Thiên Nga Đen Bị Phản Bội - Chương 04

Tác giả: Ký Thu

Nhuyễn, chân hầu như đứng không vững, hương R*ợ*u trong miệng hắn cũng truyền vào hơi thở của cô, làm cô trong nháy mắt cũng có ảo giác vui sướng hạnh phúc...
“Tôi không say, tôi chưa say... uống chén nữa, nấc! Tôi không say... uống chén này rồi nói...”
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Bạch Oanh Man và phụ dâu vịn người đàn ông sắp đè ૮ɦếƭ cô, cố sức đưa ông chồng say nghiêng ngả này để lên giường, cũng giúp hắn cởi giày vớ.
“Trời! Hắn uống say thật, căn bản là ngâm trong thùng R*ợ*u mà, cưới một bà vợ thôi có cần vui đến thế không?” Chu Tiếu Mi cắn môi. Tên đàn ông này không muốn sống sao, một ly lại một ly, nhiều R*ợ*u hơn nữa cũng không đủ hắn uống.
Nghe thấy bạn tốt nói, Bạch Oanh Man thấp giọng, “Say cũng bớt việc, khách của hai nhà không ít, hắn có thể chống được tới bây giờ là tốt lắm rồi.” Huống chi hắn thay cô ngăn cản không ít R*ợ*u.
“Hừ! Cậu đừng nói là đã coi cuộc hôn nhân này là thật, thích tên đàn ông cuồng vọng tự đại này rồi chứ? Nhắc trước cho cậu, yêu hắn ta không phải chuyện tốt gì đâu.” Chu Tiếu Mi biết người không hiểu cảm tình như hắn không thể nào cho được thật tình, con cừu nhỏ như bạn tốt, chỉ biết ngụy trang hung ác để bảo vệ mình, vạn nhất giao trái tim, chỉ sợ sẽ tan nát cõi lòng.
Bạch Oanh Man bật cười lắc đầu, “Cậu suy nghĩ tới đâu vậy, đây là một cuộc hôn nhân vì lợi ích, hắn sẽ không động tình, mình cũng không động tâm.” Huống hồ ba năm là kỳ hạn của cô, cô cũng tin hắn không thể chịu đựng quá lâu.
“Hy vọng cậu biết mình đang làm gì... Được rồi, hưởng thụ đêm tân hôn của cậu cho tốt, mình không quấy rầy.” Chu Tiếu Mi nhìn người đang nằm sấp trên giường, hừ nhẹ một tiếng, “Đương nhiên, nếu như hắn ta dậy nổi...”
Bạch Oanh Man nhìn chồng đang đầy mùi R*ợ*u, trong nội tâm cười khổ, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, xoay người vào phòng tắm thay bộ lễ phục cầu kỳ. Rửa mặt xong, cô thay đồ ở nhà, trả lại dung nhan xinh đẹp tự nhiên.
Khi cô ra khỏi phòng tắm thì trên tay cầm theo một cái khăn lông ướt, cho dù cùng chồng mới cưới không tình không yêu nhưng hai người vẫn là kết hôn, thân là vợ, cô có nghĩa vụ chiếu cố hắn.
Cô thật may mắn là hắn uống say, nếu không cô thật không hiểu được đối mặt với quan hệ vợ chồng thân mật như thế nào. Hắn đối với cô mà nói xem như người xa lạ, chỉ gặp mặt mấy lần không đủ để cô đem bản thân giao ra.
Ngay lúc Bạch Oanh Man bước vào phòng tắm, người đàn ông trên giường cử động, kỳ thật Trạm Vấn Thiên tỉnh hơn ai khác, hắn giả bộ say R*ợ*u để quan sát nhất cử nhất động của người vừa được vinh quang làm vợ hắn, muốn nhìn xem cô ta đối đãi với người chồng say R*ợ*u thế nào.
Hắn mơ hồ nghe thấy những tiếng thở dài rất nhỏ, cho rằng cô thở dài một hơi sẽ ném hắn sang một bên, tùy hắn say đến trời long đất lở cũng không để ý.
Hắn đang chuẩn bị mượn R*ợ*u giả điên để cô đầu hàng, một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi làm cơ thể hắn C*ng c*ng, không cách nào ức chế phản ứng nổi lên.
Một giây sau, khăn mặt ấm áp chụp lên mặt hắn, một bàn tay nhẹ nhàng lau sạch cho hắn, từ trán đến hai má, một đường ôn nhu xuống cổ.
Hắn rất muốn tiếp tục giả bộ ngủ, nhưng khi tay của cô cởi từng nút áo sơ mi của hắn, cực kỳ thong thả dùng khăn lông ướt lau qua lau lại trên *** hắn thì *** bị kéo căng không chịu được nữa.
“Em... Em đang làm gì? Muốn như vậy sao?” Hắn cố ý giả bộ say R*ợ*u, ngả ngớn nói.
Thấy hắn đột nhiên mở mắt ra, Bạch Oanh Man giật mình thu tay lại, “Không... Anh uống say, em chỉ muốn giúp anh lau sạch, để anh dễ ngủ một chút.” Cô có chút hoảng hốt, cũng có ý nghĩ tông cửa xông ra, bỏ chạy.
Một cảm giác đau chạy lên đại não, cô cúi đầu nhìn, phát hiện một bàn tay của hắn đã nắm chặt cánh tay mềm mại, cho dù cô muốn chạy cũng không thoát.
Trạm Vấn Thiên cười tà, tiếp tục dùng tay kia nắm lấy tay cô, kéo đến bụng của hắn, “Địa phương để cho tôi thoải mái ở đây, em đừng lầm vị trí.”
Lửa nóng dưới lòng bàn tay làm cô giật mình, Bạch Oanh Man cố tự trấn định, khuôn mặt nháy mắt ửng hồng, “Anh uống nhiều, nghỉ ngơi sớm đi, em giúp anh chuẩn bị đồ ngủ...”
Cô còn chưa nói hết, một lực mạnh mẽ đã kéo cô ngã xuống ***g *** vững chãi, đôi môi nóng bỏng lập tức che môi cô lại.
“Ngô...”
Trạm Vấn Thiên cuồng dã hôn lấy, một hồi lâu mới buông cô ra.
“Em nghĩ rằng tôi và em sẽ mặc quần áo ngủ sao? Thân là phụ nữ, em cần phải học nhiều lắm. Đầu tiên là cởi sạch sẽ, hầu hạ người đàn ông của em cho tốt.” Xé bỏ đồ ngủ của cô, giật lấy nội y, cúi người cắn lấy nụ hoa hồng nhạt đang khẽ run.
“Trạm Vấn Thiên, anh...” Cô sợ hãi muốn đẩy hắn ra, nhưng sức của hắn vẫn nặng nề, đặt trên người cô.
Hắn cố ý dùng sức cắn đau cô, “Em muốn đem cả tên họ để gọi chồng em sao? Kêu tên của tôi.”
Cô đỏ bừng mặt, giọng nói mềm mại, yêu thế nói, “Vấn Thiên, anh để em, em lấy cho anh chén trà giải R*ợ*u...” Giờ phút này, cô có chút hối hận, đánh giá cao bản thân có thể chịu được hắn, hắn ***ng chạm làm cô không biết phải làm sao, lòng rối như tơ.
“Em muốn trốn ư? Em cho rằng có thể sao? Lúc trước em nghĩ tôi là một con dã thú, cho dù bản thân tôi biết băng thanh ngọc khiết là cao không thể chạm, nhưng một khí thú tính của tôi nổi lên, tôi sẽ ăn em.” Hắn vừa nói vừa tách hai chân trắng nõn của cô ra, tùy ý va chạm châm lửa trên người cô.
Cắn môi, cô không để cho mình phát ra nửa câu ***, “Em có thể trốn sao? Biết rõ trốn không thoát, cần gì tự rước lấy nhục...”
Thấy vẻ mặt như nhận mệnh, nhẫn nhục chịu đựng của cô, Trạm Vấn Thiên không khỏi tức giận, ác độc lột sạch quần áo toàn thân cô, “Muốn nhận mệnh còn quá sớm, chờ em hưởng qua tư vị mất hồn, em sẽ cảm ơn tôi cho em trở thành một phụ nữ chân chính.”
“Không phải nhận mệnh, em chỉ sợ anh không đủ sức lực, đêm tân hôn lại mất mặt.” Mặc dù thân thể bị hắn kiềm chế không nhúc nhích được, Bạch Oanh Man vẫn mạnh miệng, không cam lòng nhận thua.
“Em, cô gái này...” Thật sự không đáng yêu..
Hắn hơi căm tức, không chút lưu tình nhen nhóm ngọn lửa T*nh d*c trên người cô, không nghĩ tới cô càng nhiệt tình hơn so với hắn tưởng tượng, làm cho hắn đang định trừng phạt lại bị bức điên khùng.
Nhưng mà, từ trước tới nay, hắn có thù tất báo, hắn không muốn buông tha cô, vừa nghĩ tới cô lén làm hiệp nghị với ông ngoại, hắn hừ lạnh một tiếng, ngón tay vẽ ra thật nhiều ****.
“...Không... Anh thả em ra...” Cô giãy dụa, cực lực muốn thoát khỏi ***, tay của hắn làm cô giống như bị lửa đốt.
Hắn lạnh lùng hôn lên môi cô, “Cầu tôi đi! Chỉ cần em mở miệng cầu tôi, tôi sẽ tha cho em.”
“Anh... Anh nhất định phải nhục nhã em như vậy sao? Em không phải...ư...món đồ chơi của anh.” Cô chịu đựng, không cầu xin, thân thể lại phản ứng chân thật khát vọng của nội tâm, không tự chủ nghênh dẫn hắn.
“Điều này là nhục nhã sao, rõ ràng là khoái hoạt thiên đường, em có thể lừa gạt bản thân, không hưởng thụ sao?” Hắn đột nhiên dừng lại, chỉ muốn lửa nóng chống đỡ mềm mại của cô.
“... Cầu anh...” Lăn qua lăn lại, cô cơ hồ khóc thành tiếng, hốc mắt cũng ngấn lệ, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng cầu khẩn.
“Là em cầu tôi, đừng quên.” Hắn hạ eo xuống, *** trong nháy mắt xuyên qua thân thể của cô.
Nhìn bộ dạng cau mày khi tiếp nhận hắn, Trạm Vấn Thiên không có ý định buông tha, ngay lúc chìm đắm đó, hắn cố ý giả say, nhẹ giọng lẩm bẩm bên tai cô những lời tàn khốc.
“Anh rốt cuộc đã tìm được em, thiên sứ xinh đẹp, Nguyệt Nhi, em cuối cùng cũng trở thành người của anh!”
Nguyệt nhi?!
Thân thể Bạch Oanh Man cứng đờ, vô lực tùy ý hắn muốn làm gì trên người mình, khóe mắt lặng lẽ chảy xuống một giọt lệ nóng...
Sau đêm tân hôn, Bạch Oanh Man và Trạm Vấn Thiên trở thành vợ chồng đồng sàng dị mộng đúng tiêu chuẩn. Ban ngày hai người tất tả công việc, bề bộn bận rộn, loay hoay đến nỗi không thể cùng ăn cơm, buổi tối, vành tai tóc mai chạm nhau, thân thể quấn giao, trình tự trên giường không thiếu một cái, chỉ trừ ôn nhu.
Nhưng hai người đều không có ý kiến với tình huống này, dù sao, đây cũng chỉ là một cuộc giao dịch.
Bốn giờ, vừa về đến nhà, Bạch Oanh Man thay dép lê, trong nội tâm khe khẽ thở dài.
Cô biết rõ cuộc hôn nhân này sẽ rất tệ, rất gian nan, chính là, hiện tại cô cảm thấy ba năm này thật sự quá dài rồi, cô thật nghi ngờ mình có thể chịu đựng được bao lâu?
Lắc đầu, cô cố gắng đem nặng nề trong lòng gạt qua một bên.
Mang dép lê, Bạch Oanh Man đi vào phòng bếp không nhiễm một hạt bụi.
Nhìn những đồ dùng nhà bếp sang trọng này lại không có một chút sức sống, cô đột nhiên cảm thấy buồn cười. Nghĩ tới cô làm một cô vợ thất trách rất khá, cô có thể đoán được, chờ lúc bọn họ ly hôn, hai người chắc chắn đều cảm thấy vui sướng.
Không cần lại lưu luyến ––– đây là phương châm để cô duy trì cuộc sống trước mắt.
Nói thật ra, cô làm rất tốt... Được rồi, vì thưởng cho chính mình, Bạch Oanh Man quyết định đem tài liệu để sang một bên, cô tính toán xuống bếp nấu một bữa ăn ngon cho mình.
Cô thay đồ mặc ở nhà, đem đầu tóc cột lại gọn gàng, lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra.
“Để coi nào... Uhm... làm cơm rang trứng đi.” Cô lầm bầm cười khổ. Đều do cô làm “Cô vợ thất trách” quá nhập vai, nguyên liệu nấu ăn hỗn độn, chỉ có thể nấu cơm rang trứng và súp trứng thôi.
Chờ cơm chiên ngào ngạt phối hợp với súp trứng nóng hổi, Bạch Oanh Man lộ ra một nụ cười.
Cô không lựa chọn ăn cơm ở nhà bếp mà mở tivi, ngồi trên salon ăn bữa tối.
Trên TV đang diễn Tuồng nhưng cô lại xem cực kỳ vui vẻ, bởi vì cô thường xuyên bận việc cho nên đặc biệt thích những loại tuồng như vậy, nội dung phóng đại ước lệ đều có thể làm cô vui vẻ.
Bạch Oanh Man thoải mái xem tivi, ăn bữa tối, điều này làm cô cảm thấy mình giống như trở lại thời điểm đi học ở nước ngoài, đương nhiên, đó chỉ là lúc không có mặt dì Chân.
Cơm chiên chiên được mười phút, cửa chính Trạm gia mở ra, nam chủ nhân mới trở về chứng kiến một hình ảnh mà hắn không dám tin––––
Trong nhà hắn có một cô gái rất xinh đẹp, thoạt nhìn rất giống vợ hắn, nhưng cô gái này đang nằm trên sopha ăn cơm, dùng một cái dĩa lớn đựng cơm, mà cô còn đang cười rất vui sướng ––– đây không phải là Bạch Oanh Man mà hắn biết.
Cho nên Trạm Vấn Thiên đứng hình mười giây.
Mặt khác, Bạch Oanh Man cũng chậm chạp phát hiện ông xã trên danh nghĩa của cô đã trở lại, điều này làm cô trở tay không kịp, theo dự đoán của cô, người này ít nhất ba giờ nữa mới có thể về nhà, cho nên cô mới dám thoải mái như vậy, không hề cố kỵ, nhưng bây giờ bị bắt quả tang, cô... Cô phải làm gì bây giờ?
Nội tâm Bạch Oanh Man rối loạn, mặt ngoài trấn định, trầm mặc nhìn người kia. Hai người không ai nói chuyện, lời kịch trong tuồng trở thành nhạc nền của tình huống khôi hài này.
“Anh đã về.” Trạm Vấn Thiên mở miệng trước, nhưng nói xong câu này, hắn cũng cảm thấy không được tự nhiên. Sao hắn phải xin phép mình đã về, bình thường đều là vào phòng, tắm rửa, lên giường.
“Dạ.” Cô nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói rất miễn cưỡng, dù sao ngoại trừ lần gặp đầu tiên không thoải mái đó, trên cơ bản hai người chưa bao giờ tán gẫu.
Hắn đổi dép lê trước cửa phòng, đặt cặp tài liệu xuống salon, tựa như một người chồng bình thường, hắn nhìn cô, hỏi: “Em nấu bữa tối sao?”
Lắm lời! Nếu không bây giờ cô ăn cái gì?
Nhưng ––– một cô vợ thất trách với một ông chồng không quen thân lắm không thể nói vậy, cho nên cô nói: “Dạ.”
Một giây, hai giây,ba giây... Qua mười giây, đối phương không nói chuyện, Bạch Oanh Man biết mình không cần nói như vậy, nhưng ––– “Em không biết anh về, còn lại một chút, em hâm lại, anh ăn không?”
Sau đó, Trạm Vấn Thiên nở nụ cười hiếm hoi, “Được, anh đi tắm trước đã.” Hắn cầm lấy cặp tài liệu đi về phía thang lầu, vừa bước được một bước, đột nhiên quay đầu lại, “Dùng dĩa đựng, phải có súp.”
Nếu như người thật có thể có vạch đen trên trán thì Bạch Oanh Man hiện tại chính là như vậy.
Cô âm thầm lảm nhảm vài câu mới đứng lên, thể nghiệm cảm giác lần đầu tiên hâm nóng đồ ăn cho ông xã, kỳ thật cơm vẫn còn nóng.
Nhưng mà nói thật, món ăn nóng làm cô có chút khó chịu, điều này rõ ràng làm cô khó chịu hơn lúc hai người tranh cãi, hơn lúc Trạm Vấn Thiên lạnh lùng với cô.
Kỳ thật bị bắt gặp cũng không phải chuyện gì nhưng cô lại có cảm giác bị người nắm lấy điểm yếu, phải nói là cô không tính toán trong ba năm này sẽ cho hắn chứng kiến mình... Cô có loại cảm giác bị người vạch trần xấu hổ.
Đáng tiếc, cô muốn nhả mấy ngụm nước miếng trong súp cũng vô dụng, tên kia cũng không phải chưa từng ăn nước miếng của cô...
Ngay lúc Bạch Oanh Man đem phần cơm chiên còn lại dọn ra bàn, đem súp trứng để lên, Trạm Vấn Thiên cũng đã tắm rửa xong, đi vào nhà bếp, hắn tự nhiên ngồi xuống hưởng dụng nhà bếp.
Bạch Oanh Man định làm xong rồi sẽ trở lại phòng khách tiếp tục thời gian vui sướng.
Đáng tiếc cô mới đi hai bước đã bị lời nói phía sau làm lảo đảo.
“Em cũng đem của em vào đây ăn đi.”
Vì sao? Tôi không muốn.
Câu này là suy nghĩ trong đầu của Bạch Oanh Man... nhưng ngẫm lại, ngay lúc mấu chốt này mà xung đột thật sự không tốt, phương pháp tốt nhất là nhanh chóng ăn xong bữa tối, chấm dứt chuyện ngoài ý muốn hôm nay, ngày mai bọn họ lại có thể có cuộc sống như người xa lạ, cho nên, cô trả lời, “Được.”
Trạm Vấn Thiên nhìn bóng lưng cô rời phòng bếp, tâm tình đột nhiên cảm thấy tốt lên.
Vợ của hắn, một cô gái khôn khéo giỏi giang, mồm miệng lanh lợi, một cô gái tâm cơ thâm trầm, vào hôm nay, buổi tối này lại làm cho hắn cảm thấy, cô giông như một người vợ hắn mới cưới về.
Tuy từ lúc hắn vào cửa tới giờ, cô nói chuyện với hắn cũng như cũ, không quá năm câu nhưng đã tăng thêm “Ừ” “Được”... ––– nhưng hắn vẫn cảm thấy hôm nay cô rất khác, làm cho hắn cảm thấy thật hứng thú, nhất là bộ mặt lãnh đạm, bộ dáng oán thầm.
Bạch Oanh Man ưu nhã bưng bữa tối vào phòng ăn, nhưng sự chậm rãi này chính là kháng nghị sự không cam lòng của cô.
Ngồi vào chỗ của mình rồi, cô yên lặng ăn cơm, không có ý định mở miệng, nội tâm cũng đang buồn bực, bởi vì không thể tiếp tục xem tuồng.
“Anh không biết em biết nấu cơm.” Hắn nhướng mắt nhìn cô một cái, đến khi cô ngừng vùi đầu ăn cơm, ngẩng mặt nhìn hắn.
Bởi vì không cần phải cho anh biết!
“Đâu có gì đâu, cơm rang trứng, súp trứng đều đơn giản mà.” Cô vẫn duy trì giọng điệu lạnh nhạt nhưng không biết biểu lộ đã lặng lẽ tiết lộ.
“Anh thấy còn lại không ít, em hình như nấu hai phần.” Trạm Vấn Thiên ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng không nghĩ thế, hắn biết rõ điều này là không thể, nhưng hắn rất thích nhìn bộ dạng bất mãn của cô, cố ý nói: “Nếu như em nói trước, anh sẽ về nhà đúng giờ.”
Đây là cười đểu sao? Cô cười gượng, “Phần còn lại là tiện lợi ngày mai của em.”
“Đúng không? Vậy nhớ làm cho anh một phần.” Hắn nhìn sắc mặt cô trầm xuống, nói tiếp, “Em nhớ rõ em phải làm nghĩa vụ của vợ chứ.”
Trọng điểm một, buổi tối mỗi ngày đều làm nghĩa vụ.
Trọng điểm hai, cái gọi là tiện lợi đã bị hắn ăn rồi.
Bạch Oanh Man nắm chặt thìa, nhịn xuống, cắn răng nói: “Được.”
“Sao hôm nay em về nhà sớm vậy?”
Còn trò chuyện nữa? Cô cho rằng chủ đề để bọn họ nói chuyện cả một năm cũng đã nói xong rồi!
“Công tác qua một giai đoạn, về sớm.” Đây không phải lời nói thật, thời kì hỗn loạn này, việc cô làm còn rất nhiều, mỗi ngày đều làm cô sứt đầu mẻ trán, nhưng đôi lúc, cô đột nhiên không muốn cố gắng, cô sẽ để cho mình thoải mái, cho phép mình hưởng thụ thời gian buổi tối.
Đáng tiếc, ngay cả buổi tối này cũng bị cắt đứt.
“Công tác của em qua một giai đoạn nên về sớm à.” Đây là câu khẳng định nhưng ý vị trêu chọc lại nồng đậm, đây là cố ý, hắn đột nhiên phát hiện, hắn rất ưa thích bộ dáng “Tức giận bừng bừng” của cô.
Yêu mến? Ừ, hắn không phủ nhận từ này hôm nay rất thích hợp.
“Không phải anh cũng đang ở đây sao.” Cô nhịn không được liếc xéo hắn.
“Khuya hôm nay vốn có xã giao, nhưng hủy bỏ rồi.” Bộ dáng của hắn cứ như cô nên “Tạ chủ long ân.”
Bạch Oanh Man hoàn toàn không tiếp thu tin tức đối phương truyền đến nên không có khả năng có cảm giác cảm ơn gì, cô thầm nghĩ mau chóng chấm dứt buổi tối hỗn loạn này.
Đứng lên, cô bắt đầu dọn chén dĩa, ầm thầm quyết định giả bộ mệt mỏi đi ngủ sớm.
Trạm Vấn Thiên nhìn cô, có chút không hài lòng, híp mắt nói: “Anh không biết thì ra em thích xem tuồng.” Hắn cố ý.
Cô dừng lại một chút rồi như không có chuyện gì, để chén dĩa vào máy rửa chén, nhàn nhạt trả lời, “Em mới mở TV”
Cô hờn mát, nhưng hắn cảm thấy vừa thú vị vừa buồn cười. Hắn cơ bản chỉ xem tin tức bình thường và tin tức kinh tế tài chính, coi như vừa mở TV, cũng là do cô đêm qua chuyển đài, căn bản không thể nào là hắn.
Hắn không thể không nói lần nữa, hắn thật sự thích cô giống như một người bình thường, làm hắn nhịn không được muốn khiêu chiến giới hạn thấp nhất của cô.
“Em mệt mỏi, em muốn đi ngủ.” Cô nhanh chóng nói xong lời muốn nói.
Trạm Vấn Thiên nở nụ cười, cười đến làm cho Bạch Oanh Man nổi lên nổi da gà.
Hắn nói: “Tắt đèn thôi, anh cũng muốn đi ngủ.”
“Bây giờ còn chưa tới mười giờ.” Chính xác mà nói, chỉ có hơn chín giờ, cô chưa bao giờ thấy hắn đi ngủ giờ này, hơn nữa giọng nói của hắn làm cô rất hoảng sợ.
“Anh mệt mỏi, giống như em.” Hắn dùng lời của cô phản bác, thấp giọng nói: “Hoặc là hôm nay chúng ta có thể dành thời gian tương đối dài làm nghĩa vụ cho nhau.”
Khóe miệng của cô nhẹ run rẩy, “Em... MC của em tới rồi, có chút không thoải mái, cho nên muốn ngủ, cho nên...”
“Ừ, vậy đi ngủ đi.” Hắn đứng lên, đi trước lên lầu.
Nhìn bóng lưng của hắn, Bạch Oanh Man đột nhiên rùng mình một cái.
Cô cảm thấy có cái gì đó không đúng nhưng cô lại không biết là cái gì, chỉ có thể tự an ủi mình, ngày mai sẽ không có việc gì đâu, sẽ trở lại như ngày hôm qua, hôm kia,...
***
Đêm qua, giấc ngủ của Bạch Oanh Man cũng không tốt lắm mà cũng rất tốt, rất tốt vì cô khó có được giấc ngủ ngon, không tốt lắm vì sáng sớm cô thấy người đàn ông bên cạnh vẫn chưa rời giường đi làm.
Hai người giống như vợ chồng, cùng rửa mặt, cùng ăn sáng ở nhà ăn.
Trứng chiên đơn giản, chân giò hun khói và hai miếng bánh mì nướng, nói thực ra, nguyên liệu không khác gì cơm rang trứng hôm qua, mà cô cũng nghe lời, làm cơm rang trứng tiện lợi.
Cô vốn cho rằng hắn sẽ không cao hứng quá, dù sao cũng ăn thứ giống nhau nhưng xem ra Trạm Vấn Thiên lại có tâm tình rất tốt, điều này làm cô không khỏi chìm xuống.
Cô không hài lòng với thay đổi này, điều này không hợp với phương châm mà cô duy trì cuộc hôn nhân này... Có lẽ cô nên lạnh lùng hơn một chút.
“Ăn no?”
Hắn mở miệng nói chuyện, cắt đứt suy nghĩ của Bạch Oanh Man, cô sửng sốt một chút mới gật đâu, “Ừ.”
“Đợi lát nữa anh đưa em đi làm.” Lời vừa nói xong, Trạm Vấn Thiên cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà trải qau buổi tối hôm qua, hắn phát hiện mình muốn hiểu rõ vợ hơn một chút.
“Không cần đâu, em có xe.”
Có tiến bộ, trả lời sáu chữ.
Hắn không đổi sắc mặt, nói: “Đem đi bảo trì rồi, em chỉ có thể ngồi xe của anh.”
“Bảo trì?” Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sau lưng hắn, chiếc xe màu hồng nhạt của cô vẫn ở trong gara.
“Em có ý kiến sao?” Hắn nhướng mày, chờ cô cãi nhau với mình.
“Không có, chỉ là em cho rằng không cần phải làm như vậy.” Cô từ chối hắn đưa đón, không muốn ỷ lại vào hắn.
Hắn không vui nặng giọng: “Thỉnh thoảng cũng phải làm dáng một chút, để người ta cho là hôn nhân của chúng ta rất mỹ mãn chứ?”
“.... Em biết rồi, làm phiền anh vậy.” Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu đáp ứng.
Để cho hắn xuất hiện ở Xuân Dương cũng tốt, dù sao danh hiệu tổng giám đốc của Nhật Nguyệt thuyền vận dùng cũng đang cần dùng đến, đại khái có thể làm cho đám người Tổng giám đốc không tìm cô gây phiền toái, cậy già lên mặt nói cô năng lực không đủ, ý muốn cô nên sớm thoái vị.
Cô đã không trông cậy một người chồng có thể vì cô ra mặt, bởi vì trái tim của Trạm Vấn Thiên đã sớm cho em gái đáng yêu không tỳ vết của cô rồi, hôn nhân của bọn họ chẳng qua vì ích lợi. Nhưng cô vẫn ảo não, ngay đêm tân hôn nghe hắn gọi tên em gái, cô lại để ý vô cùng. Cô rốt cuộc đã hiểu mình không nên hy vọng xa với, cho rằng một ngày nào đó hạnh phúc sẽ đến với cô, sự thật chứng minh, kết quả chỉ càng làm cô phiền muộn.
Hiện tại cô thầm nghĩ phải chỉnh đốn Xuân Dương cho tốt, chuyện khác không để vào lòng, thật sự cũng không dư thừa tâm trí để vừa ứng phó chồng yêu người khác và tranh cãi với chú.
Nếu tim của Trạm Vấn Thiên không ở trên người cô, cô cũng không cần phải tìm khổ, cuộc sống bình yên tĩnh lặng là thứ cô đang cần bây giờ.
Cô cố tình muốn hoàn thành hiệp nghị với Đinh Thắng Phong, chẳng qua phải cần năng lực, đành phải chờ đợi tài chính ổn định, dùng lãi suất cao hơn ngân hàng mượn tiền theo giai đoạn.
Đây là con đường cô tính toán, chồng không năm trong kế hoạch của cô, cô tin rằng, không có cô hắn sẽ có cuộc sống thoải mái hơn.
“Em chỉ có một câu đó sao? Không có gì khác hỏi anh à?” Hiện tại hắn cho cô cơ hội, cô nên hiểu mà nắm chắc.
Cô quay đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt lạnh lùng thoáng khỏ hiểu, không đếm xỉa đến ám hiệu của hắn, “Cần sao? Không phải chỉ là làm bộ ***?”
Tất cả đều là giả dối... Trận liên thủ lừa gạt người này cô càng diễn càng hay.
“Làm bộ ***...” Hắn lặp lại lời cô, ánh mắt trầm xuống, ngọn lửa trong lòng ẩn ẩn thiêu đốt.
“Thời gian không còn sớm, nên đi thôi. Buổi sáng em phải họp, không thể tới trễ” Bạch Oanh Man chăm chú nói. Cô phải làm gương cho cấp dưới, làm tấm gương tốt mới có thể được nhân viên tôn trọng.
Ở công ty cô là CEO, cho dù ban giám đốc có kiềm chế nhưng dựa vào ưu thế cổ phần của công ty thì phân lượng cũng không giảm nhẹ. Chỉ có điều với lực lượng của một mình cô muốn thay đổi cục diện vẫn là khó khắn nặng nề, có người núp trong bóng tối kéo chân cô, cho dù cô phòng nghiêm mật vẫn có chút bất tiện.
Trạm Vấn Thiên không thể chịu được thái độ khinh mạn của cô nữa, sắc mặt khó coi, nắm lấy tay cô,”Không cho phép em tiếp tục dùng thái độ lạnh nhạt đó đối với anh, anh là chồng em, không phải người ngoài.”
Cô lặng yên nhìn hắn một lúc, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, “Đây không phải là cuộc sống anh muốn sao? Em chẳng qua phối hợp với anh thôi.”
“Em...” Hắn không phủ nhận, không cam lòng hừ một tiếng, “Hừ! Không cần phải quá nhiệt tình nhưng anh không muốn vừa về tới nhà lại thấy thái độ lạnh lùng của em.”
Cô coi như hiểu ý, gật đầu một cái, “Em hiểu rồi, từ nay về sau em sẽ thường tăng ca, không thấy mặt em anh cũng không phức tạp nữa.” Người xa lạ ở cùng một mái nhà, nếu có thể không chạm mặt thì không chạm mặt, cô nghĩ điểm này mình có thể làm được.
Nghe vậy, sắc mặt của hắn càng trầm xuống, “Em dám để anh về nhà không thấy em, thì đợi cho Xuân Dương trở thành công ty con của Nhật Nguyệt đi.”
“Có ý gì?” Cô nhíu mày, cái này thật sự là khó hiểu.
Bọn họ đã sớm thỏa thuận, làm một đôi vợ chồng không tình yêu, hôm nay cô không nói hai lời làm tốt ước định, chưa bao giờ tỏ ra không kiên nhẫn, để cho người ngoài phát hiện là bọn họ bằng mặt không bằng lòng, thời gian cũng qua một đoạn, hiên tại hắn phản ứng nghĩa là thế nào?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc