Thiên Sứ Sẽ Thay Anh Bên Em - Chương 05

Tác giả: Đông Phương Nhược Phi

- Anh Gia Long đâu rồi, tại sao không đi với mấy prince ? - Nữ sinh 1 nói với nữ sinh 2.
- Ừ, tình yêu của tôi biến mất đâu rồi ? - Nữ sinh 2 buồn bã trả lời.
- Anh Khôi, em yêu anh. - Nữ sinh 3.
- Hot boy lạnh lùng Hoàng Phi. Ai nớp zuuuuuuu. - Nữ sinh 4 hét lên.
- Kanna yêu quý, làm bạn gái anh đi. - Boy 1 nói khi thấy Nhi đi qua.
- Sao em cứ như thiên thần vậy Kanna. - Boy 2 hùa theo.
- Con Gia Uyên đó sao cứ đi chung với mấy prince và princess của học viện Moon nhỉ ? - Boy 3 nói.
Bla...bla...bla...
Bọn hắn và bọn nó bước vào lớp trước mọi ánh nhìn của mọi người. Mọi người thấy vậy thì cũng giải tán vì nhân vật chính đã đi và cũng đã đến giờ vào lớp.
- Alô.
-....
- OK, 5h.
Vừa bước vào lớp Khôi đã nhận được một cú điện thoại lạ. Cậu nghe máy xong rồi gọi Nguyên ra ngoài nói chuyện.
- Chuyện gì vậy mày ? - Nguyên Nguyên hỏi khi Khôi lôi cậu xồng xộc ra ngoài.
- Thằng Yic mất tích. - Khôi dựa lưng vào tường, đút hai tay vào túi quần điềm tĩnh trả lời.
- Ờ.... Hả, cái gì. Yic mất tích. Tại sao ? Ai ? - Nguyên Nguyên gầm như là hét lên.
- Nhỏ nhỏ thôi không thằng Moon mà nghe thấy thì... - Khôi bỏ lửng câu nói.
- Vậy giờ phải làm sao ? - Nguyên Nguyên lo lắng hỏi.
- Tan học, 5 giờ tại bang Win. - Khôi nói xong rồi đi vào lớp. Nguyên Nguyên cũng đi theo sau.
- Chuyện gì vậy ? - Hắn dán mắt vào cuốn sách hỏi.
- Không có gì. - Khôi ngồi xuống.
Hắn không hỏi gì nữa. Lấy laptop ra ngồi bấm bấm gì đó. Xong, hắn khẽ nhếch môi bí hiểm.
Tan học, bọn nó và bọn hắn cùng nhau ra về. Hôm nay Nhi có việc nên hắn phải chở nó. Còn 4 người còn lại thì ai về nhà nấy.
Trên xe hắn. Nó lâu lâu lại liếc nhìn hắn. Quả thật hắn rất đẹp, đẹp đến mức như một thiên thần. Nó không phủ định điều đó. Hắn thấy nó nhìn hắn thì khẽ cười nhạt trong tích tắc và cái nụ cười đó đã lọt vào mắt nó. Nó cảm thấy người nóng ran, tim đập lỗi một nhịp.
- Cảm giác này là sao ? - Nó khẽ nói. Câu nói đó đã lọt vào tai hắn.
Về đến nhà, hắn chào nội hắn rồi bước thẳng lên phòng. Bà nội thấy biểu hiện của hắn hơi lạ thì gọi nó lại hỏi:
- Thằng Moon sao vậy, Sun ? - Nội hắn hỏi.
- Dạ, con không biết. - Nó trả lời.
- Thôi con đưa nước lên cho Moon uống đi. - Nội hắn cười nói.
Nó gật đầu rồi đi vào bếp lấy nước sau đó đưa lên cho hắn.
Cốc...cốc...cốc...
Nó gõ cửa phòng hắn. Hắn bước ra mở cửa. Hai ánh mắt bất chợt gặp nhau. Trong giây lát, hắn hơi đơ nhưng cũng lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có.
- Chuyện gì ? - Hắn kéo nó về thực tại.
- Tôi đem nước lên cho cậu. - Nó nói.
Hắn nhìn xuống, thấy ly cà phê đen. Hắn đưa lên gàn mắt để kiểm chứng độ an toàn. Nó thấy biểu hiện của hắn thì hiểu ra vấn đề.
- Là do dì Năm làm. - Nó giải thích.
Hắn nghe vậy thì cầm ly cà phê rồi đi vào phòng để nó lại với cục tức.
- Người gì đâu mà khó ưa. - Nó bực tức nói rồi đi về phòng.
Còn về phần Nguyên Nguyên và Khôi thì sau khi về nhà, hai người chuẩn bị VK rồi thẳng tiến đến bang Win.
- Rốt cuộc là có chuyện gì ? - Nguyên Nguyên thắc mắc.
- Gia Long bị bọn bang Win bắt cóc. - Khôi giải thích.
- Khi nào ? - Nguyên Nguyên vừa chạy xe vừa hỏi.
- Hôm đi bar. Chạy nhanh lên. - Khôi vừa nói vừa bấm máy tính.
Hai chàng nhà ta phóng như bay trên đường cho đến khi trước mắt Khôi và Nguyên hiện ra một căn nhà hoang. Hai chàng bước xuống, đi đến giữa bãi đất trống trước căn nhà cùng lúc đó, một đám người mặc đồ đen bao vây hai chàng....
Một đám người mặc đồ đen bước đến bao vây hai chàng. Trên cổ chúng có đeo sợi dây chuyền hình bông tuyết, đó là biểu tượng của bang Snow. Từ trong đám người đó, một chàng trai chừng tuổi tụi hắn bước ra. Chàng trai có mái tóc màu vàng, cũng khá đẹp trai nhưng không bằng tụi hắn.
- Oh... Chào phó bang R.I.P. Hân hạn được đón tiếp. - Chàng trai đó nói với giọng mỉa mai. Nhìn cái kiểu ăn nói và sắc mặt ngạo nghễ của chàng trai đó thì Nguyên và Khôi cũng đủ biết đó là chủ bang Snow.
- Chúng tôi cũng rất vui khi được diện kiến chủ bang Snow. Nguyên Nguyên khách khí đáp lại.
- Sao vậy ? Bang chủ của các người sợ quá không dám đến sao ? Bảo Duy (chủ bang Snow) nhếch môi tỏ vẻ khinh thường.
- Mày dám.
Nguyên Nguyên tức giận thay đổi cách xưng hô. Đối với Nguyên, Khôi hay Long thì không ai có quyền nhục mạ hắn. Ba chàng coi hắn như là anh trai, rất khâm phục vì hắn quá giỏi. Vì thế không ai có cái quyền coi thường hắn.
- Sao ? Cũng biết tức giận à ? Tao nghĩ tụi bây không có cảm xúc chứ ? Duy cũng thay đổi cách xưng hô.
- Gia Long đâu ? Khôi lãng tránh vấn đề nếu không muốn Nguyên Nguyên ***.
- Hahaha... Tên đó sao ? ૮ɦếƭ rồi. Duy nói tỉnh bơ mà không để ý đến sắc mặt của Nguyên Nguyên không còn một giọt máu.
- Mày muốn ૮ɦếƭ... Nguyên Nguyên rít lên từng tiếng.
- Làm gì mà nóng vậy. Cứ từ từ rồi chúng ta cùng chơi.
Hình như chọc giận Nguyên Nguyên là thú vui của tên Duy này thì phải. Hắn cứ liên tiếp châm lửa giận đang sôi sục trong lòng Nguyên. Bây giờ thì Nguyên Nguyên không kiềm chề được nữa, bước lại nắm lấy cổ áo của Duy giơ nắm đấm lên nhưng chưa kịp đáp xuống mặt tên Duy thì...
Đoàng...
Một tên đàn em của Duy cầm S***g lên bắn trúng đầu gối của Nguyên làm cho Nguyên khụy xuống. Khôi thấy vậy thì cho tên kia một phát S***g ngay mi tâm khiến tên đó ૮ɦếƭ ngay tại chỗ. Khôi chạy lại đỡ Nguyên đứng dậy rồi chĩa khẩu S***g vào mặt Duy. Tên Duy vẫn bình thản cười như không có chuyện gì xảy ra.
- Chỉ có vậy thôi sao ?
Duy cười khinh bỉ rồi lại vỗ vỗ vai Nguyên như chọc tức cậu. Nguyên Nguyên tức giận vô cùng, cậu lấy khẩu S***g tỉa trong túi ra giơ lên trời và...
Đoàng...đoàng...
Hai phát S***g của Nguyên Nguyên bay lên trời nổ tung.
- Đây chỉ là cảnh cáo.
Nguyên Nguyên nhếch môi nói.
- Oh vậy sao ? Thú vị thật.
Duy dường như vẫn chưa biết sợ. Cậu cười tươi hé lộ hàm răng trắng.
- Tao hỏi mày, Gia Long đâu ?
Khôi gần như là mất hết kiên nhẫn.
- Gấp gáp vậy làm gì. Chúng ta cùng chơi một trò chơi đi. Nếu 2 người thắng, tôi sẽ thả tên Long. Thấy sao ?
Duy vẫn cười nói.
- Ok, tụi tao đồng ý. Trò chơi gì ?
Nguyên Nguyên đã lấy lại được bình tĩnh, cậu nói.
- Trò chơi như sau: Bạn bè của 2 người đang ở trên kia.
Duy vừa nói vừa chỉ tay lên trên lầu hai của căn nhà. Cậu tiếp tục nói:
- Từ đây lên trên đó chỉ có một con đường vì vậy hai người hãy theo con đường đó mà lên giải cứu tên đó. Các người chỉ có nửa tiếng để cứu bạn của các người. Còn bây giờ thì "trò chơi bắt đầu". - Duy vừa nói xong thì một đám người mặc đồ đen, khoảng chừng 30 người bước ra, tiến tới Khôi và Nguyên. Còn Duy thì bước vào nhà rồi mất dạng.
Cuộc chiến bắt đầu, đối với Khôi và Nguyên thì 30 tên không ăn nhằm gì. Chỉ cần một mình Nguyên thì cũng đã đủ cho bọn người đó xuống uống trà với bác Vương rồi. Nguyên Nguyên và Khôi vừa ra một cước thì lập tức 3, 4 tên tiếp đất an toàn. Cuộc chiến cứ thế diễn ra. Khoảng 5 phút sau thì bọn người đó nằm la liệt dưới đất.
Nguyên Nguyên và Khôi bước vào trong nhà. Vừa bước vào trong thì từ đâu xuất hiện 10 tên cao to vạm vỡ. Một trong mười tên đó tiền lại gần Khôi nói.
- Đây là chìa khóa để mở cửa. Ở đầu kia có ba cánh cửa. Nếu hai người đánh thắng chúng tôi thì tôi sẽ đưa chìa khóa để mở cửa. Ok ?
Tên đó vừa nói vừa chỉ tay vào ba cánh cửa gần đó. Nói xong, tên đó ra lệnh cho những tên còn lại xong vào đánh Nguyên Nguyên và Khôi.
Cũng như lúc đầu, chỉ cần ra 4-5 cước thì bọn kia lập tức đo sàn. Sau 5 phút chiến đấu, cuối cùng Nguyên Nguyên và Khôi cũng lấy được chìa khóa và bắt đầu đi mở từng cánh cửa. Cánh cửa đầu tiên được mở ra, bên trong là một căn phòng chứa đầy xác người ૮ɦếƭ. Sang căn phòng thứ hai, ở bên trong xuất hiện thêm ba cánh cửa khác.
Hai chàng tạm thời bỏ qua cánh cửa nay đi sang cành cửa thứ ba. Bên trong cánh cửa là một bộ xương người. Theo như Nguyên và Khôi thấy thì bộ xương người này hình như là mới có. Hai người thấy vậy thì đi qua cánh cửa thứ 3. Nguyên vừa cầm lấy tay nắm của cửa, định mở ra thì đột nhiên cánh cửa bị khóa lại.
- Aisss....Bị lừa rồi.
Nguyên Nguyên tức giận rít lên.
- Tên Duy đó, chúng ta không thể khinh thường. Hắn rất hiểu tâm lí của chúng ta. Khôi tấm tắc khen Duy. Quả thật hắn không phải là tầm thường. Ngay cả Khôi mà cũng công nhận điều đó. Từ trước đến nay, cậu chưa bao giờ khen ai cả, bởi vì những người mà cậu biết rất tầm thường chỉ trừ bọn hắn và 5R ra.
- Còn 17 phút nữa...
Nguyên Nguyên nhìn đồng hồ nói. Vết thương ở đầu gối của cậu bắt đầu chảy máu nhiều hơn. Vì hoạt động quá nhiều nên vết thương càng nặng hơn. Nếu cậu không tìm cách cầm máu thì chắc là Long chưa được giải cứu Nguyên Nguyên đã đi trước.
- Chân mày chảy máu kìa. Đứng yên để tao băng bó.
Khôi vừa nói vừa xé cái áo khoác của cậu mà băng bó cho Nguyên. Nguyên Nguyên cũng đứng yên cho Khôi băng bó vết thương vì cậu nghĩ nếu không cầm máu thì cậu sẽ ૮ɦếƭ mất. Sau khi băng bó xong, Khôi đứng dậy, lấy cái điện thoại trong túi ra, bấm bấm một loạt gì đó. Xong xuôi, Khôi nói:
- Thằng Yic đang ở trên sân thượng. Nó không sao. Rất an toàn.
Khôi trấn an Nguyên. Cậu biết rằng Nguyên Nguyên bây giờ rất hoảng loạn nhưng chỉ là Nguyên không thể hiện ra bên ngoài thôi.
Nói xong, Khôi đi dò xét căn phòng. Ngoài bộ xương ra thì không có gì cả. Căn phòng trống trơn. Khôi nhìn chằm chằm vào bộ xương.
- Mày nhìn gì vậy ? - Nguyên thấy Khôi cứ nhìn vào bộ xương thì thắc mắc hỏi.
- Mày nhìn đi. Ở trong căn phòng này không có gì ngoài bộ xương này cả. Tao chắc chắn phải có một lối thoát nhưng không biết là nó ở đâu. - Khôi trầm ngâm giải thích. Cậu rất chắc chắn điều cậu suy đoán là đúng. Và đúng như suy đoán, bên trong bộ xương có một nút bấm. Khôi bấm cái nút và một cánh cửa xuất hiện. Bên trên cánh cửa có ghi "Xà động".
- Hang rắn sao ? - Nguyên Nguyên nghi ngờ nhìn Khôi hỏi.
- Chỉ có đường này thôi. - Khôi lên tiếng chắc nịt.
- Vậy thì chúng ta đi thôi.Không còn nhiều thời gian nữa đâu. - Nguyên Nguyên thúc dục.
Khôi và Nguyên Nguyên bước vào trong, bên trong không có gì ngoài một màu đen. Nguyên Nguyên lấy cái bật lửa trong túi rồi bật lên. Trong túi cậu lúc nào cũng có hai thứ vật bất ly thân là cái bật lửa và con dao phòng khi cần thiết.
Khôi và Nguyên Nguyên tiếp tục đi cho đến khi thấy một cái chìa khóa. Bên trên chìa khóa còn có một tờ giấy, chúng được để trên một chiếc bàn cách đó không xa. Nguyên Nguyên định bước đến lấy tờ giấy và chiếc chìa khóa thì Khôi cản lại.
- Đừng đến gần. Tao nghĩ là có bẫy. - Khôi ngờ vực nói.
- Mày cứ lo xa. Đây là xà động mà nảy giờ tao có thấy con rắn nào đâu. - Nguyên Nguyên vẫn thản nhiên nói mà không biết nguy hiểm đang đến gần.
- Cẩn thận..... - Khôi hét lên rồi chạy đến đỡ cho Nguyên Nguyên.
Lúc Nguyên Nguyên vừa thu nhận được câu nói của Khôi thì cũng là lúc Khôi đỡ cho Nguyên. Nguyên Nguyên hoảng hốt chạy lại đỡ Khôi rồi hỏi:
- Mày có sao không ?
- Chưa ૮ɦếƭ đâu. - Khôi cười nhẹ để trấn an Nguyên.
Bây giờ Nguyên Nguyên mới để ý đến cái thứ đã làm cho Khôi bị thương và đó là một con rắn hổ mang đen Châu Phi. Loài rắn có nọc độc mạnh nhất. Nó có thể gây ૮ɦếƭ người trong tích tắc.
Nguyên Nguyên đứng dậy tiến đến phía con rắn. Khôi thấy hành động của Nguyên thì cũng đoán được Nguyên định làm gì nên Khôi vội vàng cản lại.
- AAAAAAAAA... - Khôi bất chợt hét lên.
- Mày sao vậy Nic ? - Nguyên Nguyên hoảng hốt chạy lại chỗ Khôi ngồi.
- Tao không sao. Mày cứ từ từ, để tao nghĩ cách rồi giết con rắn. Mày mà đến đó thì không ổn đâu. - Khôi ôn tồn nói.
- Ừ. Mày không sao thật chứ. - Nguyên Nguyên ngờ vực nói
Lúc nảy chỉ là Khôi giả vờ hét lên thôi. Khôi biết là dù có khuyên nhủ như thế nào thì Nguyên Nguyên cũng không nghe nên đành phải dùng khổ nhục kế. Lúc nãy thì Khôi băng bó cho Nguyên Nguyên còn bây giờ thì ngược lại... Sau khi băng bó xong Nguyên Nguyên và Khôi nhìn nhau cười. Nụ cười cực kỳ hiếm hoi trên hai gương mặt thiên thần.
Cả hai đứng lên, bây giờ đã đến lúc dốc hết sức để chiến đấu. Nguyên Nguyên và Khôi nhìn con rắn đang nằm yêu rồi khẽ nhếch môi. Khôi và Nguyên đã nghĩ ra cách để tiêu diệt con rắn. Nhưng vấn đề là có thuận lợi hay không thôi.
Nguyên Nguyên cố gắng bước nhẹ nhất có thể để đến chỗ con rắn, chỉ cần một chút sơ xuất làm con rắn tỉnh dậy thì cậu chỉ có nước ૮ɦếƭ.
Đã xong, cậu đã tiếp cận được con rắn một cách êm đẹp, cậu thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ chỉ chờ Khôi hành động nữa là xong.
Khôi lấy cái dây ở cạnh bên cậu rồi chuyền qua cho Ngyên Nguyên. Cậu giơ tay lên hình thành chứ Ok rồi bắt đầu vào kế hoạch.......
Khôi đã xong việc của mình. Bây giờ cậu ngồi ở một góc trong căn phòng để chờ Nguyên Nguyên hành động. Vì Nguyên Nguyên không cho cậu can thiệp vào việc chiến đấu với con rắn nên cậu đành ngồi một góc nhìn Nguyên Nguyên thực hiện.
Nguyên Nguyên không muốn cho cậu tham gia vì hiện tay cậu đang bị thương, không tiện để tiếp động mạnh. Chắn chắn còn nhiều trận đấu phía trước nữa nên không thể hao phí năng lượng được. Một mình Nguyên có thể tiêu diệt được con rắn.
Nguyên Nguyên cầm sợi dây đến gần con rắn hơn. Cậu từ từ đưa sợi dây lên trước mặt con rắn, đặt thật nhẹ nhàng xuống cổ của nó. Vì con rắn đang ngủ nên Nguyên Nguyên hoàn thành một cách thuận lợi. Xong, cậu đã hoàn thành một bước, chỉ còn một bước nữa thì cậu sẽ vượt qua.
Ở đây là tầng hai rồi nên cậu chỉ cần vượt qua con rắn này rồi lấy chìa khóa chắc chắn cậu sẽ lên tới sân thượng. Nguyên Nguyên khẽ giơ chiếc đồng hồ đeo tay lên xem. Đã 19 phút trôi qua. Bây giờ cậu chỉ còn có 11 phút. Thời gian không còn nhiều, Nguyên Nguyên bỏ chiếc đồng hồ xuống, cậu khẩn trương cởi chiếc áo khoác của mình.... Xé đôi ra rồi lấy cột vào hai cánh tay. Xong xuôi, cậu đi đến cạnh con rắn, nhẹ nhàng cầm hai đầu dây lên. Từ từ đưa lên và... cậu mạnh tay cột cổ con rắn lại.
Con rắn đang ngủ thì bật dậy, nhe đôi răng nhọn của mình đến cánh tay phải của Nguyên Nguyên và... cắn. Cũng may Nguyên Nguyên đã đoán trước được nên lấy áo cột tay. Con rắn cứ như vậy, cứ đòi cắn tay của cậu nhưng Nguyên Nguyên đã giữ chặt và cậu rút con dao trong người ra đâm thẳng vào đầu của con rắn.
Dường như con rắn vẫn chưa chịu thua, vẫn cứ vùng vẫy. Nguyên Nguyên muốn kết thúc trận đấu nhanh nên cậu cầm con dao đâm vào đầu con rắn một lần nữa. Con rắn ૮ɦếƭ tươi. Vậy là trận đấu đã kết thúc...
Nguyên Nguyên và Khôi cùng đi lại lấy chiếc chìa khóa và tờ giấy. Cầm tờ giấy lên, Nguyên Nguyên khẽ nhếch môi.
- Đi thôi. - Nguyên Nguyên kiệm lời. Nói xong Nguyên Nguyên bước trước dẫn đường.
Khôi mặc dù không biết tờ giấy viết gì nhưng vẫn đi theo Nguyên. Hai người đi theo lối mòn của căn phòng cho đến khi hai người bị một đám người khoảng 50 tên mặc đồ đen bao vây. Nhìn như vậy Nguyên Nguyên và Khôi cũng đủ biết là phải đánh nhau, Nguyên Nguyên quay sang Khôi nói:
- Chỉ có 5\'.
Không nói gì, Khôi nhếch môi cười rồi gật đầu và cuộc chiến lại diễn ra một lần nữa. Đối với Nguyên Nguyên và Khôi thì 50 tên không là gì cả. 100 hay 200 tên thì một mình Nguyên Nguyên cũng đã đủ làm cho chúng chầu diêm vương rồi nhưng đó là lúc hai người lành lặn, còn bây giờ Nguyên và Khôi đều đã bị thương mà lại rất nặng nên không thể đánh lâu.
Nguyên Nguyên và Khôi thay nhau ra những đòn chí mạng vào bọn người đó. Đang đánh thì từ đâu một mũi tên bay đến phía Khôi. Khôi đau đớn ngồi bệch xuống. Mũi tên có độc mà đó là một loại độc tố rất mạnh. Nguyên Nguyên lo lắng chạy lại phía Khôi ngồi.
- Sao vậy ? - Nguyên Nguyên lo lắng hỏi.
- Không sao. Đánh tiếp đi. - Khôi thúc giục.
- Mày cầm cự được không.
- Được.
Nghe câu trả lời từ Khôi, Nguyên Nguyên yên tâm đánh tiếp. Trận chiến không cân sức tiếp tục diễn ra. Nguyên Nguyên cố gắng cầm cự chút sức lực còn lại của mình. Khôi thấy Nguyên đã mất hết sức thì cố gắng đứng dậy đánh tiếp nhưng...
- Khôi, cẩn thận. - Nguyên hét lên với volume to nhất có thể. Vừa hét, Nguyên vừa chạy đến bên cạnh Khôi với tốc độ ánh sáng.
Đoàng..... Một phát S***g phát ra từ tên mặc áo đen đứng gần Khôi nhất. Đối tượng để tên áo đen nhắm vào là Khôi. Nguyên Nguyên thấy nguy hiểm nên chạy đến nhưng vừa đến nơi thì cảm giác giống như có một bàn tay ai đó đẩy mình ra. Khôi và Nguyên Nguyên ngã ra hai bên. Phát S***g đó không trúng hai người nhưng chắc chắn đã trúng vào ai đó. Vừa định thần lại, Nguyên và Khôi liền đứng dậy xem người nào đã đỡ cho một phát đạn. Vừa ngẩng mặt lên thì bắt gặp ngay khuôn mặt nhăn nhó đầy đau khổ của Trúc. Cả người Trúc từ từ ngã xuống. Khôi thấy em gái mình thì lập tức chạy đến đỡ Trúc.
- Em sao vậy ? Sao lại ở đây. - Khôi lo lắng nói. Nước mắt đã tràn ra hai khóe mi nhưng Khôi cố ngăn nó để không chảy ra ngoài.
- Em....khô...ng...sao - Trúc thều thào nói.
- Còn nói không sao. Sao em lại ở đây ? - Khôi tức giận vì sự bướng bỉnh của cô em gái mình. Anh vẫn thắc mắc là tại sao Trúc lại có mặt ở đây. Còn có cả Trân và Nhi nữa.
- Anh...có...sa..o...khô...ng ? - Trúc không trả lới câu hỏi của Khôi. Cô mạnh mẽ lắm, không yếu ớt như Khôi nghĩ đâu.
Nguyên Nguyên đi lại gần Trúc và Khôi. Cậu giúp Khôi đỡ Trúc dậy rồi cởi chiếc áo của mình để băng bó cho Trúc. Nguyên không hiểu sao lúc thấy Trúc bị thương lại cảm thấy nhói ở trong lòng, tim đập nhanh không thể kiểm soát được. Cảm giác náy là sao ? Có phải cậu bị đau tim hay không ? Những câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu cậu. Khôi thấy Nguyên Nguyên băng bó thì yên tâm đấu với bọn người đó tiếp.
Bây giờ Khôi mới để ý đến cái tên dám cho đứa em gái mà anh yêu quý bị thương. Khôi khẽ giơ khẩu S***g lên và bắn một phát trúng mi tâm tên đó làm hắn ૮ɦếƭ ngay tại chỗ. Bây giờ, Khôi lại bắt đầu vào cuốc chiến. Nhi và Trân thấy Khôi đã kiệt sức thì cũng vào giúp đỡ. Một đòn của Nhi và Trân cũng đủ *** 5,6 tên một lần. Nhi và Trân rất ăn ý nên chốc lát đã hạ gục được hết một nữa.
Nguyên Nguyên ngồi bên cạnh Trúc, cậu ôm Trúc vào lòng. Không hiểu sao cậu lại muốn bảo vệ người con gái này. Cậu không muốn có bất kì tổn thương nào đến Trúc. Trong lòng cậu đã nảy sinh một tình cảm gì đó đối với Trúc. Câụ không biết đó là thứ tình cảm gì. Cậu nghĩ chắc là tình anh em giống như cậu với Khôi mà thôi. Cậu không muốn nghĩ nhiều nữa.
Còn Trúc, Trúc cũng giống Nguyên thôi. Trong lòng cũng nảy sinh một thứ tình cảm gì đó rất khó chịu. Thấy Nguyên buồn thì Trúc cũng chẳng vui chút nào. Thấy Nguyên bị thương Trúc lại cảm thấy đau lòng như ngàn mũi dao đâm vào. Khó chịu lắm.
Sau 3\' chiến đấu, cuối cùng Khôi, Nhi và Trân cũng hạ gục những tên kia. Khôi, Nhi và Trân bước lại chỗ Nguyên và Trúc ngồi.
- Em còn đau không ? - Khôi quan tâm hỏi.
- Hihi... Em không sao. Đi thôi. Còn phải cứu Long nữa. - Trúc cười trả lời. Nụ cười của Trúc vô tình lọt vào mắt Nguyên khiến cậu đơ lại.
- Hay là em về đi. Đừng đi nữa. Nguyên Nguyên, mày đưa Trúc về dùm tao. - Khôi nói với Trúc sau đó quay qua nhờ vả Nguyên.
- Không, em không về.
- Đừng có cứng đầu như vậy nữa. Ở đây nguy hiểm lắm. Về đi. - Khôi lớn giọng gắt.
- Sao anh được ở lại còn em thì không. Em bằng tuổi anh đấy. - Trúc bướng bỉnh cãi lại.
- Nhưng....
- Nic, cho Trúc ở lại đi. Tao sẽ bảo vệ Trúc. Mày cứ yên tâm. - Nguyên Nguyên ngăn chiến tranh của hai anh em bùng nổ.
Nguyên Nguyên đã nói như vậy thì Khôi cũng không có ý kiến gì nữa. Khôi biết Nguyên rất giỏi võ nên có thể bảo vệ Trúc. Còn Trúc, khi nghe Nguyên Nguyên nói như vậy thì Trúc cảm thấy mặt mình nóng ran lên. Cảm giác ấm áp xen lẫn hạnh phúc cứ chiếm lấy cô.
- Được, đi thôi. - Khôi nói nhanh rồi bước đi trước. Nhi và Trân đi sau. Còn Nguyên Nguyên thì cõng Trúc đi cuối cùng.
5 người cứ thế đi cho đến khi đến tới sân thượng. 2 tên mặc đồ đen đi đến chận không cho 5 đứa vào. Phía sau 2 tên đó là Duy. Duy bước đến chỗ bọn nó và bọn hắn đang đứng.
- Không ngờ lại nhanh như vậy. Còn 2 phút nữa đấy. - Duy nhẹ giọng nói.
- Yic đâu ? - Khôi giọng lạnh lạnh nói.
Duy không trả lời chỉ vỗ tay 3 cái. Lập tức Long được đưa ra. Tụi hắn thấy Long thì vô cùng mừng rỡ.
- Thả người. - Nguyên Nguyên giọng trầm trầm.
- Tại sao phải thả ? - Duy tỉnh bơ nói.
- Như đã thỏa thuận. - Nguyên kiệm lời.
- Ồ, các người đã hoàn thành đâu. Còn thử thách cuối cùng nữa. - Duy cười phá lên như chọc tức Nguyên.
- Mày.... - Nguyên tức giận không nói lên lời.
- Thôi đi Zic. Ok thử thách gì nữa ? - Khôi lạnh nhạt nói.
- Đánh nhau. 100 người. Chơi chứ ? - Duy nhàn nhạt lên tiếng.
- Cái gì ? 100 người. Định *** chắc. - Trúc ở trong lòng Nguyên hét lên.
Bây giờ Trúc cảm thấy lo lắng. Lo lắng cho sự an nguy của Khôi, Nhi, Trân, Long và cả Nguyên nữa. Theo dự đoán của Trúc thì chắc chắn họ sẽ không thắng những tên to cao, bặm trợn kia. Nếu là bình thường thì Trúc có thể chắc chắn chỉ một mình Khôi cũng có thể đánh thắng. Nhưng bây giờ Khôi, Nguyên và cả cô đều đã bị thương không thể cầm cự được. Còn Nhi và Trân thì đều đã dồn sức vào trận đánh lúc nãy nên giờ cũng rất yếu thế. Cũng may tụi nó và tụi hắn đều là những người học võ nên có thể cầm cự được lâu nếu không có lẽ tụi nó và tụi hắn đã ૮ɦếƭ trước khi cứu được Long.
- Được. - Khôi nói chắc nịt.
- Khá lắm. Không hổ danh là phó bang R.I.P hùng mạnh. - Duy lên tiếng khen ngợi. Cậu đứng qua một bên nhường cho cuộc chiến bắt đầu.
Nguyên Nguyên đặt Trúc qua một bên rồi bắt đầu vào cuộc chiến. Khôi, Nhi và Trân thấy Nguyên lao vào đánh rồi cũng vào đánh luôn. Một cuộc tàn sát lần nữa xảy ra. Nhi và Trân rất ăn ý trong mọi động tác nên rất nhanh hạ gục được 10 tên. Nguyên và Khôi thì có yếu thế hơn tụi kia vì cả hai đều đã bị thương. Nguyên Nguyên không dám ra xa vì cậu còn một nhiệm vụ nữa là phải bảo vệ Trúc nên cậu chỉ có thể đánh những tên gần Trúc. Còn Khôi thì tiến vào giữa bọn người đó rồi dùng hết sức mà đánh.
Khoảng 20\' sau thì tụi nó và tụi hắn đều đã bị thương nên nhanh chóng bị hạ gục. Nhi thì bị một tên bắn lén, Khôi thấy vậy thì lao vào đỡ cho thế nên lãnh một phát đạn vào vai. Còn Nguyên vì bảo vệ Trúc cũng nhận một phát vào đầu gối bên kia khiến cậu ngã xuống. Trúc chạy lại đỡ và bị tên khác cho một phát vào tay. Còn Trân thì bị Duy bắt lại. Cô được đưa lại chỗ Long đang ngồi và cô bị trói tay vào tay Long. Tụi nó và tụi hắn thất bại thảm hại. Tất cả đều bị bắt và đều bị đưa lại chỗ Long đang ngồi.
- Sao rồi ? Mấy người đã thua. Tất cả đều phải ૮ɦếƭ. Hahaha. - Duy cười lớn như một bậc đế vương nói.
Bọn nó và bọn hắn không nói gì. Khôi ngồi nhắm mắt khép hờ. Phong cách hờ hững của cậu khiến người khác phải si mê. Nguyên Nguyên thì ngồi trấn an Trúc. Còn Long, cậu đang ôm Trân. Bây giờ cậu mới biết là Trân sợ máu. Chẳng trách, Trân lại bị bắt sớm như vậy. Lúc nhìn Trân xuất chiêu, cậu nghĩ rằng Trân không phải là người tầm thường nên không thể dễ dàng bị hạ gục như vậy được. Sau một hồi nói chuyện với cô, Long cũng biết là Trân sợ máu. Còn lý do thì... cô không tiết lộ nữa lời. Bây giờ cậu cảm thấy rất muốn bảo vệ cô gái nhỏ này.
"Lúc ở trường nhìn Trân mạnh mẽ lắm cơ mà. Thật không ngờ."Đó là dòng suy nghĩ của Long.
- Sao ? Còn trăn tối gì không ? - Duy mỉa mai nói.
- Câm miệng. - Nguyên Nguyên tức giận gắt lên.
- Hahaha.... - Duy cười một tràng lớn rồi bước đến chỗ năm tên vệ sĩ đang đứng, nói gì đó rồi bước đi vào trong.
Năm tên vệ sĩ to cao bước đến chỗ tụi nó và tụi hắn đang ngồi, nói:
- Các ngươi sẽ phải ૮ɦếƭ. - Nói xong, năm tên bắt tụi nó đi.
Vừa chạm vào tụi nó và tụi hắn thì có một bóng đen xuất hiện từ phía sau lưng và...
Soẹt...soẹt...soẹt...soẹt...soẹt...
Năm tên vệ sĩ lập tức ngã xuống. ૮ɦếƭ không nhắm mắt. Tụi nó và tụi hắn ngạc nhiên nhìn năm tên vệ sĩ nằm dưới đất, máu từ cổ một lúc ra một nhiều. Tụi nó thật không hiểu là ai mà lợi hại như vậy. Tụi nó không biết nhưng... tụi hắn biết.
- Sao lại như vậy hả anh Khôi. - Trúc ngơ ngác hỏi.
- Là thằng Moon. - Khôi thờ ơ nói.
- Không xong rồi. - Nguyên Nguyên mờ ám nói.
- Rốt cuộc là có chuyện gì ? - Bây giờ Trân mới lên tiếng. Câu nói dài nhất trong ngày của cô.
- Thằng Moon đến cứu chúng ta. Vũ khí để giết bọn người đó là gì thì tụi này không biết nhưng chỉ có Moon mới có VK đó. Nó lợi hại lắm. Chỉ cần VK đó cách da 5cm thì da sẽ bị đứt, phỏng và mạch máu sẽ rời ra. Trên VK đó có độc nên chỉ cần ***ng vào sẽ ૮ɦếƭ ngay trong 2s. - Long từ từ giải thích.
- Thì ra là vậy. Quả không tầm thường. - Trúc lên tiếng khen ngợi.
Lúc này. Phi xuất hiện trước mặt tụi nó và tụi hắn. Hắn cứ như là một vị thần. Ánh mắt lạnh băng không một biểu cảm. Hắn mặc một chiếc quần Jeans đen, chiếc áo thun có hình trăng khuyết cũng đen nốt đi kèm cũng chiếc áo da cũng đen luôn. Hắn thoát ẩn thoát hiện dưới chiếc mặt nạ càng làm cho vẻ đẹp tăng gấp bội.
Hắn định bước đến để cởi trói cho tụi nó và tụi hắn thì Duy ở trong đi ra. Phía sau Duy là khoảng 200 tên thuộc hạ của cậu.
- Đánh hắn cho ta. - Duy ra lệnh. Lập tức 200 tên tiến về phía hắn.
Nhanh như chớp, hắn chạy vào giữa đám người đó. Cuộc chiến cứ thế lại một lần nữa diễn ra. Thật là không công băng. Hắn là một đại cao thủ còn bọn người kia chỉ là tôm tép thì làm sao có thể chơi với hắn. Khoảng 10\' sau hắn hạ gục bọn người kia một cách nhẹ nhàng. Bọn người kia chưa kịp ***ng vào hắn thì đã bị hắn cho tiếp đất. Sau khi thắng bọn kia, hắn bước đến chỗ Khôi, Nguyên, Long, Trúc, Nhi và Trân đang ngồi lần lượt cởi trói cho bọn họ.
Bây giờ, Duy mới thực sự khâm phục. Khâm phục cái con người đang đứng trước mặt mình. Cậu bây giờ mới được mở rộng tầm mắt. Trước kia, cậu đã quá khinh thường hắn. Nghĩ hắn là một con người kém cỏi, không dám lộ diện. Bây giờ cậu đã tâm phục khẩu phục. Chỉ chưa đầy 10\' mà Phi đã hạ gục được hai trăm tên thuộc hạ giỏi nhất của hắn. Quả là tài giỏi.
Cởi trói xong, Phi quay qua nhìn Duy một cái. Ánh mắt lạnh lùng lướt qua người Duy khiến cậu ớn lạnh. Phi cùng tụi nó và tụi hắn bước đi mà không thèm nhìn Duy lại một cái nào nữa. Thấy Phi đi, Duy lên tiêng nói:
- Tôi có thể làm thuộc hạ của cậu được không ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc