Thiên Tài Cuồng Phi - Chương 142

Tác giả: Băng Y Khả Khả

Thần Vương Đan

"Vương Phi muốn đích thân luyện chế đan dược?"
"Vị Vương Phi này chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi một chút đi? Chẳng lẽ nàng cho rằng, dựa vào năng lực của bản thân mình là có thể vượt qua Vũ Lăng đại sư sao?"
"Vương phủ đây quả thực là đang rước lấy diệt vong."
Sau giữa trưa, trên quảng trường bùng nổ ra rất nhiều tiếng nghị luận, ánh mắt mọi người nhìn về phía Dạ Nhược Ly tràn ngập thương hại và khinh thường.
Bọn họ không thể không thừa nhận, sự kiện lần trước, quả thật Thiên Lạc vương phủ làm cho bọn họ nhìn với cặp mắt khác xưa, thế nhưng nếu người tới là vị Luyện Đan Sư thần bí kia, dựa vào Phục Huyết Đan linh tinh gì đó còn có ưu thế, vậy mà, một nữ tử hơn hai mươi tuổi lại có bao nhiêu bản lĩnh chứ?
Nhiều lắm cũng chỉ là một Phàm Phẩm đỉnh phong đi? Chẳng lẽ nàng cho rằng năng lực của mình cũng đã đủ so đấu với Thần Phẩm? Quả thật là cực kỳ buồn cười.
"Ngươi nói đi, lần này chúng ta so cái gì!" Khóe môi Vũ Lăng hơi cong lên, trên khuôn mặt già nua đều là đùa cợt, "Miễn cho người khác nói bản đại sư khi dễ một tiểu cô nương."
Khẽ ngẩng đầu lên, sắc mặt Dạ Nhược Ly lạnh lùng nhìn chăm chú vào Vũ Lăng: "Lấy mọi người làm trọng tài, luyện chế đan dược xong tiến hành bán đấu giá tại chỗ, giá trị đan dược của người nào lớn hơn thì người đó liền có thể giành được thắng lợi."
Vũ Lăng lập tức sững sờ, chợt đùa cợt nơi khóe môi càng sâu hơn.
"Hừ, ngươi đây là đang tự tìm cái ૮ɦếƭ!"
Đưa ra điều kiện như vậy, đừng nói nàng không phải là Thần Phẩm Luyện Đan Sư, cho dù người tới đây là phế vật Trịnh Thiên Nhiên kia, cũng tất phải thua không thể nghi ngờ.
Thiên Lạc vương phủ nhiều lắm thì cũng chỉ có Phục Huyền Đan và Phục Huyết Đan giữ thể diện, bất quá thị trường của hai loại đan dược này không phải là quá nhiều, cũng không ít ỏi, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết không bán được giá cao.
Vì vậy, kết quả này đã xác định rõ ràng.
"Nếu đã là tỷ thí, nên có chút phần thưởng," Dạ Nhược Ly nhàn nhạt cười một tiếng, trong tròng mắt đen lại thẩm thấu vẻ cuồng ngạo, "Nếu như ngươi thắng, ta đưa đan phương của Phục Huyết Đan và Phục Huyền Đan cho ngươi, nếu như Vũ gia các ngươi thua thì từ nay về sau nhất định phải cúi đầu quy phục Thiên Lạc vương phủ ta, cam chịu làm nô lệ, trọn đời không được chống lại mệnh lệnh của vương phủ, ngươi nguyện tiếp nhận không?"
Nét mặt già nua hơi thay đổi, Vũ Lăng cười lạnh một tiếng, cao ngạo hất cái cằm lên, một bộ dáng không ai bì nổi.
"Ngươi đã muốn đưa đan phương cho ta như vậy, vậy thì ta không khách khí, về phần để Vũ gia chúng ta cúi đầu quy phục, ha ha, ngươi cho rằng, ngươi có thực lực này sao? Bản đại sư nói cho ngươi biết, có thể khiến Vũ gia chúng ta trở thành thế lực nô lệ, quyết sẽ không có!"
Những người còn lại đều ngây ngẩn cả người bởi lời nói này của Dạ Nhược Ly, sau khi lấy lại tinh thần thì đều lộ ra nụ cười giễu cợt.
Nàng thật đúng là ngu ngốc, cứ đưa đan phương tới cửa như vậy, sợ rằng không ai không có đầu óc như nàng. Mà lời nói của Dạ Nhược Ly bị mọi người xem nhẹ.
Chỉ bởi vì nàng tuyệt đối sẽ không thắng được Vũ Lăng đại sư.
Sau khi bỏ lại lời này, Dạ Nhược Ly không nhiều lời nữa, hai tay khẽ lật lại, một đỉnh lò luyện đan liền xuất hiện ở trước mặt nàng.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy lò luyện đan, ánh mắt của Vũ Lăng lập tức nhìn chằm chằm, trong mắt hàm chứa tham lam rất rõ ràng, dựa theo cái nhìn của ông ta, đương nhiên nhìn ra được Đan Đỉnh này không tầm thường.
Nếu như có thể lấy được đỉnh lò luyện đan này, chắc chắn lúc tự mình luyện chế đan dược sẽ càng thêm ung dung thoải mái.
Ánh mắt chợt lóe lên, Vũ Lăng âm hiểm cười một tiếng, vô luận như thế nào, ông ta cũng phải giành được đỉnh lò luyện đan kia, chỉ có loại thân phận tôn quý giống như mình thì mới có thể xứng với Đan Đỉnh này, nữ tử này, lại có tư cách gì chứ?
Cảm nhận được ánh mắt tham lam này, vẻ mặt Dạ Nhược Ly không thay đổi, miệt mài tận lực luyện đan, cũng không thèm để ý đến ánh mắt của Vũ Lăng.
Lần này, nàng muốn luyện chế là Thần Vương Đan…
Muốn luyện chế Thần Vương Đan, cường độ và huyền lực của nàng nhất định phải đạt tới Thần Vương, thế nhưng lần này nàng lại muốn thử nghiệm một chút, có lẽ ý tưởng của nàng có chút điên cuồng, nhưng nàng lại định thử nghiệm chuyện mà kiếp trước mình chưa từng làm.
Hít thở sâu một hơi, vẻ mặt của Dạ Nhược Ly trở nên càng ngưng trọng hơn lúc trước, dáng vẻ nghiêm túc này bất giác hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Mặc kệ có phải vị Vương Phi này ngu ngốc hay không, nhưng không thể trách sao nàng gánh được danh xưng Đệ Nhất Mỹ Nữ Thiên Lạc Bình Nguyên, vô luận là dung mạo, hay là khí chất, tất cả đều không người nào có thể đạt đến.
"Phốc xuy!"
Ngọn lửa nhen nhóm lên trong lòng bàn tay, hồng quang huyễn lệ, chiếu vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Dạ Nhược Ly, càng làm nổi bật dung mạo tuyệt thế của nàng.
Dạ Nhược Ly ném dược liệu vào Đan Đỉnh, gia tăng khống chế ngọn lửa trong tay, trong nháy mắt thân thể của nàng run lên, một cỗ đau đớn của thân thể bị xé ra truyền đến, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.
"Nữ nhân!"
Khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên biến sắc, Cung Vô Y nắm quả đấm thật chặt, mắt phượng gắt gao nhìn chăm chú vào nữ tử trên quảng trường.
Rốt cuộc là lần này nàng luyện chế đan dược gì, vì sao thoạt nhìn đau đớn như thế? Trong lúc lơ đãng, tâm của Cung Vô Y chợt căng thẳng, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, tràn ra tia máu nhàn nhạt, thế nhưng hắn lại giống như không hề cảm giác được chút nào.
Bên trong thân thể, từng vết từng vết nứt xuất hiện, nếu như có người có thể nhìn thấy tình cảnh trong cơ thể nàng thì tất nhiên sau đó sẽ lo lắng rằng, nàng sẽ nổ banh xác mà ૮ɦếƭ hay không.
"Xem ra, ý tưởng điên cuồng này vẫn còn có chút sai lầm."
Dạ Nhược Ly cười khổ lắc đầu một cái, nàng chỉ là muốn nhân cơ hội này thử nghiệm một chút, nhưng không nghĩ đánh mất tính mạng, lúc nàng đang định thu hồi ngọn lửa thì một cỗ cảm giác ấm áp truyền khắp toàn thân.
Hơi ngẩn ra, sau khi Dạ Nhược Ly nhìn thấy tình trạng trong cơ thể, khóe môi câu lên nụ cười nhàn nhạt: "Thánh Châu chữa thương? Sao ta có thể quên mất nó chứ, có nó, nói không chừng cái thử nghiệm điên cuồng này thật đúng là có thể thành công."
Lúc này, trong cơ thể nàng, một viên hạt châu màu trắng ngà bay đến phía trên đan điền, tản mát ra quang mang màu trắng nhàn nhạt, ở dưới sự trị liệu của quang mang màu trắng, trong thân thể vốn là sinh ra vết nứt từ từ phục hồi như cũ.
Bất quá theo thời gian Dạ Nhược Ly luyện chế, vết nứt lại rạn ra lần nữa, vì vậy Thánh Châu chữa thương không hề dừng lại một khắc nào.
Cũng thật may là có Thánh Châu chữa thương, nếu không, cho dù nàng dùng Phục Huyết Đan liên tục thì cũng không bằng tốc độ phá hư này.
Vậy mà, vết thương ở bên trong thân thể, bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, tuyệt không phát hiện tình trạng trong cơ thể.
"Hừ!" Nhìn mặt mũi Dạ Nhược Ly trắng bệch, Vũ Lăng hừ lạnh một tiếng, khóe môi giương lên khinh thường, nói, "Chỉ bằng ngươi cũng muốn đấu với bản đại sư, ta thấy ngươi luyện chế gắng gượng như vậy, lần này, ngươi nhất định phải thua!"
Đối với Vũ Lăng giễu cợt, Dạ Nhược Ly giống như ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn miệt mài luyện chế đan dược trước mặt như cũ.
"૮ɦếƭ tiệt!"
Nhìn chăm chú vào dung nhan ngày càng tái nhợt của Dạ Nhược Ly, đáy lòng Cung Vô Y dâng lên một cỗ cảm giác vô lực, có lẽ chỉ có hắn hiểu được, vào thời khắc này, Dạ Nhược Ly đang chịu đựng đau đớn rất lớn.
Nếu như thực lực của hắn có thể mạnh hơn, mạnh đến mức không người nào địch nổi thì phải chăng có thể cho nàng cuộc sống an toàn nhất?
Nói cho cùng, tất cả đều bởi vì thực lực của hắn cũng không phải là cường đại nhất, có lẽ chỉ có bước đến đỉnh cao trên thế giới này, nắm giữ quy tắc của thế giới này thì nàng liền không cần liều mạng như vậy.
Nắm quả đấm thật chặt, trên tuấn nhan có thể nói là tuyệt thế yêu nghiệt của Cung Vô Y thoáng qua một tia kiên nghị. Mắt phượng hơi híp lại, không người nào phát hiện ra, vào lúc này, trong mắt hắn xẹt qua một hỏa diễm màu đen, chợt lóe lên rồi biến mất, nhanh đến mức khó có thể để cho người bắt được.
Ánh mặt trời vung vẩy khắp nơi, gió nhẹ thổi qua, đầu đầy tóc đen tung bay ở trong gió.
Sắc mặt của Dạ Nhược Ly càng ngày càng tái nhợt, hiển nhiên là đã tiêu hao quá nhiều huyền lực, mà tốc độ trị liệu của Thánh Châu chữa thương cũng chậm lại.
Nàng đã không quản được nhiều như vậy, lấy ra Phục Huyết Đan và Phục Linh Đan, dùng một tia ý thức cuối cùng nuốt vào, đan dược vô cùng quý trọng ở trong mắt người khác, nàng lại nhét từng viên từng viên vào trong miệng, đây… quả thật chính là bại gia tử!
Cho dù là Vũ Lăng cũng nhìn có chút đỏ mắt, chợt nhớ tới sau đó đan phương của Phục Huyết Đan và Phục Linh Đan sẽ thuộc về mình, sắc mặt lập tức mang theo vui vẻ không hề che giấu.
Nếu như có những đan phương này, ông ta cũng có thể ăn những đan dược này giống như là ăn kẹo đường.
Từng viên đan dược vào miệng, huyền khí bắt đầu tăng trưởng mãnh liệt, vậy mà, vết thương trong cơ thể vẫn tiếp tục lan rộng như cũ, thậm chí càng ngày càng nhiều, càng lúc càng nhanh…
Khóe miệng tràn ra một vệt máu, vẻ mặt Dạ Nhược Ly càng thêm ngưng trọng, vào thời khắc hiện giờ không dám buông lỏng chút nào.
"Bang!"
"Bang bang bang!"
Bên phía Vũ Lăng, bên trong đan đỉnh truyền đến tiếng va chạm, chợt từng trận dược hương chậm rãi tràn ra, thoáng chốc khiến mọi người vận chuyển huyền lực nhanh mấy phần. Cảm nhận được một cỗ dị thường, tầm mắt của mọi người đều hướng về phía Vũ lăng.
"Là Vũ Lăng đại sư, nhanh như vậy mà ngài ấy đã luyện chế thành công, quả nhiên không hổ là Đại sư."
"Ha ha, nhìn điệu bộ này, Vũ Lăng đại sư là tất thắng không thể nghi ngờ."
"Ta thấy cũng là như thế, Vũ Lăng đại sư tuyệt đối không có khả năng thua."
Nghe tiếng nghị luận phía dưới, Vũ Lăng khẽ hất cái cằm lên, khóe miệng hàm chứa nụ cười cao ngạo: "Chư vị, ta luyện chế chính là Phi Thăng Đan, tên gọi như ý nghĩa, sau khi dùng viên đan dược này, tu vi của ngươi tuyệt đối sẽ tăng lên với tốc độ rất nhanh, hơn nữa hiệu dụng kéo dài, nếu là một Linh Sĩ cấp thấp nhất sử dụng, tốc độ tu luyện của hắn sẽ là gấp hai, mãi cho đến lúc đạt tới Thần Tướng đỉnh phong, cũng chính là nói, bất luận kẻ nào ở Thần Tướng đỉnh phong dùng cũng hữu hiệu, hơn nữa, sẽ không xuất hiện bất kỳ bình cảnh nào."
"Bá!"
Lời của Vũ Lăng lập tức khiến cho quần chúng nổ tung.
Tốc độ gấp hai? Cũng chính là nói, một người từ Linh Sĩ đạt tới Thần Tướng, vốn là cần thời gian một trăm năm, sau khi dùng viên đan dược này, liền chỉ cần năm mươi năm? Hơn nữa, còn không xuất hiện bình cảnh?
Đây… đây quả thực quá thần kỳ.
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, hai mắt sáng lên nhìn đan dược trong tay Vũ Lăng.
Chỗ đan dược đó cũng chỉ có năm viên, nhưng năm viên này nghiễm nhiên trở thành trân bảo hiếm thấy, dù là thế lực có chút danh tiếng tại Thiên Lạc Thành, cũng muốn đạt được đan dược trong tay ông ta.
"Ta ra mười Trung Phẩm tinh thạch."
Cuối cùng, sau một trận huyên náo hồi lâu, một tiếng nói vang lên đột ngột ở trên quảng trường.
Người đầu tiên ra giá là một nam tử trung niên, hai mắt hắn ta sáng lên nhìn chằm chằm vào Phi Thăng Đan, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, trong mắt hàm chứa thèm thuồng không hề che giấu.
"Mười Trung Phẩm tinh thạch liền muốn đạt được loại đan dược này, ngươi xác định ngươi đã tỉnh ngủ? Hừ, ta ra năm mươi Trung Phẩm tinh thạch." Nói thế là một mỹ phụ trung niên, nàng ta khinh bỉ liếc nhìn nam tử trung niên, khinh thường nói.
"Độc Hạt ngươi lại muốn đấu với ta? Hừ, đừng cho là ta sợ ngươi, ta ra một trăm Trung Phẩm tinh thạch." Nam tử trung niên hung hăng trợn mắt nhìn mỹ phụ, cắn chặt răng báo ra giá tiền này.
Hiển nhiên giữa hai người này có thù oán, vào thời khắc này cũng không quên tranh đấu một phen.
Mà nơi này cũng không hổ là Thiên Lạc Bình Nguyên, cũng không phải là tiểu địa phương như Lạc Sơn Lĩnh có thể so sánh, đây chỉ là vừa mới bắt đầu, giá cả liền đã lên tới mức như thế.
Ra giá càng ngày càng mãnh liệt, giá cả đã từ từ nhảy lên tới ba ngàn Trung Phẩm tinh thạch.
Khóe môi Vũ Lăng hàm chứa nụ cười đắc ý, liếc nhìn Dạ Nhược Ly vẫn đang luyện chế đan dược, sắc mặt tràn đầy giễu cợt, theo ông ta, cuộc tranh tài này thì nữ tử này nhất định phải thua không thể nghi ngờ.
"Bốn ngàn Trung Phẩm tinh thạch."
Một tiếng nói vang dội xẹt qua bầu trời, mọi người theo tiếng nhìn lại, vừa nhìn thấy người tới ra giá thì không khỏi im lặng.
"Là người Thượng Quan gia người, vậy mà người Thượng Quan gia cũng tới."
"Thiên Lạc Thành, một trong tam đại thế lực Thượng Quan gia cũng đến đây, có phải là đại biểu Tôn gia cũng tới không? Ha ha, Thiên Lạc Thành náo loạn lâu như vậy, rốt cuộc bọn họ cũng xuất hiện."
Có lẽ là bởi vì người Thượng Quan gia báo ra giá cao, sau đó cũng không ai tiếp tục ra giá nữa, đương nhiên viên đan dược này thuộc về sở hữu của Thượng Quan gia. Huống chi trị giá đan dược này cũng chỉ bốn ngàn Trung Phẩm tinh thạch, hơn thì liền không được nữa.
Mặc dù trong tay Vũ Lăng còn giữ bốn viên đan dược, nhưng hiển nhiên là ông ta không có ý định lại tiếp tục bán đấu giá bốn viên đan dược này nữa, vì vậy, mọi người chỉ có thể thất vọng thở dài một hơi.
Ngay tại lúc này, cuối cùng thì Dạ Nhược Ly cũng luyện chế đan dược thành công.
Nàng lau vết máu ở khóe miệng, trên khuôn mặt tái nhợt treo lên một nụ cười thản nhiên: "Ngươi bán đấu giá xong rồi sao? Như vậy, kế tiếp nên đến phiên ta."
"Hừ," hừ lạnh một tiếng, Vũ Lăng giễu cợt cười một tiếng, "Ngươi cho rằng còn cần thiết sao? Hay là nói ngươi có tự tin có thể thắng được ta? Ha ha! Ta khuyên ngươi vẫn là đừng để mất mặt xấu hổ ở chỗ này, ngoan ngoãn giao đan phương ra đây, để tránh chịu nhục!"
Hất cằm lên, vẻ mặt Vũ Lăng cao ngạo nhìn Dạ Nhược Ly, ông ta cho rằng nữ tử này tuyệt đối không có khả năng thắng ông ta.
Lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt Dạ Nhược Ly đảo qua, giữa lông mày có chứa một cỗ khí phách cuồng vọng: "Còn chưa bắt đầu bán đấu giá, sao ngươi biết ta nhất định phải thua không thể nghi ngờ chứ? Ta không cho rằng tỷ thí với lão phế vật như ngươi, ta còn sẽ thua ngươi! Có lẽ thực lực của ta quả thật không bằng ngươi, bất quá, tỷ thí luyện chế đan dược với ta…"
Ngừng lại một chút, kiêu ngạo trên mặt Dạ Nhược Ly càng sâu hơn: "Ngươi, nhất định phải thua!"
"Hí!"
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, trợn mắt há hốc mồm nhìn Dạ Nhược Ly.
Mặc dù đã sớm biết trong tin đồn, vị Thiên Lạc Vương Phi này là phách lối cuồng vọng cỡ nào, ngay cả Luyện Đan Đại Sư như Vũ Lăng cũng không để vào mắt, hiện giờ nghe được lời của nàng thì đều có một loại cảm giác rất buồn cười.
Đây cũng quá kiêu ngạo rồi, hành động của người Vũ gia cũng vô cùng cuồng vọng, nhưng so sánh với nàng thì quả thực là đệ tử gặp sư phụ.
Mà Vũ gia cuồng vọng là không sai, chỉ là người ta có tư cách đó, ngươi là ai? Có năng lực gì mà kiêu ngạo như thế?
Nếu như Dạ Nhược Ly là một lão giả mấy trăm tuổi, có lẽ mọi người sẽ suy nghĩ một chút, nàng dám kiêu ngạo như vậy, có phải là có thực lực không? Thế nhưng nàng lại quá trẻ tuổi, làm cho người ta có một loại cảm giác tuổi trẻ khí thịnh.
"Ha ha," ngửa đầu cười to hai tiếng, khóe môi Vũ Lăng khẽ cong lên đầy châm chọc, "Vậy hãy để cho chúng ta xem đan dược của ngươi một chút đi, đến lúc đó, ta sẽ để cho ngươi thua tâm phục khẩu phục!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc