Thiên Nga Đen Bị Phản Bội - Chương 02

Tác giả: Ký Thu

Bạn tốt này của cô quá cứng nhắc rồi, làm việc chăm chú không chịu thả lỏng, cũng không chấp
Tuy bây giờ không thể lập tức nhìn thấy thành quả nhưng ít nhất cô đã tạo được một số công nhân viên nghe lời cô.
Lời của cô làm Bạch Oanh Man buồn bã, trong lòng có chút mệt mỏi. Cô không chỉ không có bạn bè khác, ngay cả em gái cũng sắp mất đi.
“Nè! Mình không phải đến để làm cậu buồn, đừng có nhăn mặt như trái khổ qua vậy. Nếu phải dì Chân biến thái kia của cậu, tiêm nhiễm những quan niệm kì quái vào người cậu, cậu sẽ không bị mất tự nhiên thế này.” Bạn tốt rõ ràng lòng dạ yếu đuối, lại giả bộ nhưng băng sơn, thật là khổ vị đại tiểu thư này.
Nếu nói trên đời này có ai hiểu rõ đại tiểu thư của Bạch gia, không thể qua người bạn học nhiều năm Chu Tiếu Mi này. Các cô quen biết từ tiểu học, mãi đến khi Bạch Oanh Man xuất ngoại du học. Thật không ngờ hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, học xong Cao trung Chu Tiếu Mi cũng ra nước ngoài du học, càng trùng hợp lại cũng đại học với Bạch Oanh Man, hai người lại được phân ngủ cùng một phòng, cảm tình ngày càng tốt, tình bạn càng sâu.
Các cô một người hướng ngoại, một người hướng nội, Chu Tiếu Mi quen biết khắp thiên hạ, Bạch Oanh Man độc lai độc vãn, ngoại trừ Chu Tiếu Mi, ai tới nói chuyện với cô đều như ***ng phải gai.
“Miệng không phải dùng để phê phán, cậu còn muốn ăn cơm thì bớt một câu đi.” Trong lòng Bạch Oanh Man, ít nhất dì Chân vẫn là trưởng bối, không phải để những vãn bối bình luận.
“Hừ! Cậu còn giúp bà ta nói chuyện nữa? Nhìn xem bà ta biến cậu thành bộ dạng gì rồi, không cười không khóc, cao ngạo quái gở, lạnh như sương tuyết ngàn năm, không còn giống bạn học nghịch ngợm lúc nhỏ của mình...”
“Tiếu Mi, cậu nhiều lời quá.” Không cần phải nhớ lại chuyện cũ, cuộc sống tốt đẹp đã sớm bị gió cuốn đi, Bạch Oanh Man của hiện tại không có nhiều tâm tư để quay đầu lại.
“Được rồi, mình không nói nữa, khỏi mất lòng. Nhưng mà mình nghe nói cậu đuổi Tiểu Nguyệt ra khỏi nhà, thật hay giỡn vậy? Người khác không biết, nhưng cậu rất thương đứa em này mà!” Nhất định là có người bịa đặt sinh sự.
“Thật.” Bạch Oanh Man không nhìn cô, ánh mắt rơi vào khung ảnh bằng bạc trên bàn
Trong ảnh, người một nhà cười rất vui vẻ, có cha cô Bạch Cảnh Thiên và mẹ Lý Ngọc Quyên, cùng với sơ sinh cô, một nhà ba người hạnh phúc ngọt ngào, khi đó còn không có mẹ kế xinh đẹp Trữ Tẩu Tẩu và em gái khác mẹ Bạch Oanh Nguyệt.
“Thật ư?” Chu Tiếu Mi mất đi vui vẻ trên mặt, trong mắt lộ ra một vòng ngạc nhiên.
“Không cần nghi ngờ, bất cứ chướng ngại nào cản đường mình, mình sẽ dọn sạch, ai cũng không thể ngăn mình lấy về những thứ vốn thuộc về mình.” Bạch Oanh Man vô tình nói, giống như trên đời này không có bất luận điều gì, bất luận kẻ nào có thể làm cô dao động, nhưng trong giọng nói lại mơ hồ lộ ra sự xót xa.
“Có phải mụ phù thủy nhà cậu ép cậu–––” Chu Tiếu Mi có chút ngờ vực nhưng mới nói một nửa đã bị cắt đứt.
“Không liên quan tới dì Chân, cậu không cần phỏng đoán lung tung, là do mình quyết định.” Em gái ở đây nguy cơ tứ phía, phải để nó rời đi trận bão táp này, đây là cách duy nhất mà cô có thể bảo vệ nói, cô không nói với bạn tốt những điều này, cũng không muốn phức tạp thêm nữa, gương mặt xinh đẹp bình thản nhưng lại cảm thấy được đau khổ giấu kín.
“Như vậy, chuyện của Trạm Vấn Thiên cậu định xử lý thế nào? Hắn lại tìm chúng ta phiền toái, cố ý khó dễ, em gái trong trắng như giấy của cậu cự tuyệt rồi, cậu muốn làm sao công đạo với hắn ta?” Chu Tiếu Mi lại hỏi. Người đàn ông kia rất hung dữ, không thể chống đỡ.
Aizz, nội loạn còn chưa dẹp, phong ba bên ngoài lại tới, quả thật là khảo nghiệm nước sôi lửa bỏng.
Ánh mắt Bạch Oanh Man trong suốt, giọng nói đầy kiên quyết: “Nếu hắn đã muốn một cô dâu, mình sẽ cho hắn.”
“Gì?” Có ý gì chứ?
Chị, em không cần rời căn nhà này được không, em không muốn rời xa chị, chị đừng đuổi em đi mà, được không?
Em sẽ chăm sóc chị, chị để cho em ở lại đi...
Đừng quên, là ai làm con có nhà lại không thể về? Là ai nhẫn tâm vứt con ở nước ngoài, không quan tâm đến? Bọn họ đã sớm quên con rồi, con chỉ là gánh nặng vướng víu. Người một nhà của người ta rất vui vẻ, con chỉ là người ngoài, một đứa con riêng của chồng, không ai quan tâm...
Chị, đừng đuổi em đi, cha mẹ không còn, em chỉ còn có chị, chị là chị của em, người thân duy nhất của em, không có chị, em phải sống thế nào đây?
Người làm đại sự phải nhẫn tâm, đừng vì một chút thâm tình máu mủ mà mềm lòng, nghĩ lại xem, nó chiếm của con rất nhiều thứ, con chỉ là lấy về thôi. Con làm rất đúng, không ai có thể nói con sai...
Ô... Ô... Chị, tình yêu vô địch, chị nhất định có thể giải được lời chú của Phù thủy. Chúng ta móc tay rồi, thiên nga trắng bay về phía tình yêu, thiên nga đen tìm được hạnh phúc... Chị ơi... Chị... phải hạnh phúc, chúng ta cùng nhau cố gắng...
Mặt trời ngả về tây, ánh sáng nhàn nhạt lan tỏa giữa bầu trời, ánh chiều tà đỏ rực gần đường chân trời. Phía Bắc xuất hiện ngôi sao đầu tiên thắp sáng màn đêm, dần dần, đêm tối tiến đến.
“Tình yêu vô địch, giải được lời chú của Phù thủy. Thiên nga trắng bay về phía tình yêu, thiên nga đen tìm được hạnh phúc... Tìm được hạnh phúc…” Bạch Oanh Man nhớ lời em gái nói với cô, không tự giác lẩm bẩm đọc lên. Đây là tâm nguyện của hai chị em cô trong quá khứ, nhưng hôm nay, thiên nga đen cô đã sớm không còn tư cách được hạnh phúc.
Cô chua xót dụi mắt, bóng dáng cô đơn đứng ở sát cửa sổ, nhìn từng cái đèn đường sáng lên nhưng trong nội tâm lại là một mảnh ảm đạm
Cô làm sai sao?
Nhìn ảnh của mình trong cửa sổ, cô mờ mịt tự hỏi, đáy mắt trỗi lên tịch mịch.
Tiếng khóc của Nguyệt vẫn vang trong tai, cô rất đau lòng, rõ ràng là người vô tội nhất tại sao lại gặp phải thương tổn, bị ép rời đi ngôi nhà từ nhỏ đến lớn với hai bàn tay trắng? Cô chỉ muốn em gái không bị tổn thương, nhưng cuối cùng vẫn làm nó đau lòng...
Nhưng mà, tiếng của dì Chân, người mà cô coi như mẹ vẫn ong ong trong đầu cô, một lần lại một lần nhắc nhở cô là một đứa trẻ không được thương yêu, chỉ có quyết tâm hung ác mới có đường ra. Tuy cuối cùng vẫn biết đây là âm mưu ly gián của dì Chân nhưng năm này tháng nọ bị tẩy não, cô đã không thể đơn giản mà tin tưởng bất cứ kẻ nào, đã thành thói quen giữ khoảng cách với người khác.
Dù biết dì Chân có sai, nhưng một người là em gái thân yêu nhất, một người đã sống cùng cô nhiều năm, hai người đều là người thân mà cô không thể vứt bỏ được, cô biết chọn thế nào?
Cho nên, cô chỉ có thể im lặng, nuốt đau khổ vào lòng, biểu hiện thuận theo dì chân, bí mật quan tâm em gái. Cô không muốn đứa em khờ dại biết được tình hình thực tế, biết rõ những chuyện phức tạp này chỉ càng thêm rắc rối, những âm mưu thủ đoạn đen tối đó không thích hợp với thế giời đơn thuần vui vẻ của Nguyệt, đuổi nó đi, chỉ vì bảo vệ nó khỏi cuốn vào vòng nguy hiểm.
“Cha, cha có thể nói cho con biết con nên làm thế nào không? Con trở về quá muộn, không thể giúp cha san sẻ lo lắng...” Một giọt nước mắt trong suốt nhẹ nhàng chảy xuống, cô lặng lẽ lau đi, kiên cường nuốt nỗi khổ vào lòng, không để tình cảm yếu ớt ảnh hưởng quyết tâm của cô.
Từ khi vào Xuân Dương thuyền vận, cô không có một ngày thư thái, mỗi ngày tới sớm hơn tất cả mọi người, cũng tan tầm trễ hơn bọn họ, một ngày hai mươi bốn tiếng, cô có gần mười tám tiếng ở công ty, chỉ vì muốn nhanh chóng quen thuộc quá trình vận tải đường biển, bảo vệ cơ nghiệp của cha.
Đương nhiên, kéo chân cô không ít người, nhất là chú của cô – Bạch Cảnh Địa, ông ta liên kết một đám cựu thần ngăn cản cô, ý đồ độc tài, ngầm chiếm cơ nghiệp mà cha cô vất vả tạo dựng.
Nếu không phải cô phản ứng kịp thời, trong tay còn khống chế một lượng cổ phần lớn, chỉ sợ đã sớm bị đá văng, vì tuổi còn nhỏ, không đủ đảm nhiệm trọng trách.
Nhớ tới nét mặt buồn nôn của những người kia, đôi mắt xinh đẹp của Bạch Oanh Man trầm xuống, cất văn kiện trọng yếu vào két sắt, ra thang máy, rời khỏi đại sảnh không một bóng người.
Tám giờ năm mươi phút, đây đại khái là lần đầu tiên cô được “Về sớm”
“Cô đến muộn.”
Sau cánh cửa lớn, ở chỗ tối tăm sáng lên một điểm hồng, khói thuốc phiêu tán trong không khí, người đàn ông đang *** nghiêng người tựa vào cột, âm điệu lạnh lùng. Bóng tối che khuất thần sắc của hắn nhưng cũng che không được khí phách xâm lược tản mát từ hắn, như một con sư tử hoang dại, làm người ta cảm thấy run sợ.
“Nhờ anh ban tặng, thời gian nhàn rỗi của tôi không nhiều.” Bạch Oanh Man không kiêu ngạo, không nịnh nọt, lại không chút nào nhát gan, nói.
Người đàn ông giống như cười mà lại không phải cười, nhẹ xuy một tiếng, nhíu mày, “Phụ nữ dám để tôi đợi không nhiều lắm, cô là người đầu tiên.”
Cô đáp trả. “Nếu anh có thể thu bớt móng vuốt của anh lại, có lẽ tôi sẽ biểu hiện dịu dàng một chút, không nhọc người có địa vị cao như anh nhân nhượng trước người có địa vị thấp.”
“Cô biết tôi muốn là cái gì, lúc trước chỉ cần cô đưa thứ tôi muốn, đương nhiên đã không có những chuyện phiền lòng như hiện tại.” Hắn đã cho cô cơ hội, chỉ là cô không thức thời.
“Thứ anh muốn, tôi đưa không nổi.” Cô rất rõ ràng em gái đơn thuần tuyệt đối không ứng phó hắn được, cô cũng không muốn mất đi đứa em này.
“Đưa không nổi? Cô nghĩ rằng tôi và cô có thể chấp nhận đáp án này sao?” Thanh âm bình tĩnh, người đàn ông dụi *** trong tay, chậm rãi tiến đến.
Trong bóng tối, một bóng người cao lớn đi ra, hắn ngang nhiên đứng thẳng, ngũ quan hoàn mĩ, phía dưới đôi mày rậm là cặp mắt sáng ngời có thần, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao nhìn về cô gái trước mắt.
Hắn đang đánh giá cô, tuấn dung lạnh lùng khó đoán.
Cùng lúc, Bạch Oanh Man cũng quan sát đối thủ trước mắt, cô bất động thanh sắc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Chấp nhận hay không đã không còn quan trọng. Anh không nghe nói tôi đã đuổi em gái khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ với nói rồi sao? Nó đã không còn là người của Bạch gia, anh không thể có một chút ích lợi nào từ nó.” Thứ có thể lợi dụng trên người Nguyệt đã mất, hắn sẽ bỏ cuộc thôi.
“Sở dĩ cô làm như vậy là vì tôi muốn cô ấy?” Trạm Vấn Thiên sẵn giọng, nhíu mày.
Cô nhướng mắt, vẻ mặt mỉa mai, “Anh vẫn chưa xứng để hai chị em tôi trở mặt thành thù.”
“Cho tôi một cái lý do.” Hắn lạnh giọng nói.
“Cần gì lý do? Anh cũng là người giẫm lên một đống người, anh cam tâm nhường quyền lực và tiền bạc trong tay sao?” Cô châm chọc nói.
“Xem ra vì độc chiếm Xuân Dương thuyền vận, ngay cả em gái duy nhất cô cũng không buông tha.” Hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Cô quả nhiên đủ tuyệt tình.
Cô hừ lạnh một tiếng, “Trạm tổng giám đốc làm sao mềm lòng, nhìn chiếu cố của anh với công ty tôi, hung ác đến mức không chừa đường lui cho người ta, người không biết chuyện chỉ sợ nghĩ anh đang báo thù giết cha!”
Nếu không phải hắn sử dụng thủ đoạn âm hiểm, đầu tiên là tung tin sẽ mua Xuân Dương thuyền vận, thuận lợi lợi dụng cổ đông tạo áp lực, thậm chí ngân hàng cũng không cho vay, từng bước bức cô đến tuyệt cảnh, cô cũng sẽ không dùng đến hạ sách này.
Trên thương trường, người người đều biết Trạm Vấn Thiên không phải là quân tử khiêm cung hữu lệ, mà là một dã thú hung mãnh thông minh, nhìn thấy con mồi sẽ tùy thời mà hành động, chờ đợi thời cơ tốt nhất sẽ một kích khiến đối phương mất mạng.
Mà Xuân Dương thuyền vận tựa như một khối thịt béo thượng đẳng, mọi người thèm thuồng, cơ cấu của nó hoàn hảo, công nhân viên đều có kinh nghiệm thuyền vụ nhiều năm, quy mô và tài sản cũng khả quan, chỉ cần điều chỉnh một chút, nói là con gà mái để trứng vàng cũng không đủ, Nhật Nguyệt thuyền vận muốn kết hôn cũng không khó lý giải.
“Miệng lưỡi của cô cũng bén nhọn quá. Thì ra lúc trước tôi đánh giá cô quá thấp rồi, chỉ xem cô là một quả hồng mềm mặc người ta P0'p nghiến.” Hắn khoanh tay trước ***, khinh miệt nhìn cô.
“Trong mắt tôi, anh cũng không tốt đẹp gì, việc gì phải làm bộ làm tịch? Anh đã xem tôi như cặn bã, tôi cũng xem anh như đá sỏi, tôi và anh vốn cùng một loại người, vì đạt được mục đích, không cần quan tâm phải hy sinh ai cả.” Vẻ mặc cô đạm mạc, giọng nói mang theo chút không chấp nhận hắn, chỉ có bản thân cô mời biết nội tâm vừa chau xót vừa chát thế nào.
Cô sống trong sự dối trá hơn mười năm, chỉ vì dì Chân không cam lòng. Bởi vì bản thân không cách nào được người đó yêu cho nên dì Chân cũng muốn người khác không được hạnh phúc, chấp nhận sống trong si oán cả đời, cũng phải khiến người khác khổ theo, tra tấn người khác. Mà Bạch Oanh Man cô cũng là đồng lõa, không chỉ để dì Chân muốn làm gì thì làm, mà còn là cánh tay đắc lực nhất.
Cô từng khờ dại nghĩ rằng dì Chân là người quan tâm cô nhất trên đời, những người thân khác đều coi như không thấy, không biết cô...
Nghĩ đến, ánh mắt cô ảm đạm, không muốn hồi tưởng những quá khứ đau lòng này. Trước mắt cô làm người đàn ông nghiêm trọng này, phải lôi kéo được hắn mới có thể dựa vào thế lực vững chắc của hắn mà củng cố thế cục trước mắt.
“Hay cho câu “cùng một loại người”. Đáng tiếc chỉ dựa vào cô, vẫn chưa lọt được vào mắt của tôi.” Mặc dù đã đồng ý an bày của ông ngoại nhưng Trạm Vấn Thiên vẫn bất mãn với cô dâu thay thế này.
“Cảm giác tiếc nuối của anh tôi rất đồng tình. Nhưng nếu như anh là tôi, anh sẽ nuối một con hổ cạnh mình sao? Người có khả năng uy hiếp tôi. Tôi không thể cho hắn một đôi cánh, để hắn đánh ngược lại tôi.” Cô cố gắng biểu hiện tàn nhẫn vô tình.
“A? Cô vội vã đuổi cô ấy đi vì sợ tôi sẽ giúp cô ấy, đem cô đạp đổ?” Xác thực bằng năng lực của hắn, muốn đoạt lấy giang sơn của cô cũng không khó.
Bạch Oanh Man vừa nghe, bất giác nhẹ nhàng mỉm cười, “Anh thật sự hiểu đứa em gái ngu xuẩn của tôi sao? Nó thương tôi, tin tưởng tôi là chị gái tốt của nó, chỉ cần tôi nói một câu, nó sẽ không tranh với tôi bất cứ gì, còn hai tay dâng lấy, mang thứ tôi muốn để trước mặt tôi.” Nguyệt Nhi chính là thiện lương như thế.
“Cô đã hiểu rõ cô ấy như vậy, cần gì đuổi cô ấy đi? Con chim sớm quen nuôi dưỡng trong lòng căn bản không có cách nào tự kiếm ăn bên ngoài.” Nhìn gương mặt xinh đẹp đó, đáy lòng hắn vô cớ tức giận vì sự lạnh lùng tuyệt tình của cô.
Cho dù gặp biết bao mỹ nữ, phụ nữ đến đến đi đi cũng không ít, Trạm Vấn Thiên không phủ nhận con gái của Bạch Cảnh Thiên xác thực mỹ lệ, bất luận là thuần khiết thoát tục Bạch Oanh Nguyệt hoặc là xinh đẹp vô tình Bạch Oanh Man đều làm hắn động lòng.
Bên ngoài Bạch Oanh Man mặc dù hơi thắng em gái một bậc, có thể đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cảm của cô làm hắn cảm thấy cô quả thực khác mình, cho nên lòng dạ ác độc không chút lưu tình
“Rắn không độc cắn người cũng sẽ đau, cho dù nó không tranh giành cũng khó bảo đảm người sau lưng nó sẽ không vì nó mà xuất đầu. Tôi cần gì phải lưu một tai họa bên cạnh, còn phải lúc nào cũng để phòng nó sẽ cắn tôi một cái?”
Cô nhìn hắn, cố ý nói: “Huống chi nếu để anh lấy được em gái tôi, tôi còn có thể nói chuyện ở Xuân Dương thuyền vận sao?” Sự thật, cô không chỉ lo lắng hắn thừa cơ thôn tính Xuân Dương, quan trọng nhất là cô cũng không muốn em gái đáng yêu của mình phải sống cùng tên đàn ông đáng sợ như quỷ như rắn này, cô đã không may mắn rồi, em gái ít nhất phải tìm được hạnh phúc.
Hắn cười lạnh, “Cái này là tiên hạ thủ vi cường?” Sớm một bước đoạt quyền kế thừa của em gái, để quyền lực của đối phương ở ngoài.
Cô có vẻ cao ngạo vuốt cằm, “Đúng vậy, tôi sẽ không cho nó bất kỳ cơ hội nào, người có đầu óc sẽ không giữ lại trở ngại bên cạnh.”
“Thật đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà.” Hắn xem thường cô.
“Cám ơn quá khen, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.” Bạch Oanh Man cười khổ trong lòng, cô đã sớm không thể quay đầu.
Thấy cô thản nhiên đáp lại, Trạm Vấn Thiên chỉ híp mắt, lạnh lùng nhìn cô.
Bạch Oanh Man cũng không chịu thua, nhìn hắn một lúc sau mới đánh vỡ trầm mặc, đem ánh mắt dời tới những ngọn đèn đường.
“Hôm nay anh tới tìm tôi vì cái gì?” Trong lòng nàng đại khái đã biết, chỉ không biết hắn tính toán gì.
Hắn phát ra tiếng cười trầm thấp, “Không thể tới bồi dưỡng cảm tình với vị hôn thê sao?” Nếu cô không nói, hắn thiếu chút nữa đã quên mục đích đến đây.
“Anh đồng ý? Không phải nói tôi không lọt được vào mắt của anh sao, còn đồng ý thành vợ chồng với tôi?”. Cô ngơ ngác một chút, ánh mắt có chút phức tạp.
“Đó là quyết định của người lớn.” Hắn đùa cợt nói “Nhưng tôi muốn nhìn xem cô có đủ tư cách để cho tôi thỏa hiệp không, dù sao cũng là người phải sống chung cả đời, không nhìn rõ cô là hạng người gì không được.”
Cả đời? Tim Bạch Oanh Man đập mạnh, loạn nhịp sững sờ, thật lâu mới hoàn hồn, “Anh có chắc chúng ta sẽ sống cùng một đời?”
Hắn nhướng mày cười lạnh, “Chẳng lẽ cô lại xem hôn nhân là trò đùa, chưa vào lễ đường đã bắt đầu đếm ngược thời gian để ly hôn?”
Tuy Trạm Vấn Thiên cũng không tin tưởng thiên trường địa cửu, đối với tình yêu khinh thưởng, bừa bãi tìm kiếm an ủi trên người phụ nữ, dùng vật chất đổi lấy thú vui thân thế. Đối với hắn mà nói, phụ nữ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, dùng chán sẽ ném đi, thứ không cần đến sẽ không để lại dấu vết trong sinh mệnh hắn.
Nhưng mà hắn cực kỳ tôn trọng hôn nhân, thà không cười, một khi kết hôn cũng không dễ dàng ly hôn. Đây không phải hắn chấp nhất với bạn đời, hắn chỉ sợ phiền toái, không muốn kết lại rồi phân ra, phân ra rồi kết lại, vòng đi vòng lại trong những chuyện vô nghĩa.
Lấy một người vợ đã là giới hạn thấp nhất của hắn, cũng coi như cho ông ngoại một công đạo, hắn đỡ phải bị buộc cưới, yêu cầu sinh con nối dõi tông đường.
“Tôi chỉ không nghĩ tương lai quá tươi đẹp, dù sao chúng ta cũng không phải vì yêu mà cưới, càng không nghĩ tới anh sẽ muốn duy trì cuộc hôn nhân này.” Cô vốn tưởng hắn sẽ rít gào, nhục mạ cô chẳng biết xấu hổ, cũng sẽ thẳng thừng từ chối cuộc hôn nhân này.
Hắn ngả ngớn trêu chọc cô, “Như vậy có vẻ như cô chưa hiểu rõ tôi rồi, cho nên chúng ta mới cần càng nhiều thời gian ở chung. Về điểm ấy cô không phản đối chứ?”
“Anh cứ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Đinh lão tiên sinh, không phản kháng chút nào sao?” Thấy thần sắc ngông cuồng của hắn,, cô nhịn không được muốn đâm hắn.
Quả nhiên, hắn phút chốc nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Em thật muốn biết tôi đang suy nghĩ gì sao? Tôi sẽ nói cho em biết.” Hắn nói xong, vươn tay kéo cô vào trong ***, một tay nâng nhẹ gáy cô, một tay giữ chặt eo nhỏ nhắn, hung hăng hôn lên môi thơm.
Đây là cảnh cáo, cũng công khai biểu thị chủ quyền, hắn dùng phương thức độc tài tuyên bố cô là người phụ nữ của mình.
Hắn đã quen phách đạo, những người phụ nữ xung quang đều nhu thuận phục tùng, nhưng khi hắn phát hiện cô chống cự, dùng răng cắn môi của hắn, chẳng biết tại sao, hắn không tức giận, còng cảm thấy cực kỳ hứng thú với cuộc hôn nhân này, hắn muốn nhìn thử xem cô có thể kháng cự hắn tới khi nào.
Cô không biết mình càng giãy dụa chỉ càng kích thích *** chinh phục của đàn ông, Trạm Vấn Thiên mặc kệ bị cắn rách môi, mạnh mẽ cuồng dã ςướק đoạt môi cô, nhấm nháp ngọt ngào của cô, cho đến khi cô không thể hô hấp mới buông ra.
“Tôi hỏi lần nữa, em xác định muốn cuộc hôn nhân này?” Nhìn cô ửng đỏ mặt, Trạm Vấn Thiên vui vẻ hỏi.
Bạch Oanh Man còn không kịp tức giận hay thẹn thùng, đối mặt với vấn đề này, cô chần chờ một chút, lẳng lặng nhìn hắn, tâm trạng nặng nề gật đầu, không cho mình cơ hội quay đầu.
Cái đám cưới này không thể không có, cô hoàn toàn không còn sự lựa chọn khác.
Vì giữ lại Xuân Dương thuyền vận của cha không bị những kẻ tậm thuật bất chính xơi tái, vì để cho em gái có thể đi về phía tình yêu, tìm kiếm hạnh phúc, cô chỉ có cách biến thành thiên nga đen, liều lĩnh giang đôi cánh bị thương, cố gắng bắt lấy hi vọng cuối cùng trước khi ૮ɦếƭ.
Nếu như sự hi sinh của cô có thể giúp cho người mình thương được bình yên, cô không hề có bất kỳ do dự nào, cam tâm làm thiêu thân lao đầu vào lửa, không biết ngày mai.
“Đúng vậy, tôi xác định.” Vì Xuân Dương và em gái, cô không thể lùi bước.
“Không hối hận?”
“Tuyệt không hối hận.” Cô lạnh giọng, thân thể run lên nhè nhẹ, dùng sức nắm chặt tay, ngăn cản sự nhu nhược của mình.
“Em nên hiểu được tôi muốn không phải là vợ chồng có danh không thực, ở trên giường, tôi sẽ yêu cầu quyền lợi làm chồng.” Cô có dung mạo tươi đẹp và thần thái tuyệt vời, là một người đàn ông bình thường, hắn không có khả năng cùng giường chung gối mà không ***ng cô.
“Tôi có nói không được sao? Nghĩa vụ nên làm tôi sẽ không trốn tránh, nhưng nếu anh ở bên ngoài có người phụ nữ khác thì xin an phận một chút, xem như tôn trọng tôi, đừng để tôi khó làm người.” Cho dù đây không phải hôn nhân cô muốn, cô cũng muốn cười mà nói với người ta, cô rất hạnh phúc.
Trạm Vấn Thiên buồn cười nhưỡng mày, “Còn chưa kết hôn em đã muốn đem tôi giao cho những phụ nữ khác, người vợ như em thật độ lượng.”
Mím môi, Bạch Oanh Man đè xuống lửa giận, cố gắng tỉnh táo nói: “Anh là người đàn ông của tôi sao? Tôi và anh đều biết rất rõ, hôn nhân của thành lập trên lợi ích, trong đó cũng không có tình cảm, nếu tim của anh không ở nhà, tôi có dùng mười cái khóa sắt khóa cổ anh lại cũng vô dụng, huống chi từ trước tới nay, sư tử đực có bao nhiêu sư tử cái làm bạn.”
Nghe vậy, hắn cười nhẹ lên tiếng, “Em rất dụng tâm, biết được danh hào của tôi. Nhưng mà em có thể yên tâm, tôi càng sợ phiền toái hơn em, không tất yếu tôi sẽ không dính vào. Chỉ cần em thỏa mãn nhu cầu sinh lý của tôi, hoa dại bên ngoài tôi cũng sẽ không nhìn.”
Không thể phủ nhận, vợ tương lai của hắn là một mỹ nữ hiếm thấy, tuy tính tình có chút lạnh lùng, không thường nở nụ cười mê người, nhưng mà dung mạo xuất sắc và khí chất cao nhã vẫn là một giai nhân hiếm có, thực tế tư thái hấp dẫn đó, tin rằng chỉ cần là đàn ông đều sẽ muốn giữ lấy.
Trước, hắn cho rằng cô là một ngọn núi băng, lãnh mạc, không biết tức giận, nhưng mà sau nụ hôn kia, hắn mới phát hiện mình đã sai lầm.
Thì ra dưới mặt nạ lạnh như băng kia, là tính tình cương liệt, dũng cảm phản kháng, sự gạn dạ sáng suốt của của cô càng kích thích *** chinh phục của hắn.
Có lẽ không chiếm được em gái của cô có chút tiếc nuối nhưng giờ phút này hắn càng muốn chinh phục cô gái toàn thân đầy gai nhọn này, loại đi phòng vệ của cô, để cho cả thể xác tinh thần của cô đều thần phục hắn.
“Anh đang chờ tôi “tạ chủ long ân” sao?” Cô cứng ngắc nói, không tự nhiên tránh đi ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Cô không muốn cho cuộc hôn nhân này là thật, trong nội tâm vốn đã tính toán không can thiệp cuộc sống của nhau, nhưng mà cô hiển nhiên quá khờ dại, vua sư tử làm sao ngoan ngoãn mặc người bày bố. Hắn không chỉ muốn toàn bộ ưu thế còn muốn trở thành chúa tể duy nhất của cô.
Giờ khắc này, cô không khỏi sợ hãi, nghĩ thầm, mình thật sự muốn gả cho người đàn ông độc tài chuyên chế đáng sợ này sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc