Thiên Tài Cuồng Phi - Chương 115

Tác giả: Băng Y Khả Khả

Ai Dám Đả Thương Đệ Tử Của Ta
"Phá vỡ hư không?"
Đám người Lam Trưởng lão chứng kiến được năng lực của lão giả vừa tới, nét mặt già nua chợt xanh mét, bọn họ có lẽ không biết, Huyền Vũ Đại lục có người nào có được thần thông vô thượng như thế.
Cho dù thân là Huyền Thánh đỉnh phong Thánh Thiên, cùng vị Thái thượng Trưởng lão Lâu gia kia, cũng tuyệt đối không có khả năng làm được.
Chẳng lẽ, lão giả này, còn cường đại hơn Huyền Thánh đỉnh phong?
Điều này sao có thể? Người còn cường đại hơn Huyền Thánh đỉnh phong, chỉ có Huyền Thần trong truyền thuyết…
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều mang theo vẻ ngạc nhiên không hề che giấu, tựa hồ như bị thủ đoạn phá vỡ hư không của lão giả dọa sợ, thế nhưng, vì sao Huyền Vũ Đại lục lại có Huyền Thần tồn tại?
Nhưng, trừ Huyền Thần ra, lại có người nào có được thần thông vô thượng này?
"Tiểu Dạ Nhi!"
Hồng y nhanh chóng xẹt qua, rơi vào bên cạnh Dạ Nhược Ly, trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử, mất đi sự yêu nghiệt mị hoặc lúc đối mặt với Dạ Nhược Ly mới có, thay vào đó là một mảnh âm lãnh túc sát.
Lão giả này, rất mạnh, trừ người sư phụ kia của Tiểu Dạ Nhi ra, không thể nghi ngờ là hắn đã gặp được người cường đại nhất, hơn nữa người đến không có ý tốt, mặc kệ như thế nào, bất kỳ ai cũng đừng hòng mơ tưởng đả thương nàng!
Mặc dù Thánh Dạ không nói gì, nhưng lại với Cung Vô Y đứng một trái một phải ở bên cạnh Dạ Nhược Ly, vẻ mặt lạnh lùng ngưng mắt nhìn lão giả phá vỡ hư không, trên tuấn nhan không hề có ý sợ hãi.
"Sư phụ, chính là nữ nhân kia, Tiên Địa của chúng ta, chính là bị nàng hủy diệt."
Lúc mọi người đang nghi hoặc thân phận của lão giả, một tiếng nói tràn đầy oán hận chậm rãi vang lên ở trên bầu trời, chợt, dưới con mắt của mọi người, Thánh Thiên đi ra từ sau lưng lão giả, hung ác nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly.
"Hả?" Lão giả khẽ nhíu mày, mắt nhìn xuống mọi người ở bên dưới, ánh mắt tràn đầy khinh thường kia của lão, dường như với lão mà nói, hạ thấp thân phận để nhìn đám kiến hôi thấp kém này, là bọn họ đã tu luyện phúc khí từ kiếp trước.
"Chính là ngươi, phá hủy cơ nghiệp do lão phu một tay lập nên?" Ánh mắt của lão giả quét qua trên người những người còn lại, cuối cùng dừng lại trên người Dạ Nhược Ly, một cỗ uy áp cường đại lan tràn ra, sát khí trong mắt bắn ra bốn phía, "Lão phu cho ngươi một cơ hội, giao thần khí ra đây, lại tự kết liễu trước mặt lão phu, nếu không, lão phu nhất định sẽ để cho ngươi tan thành mây khói, ૮ɦếƭ không có chỗ chôn!"
Theo ý lão giả, mình chẳng những hạ thấp thân phận tới gặp đám kiến hôi, lại càng phải lưu toàn thây cho nàng, đã thể hiện sự khoan hồng độ lượng của lão, nàng nên cảm tạ ân đức, lập tức kết liễu tính mạng của mình, đây là phương pháp giải quyết tốt nhất cho song phương.
Về phần thần khí này, chính là nhân loại, lại có tư cách gì có được? Chỉ có thần, mới xứng sử dụng thần khí.
Cung Vô Y vỗ vỗ tay Dạ Nhược Ly, hồng y tung bay ở trong gió, hắn hơi ngước mắt lên, mâu quang âm trầm quăng về phía lão giả: "Ta mặc kệ ngươi là người nào, muốn động nữ nhân của ta, cũng nên hỏi xem một chút ta có đồng ý hay không!"
Không ngờ rằng lại có người dám nói chuyện với lão như vậy, trên mặt lão giả xẹt qua một tia kinh ngạc, vậy mà, sau khi lão nhìn thấy rõ thực lực của người nói chuyện, khinh thường trong hai tròng mắt càng sâu.
"Huyền Thánh đỉnh phong? Lão phu không thể không thừa nhận ngươi là một thiên tài, chẳng qua, cũng xin ngươi nhận thức rõ ràng, ngươi đây là đang nói chuyện với người nào, hôm nay bất kỳ ai ở nơi này chống lại ý chỉ của thần linh, Gi*t không tha!"
"Ầm!"
Sát khí nồng đậm ầm ầm bộc phát ra, bao phủ cả bầu trời, trong cỗ sát khí này, trừ ba người Dạ Nhược Ly ra, trên khuôn mặt những người còn lại đều lộ ra vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi.
Thần? Lão mới vừa nói, mình là thần?
Trời ạ, quả thật giống như bọn họ suy đoán, lão giả này không ngờ lại chính là thần tồn tại trong truyền thuyết.
Tên Thánh Thiên khốn kiếp kia, lúc nào có quan hệ với thần? Nếu như có Huyền Thần can thiệp, như vậy hôm nay, bọn họ sẽ mất mạng như thế sao?
Dù sao ở trong suy nghĩ của những người này, Huyền Thần hoàn toàn là cường giả trong truyền thuyết, có thể không chế cuộc sống của mọi người, Huyền Thần muốn Gi*t người, tuyệt đối không người nào có thể chạy trốn.
Cúi xuống nhìn biểu tình trên khuôn mặt của mọi người, khóe miệng lão giả câu lên nụ cười đắc ý.
Ở phiến vị diện Phong Vực có vô số cường giả, thực lực của lão chỉ là thấp kém nhất, nhưng ở Huyền Vũ Đại lục thì không giống vậy, ở chỗ này, lão chính là tồn tại chí cao vô thượng, nên hưởng thụ sự tôn trọng cùng kính sợ của mọi người.
"Vậy thì thế nào?" Cung Vô Y cười lạnh một tiếng, một mình ngăn ở trước người Dạ Nhược Ly, vẻ mặt càng lúc càng âm trầm, trong mắt phượng xẹt qua một mảnh huyết quang tàn nhẫn, "Nếu như ngay cả nữ nhân của mình đều không thể bảo vệ, ta liền không xứng làm nam nhân của nàng, bất kỳ ai muốn động nàng, mặc kệ là ai, ૮ɦếƭ!"
"Ha ha ha!" Tựa hồ như là nghe được một chuyện rất buồn cười, lão giả ngửa đầu cười lớn, tiếng cười của hắn tràn đầy khinh thường, nghiễm nhiên không để lời nói của Cung Vô Y vào mắt, "Những người phàm tục các ngươi, cuồng vọng như thế, hôm nay, lão phu liền để cho các ngươi biết, cái giá phải trả cho chuyện không có thực lực cũng dám ngông cuồng như thế!"
Dứt lời, lão giả giơ bàn tay lên, một thanh trường mâu* rơi vào trong lòng bàn tay của lão, khí thế toàn thân cũng không hề để lại mà bộc phát ra hoàn toàn, bao trùm cả bầu trời.
*trường mâu: cây giáo, cây thương
Mạnh, mạnh đến không thể địch nổi…
Dưới uy áp này, cho dù là Thương Quỳnh cũng không chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chăm chú vào lão giả trong hư không, trong lòng tràn đầy chấn động.
Mặc dù đối tượng chịu chủ yếu chính là Dạ Nhược Ly, thế nhưng, tại lúc lão giả sắp thả ra toàn bộ uy áp, trong Thanh Minh Phủ, truyền đến một tia khí tức nhàn nhạt, thay nàng hóa giải uy áp này.
Dạ Nhược Ly hiểu rõ, đây là do Phong Thần đang giúp nàng, nếu tiếp tục như vậy, cũng không phải là biện pháp…
Bỗng nhiên, nàng tựa hồ quyết định, ngẩng đầu nói: "Yêu nghiệt, Thánh Dạ, Thiên Lưu, ba người các ngươi giúp ta kiên trì trong chốc lát, có lẽ, ta sẽ có biện pháp giải quyết."
Thiên Lưu hơi ngẩn ra, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác thoáng qua vẻ khó hiểu, nhưng nàng không hỏi gì cả liền gật đầu đáp ứng.
Nhíu mày chỉ một lát, Dạ Nhược Ly vẫn là không yên lòng, liền thông qua linh hồn liên lạc với hai linh đồng, lúc nàng giơ tay ra, trên tay nhiều thêm ba νũ кнí thần khí sắc bén.
"Là thần khí!" Lão giả trợn to hai mắt, vô cùng kích động làm cho cả người lão run rẩy không thôi, hai mắt tham lam nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly, "Nữ tử này lấy ở đâu ra vận khí tốt như vậy, có được ba thần khí, chẳng qua, vận khí của ta dường như cũng không tồi, bởi vì rất nhanh, ba thần khí này sẽ thuộc về ta, ha ha ha…"
Giao thần khí cho ba người, Dạ Nhược Ly thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó, nàng liền muốn luyện chế đan dược giúp Huyền Thánh đột phá.
Thánh Thiên nhìn Dạ Nhược Ly, cười lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe lên, liền biến mất sau lưng lão giả.
Nghe nói nữ tử này rất nặng tình nghĩa, để cho nàng ૮ɦếƭ quả thực là quá dễ dàng, hắn phải bắt được thân nhân của nàng, ở trước mặt nàng, Gi*t từng người một, chắc hẳn sẽ rất sảng khoái.
Mặc dù Dạ Nhược Ly thấy Thánh Thiên rời đi, cũng không có ngăn cản, chỉ vì nàng đã sớm ra lệnh cho Lâu gia, sau này bất kể Thương Khung Giới xảy ra chuyện gì, nhiệm vụ của bọn họ, chính là bảo vệ người nhà của nàng, không cần để ý tới những chuyện còn lại.
Cho nên, Thánh Thiên có ý nghĩ này, nhất định không chiếm được chỗ tốt gì, nói không chừng còn có thể mất mạng.
"Hô!" Hít sâu một hơi, Dạ Nhược Ly khẽ trở tay, Long Phượng Thần Đỉnh liền xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng, ở dưới ánh mặt trời lờ mờ, tản ra quang mang khí phách thần thánh.
"Đan Đỉnh?" Lão giả sửng sốt một chút, thần sắc hơi thu liễm, tự lẩm bẩm, "Chẳng lẽ nữ tử này, còn là Luyện Đan Sư hay sao? Cho dù là Phong Vực, Luyện Đan Sư cũng cực kỳ thưa thớt, mà ta nghe nói, năm trăm năm trước, đệ nhất Luyện Đan Sư Phong Vực, được tán dương là có hy vọng đột phá tới Siêu Thần phẩm Phong Thần đại nhân mất đi tung tích, Luyện Đan Sư lại càng thêm thưa thớt, nữ tử này, thế nhưng lại biết luyện đan?"
Sững sờ chỉ một lát, lão giả liền phục hồi tinh thần lại, khinh thường cười lạnh nói: "Vậy thì thế nào? Mặc dù nàng là Luyện Đan Sư, cũng tuyệt đối không có cách nào gây ra uy Hi*p với ta."
Đừng nói lão, cho dù là Thương Khung Giới, cũng không ai tin tưởng, Dạ Nhược Ly có thể xoay chuyển tình thế.
Chẳng qua, Cung Vô Y lại rất tin tưởng không hề nghi ngờ Dạ Nhược Ly, hắn có lòng tin, nữ nhân hắn yêu nhất định có phương pháp giải quyết. Mà trừ Cung Vô Y ra, cũng chỉ có Thánh Dạ ôm lấy lòng tin như vậy.
"Một đám kiến hôi, cũng dám làm kẻ địch của lão phu, lão phu sẽ để cho các ngươi biết, kết cục phải nhận của người không nghe theo mệnh lệnh lão phu!"
Giơ trường mâu lên, vô số làn gió hội tụ ở đầu mũi nhọn, lão giả cười lạnh đưa mắt nhìn đám bọ chét rất buồn cười ở trong mắt lão, hung hăng quăng một cái, lập tức, một đạo gió lốc vô cùng uy mãnh công kích về phía ba người.
Nhưng lão giả vẫn xem thường uy lực của thần kiếm, mặc dù chênh lệch thực lực giữa bọn họ rất lớn, thế nhưng, ba Huyền Thánh cường giả, trong đó còn có một đỉnh phong, hơn nữa ba thanh thần kiếm, trước sau không thể san bằng chênh lệch, nhưng chênh lệch cũng không có quá lớn.
Dần dần, lão giả thu hồi khinh thường trong lòng, càng đánh thì trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Đây chính là uy lực của thần kiếm? Nếu như hắn có thể đạt được thần kiếm, sợ là cũng có cái năng lực đánh với Thần Vương một trận. Vậy mà, thần kiếm đều bị những người này khế ước, chỉ có Gi*t bọn họ, mới có thể đoạt được thần kiếm.
Tham lam trong hai mắt càng sâu hơn, lão giả gắt gao nhìn chằm chằm vào thần kiếm trong tay bọn họ, tựa hồ như thần kiếm này đã thành vật thuộc về bản thân lão.
Người ngoài không có cách nào nhúng tay vào trận chiến hiện giờ, cho dù thân là Huyền Thánh cường giả, nếu không phải là có lực bộc phát ra như Thánh Dạ, thực lực của Thiên Lưu và Cung Vô Y, cũng liền bị lão giả Gi*t ngay trong nháy mắt.
"Ầm!"
"Bang bang!"
Bên trong Đan Đỉnh, truyền đến tiếng va chạm.Từ lúc bắt đầu luyện chế đến thời khắc này. Thời gian gần như chỉ trong chốc lát, những với Dạ Nhược Ly mà nói, lại dài như cả một thế kỷ.
Nàng chẳng quan tâm lau đi mồ hôi trên trán, vươn tay cầm lấy đan dược, trong khoảnh khắc nàng xoay người, một bàn tay đã ngay trước mắt, mang theo cuồn cuộn sát khí hung hăng đánh về phía Dạ Nhược Ly.
Lão giả cảm nhận được Huyền khí tinh khiết của đan dược trong tay Dạ Nhược Ly, chẳng biết tại sao, mấy viên đan dược này cho lão một cảm giác rất nguy hiểm, vì vậy, liền bỏ lại đám người Cung Vô Y, trước tiên đánh ૮ɦếƭ nữ tử này.
"Nữ nhân!"
Khuôn mặt tuấn tú đại biến, Cung Vô Y chỉ cảm thấy một cỗ hít thở không thông đau đớn, trong mắt phượng âm lãnh hiện ra huyết quang đỏ tươi, hắn liều mạng xông về phía Dạ Nhược Ly…
Cho dù là ૮ɦếƭ, thì ૮ɦếƭ cũng nên là hắn, tuyệt đối không thể để cho nàng có chút nguy hiểm nào!
Dạ Nhược Ly lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lão giả đột nhiên công kích bất ngờ, bàn tay lặng lẽ đặt lên Lôi Đình kiếm, trong khoảnh khắc lúc nàng rút Lôi Đình kiếm ra, một bóng người thoáng qua, ngăn ở trước người của nàng.
Bàn tay già nua đột nhiên duỗi vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ của nam tử, trực tiếp làm rách bụng, khuấy động ở bên trong một vòng mới rút tay ra.
Hắc y tung bay ngay trước mặt, Dạ Nhược Ly ngưng mắt nhìn nam tử chậm rãi ngã xuống đất, kinh ngạc nói: "Hoàng Viêm Thương, ngươi… vì sao ngươi lại…"
Vì sao hắn lại cứu nàng? Vì sao cứu nàng, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn kỹ Hoàng Viêm Thương.
Hoàng Viêm Thương không nói gì, chỉ dùng dư quang liếc nhìn Cung Vô Y vội vàng chạy tới, khóe miệng chậm rãi câu lên một chút ý cười, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dạ Nhược Ly, hai tròng mắt đen của hắn chậm rãi nhắm lại, đến ૮ɦếƭ, khóe môi vẫn câu lên nụ cười mỉm thản nhiên như cũ.
Cung Vô Y, coi như ngươi có thể có được nàng thì thế nào? Cuối cùng vì nàng mà ૮ɦếƭ, lại là ta, đời này của nàng, quyết sẽ không quên ta, mà ta, cũng sẽ không để cho ngươi vui sướng có được nàng như vậy.
"Tiểu Dạ Nhi, nàng không có việc gì thật tốt quá."
Cung Vô Y duỗi cánh tay ra, ôm chặt lấy nữ tử trước mặt, tựa hồ như sợ rằng, nếu buông tay ra, sẽ không thể ôm nàng nữa.
Nỗi thống khổ mất đi nàng, hắn hoàn toàn không thể chịu đựng được, nếu trên đời ít đi một Dạ Nhược Ly, liền quyết sẽ không tồn tại Cung Vô Y, hiện giờ, hắn chỉ nguyện sống vì một mình nàng, mà ૮ɦếƭ…
Chợt, ánh mắt rơi vào trên người Hoàng Viêm Thương, Cung Vô Y khẽ thở dài một hơi, trong mắt phượng hiện ra một tia cảm kích.
Hoàng Viêm Thương cuối cùng nở nụ cười, để cho hắn hiểu được ý tứ muốn giãi bày của hắn, cũng mặc kệ Hoàng Viêm Thương tính kế hắn thế nào, ít nhất cũng là vì Dạ Nhược Ly mà ૮ɦếƭ, điều này chắc chắn sẽ không thay đổi.
Thoát khỏi cái ôm của Cung Vô Y, Dạ Nhược Ly tiến lên dò xét hơi thở của Hoàng Viêm Thương, sau khi phát hiện hắn đã không còn sinh cơ nữa, trên khuôn mặt hiện vẻ phức tạp.
"૮ɦếƭ rồi."
Vào thời khắc này, Dạ Nhược Ly cũng không biết, trong lòng có cảm xúc thế nào đối với Hoàng Viêm Thương.
Chẳng qua Hoàng Viêm Thương muốn nhờ vào đó để phá hư quan hệ của hai người, sợ rằng khoảng cách vẫn còn quá xa… Thế nhưng vô luận là Cung Vô Y, hay là Dạ Nhược Ly, cũng đều tha thứ về những việc mà hắn đã từng làm.
Ở tại chỗ này, sau lưng nổi gió lên, Dạ Nhược Ly chợt xoay người, nâng lên Lôi Đình kiếm ngăn cản công kích bất ngờ của lão giả.
"Oanh!"
Bàn tay của lão giả rơi vào trên thân Lôi Đình kiếm, trong phút chốc, Dạ Nhược Ly đột nhiên lui về phía sau, nàng không kịp nói thêm gì nữa, vội vàng nuốt đan dược trong tay.
Thấy vậy, lão giả hơi ngẩn ra, sau đó giơ tay phải cầm trường mâu lên, dùng sức ném về phía Dạ Nhược Ly.
Lúc trường mâu lướt qua, nổi lên một trận gió lớn, Dạ Nhược Ly đang đột phá không thể nào phản ứng, trong lúc vô cùng nguy nan, một bộ hồng y xẹt qua, dừng lại trước mặt Dạ Nhược Ly.
Thanh kiếm màu đỏ, tựa hồ như huyễn hóa thành một đầu Hỏa Long, khí thế uy mãnh hung hăng vọt tới trường mâu đang bay đến.
"Ùng ùng!"
Trong nháy mắt νũ кнí ᴆụng nhau, bộc phát ra khí thế cường đại thổi quét cả Thánh Huyền sơn, ngọn núi phía xa xa chợt sụp đổ, bụi bặm tràn ngập che kín bầu trời, mờ mịt u tối cả một vùng…
Thế nhưng, sau đó lại càng làm cho người ta kinh ngạc, Dạ Nhược Ly được Cung Vô Y bảo hộ phía sau, sau khi nuốt viên đan dược đó, liền đột phá dưới ánh mắt trừng lớn của mọi người.
Đan dược có thể để cho Huyền Thánh đột phá, thực lực của nữ tử này, quả thực là dễ dàng nhìn thấy, cho dù là lão giả cũng không khỏi giật mình.
"Không được, hai người trẻ tuổi này, cũng quá nguy hiểm, hôm nay nhất định phải chém Gi*t bọn họ ở đây, nếu không thì hậu hoạn vô cùng!" Ánh mắt chợt lóe lên, trên người lão giả càng phát ra sát khí nồng nặc.
Nhưng không đợi lão giả động thủ, Dạ Nhược Ly liền ném đan dược cho Thánh Dạ cùng Thiên Lưu.
"Hỏng rồi!" Thần sắc lão giả đại biến, cũng đã không kịp ngăn cản nữa, đến giờ phút này, lão mới có thể nghiêm túc đối đãi đám kiến hôi vốn không được lão để ở trong mắt.
"Yêu nghiệt, kẻ địch này, chúng ta liên thủ đối phó," Dạ Nhược Ly quay đầu qua, khẽ mỉm cười, sắc mặt hiện giờ tràn đầy kiên định, "Ta tin tưởng, chúng ta liên thủ, sẽ không có kẻ địch nào có thể chiến thắng chúng ta."
Cung Vô Y rũ mắt xuống, tràn đầy thâm tình nhìn chăm chú vào nữ tử bên cạnh, khóe môi giương lên, mị hoặc khôn cùng cười một tiếng: "Có thể cùng với nương tử đối kháng kẻ địch, vi phu cảm thấy rất vinh hạnh."
Khóe miệng co rút, Dạ Nhược Ly không ngờ tới, vào loại thời điểm này, yêu nghiệt này còn nhàn rỗi nói ra lời như thế.
Nghe được cuộc nói chuyện của hai người, Thánh Dạ nhìn về phía đôi bích nhân kia, trong đồng tử lạnh lùng màu lam xẹt qua quang mang khác thường.
"Coi như các ngươi đều có thần khí, cũng sẽ không là đối thủ của lão phu."
Lão giả hừ lạnh một tiếng, mặc dù lão bắt đầu coi trọng đám kiến hôi này, nhưng lại không tin, chỉ bằng vào những người phàm tục này, cũng có năng lực Gi*t thần sao, việc này có khác gì với việc con kiến cưỡng gian con voi đâu?
Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y đưa mắt nhìn nhau, một trước một sau bao vây lão giả lại, mà Thiên Lưu cùng Thánh Dạ sau khi đột phá, còn lại là đứng hai bên trái phải của lão giả.
Có Dạ Nhược Ly gia nhập, lại thêm hai người mới đột phá, tình hình chiến đấu đã xảy ra thay đổi rất lớn…
Ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm cuộc chiến đấu giữa hai bên, những người Thương Khung Giới lại một lần hoài nghi thị giác của mình xảy ra vấn đề, nếu không thì, vì sao Huyền Thần cường giả, lại không làm gì được những Huyền Thánh này?
"૮ɦếƭ tiệt!"
Dưới sự vây công của bốn người, lão giả cũng không chiếm được ưu thế, hơn nữa còn có chút chật vật.
Mà sự chênh lệch duy nhất của hai bên, Huyền Thần có thể phi hành trên không trung, Huyền Thánh lại chỉ có thể dừng lại nhất thời trên không trung, nếu không phải là như thế, bốn người đều có thần khí, có lẽ có thể ép lão chật vật hơn nữa.
"Làm sao phiến Đại lục này lại có nhiều yêu nghiệt như thế? Không được, tiếp tục như vậy, ta rất khó chế phục bọn họ, thật sự chẳng lẽ phải dùng đến Huyền Kỹ ta đạt được trong di tích kia sao? Thế nhưng ta chưa bao giờ sử dụng chiêu thức đó, không biết sẽ để lại di chứng gì…"
Ánh mắt chợt lóe lên, lão giả vừa ngăn cản công kích, vừa suy tư tự hỏi.
Một lúc lâu sau, lão dường như đã quyết định, trong mắt dần dần hiện ra một tia ngoan ý: "Bây giờ đã không thể quản được nhiều như vậy nữa rồi, huống chi, dù để lại di chứng có nặng hơn nữa, cũng còn hơn mất hết thể diện cùng uy nghiêm ở trước mặt đám kiến hôi này."
Ngăn cản công kích của Thiên Lưu, lão giả lui về phía sau hai bước, bỗng nhiên, thân thể của lão bộc phát ra một cỗ khí tức càng cường đại hơn lúc nãy, lúc khí tức kia bao phủ xuống, trừ mấy người Dạ Nhược Ly, những người còn lại trực tiếp nằm úp sấp trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
"Ha ha ha, đều đi ૮ɦếƭ đi, tất cả các ngươi đều đi ૮ɦếƭ đi cho ta…" Trong mắt lão giả hoàn toàn đỏ ngầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đám người Dạ Nhược Ly, "Đấu với ta, các ngươi còn chưa có tư cách này!"
Tất cả mọi người đều không biết trên người lão giả đã xảy ra biến cố gì, tại sao lão lại như hai người khác nhau với lúc vừa rồi?
"૮ɦếƭ đi cho ta!"
Bàn tay khổng lồ hung hăng đánh về phía Dạ Nhược Ly, tốc độ của lão quá nhanh, đến nỗi Dạ Nhược Ly hoàn toàn không có cách nào né tránh.
Chợt, có hai tay lôi kéo nàng vào trong иgự¢, Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là một dung nhan tuấn mỹ tuyệt thế, trong khoảnh khắc nhìn thấy dung nhan này, tuyệt vọng bỗng nhiên sinh ra.
"Yêu nghiệt, không cần!"
Nỗi thống khổ lan khắp toàn thân, chỉ trong nháy mắt sắc mặt của Dạ Nhược Ly tái nhợt, khuếch tán ra sự phẫn nộ cùng bi thương chưa bao giờ có, hóa thành thù hận hủy thiên diệt địa.
Nếu như yêu nghiệt xảy ra chuyện không hay gì, nàng chắc chắn sẽ làm cho cả toàn bộ Phong Vực bị hủy diệt!
Nhưng ngay tại thời khắc này, một tiếng nói đột nhiên xuất hiện, giống như cự thạch đánh vào trong lòng của mọi người, gợi lên tầng tầng gợn sóng…
"Xem ra lần này, ta không xuất hiện không được, có ta ở đây, bản thân ta cũng muốn nhìn một chút, là người nào lớn mật như thế, ngay cả đệ tử của ta cũng dám đả thương!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc