ nói cho ta, cũng không thể trách ta.”
“Không được!” Tô Mạt như đinh đóng cột cự tuyệt hắn,“Ta đi tìm Tô Nhân Vũ......”
“Không được!” Tĩnh thiếu gia trừng mắt với nàng, hai người trừng mắt lẫn nhau, cuối cùng hắn thỏa hiệp ,“Hảo, ta đáp ứng nàng. Đem A Lí ba người bọn họ giao cho nàng, tùy tiện nàng sai bảo, không có chút quan hệ gì với ta nữa.”
Tô Mạt nói:“Vậy bên người ngươi còn có thị vệ đắc lực nữa không?”
Tĩnh thiếu gia cười cười, Ng'n t bôi lên chóp mũi xinh đẹp của nàng, sủng nịch nói:“Đương nhiên, phu quân tương lai của nàng - ta có chính là người tài giỏi. Cả nhà Hồ tiên sinh cùng Thủy Muội cũng để nàng chỉ huy, ta lại phái hai nữ tử võ công cao cường nghe nàng phân phó, thế nào?”
Tô Mạt nghĩ, có đôi khi có một số việc, nữ nhân lại tiện hành sự hơn.
Nàng gật đầu, cười lấy lòng,“Đa tạ Tĩnh thiếu gia!”
Tĩnh thiếu gia kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng,“Gọi Tĩnh ca ca!”
Tô Mạt nổi gai ốc,“Vẫn là quên đi thôi.”
Nàng không phải Dung muội muội, không phải!
Tĩnh thiếu gia lại tiếp tục,“Khối ngọc bội kia, chính là tín vật. Gặp ngọc bội như gặp ta, nàng có thể chỉ huy hết tất cả bọn họ, mọi người không ai dám chống lại nàng.”
Tô Mạt cười cười, ấn lên miếng ngọc bội trên ***, gật đầu.
Tĩnh thiếu gia thấy nàng đem tín vật mình tặng luôn đeo sát bên người, trong lòng thực vui mừng, ôm nàng,“Ta đi rồi, A Lí bọn họ sẽ đến liên lạc với nàng. Nếu có việc thì phân phó bọn họ thi hành, mặc kệ là tiền, là vật hay là người, đều có thể kêu bọn họ đưa. Nếu nhớ ta......”
Hắn cười đến nỗi con ngươi đen phát sáng chói lóa,“Chỉ cần đem vật này tung lên trời, ta sẽ đến.”
Hắn đưa cho nàng một cái giống như ống trúc nhỏ, mặt trên tựa hồ cắm một cây hương, nàng hiếu kỳ nói:“Đây là đốt hương, ngươi ngửi được múi thì sẽ tới sao?”
Tĩnh thiếu gia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng:“Đó là một dạng đạn tín hiệu, là một dạng pháo hoa nho nhỏ, nàng đem nó châm lên, liền bay lên trời, ta biết được, tự nhiên sẽ tìm đến nàng.”
Đến phiên Tô Mạt lạnh a, hai người hẹn hò riêng, thế nhưng còn bày ra trò lộ liễu như vậy, còn có pháo hoa, còn đạn tín hiệu, sợ người ta không biết hay sao.
Nàng có lệ nói:“Được, nhớ ngươi, ta sẽ dùng cái này.”
Mới là lạ! Có A Lí bọn họ là cái loa truyền lời tốt như vậy lại không dùng đến sao!
Tĩnh thiếu gia lại nói cho nàng nghe cách dùng, sau đó lại nói:“Cho ta xem hiệu quả luyện công của nàng...”
Tô Mạt ngồi xuống luyện công, sau khi vận hành một vòng xung quanh, thở hắt ra, mở mắt nhìn hắn, hai mắt hắn trong như nước, rất ngạc nhiên vui sướng.
“Tiểu phu nhân của ta thật sự là kỳ tài luyện công a!”
Tô Mạt cười nói:“Có nhanh bằng ngươi sao?”
Tĩnh thiếu gia gật đầu vài cái,“Có.”
Lúc ấy hắn đồng thời tu luyện nội công, ám khí, khinh công, kiếm pháp, đao pháp, độc dược, giải độc......
Tốc độ luyện nội công so với nàng cũng không sai biệt lắm .
Tô Mạt cảm thấy vui mừng, xem ra chính mình vẫn rất lợi hại, không cô phụ cái đầu thiên tài này nha.
Tĩnh thiếu gia nhẹ giọng nói:“Nàng hiện nay nội công đã có chút thành tựu, ta muốn dạy nàng một bộ tiểu cầm nã thủ phòng thân.”
Tiểu cầm nã thủ, không cần binh khí, đánh cận người, dùng để tự vệ.
Tô Hinh Nhi tuy rằng không hại được nàng, nhưng vẫn làm cho hắn rất tức giận, cũng may nàng biết tự bảo vệ mình, cho nên hắn cũng không đề cập tới, không tạo áp lực cho nàng, hắn tin tưởng, nàng sẽ bảo hộ tốt bản thân.
Tô Mạt gật đầu, Tĩnh thiếu gia liền nhảy xuống giường, trước tiên chậm rãi thi triển một lần, sau đó lại thi triển hai lần rất nhanh.
Tô Mạt nhớ kỹ, tự mình khoa tay múa chân một chút, từ chậm biến thành nhanh, sau lại có thể cùng Tĩnh thiếu gia đỡ chiêu.
Hai canh giờ sau, nàng thuần thục, hắn dừng lại, lấy khăn tử lau mồ hôi cho nàng.
“Nàng nên nghỉ ngơi rồi, về sau mỗi ngày sáng tối đều luyện tập một chút.”
Tô Mạt đáp ứng ,“Ngươi đi nhanh đi.”
Tĩnh thiếu gia lưu luyến nhìn nàng, cúi đầu hôn phớt trên trán nàng một cái,“Tiểu phu nhân, bảo trọng!”
Nói xong, bóng người chợt lóe, liền không thấy đâu nữa.
Tô Mạt kinh ngạc nhìn, khinh công của hắn quá lợi hại, nói đến là đến, nói đi là đi.
Hơi quá đáng a, ngay cả cái bóng dáng cũng không nhìn thấy!
Lúc này, trời đã tối om như mực, Tô Mạt vội lên giường tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau, nàng y như cũ thức dậy cùng đại tiểu thư đi thỉnh an lão phu nhân, nói mấy câu với bọn tỷ muội xong thì trở về phòng mình.
Nàng nhớ chuyện của mình còn chưa đâu vào đâu, căn bản không có tâm tư ứng phó có lệ với lão phu nhân cùng nhị tiểu thư, tam tiểu thư.
Lúc nàng cùng đại tiểu thư đọc sách, Kim Kết lặng lẽ ra dấu, Tô Mạt mượn cớ đi vệ sinh lẻn ra phòng ngoài, Kim Kết đưa cho nàng một phong thơ.
Thơ không ngờ là do Tĩnh thiếu gia tự mình viết, hắn tặng cho nàng hai nữ hộ vệ, là tỷ muội song sinh, người lớn kêu là Lăng Nhược, nhỏ hơn kêu là Lan Như.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc