Thiên Tài Cuồng Phi - Chương 236

Tác giả: Băng Y Khả Khả

Nghe Thanh Minh kể lại chuyện cũ, Dạ Nhược Ly bất giác khâm phục nữ tử vì con người mà nguyện trả giá cả tính mạng. Nếu đổi lại là nàng thì sẽ không có nổi năng lực tự bảo vệ mình chứ đừng nói là hy sinh cho đám người không liên quan.
"Chủ nhân Thanh Minh phủ, ngươi chưa nói cho ta biết ngươi tới nơi này gặp ta vì chuyện gì?" Thanh Minh hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly đứng ở phía dưới, khóe môi nhẹ nhếch lên.
"Ta muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi có biết cách nào dẫn tinh hồn của Vua Hỗn Độn ra ngoài việc ɠเασ ɦợρ với nam nhân không?"
Dạ Nhược Ly nói xong thì bất giác nắm tay lại, dù sao Thanh Minh đã là hi vọng cuối cùng của nàng rồi, nếu ngay cả nàng ta cũng không có cách nào thì sợ rằng sẽ không có cách để cứu Oánh nhi...
"Tinh hồn?" Thanh Minh ngây người một chút, giọng điệu có chút kinh ngạc: " Tinh hồn Vua Hỗn Độn vốn được sinh ra trong ác niệm, nếu dùng máu tinh khiết để làm thuốc dẫn thì có thể dẫn nó ra được."
"Máu tinh khiết?"
"Không sai, máu tinh khiết này nhất định phải là của một bé gái không quá năm tuổi, hơn nữa lực lượng nhất định phải trên Thần Tướng, cho nên điều kiện này cũng cực kỳ khó khăn"
Trong đại lục có vài người năm tuổi mới bắt đầu tu luyện, muốn tìm một người dưới năm tuổi mà đã đạt tới cấp bậc Thần Tướng thì quả thật cực kỳ khó khăn.
Dạ Nhược Ly nhẹ run lên, trầm mặc nửa ngày rồi lại lên tiếng hỏi: "Vậy bé gái cho máu đó sẽ có kết cục thế nào?"
"Trừ một chén máu ra thì không có hậu quả gì cả." Thanh Minh lắc đầu, nhìn dung nhan trầm tư của Dạ Nhược Ly thì hơi nhếch môi lên.
Chuyện này đối với người khác thì cực kỳ khó khăn, nhưng đối với người sở hữu Thanh Minh phủ thì chẳng là cái gì cả...
"Đa tạ, vậy ta liền cáo từ."
Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng thở ra, xoay người muốn rời đi thì đột nhiên một âm thanh êm ái ngăn cản bước chân nàng.
"Chủ nhân Thanh Minh phủ, quang cầu màu trắng bên ngoài là Chí Tôn căn nguyên, thế gian này chỉ có một cái duy nhất, mà đại lục này đã loạn lạc rất lâu rồi nên cần có Chí Tôn xuất hiện đặt ra pháp tắc cai trị, nhưng ngươi cần phải chuẩn bị đối diện với nguy hiểm cho tốt, nếu chạm vào Chí Tôn căn nguyên thì nói không chừng sẽ gặp phản phệ."
Chí Tôn căn nguyên?
Dạ Nhược Ly kinh ngạc quay đầu lại thì thấy thân thể Thanh Minh dần hóa thành bụi, rồi chậm rãi biến mất.
"Ngươi..."
Nàng đang muốn nói gì đó thì lại bị lời nói kế tiếp của Thanh Minh ngắt ngang.
"Ha ha." Thanh Minh cười nhẹ hai tiếng rồi nhẹ nhàng than thở: "Ngươi là người đầu tiên chịu đựng được sự mê hoặc của Chí Tôn căn nguyên mà tới gặp ta, ta tin tưởng ngươi có thể trở thành pháp luật của đại lục, bây giờ ta cũng đã mệt mỏi, đến lúc nên nghỉ ngơi rồi, ta muốn tìm một nơi an tĩnh hòa bình để đầu thai làm người lần nữa, có lẽ sẽ không xuất hiện ở đại lục này nữa, chủ nhân Thanh Minh phủ, về sau ta giao thế giới ta sáng tạo ra cho ngươi, ta tin rằng ngươi sẽ không làm ta thất vọng..."
Sau khi nói xong chữ cuối cùng, Thanh Minh đã hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng có mặt trên đời này vậy.
Ở ngoài cửa, hai Linh đồng cảm nhận được gì đó nên giương mắt nhìn lên trời xanh, khóe mắt bất giác nhỏ một giọt nước mắt trong suốt...
Lúc này trong Dạ Y môn, mọi người đi qua đi lại, lo âu bất an, chỉ có Cung Vô Y là vẫn bình tĩnh ngồi tại đó, dung nhan điên đảo chúng sinh như yêu nghiệt nở nụ cười nhợt nhạt, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm cái sân ngoài cửa.
Bỗng nhiên, một bóng người trắng như tuyết thoáng xuất hiện trước mắt mọi người.
"Nhược Ly nha đầu!"
Nhìn thấy nữ tử xuất hiện, Tống Liệt vui mừng nhất, những năm gần đây bọn họ rất thích tiểu nha đầu đáng yêu Đông Phương Oánh này, đương nhiên cũng không muốn nàng ૮ɦếƭ.
"Thế nào?" Tống Liệt vội vàng chạy đến trước mặt Dạ Nhược Ly, khẩn trương hỏi.
Dạ Nhược Ly nhìn về phía đám người đầy ý mong chờ trong mắt, khe khẽ mỉm cười: "Ta đã tìm được cách rồi, có thể sử dụng máu tinh khiết nhất thế gian để làm vật dẫn tinh hồn ra."
Mọi người nghe vậy thì ngơ ngác nhìn nhau, giống như không hiểu máu tinh khiết nhất đó là gì.
"Nhược Ly nha đầu, ngươi có thể đừng thừa nước ᴆục thả câu được không, nhanh nói cho chúng ta biết máu tinh khiết là gì không, làm cách nào để lấy được?" Tống Liệt nhếch môi, nôn nóng nhìn Dạ Nhược Ly.
Dạ Nhược Ly liếc mắt nhìn mọi người, thản nhiên nói: " Máu tinh khiết là máu của bé gái dưới năm tuổi đạt tới cấp bậc Thần Tướng, chỉ cần uống máu này vào là có thể dẫn tinh hồn ra."
Sắc mặt Đông Phương Thanh tối sầm lại, máu của bé gái dưới năm tuổi đạt tới cấp bậc Thần Tướng, điều này sao có thể? Có người nào dưới năm tuổi mà đã đạt tới cấp bậc Thần Tướng chứ? Xem ra quả thật không thể cứu được cháu gái rồi...
Nhưng sau khi Dạ Nhược Ly dứt lời thì đám người Tống Liệt liền liếc mắt nhìn Cung Nguyên Ảnh đang cắn ngón tay ở bên cạnh.
"Đơn giản như vậy thôi sao? Vậy thì để Ảnh Ảnh làm đi." Cung Nguyên Ảnh để ngón tay xuống, gương mặt mềm mại như ngọc khắc nở nụ cười đáng yêu: "Mợ ૮ɦếƭ thì cậu sẽ đau lòng, cậu đau lòng thì nương cũng sẽ không vui, nếu nương thân không vui thì Ảnh Ảnh sẽ rất khó sống, Ảnh Ảnh không muốn mọi người đua lòng cho nên để Ảnh Ảnh cứu mợ đi."
"Không được!"
Đông Phương Oánh run lên, vội vàng lên tiếng từ chối: "Ảnh Ảnh, con vẫn là đứa bé, không thể làm chuyện này."
"Nhưng mà ta không muốn làm bông hoa trong Ⱡồ₦g kính, phụ thân đã nói với ta năm đó nương còn bị thương nhiều hơn như vậy, hơn nữa lúc thực lực còn thấp đã một mình vượt qua dãy núi huyền thú nguy hiểm trùng trùng, ta cũng muốn trở nên dũng cảm giống như nương, chỉ là chút máu mà thôi, ta sẽ không sợ, mợ, để ta giúp mợ đi."
Cung Vô Y nhìn bóng dáng nhỏ bé kiên cường thì hơi nhếch khóe môi lên, đúng là không hổ là nữ nhi của Cung Vô Y hắn, diễn;dànn~llequysdoon quả nhiên có phong thái của tiểu Dạ nhi năm đó.
"Chuyện này, Ảnh Ảnh, nương ngươi vừa mới nói cần một bé gái dưới năm tuổi đạt tới cấp bậc Thần Tướng..."
Đông Phương Thanh cực kỳ khó hiểu, giống như sợ làm bé gái này đau lòng vậy.
"Đồ ngốc!" Tống Liệt khinh thường nhìn Đông Phương Thanh, nhếch môi một cái rồi nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết năm ngoái Tiểu Ảnh Ảnh đã đột phá Thần tướng rồi sao?"
Cái gì?
Người Đông Phương Thế Gia nhịn không được há to mồm, kinh sợ nhìn bé gái mềm mại đáng yêu kia.
Quả nhiên nương biến thái thế nào thì nữ nhi cũng biến thái như vậy, đúng là một gia đình biến thái mà! Nếu để cho người ngoài nhìn vào thì sẽ bị đả kích, nhưng như vậy cũng thật là quá ức Hi*p người rồi, có còn để cho bọn họ sống nữa không?
"Ảnh Ảnh."
Dạ Nhược Ly cúi người xuống, ôm lấy bóng người nhỏ bé trước mặt: "Là nương có lỗi với con."
"Nương, Ảnh Ảnh chính là nữ nhi của nương, chỉ là một chén máu mà thôi, so với tính mạng của một người thì không là gì, huống chi Ảnh Ảnh không muốn thấy nương và cậu đau khổ."
Cung Nguyên Ảnh nở nụ cười đáng yêu, đôi mắt càng tỏa sáng chói lọi, bất giác hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Đông Phương Thanh thở dài, xấu hổ cúi đầu, nếu so với bé gái này thì những chuyện ông đã làm thật không giống con người.
Cung Nguyên Ảnh ra lệnh người làm lấy một con dao và một cái chén ra, lưỡi dao sắc bén cắt qua cổ tay trắng nõn, máu tươi lập tức chảy ào ào vào trong chén.
Đông Phương Oánh nhìn máu tươi chảy ra thì che miệng lại, trong hốc mắt ngân ngấn nước.
Nếu không phải vì hành động vô ý lúc trước của nàng thì sao Tiểu Ảnh Ảnh lại phải trả giá như vậy? Nói đến cùng thì đây là sai lầm của nàng, sớm biết như thế nàng tuyệt đối sẽ không...
Đông Phương Oánh cắn môi, trái tim đau đớn như bị ngàn vạn con kiến rỉa rói vậy.
Thật lâu sau một chén máu tươi được nâng đến trước mặt Đông Phương Oánh, mà lúc này khuôn mặt Cung Nguyên Ảnh hơi tái nhợt, nhưng vẫn nở nụ cười rực rỡ với Đông Phương Oánh.
Thân thể Cung Vô Y lóe lên, đỡ lấy bóng người nhỏ bé của Cung Nguyên Ảnh, cùng lúc đó Dạ Nhược Ly cũng đi đến bên cạnh Cung Nguyên Ảnh, lấy một viên đan dược ra đuát cho bé uống.
Đan dược vừa vào miệng thì sắc mặt Cung Nguyên Ảnh dần khôi phục lại bình thường.
"Ảnh Ảnh, khổ cực cho con rồi."
Dạ Nhược Ly ôm lấy Cung Nguyên Ảnh từ trong lòng Cung Vô Y, đau lòng hôn lên gò má của nàng, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, nhưng mà vào lúc này nàng nghĩ đến gì đó nên dần thu lại nụ cười ở bờ môi.
Không biết Diệu Nhi ra sao rồi...
Đông Phương Oánh nhận bát sứ, ngửa đầu uống cạn chén máu tươi vào trong miệng, vị máu ngọt ngọt chảy vào đầu lưỡi khiến nàng suýt chút nữa đã nôn hết ra, nhưng vì không muốn cô phụ tâm ý của Tiểu Ảnh Ảnh nên đã ép mình uống hết xuống.
Bỗng nhiên đầu lông mày của Đông Phương Oánh thoáng xuất hiện một luồng sáng trắng, chợt nàng mở miệng ra, một vật thể màu trắng như sữa có hình dạng kỳ lạ bay ra từ trong miệng nàng nhanh như chớp.
"Hỏng bét! Yêu nghiệt, chúng ta mau đuổi theo!"
Dạ Nhược Ly biến sắc, nếu để cho tinh hồn bị Vua Hỗn Độn lấy được thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi...
Cung Vô Y và Dạ Nhược Ly đồng thời đuổi theo, những người còn lại nhìn nhau nhưng cũng không đi theo, vì bọn họ hiểu tầm quan trọng của tinh hồn, dù tiêu hủy cũng không thể để lại thế gian này.
Dạ Nhược Ly vừa mới đuổi theo ra ngoài cửa thì liền dừng bước lại, khuôn mặt tuyệt mỹ đầy sát ý lạnh lẽo.
Lúc này trên không trung, một thiếu niên đứng trong gió, tóc đỏ bay phấp phới, dung nhan tuấn mỹ đầy ý cười khát máu, mà trong tay hắn đang nắm giữ tinh hồn Hỗn Độn!
"Ha ha, đúng là đã uổng phí công sức rồi, tinh hồn này là của ta, Thanh nhi, ta sẽ khiến nàng nhớ lại ta..."
"Cho tới hôm nay ngươi vẫn nhận sai người, ta không phải Thanh nhi mà ngươi quen, dù ngươi có thả Vua Hỗn Độn ra ta cũng tuyệt đối không nhận ra ngươi, cho nên ngươi mua giao tinh hồn cho ta đi."
Dạ Nhược Ly xòe bàn tay về phía thiếu niên, thu lại sát ý trong mắt, cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng.
"Thanh nhi, nàng muốn lừa gạt ta sao? Sao nàng lại không phải Thanh nhi được? Nàng chính là Thanh nhi của ta, ta tuyệt đối không thể giao tinh hồn cho nàng."
Đôi mắt đỏ của thiếu niên đầy vẻ đau đớn, sao nàng có thể quên mất hắn nhiều năm như thế? Chỉ có làm như vậy mới có thể khiến nàng nhớ lại chuyện cũ, vì vậy hắn tuyệt đối không giao tinh hồn cho nàng!
Thiếu niên phất tay, chung quanh dâng lên một trận khói màu đỏ, bóng dáng thon dài lại biến mất không còn dấu vết...
"Xong rồi xong rồi, lần này xong rồi, Vua Hỗn Độn giáng thế, thế giới này lại quay trở về với Hỗn Độn!" Gương mặt già nua của Tống Liệt tái nhợt, tê liệt ngã xuống đất, mặt mũi đầy vẻ tuyệt vọng.
Dạ Nhược Ly nắm chặt tay nhìn về hướng thiếu niên biến mất, đôi mắt đenh nhánh đầy sát ý nồng đậm.
"Ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn!"
Tay trái Cung Vô Y ôm hai vai Dạ Nhược Ly, tay phải giữ chặt tay nhỏ của Cung Nguyên Ảnh, môi nhẹ nhếch lên, đôi mắt phượng đầy khí thế bá đạo: "Bổn vương muốn xem thử rốt cụ Vua Hỗn Độn đó có bản lĩnh gì! Không cần biết thực lực hắn mạnh cỡ nào, nhưng đừng nghĩ động vào một sợi tóc của thê tử và nữ nhi của bổn vương."
Giọng điệu bá đạo của nam tử vang vọng khiến Dạ Nhược Ly phục hồi tinh thần lại.
"Hắc Linh, lập tức công bố Chí Tôn lệnh, ta lấy danh nghĩa luyện đan sư Chí Tôn phẩm ra lệnh cho cường giả thiên hạ nhanh chóng tới Dạ Y môn bàn việc đối kháng Vua Hỗn Độn!"
"Dạ, Vương Hậu!"
Hắc Linh chắp tay rồi bóng dáng hắn liền biến mất khỏi đình viện...
Chí Tôn lệnh vừa phát ra thì thiên hạ liền kinh hãi.
Đây là lần đầu Dạ Nhược Ly sử dụng danh nghĩa luyện đan sư Chí Tôn phẩm ra lệnh cường giả khắp đại lục đến gặp nàng, tất cả thủ lãnh của các gia tộc thế lực liền gấp rút chạy tới Diệt thành, sợ muộn một phút giây sẽ để lại ấn tượng xấu cho Dạ Nhược Ly.
Không đến mấy ngày Diệt thành đã kín người, cũng may Dạ Y môn đã sắp xếp chỗ ở cho bọn họ rồi nên mới không có ai phải ngủ ở đầu đường.
Sau khi mọi người tề tụ thì Dạ Nhược Ly liền kêu Hắc Linh dẫn thủ lĩnh của các đại thế lực đến gặp nàng rồi liền nói cho bọn họ nghe các đại lục đang rơi vào nguy hiểm, lúc nghe thấy Vua Hỗn Độn phá giải phong ấn của tầng mười thì tất cả mọi người đều biến sắc.
Dạ Nhược Ly sắc bén liếc nhìn đám người đang thì thầm với nhau rồi thản nhiên nói: "Lời ta nói các ngươi có nghe rõ chưa? Cuộc chiến vài ngày nữa bắt buộc các ngươi phải tham gia, dù là ai cũng phải tham gia, không cho phép bất cứ ai sợ hãi chùn bước!"
"Dạ môn chủ, ngươi làm như vậy thật không có đạo lý, chúng ta không muốn chiến đấu mà ngươi cũng muốn ép hay sao?"
Người nói lời này là gia chủ Trương gia, mọi người đều biết Trương gia yếu đuối, tham sống sợ ૮ɦếƭ, chỉ muốn ngồi hưởng thụ thành quả, chuyện nguy hiểm như vậy sao hắn có thể tình nguyện tham dự?
Dạ Nhược Ly rúc vào trong lòng Cung Vô Y, cười như không cười nhìn Trương gia chủ.
Mọi người đều đổ mồ hôi giùm Trương gia chủ, nhưng thấy Dạ Nhược Ly không tức giận nên cũng muốn tuyên bố mình sẽ không tham gia chiến sự.
Nhưng vào lúc này liền thấy nam tử yêu nghiệt bên cạnh Dạ Nhược Ly phất tay, một ngọn lửa màu đen bắn về phía Trương gia chủ, rồi sau đó một tiếng gào khóc như quỷ sói vang lên...
"Bây giờ còn có ai có ý kiến với lời nói của thê tử bổn vương không?"
Nam tử ôm hai vai Dạ Nhược Ly, môi mỏng nhếch lên, mắt phượng đày ý lạnh âm u, giống như nếu ai dám mở miệng thì sẽ có kết cục giống Trương gia chủ.
Trừ Liễu gia và Bạch gia thì tất cả mọi người đều nuốt nước miếng, nhìn nhau rồi đồng loạt quỳ xuống đất, nói: "Ta nguyện ý làm theo mệnh lệnh của Dạ môn chủ."
Bạch Thiên Phong nhẹ lay động quạt xếp, dung nhan tuấn mỹ đầy ý cười ôn hòa: "Mệnh lệnh của Dạ cô nương sao Bạch mỗ lại không phục tùng được? Vì Dạ cô nương, Bạch gia ta sẽ không lùi bước."
Khuôn mặt tuấn tú của Cung Vô Y trầm xuống, âm u lạnh lùng nhìn Bạch Thiên Phong, trong đôi mắt phượng đầy sát ý lạnh lẽo.
Dạ Nhược Ly vỗ tay Cung Vô Y rồi liếc nhìn Liễu gia, lạnh nhạt cười một tiếng: "Không biết Liễu gia ngươi quyết định thế nào? Yên tâm, chuyện này đều để các ngươi tự nguyện, Dạ Nhược Ly ta tuyệt đối không miễn cưỡng."
Tự nguyện? Tự nguyện cái trái dưa hấu!
Không thấy bộ dạng Trương gia chủ sao? Bọn họ còn có gan cự tuyệt ư? Sau khi biết Đông Phương Thanh đi tới Dạ Y môn, thực lực đột phá tới Linh Cấp, bây giờ Dạ Y môn đã có hai cường giả Linh Cấp.
Hơn nữa thực lực của Môn chủ Dạ Y môn và phu quân nàng cũng cũng không kém Linh Cấp là bao. Trong tòa tháp này ngoại trừ Vua Hỗn Độn ra thì sợ rằng không có thế lực có thể mạnh Dạ Y môn!
"Dạ môn chủ nói đùa, đối phó Vua Hỗn Độn chính là bổn phận của chúng ta, sao lại có thể từ chối được? Huống chi Vua Hỗn Độn xuất hiện trên thế giới này cũng không có lợi gì, bên nào nặng bên nào nhẹ chúng ta vẫn phân biệt được."
Dạ Nhược Ly bắt chéo chân, hơi nhếch khóe môi: "Mọi người đã quyết định như vậy thì rất tốt, hãy mau trở về chuẩn bị đi, ta nghĩ Vua Hỗn Độn sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi..."
Mọi người nghe vậy thì đều không ở lại nữa mà nhanh chóng rời khỏi Dạ Y môn.
Hôm nay lời nói của Dạ Nhược Ly khiến cho bọn họ đều rất lo âu, có vài người còn bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho mình nữa, giống như chắc chắn rằng trận chiến này không thể thắng được...
"Thiên Phong ca ca, Thiên Phong ca ca..."
Bạch Thiên Phong cầm quạt xếp, bước chậm vào giữa đình viện, bỗng nhiên tiếng gọi kia khiến hắn nhẹ nhăn mày lại, lúc muốn xoay người rời đi thì ai ngờ nữ tử gọi hắn đã nhanh chóng chặn ở trước mặt hắn.
Bạch Thiên Phong khó chịu nhíu mày, liếc mắt nhìn nữ tử cản đường, trong mắt đầy vẻ chán ghét: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Thiên Phong ca ca, nếu như ta không ở bên cạnh ngươi lỡ như ngươi đi yêu đương lung tung thì phải làm sao? Ngươi thuộc về ta, bất kỳ ai cũng không được mơ tưởng! Nếu không ta sẽ Gi*t các nàng!"
Lâm Na cắn chặt hàm răng, khuôn mặt mỹ lệ trở nên ác độc.
Từ nhỏ nàng đã ái mộ Thiên Phong ca ca rồi nên quyết sẽ không để người khác chiếm lấy hắn!
Dứt lời, Lâm Na đi đến bên cạnh Bạch Thiên Phong, sóng vai với hắn đi về phía trước, nhưng vào lúc này cách đó không xa có một bóng người nhỏ bé xuất hiện hấp dẫn ánh mắt Bạch Thiên Phong.
Lâm Na nhìn theo ánh mắt hắn, sau khi thấy một bé gái mặt non mềm như ngọc khắc thì gương mặt hơi trầm xuống, lửa giận nổi lên trong đôi mắt đẹp, trừng đứa bé gái đang đi đến phía này.
Nữ hài tử này còn nhỏ tuổi mà đã có được dung nhan tuyệt thế như vậy, sau khi lớn lên chắc chắn sẽ đi hại nước hại dân, không được, nàng tuyệt đối không thể để Thiên Phong ca ca bị người khác ςướק mất!
Cơn ghen khiến Lâm Na quên mất Cung Nguyên Ảnh chỉ mới là một đứa bé năm tuổi ...
Lúc này Cung Nguyên Ảnh đang cúi đầu, đá mấy cục đá trên đường, nàng không hề chú ý đến Bạch Thiên Phong và Lâm Na, đương nhiên cũng không hề thấy Lâm Na đang tăng tốc, cố ý ᴆụng vào nàng.
"Ầm!"
Bị người phía trước ᴆụng phải, Cung Nguyên Ảnh ngã ngồi xuống đất, cổ chân truyền đến cảm giác đau đớn, đồng thời cũng khiến nàng hồi thần lại.
"Này! Ngươi có mắt hay không? Không thấy phía trước có người sao?"
Không đợi nàng bò dậy, phía trước đã vang lên một giọng nói hỏi tội.
Cung Nguyên Ảnh cố gắng đứng lên, khuôn mặt non mềm như ngọc khắc đỏ bừng, đôi mắt to trong suốt cũng hung hăng trừng Lâm Na.
"Va vào nhau không phải chỉ có một người sai, bà dì quái dị, chẳng lẽ ngươi không sai sao?"
Nàng đi rất thong thả chậm rãi, nếu nữ nhân này chị nhìn thì hoàn toàn có thể tránh được...
"Cái gì? Người quái dị, ngươi còn dám nói ta là người quái dị?" Lâm Na luôn tự cảm thấy mình rất đẹp, nghe thấy Cung Nguyên Ảnh nói như vậy thì sắc mặt lập tức biến đổi: "Bổn tiểu thư nói cho ngươi biết, ᴆụng vào ta chính là ngươi sai, thật không biết ai dạy dỗ ra một con nhóc không có giáo dục như vậy! Chắc hẳn cha mẹ ngươi cũng không phải hạng tốt đẹp gì?"
Trong lòng Cung Nguyên Ảnh, nương và phụ thân chính là điểm mấu chốt, giờ phút này nghe thấy có người mắng nàng không có giáo dưỡng thì khuôn mặt non mềm trầm hẳn xuống.
"Người quái dị, bộ dạng ngươi xấu không phải là sai, nhưng sai ở chỗ là đi ra ngoài hù dọa con nít."
"Ngươi..." Mặt Lâm Na xanh mét, tức giận chỉ vào Cung Nguyên Ảnh: "Thiên Phong ca ca, ngươi xem nha đầu thúi này đi, nàng ta dám mắng ta xấu, hu hu, Thiên Phong ca ca, ngươi phải xả giận cho ta!"
"So đo với một đứa bé ngươi không ngại mất mặt sao?" Bạch Thiên Phong nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, nhưng lúc nhìn về phía Cung Nguyên Ảnh thì lại nở nụ cười dịu dàng.
"Tiểu oa nhi, có thể nói cho thúc thúc biết ngươi tên gì không?"
Đứa bé này giống nàng như thế, chẳng lẽ là...
"Nương đã từng nói không thể nói cho người lạ biết tên mình." Cung Nguyên Ảnh lui về phía sau hai bước, đôi mắt to trong suốt đầy ý cảnh giác.
Nụ cười của Bạch Thiên Phong khựng lại rồi lại lại mỉm cười nói: "Yên tâm, thúc thúc không phải người xấu, ta chỉ muốn biết tên ngươi thôi, hơn nữa thúc thúc quen biết cha mẹ ngươi."
Đôi mắt to của Cung Nguyên Ảnh lóe sáng, khóe miệng nở nụ cười đáng yêu.
"Thúc thúc, nếu ngươi giúp Ảnh Ảnh dạy dỗ người quái dị này thì Ảnh Ảnh sẽ nói cho ngươi biết tên mình."
"Hừ." Lâm Na hừ lạnh một tiếng rồi chế giễu liếc nhìn khuôn mặt tinh xảo của Cung Nguyên Ảnh: "Ngươi quá coi trọng mình rồi, ta chính là vị hôn thê của Thiên Phong ca ca, sao hắn có thể vì ngươi mà dạy dỗ ta? Nếu như biết điều thì nhanh nhận lỗi với ta đi, nếu không không cần biết cha mẹ ngươi là ai ta cũng tuyệt đối không buông tha..."
"Bốp!"
Lời còn chưa nói xong thì một bàn tay đã hung hăng đánh vào mặt Lâm Na.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc