Thiên Tài Cuồng Phi - Chương 239

Tác giả: Băng Y Khả Khả

Ngoại Truyện:Yêu Nghiệt Cực Phẩm
Toàn bộ đại sảnh yên tĩnh không giống như bình thường.
Lạc Dận ngây ngẩn cả người, thân là đệ nhất mỹ nam của Phượng Tường quốc, từ khi nào hắn phải chịu vũ nhục như thế? Dung nhan tuấn mỹ lúc trắng lúc xanh, cái đồ xấu xí này dám nói hắn là heo sao?
“Vân Li, ngươi thật to gan!” Vân Nguyệt Thanh tức giận trừng mắt nhìn Vân Li: “Ngươi là cái gì mà dám nói Tứ hoàng tử như vậy? Không nhìn xem ngươi có xứng hay không?”
Vân Li suy ngẫm gật đầu: “Ta thật sự không xứng, nhưng các ngươi lại rất xứng, đều có bộ dạng heo giống nhau.”
“Ngươi…… Ngươi……” Vân Nguyệt Thanh run rẩy chỉ tay, nghiễm nhiên bị tức giận nói không nên lời.
“Làm càn!” Vân thừa tướng quát lạnh một tiếng, đôi mắt sắc bén liếc nhìn Vân Li: “Ngươi trở về phòng đóng cửa ăn năn trước cho ta, không có mệnh lệnh của ta không cho phép ra ngoài.”
Đúng lúc Vân Li cũng lười ở lại, nàng ngáp một cái rồi xoay người rời đi, nhưng lại không hề nghe theo mệnh lệnh Vân thừa tướng, mà là trèo tường rời khỏi phủ Thừa tướng, may mắn kiếp trước nàng có được huấn luyện qua nên cái tường này cũng không gây khó khăn cho nàng.
Bởi vì Vân Li ở Vân gia cũng không được sủng ái nên tiền tiêu vặt cũng không có, nàng chỉ có thể tự mình lên núi hái thuốc, dù cho khoảng cách có hơi xa nhưng nửa ngày cũng đủ để vừa đi vừa về. Mà Vân Li vốn còn lo lắng làm cách nào để mang dược liệu về phủ Thừa tướng, nhưng không ngờ vật chứa này còn có thể gửi đồ vật, như thế cũng giảm bớt được không ít việc cho nàng.
“Thời gian không còn sớm, ta cũng nên trở về……”
Vân Li bỏ dược liệu vào vật chứa rồi xoay người rời đi, nhưng mà đúng lúc này phía trước vang lên tiếng nước róc rách, nàng vô tình nhìn thoáng qua, xuyên qua các nhánh cây thì thấy được một cảnh tượng mê người ở suối nước nóng.
Cực phẩm, thật là cực phẩm, nếu Lạc Dận mà được gọi là đệ nhất mỹ nam thì nam nhân ở suối nước nóng kia được gọi là gì?
Có lẽ nam tử phát hiện ra ánh mắt Vân Li nên quay đầu nhìn lại, lúc hai ánh mắt chạm vào nhau Vân Li lại cảm nhận được một cảm giác quen thuộc ……
Nam tử không mảnh vải che thân đứng trong suối nước nóng, bọt nước trong suốt trượt xuống thân thể trắng nõn non mềm, một đầu tóc đen dính sát vào gương mặt, môi đỏ hơi nhếch lên, trong đôi mắt phượng đầy vẻ thâm trầm.
Không còn gì để nói, đây đúng là một nam nhân cực kỳ yêu nghiệt, đặc biệt là bộ dáng như bây giờ càng mê người hơn.
“À, ngại quá, quấy rầy ngươi rồi, ta cáo từ trước.” Vân Li thu hồi ánh mắt, gấp gáp muốn rời đi, ai ngờ nàng vừa mới xoay người đi thì một bóng người xuất hiện, chặn đường nàng đi.
Thân thể lõa lồ của nam nhân rõ mồn một trước mặt Vân Li, khóe miệng còn ẩn chứa nụ cười đầy hàm ý: “Ngươi nhìn hết người bổn tọa lại muốn bỏ đi như vậy sao?”
Vân Li hơi nhếch môi lên, khoanh hai tay trước иgự¢, nhẹ nhàng nhướng mày: “Ngươi đường đường là một đại nam nhân, bị nhìn thấy hết thì thế nào? Chẳng lẽ còn muốn ta phụ trách sao? Nhưng đáng tiếc thoạt nhìn ngươi không phải mẫu người của ta, ta chỉ thích nam nhân uy mãnh.”
Vân Li nhìn nam nhân yêu nghiệt từ trên xuống dưới, trong mắt thoáng có chút khinh bỉ.
“Ngươi nói bổn tọa không được?” Nam nhân híp mắt, trên người tỏa ra hơi thở nguy hiểm, “Bổn tọa được hay không ngươi chưa thử thì sao biết được? Nhưng chỉ bằng thân thể này của ngươi thì không thể lọt vào mắt bổn tọa được.”
Nam nhân yêu nghiệt nói không sai, hiện giờ thân thể nàng thật sự có hơi suy yếu.
“Nếu ngươi muốn tìm người thử uy phong của mình thì ở thanh lâu có rất nhiều, ta đi trước đây, không quấy rầy ngươi đi tìm hoa tìm liễu.”
“Nữ tử thanh lâu? Kêu bổn tọa nhìn cái loại nữ nhân dơ bẩn đó chính là vũ nhục bổn tọa.” Nam nhân nhíu mày, trong mắt phượng có chút chán ghét.
“Mỹ nhân Phượng Tường quốc nhiều vô số, ta không quấy rầy ngươi đi ôn tồn với mỹ nhân nữa.” Vân Li trợn trắng mắt, hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch nên mới gặp phải một nam nhân như vậy.
Nam nhân yêu nghiệt cười lạnh một tiếng: “Một đám yên chi tục phấn, các nàng còn không xứng xách dép cho bổn tọa!”
Vân Li nghe vậy thì rất kinh ngạc: “Không phải đến bây giờ ngươi vẫn là……”
Không phải tên khốn này vẫn chưa từng tiếp xúc với nữ nhân đó chứ? Cho dù là ở Trung Hoa thì cũng sẽ không có nam tử như vậy, huống chi nơi này là thời đại nam nhân có thể tam thê tứ thi*p.
“Vậy thì thế nào?” Nam nhân yêu nghiệt liếc đôi mắt phượng về phía Vân Li, nhếch môi cười nhạt, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Vân Li lên: “Nữ nhân, ngươi đã thành công khơi dậy sự hứng thú của bổn tọa đối với ngươi rồi, tuy rằng hiện giờ trông ngươi hơi xấu một chút, gầy một chút, bộ dáng hoàn toàn không phát dục, nhưng bổn tọa sẽ điều trị cho ngươi trở thành một nữ nhân chân chính.”
Vân Li hơi co rút khóe miệng, chẳng lẽ bây giờ nàng không phải nữ nhân?
Vân Li hơi mỉm cười, ngước đôi mắt đen lên nhìn thẳng nam nhân yêu nghiệt trước mặt, môi hé mở, gằn từng chữ một: “Nam nhân, ta không có hứng thú với ngươi.”
Mắt phượng hơi trầm xuống, nam nhân yêu nghiệt lại nở nụ cười lần nữa, nụ cười này có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại, Vân Li cũng bất giác sửng sốt gần nửa ngày, không ngờ lại có nam tử cười đẹp như thế.
“Hy vọng đến cuối cùng người vẫn có thể giữ vững lập trường của mình.”
Nói xong lời này, nam tử phất tay áo, bóng người màu đỏ biến mất trước mặt Vân Li ……
Có lẽ bởi vì bình thường không ai tới thăm hỏi Vân Li, Vân Nguyệt Thanh thích ức Hi*p nàng cũng chạy theo Tứ hoàng tử rồi nên việc nàng rời khỏi phủ Thừa tướng không hề có ai phát hiện.
Trở lại phủ Thừa tướng, Thương Lam chuẩn bị bếp lò cho Vân Li, đồ của phủ Thừa tướng không cho phép Vân Li ᴆụng đến.
Hiện giờ nàng muốn chế dược thiện để trị thương ở bụng của mình, kiếp trước kỹ thuật nấu nướng của Vân Li không tồi, chế loại dược thiện này cũng sẽ không khó khăn, vì thế nên mấy canh giờ lúc sau một mùi hương thanh mát tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Vân Li lấy được một chén đầy dược thiện, nàng múc từng muỗng nhỏ, một cảm giác mát lạnh chảy xuôi khắp thân thể, làm sự đau đớn ở bụng cũng dần biến mất.
“Không hổ là dược thiện, có tác dụng hơn cả phương thuốc truyền thống.” Vân Li vừa lòng gật đầu, có loại bảo bối này thì mình muốn lập một y quán ở Phượng Tường quốc cũng không thành vấn đề.
“Ha ha, tiểu nha đầu, đây chỉ là loại dược thiện hạng trung mà thôi, chờ ngươi học được đến công thức cuối cùng thì cho dù là người ૮ɦếƭ cũng có thể cứu sống được, lúc đó ngươi có thể mượn năng lực này để đứng trên đỉnh vinh quang, làm chủ nhân vật chứa thì thực lực không thể quá kém được.”
Người ૮ɦếƭ cũng có thể cứu sống? Loại dược thiện này thật sự thần kỳ như thế sao? Xem ra nàng thật sự có được bảo vật rồi……
Trong Ma cung, nam tử yêu nghiệt ngồi ở ghế trên, khóe miệng nở cười lạnh, đôi mắt phượng liếc nhìn nam tử lãnh khốc đứng đầu ở phía dưới, trên người tỏa ra khí thế áp bách: “Lãnh Nguyệt, chuyện bổn tọa kêu ngươi tìm hiểu đến đâu rồi?”
“Bẩm báo Cung chủ……”
Nam tử tên là Lãnh Nguyệt lạnh lùng bẩm báo tin tức mình nghe ngóng được, nhưng mà đến khi hắn nói xong thì nam tử yêu nghiệt kia không có chút biểu cảm gì, chỉ thấy đôi mắt phượng của hắn lóe sáng khác thường.
“Ngươi lập tức đến Hộ Quốc tướng quân phủ một chuyến, nói bổn tọa có việc tìm Hộ Quốc tướng quân, kêu hắn tới nơi này gặp ta!”
“Dạ, Cung chủ.”
Lãnh Nguyệt ôm quyền đi ra khỏi cửa, sau khi hắn rời khỏi đây thì bất giác lau mồ hôi lạnh, nói chuyện với Cung chủ thật quá áp lực, không biết Cung chủ là quái thai từ đâu ra mà lại có thể khiến người ta cảm thấy bị áp bách mạnh mẽ đến như vậy.
Sau một khoảng thời gian Vân Li khổ cực nghiên cứu dược thiện mỗi ngày, đến hôm nay nàng đã có thể bắt đầu chế ra nhiều loại dược thiện, nhưng nàng vẫn chưa thỏa mãn.
Hơn nữa đến bây giờ nàng còn không biết mình có được loại dị năng nào ……
“Tiểu nha đầu, ngươi cảm thấy hiện tại thế nào? Ngươi có muốn bắt đầu phát triển tiền tài không? Ha ha, ở cái thế giới này người không có tiền thì không làm được gì cả.”
Giọng Thương Lam vang lên trong phòng, Vân Li nhíu mày lại, nói: “Ngươi nói không sai, nhưng nơi dễ kiếm tiền nhất chính là sòng bạc, đáng tiếc ta lại chưa từng thử đến những nơi như thế, hơn nữa cũng không có tiền, đúng rồi……”
Mắt nàng lập tức sáng ngời, sao nàng lại quên mất có thể dùng dược thiện để đổi tiền?
Vân Li không chần chờ nữa mà lập tức đẩy cửa phòng đi ra ngoài, tức khắc đám nha hoàn chung quanh đều kinh ngạc nhìn nàng.
Không biết vì sao bọn họ lại cảm thấy đại tiểu thư có gì đó khác thường, nhưng lại không biết đó là gì, hơn nữa hình như nàng đã cao lên không ít, không hề có thân hình củ cải như trước nữa……
Đương nhiên, Vân Li có thể thay đổi như vậy hoàn toàn nhờ vào dược thiện, nếu không cho dù điều trị mấy tháng cũng sẽ không được như thế.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vân Li đều làm như không thấy, đến khi đi đến một chỗ khuất không có bóng người nào thì mới trèo tường ra ngoài, thân hình nàng uyển chuyển nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất rồi dùng khăn bố ướt đã chuẩn bị từ trước lau lớp phấn trên mặt đi, để lộ ra gương mặt mỹ mạo trắng nõn, đây cũng là hiệu quả của dược thiện……
“Ha ha, Tứ ca, nghe nói đại tiểu thư phủ Thừa tướng nhìn lén ngươi, kết quả bị thị vệ ngươi ngộ thương hả? Ta nói Tứ ca ngươi cũng quá không thương hương tiếc ngọc rồi, tuy rằng đại tiểu thư kia khó coi nhưng tốt xấu gì cũng là nữ tử, Thừa tướng lại là người quyền cao chức trọng, sao ngươi lại không hạ lưu tình chứ?”
Lúc này, bên trong tửu lâu lớn nhất của Phượng thành, nam tử cầm quạt xếp trong tay, khóe miệng nở nụ cười nghiền ngẫm. Dung nhan nam tử này tuấn mỹ, cố tình mặc một bộ y phục màu hồng đào, đôi mắt đào hoa có chút phong lưu, nghiễm nhiên dù thân thể ở trong vạn bụi hoa nhưng lại không hề dính bụi phấn.
Mà trước mặt hắn là đệ nhất mỹ nam Lạc Dận của Phượng Tường quốc.
Lạc Dận cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Ngũ đệ, ngươi đừng làm khó ta, nhìn thấy Vân Li ta đều nhịn không được muốn ói, nếu ngươi muốn thì ta sẽ trở về xin phụ hoàng hạ thánh chỉ phong nàng làm tiểu thi*p của ngươi.”
“Đừng đừng đừng,” Lạc Phong Nguyệt vội vàng lắc đầu, sợ Tứ ca thật sự đi xin thánh chỉ: “Tứ ca, ngươi cũng biết ta chỉ yêu mĩ nhân, nhưng Tứ ca cũng nên suy xét đến chuyện của mình một chút, trong phủ hoàng tử của ngươi tổng cộng cũng chỉ có hai tiểu thi*p, ngay cả trắc phi cũng không có, ta cảm thấy nhị tiểu Vân gia thư Vân Nguyệt Thanh không tồi, ngươi có thể cưới nàng ta làm phi.”
“Chuyện này để sau hẵng nói.” Lạc Dận lắc đầu, ánh mắt hắn rất cao, người có thể lọt vào mắt hắn rất ít, dù Vân Nguyệt Thanh không tồi nhưng lại không thích hợp trở thành chính phi, nhưng có thể nạp nàng ta làm trắc phi.
Thân là chính phi thì cần phải biết rộng lượng chấp nhận những nữ tử khác, Vân Nguyệt Thanh không có tính cách hiền huệ ôn nhu này nên chỉ thích hợp làm trắc phi, vì sau này hắn sẽ còn có nhiều nữ nhân hơn nữa.
Đột nhiên dưới lầu vang lên tiếng ồn ào huyên náo, Lạc Phong Nguyệt yêu thích náo nhiệt nên lập tức đứng lên: “Tứ ca, chúng ta xuống dưới xem thử đã xảy ra chuyện gì, sao lại náo nhiệt như thế?”
Lạc Dận khẽ gật đầu rồi chậm rãi đứng dậy, đi theo Lạc Phong Nguyệt ra khỏi sương phòng.
“Xin các vị cứu cha ta đi, ta nguyện ý dùng một số tiền lớn để tạ ơn.”
Lúc này, trong đại đường có một nữ tử mặt đầy nước mắt ôm một nam tử trung niên, khóc lóc sướt mướt nhìn người chung quanh cầu xin, mà khi mọi người nhìn thấy miệng nam tử trung niên kia sùi bọt mép, cả người run rẩy không thôi thì bất giác lui về phía sau vài bước.
“Các vị, mau tránh ra một chút, cứu người quan trọng, để ta đến xem thử.”
Một giọng nói già nua vang lên từ phía sau, mọi người đều tản ra theo bản năng, dọn một con đường cho lão già trông hơn sáu mươi tuổi ở phía sau đi đến.
“Là thần y Diệu Thủ của Tế Thế Đường, cô nương, phụ thân ngươi được cứu rồi.”
“Tế Thế Đường chính là y quán lớn nhất Phượng thành chúng ta, mà thần y Diệu Thủ lại là đệ nhất thần y ở đó, trị được rất nhiều bệnh nan y, cũng đã cứu rất nhiều người, có hắn ở đây đảm bảo phụ thân ngươi không ૮ɦếƭ được.”
“Chậc chậc, vị cô nương này thật may mắn, không ngờ lại có thể gặp được thần y Diệu Thủ …”
Nghe thấy mọi người nghị luận, nữ tử trẻ tuổi sáng mắt lên, đôi mắt đầy mong đợi nhìn lão già đang đi đến.
Lão giả đi đến bên cạnh nam tử trung niên, ngồi xổm xuống bắt mạch một chút, thấy được mạch đập của hắn thì bất giác lắc đầu, thở dài nói: “Cô nương, thứ cho tay nghề lão phu không tinh, không thể cứu trị cho phụ thân ngươi được, ngươi vẫn nên trở về chuẩn bị hậu sự đi.”
Thân thể mềm mại run lên, nước mắt chảy xuống mặt nữ tử.
Ngay cả thần y Diệu Thủ cũng không thể cứu trị cho phụ thân, vậy trên đời này có người nào có thể cứu giúp?
“Tay nghề ngươi thật sự rất không tinh, ngay cả loại bệnh này cũng cứu không được, nếu không châm cứu ngay thì có lẽ ông ta sẽ thật sự ૮ɦếƭ.”
Lúc mọi người đang than thở thì phía sau lại vang lên một giọng nói khinh miệt, lão giả vốn đang cảm thấy xấu hổ vì mình không thể cứu trị cho người này, nghe thấy lời nói này xong thì gương mặt già nua lập tức đầy tức giận.
Hắn chậm rãi xoay người, mắt nhìn nữ tử đang đi về phía mình.
Nữ tử mặc một bộ bạch y, lụa mỏng che mặt, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, giọng nói tuyệt đẹp, êm tai, bất giác hấp dẫn ánh mắt mọi người. Lạc Phong Nguyệt sáng ngời mắt, quay đầu nói với nam tử bên cạnh: “Lạc Dận, ta có thể chắc chắn dưới lớp lụa mỏng kia là một dung mạo tuyệt sắc, ha ha, không ngờ hôm nay còn có thể gặp được mỹ nhân.”
“Sao ngươi không nghĩ nàng ta quá xấu, không thể gặp người nên mới dùng khăn che mặt?”
Tuy nói như thế nhưng Lạc Dận cũng không tự chủ liếc nhìn về phía bạch y nữ tử, khẽ cau mày, không biết đang suy nghĩ cái gì……“Cô nương, ngươi nói như thế chẳng lẽ ngươi có thể chữa khỏi cho ông ấy sao?” Lão giả hừ lạnh một tiếng, giống như cảm thấy rất buồn cười vì Vân Li không biết tự lượng sức mình.
Vân Li vẫn không tức giận mà chỉ mỉm cười nhìn lão giả: “Nếu ta có thể trị cho ông ta thì sao?”
“Ha ha, thật là buồn cười, dù cho lão phu không nghĩ mình có y thuật giỏi nhất thiên hạ này nhưng y giả và học giả đều giống nhau, đều phải tích lũy tri thức, cô nương trẻ tuổi như thế chẳng lẽ còn có được y thuật thâm hậu hơn sao?”
Khóe miệng lão giả nở nụ cười nhạo báng, xem thường nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc