Thiên Hậu Của Ông Chủ - Chương 04

Tác giả: Túc Vân

"Rốt cuộc cô làm chuyện này với ai?!" Quan Hằng Trạch so với khi biết Hà Lỵ Diễm còn tức giận hơn.
"Tôi..." Cô còn không biết rõ ràng cái BCS kia từ đâu mà đến, liền bị anh quát mắng. Dừng lại, không khỏi làm tính khí cô nổi lên. Anh làm sao chẳng liên quan đến cô?
"Đây là chuyện riêng của tôi, không mượn anh xen vào!"
Lời vừa nói ra, cô lập tức hối hận, cô không nên khiêu khích anh.
"Cô vừa nói cái gì?!" Gương mặt tuấn tú nhất thời trở nên giận dữ, tựa như đang phát điên lên, lay mạnh vai của cô, cơ hồ muốn bẻ gãy xương cốt của cô.
"Tôi luôn nghĩ rằng cô là người tử tế, không ngờ cô và Hà Lỵ Diễm là cùng một dạng đàn bà đê tiện!"
Một giây kế tiếp, anh buông Lăng Lăng ra, hung hăng ném cái BCS xuống đất, vọt vào phòng tắm thay bộ đồ ướt đẫm của mình, đóng sầm cửa chính, như một cơn gió lốc rời đi.
Bên trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, ước chừng khoảng hơn mười phút sau, Lăng Lăng ngã xuống giường, cảm thấy đầu óc choáng váng. Hỏng bét rồi, chuyện lớn thật rồi. Vấn đề là, cô không biết vì sao giường lại có một BCS nha!
Suy nghĩ hồi lâu, cô không nhịn được nghi ngờ trong lòng, vì vậy liền gọi điện thoại cho Lãnh Tần Vũ, vài hồi chuông vang lên, điện thoại mới bắt máy, đầu kia là giọng buồn ngủ của Lãnh Tần Vũ.
"Lăng Lăng? Em có lầm hay không... Thời gian ở Mỹ và Đài Loan khác nhau, bây giờ là nửa đêm, anh đang ngủ cũng..."
"Em hiểu rất rõ. Thật xin lỗi, quầy rấy giấc ngủ của anh."
"Chuyện gì?"
"Là như vậy... Thật kỳ lạ! Tại sao dưới giường của anh có BCS?" Trầm Lăng Lăng hỏi thẳng Lãnh Tần Vũ.
"Dưới giường của anh?" Nghe giọng của anh, giống như có thể ngủ bất cứ lúc nào. "À. Đấy là lúc anh và vợ anh dùng ở Đài Loan, BCS là anh tùy tiện nhét bừa, anh quên nói cho em biết, phòng ở đó có rất nhiều góc có thể thấy..."
Nhìn cuộc sống vợ chồng họ thật là ngọt ngào, ***!
"Trời ạ! Anh.... Thật là bị anh hại ૮ɦếƭ!" Cô dở khóc dở cười cúp điện thoại.
Cô hiểu ra được, nhưng Quan Hằng Trạch hiểu lầm thì không giải thích được, thật vất vả, tự nhiên anh lại chủ động tới tìm cô, ông trời tại sao lại đối xử với cô như vậy chứ?
Chớp mắt một thời gian sau, Quan Hằng Trạch đã quên được việc Hà Lỵ Diễm làm cho anh nhục nhã hơn nữa còn có một loại cảm giác như trút được gán***, giống như bỏ được một mớ quần áo dùng lâu năm.
Không có Hà Lỵ Diễm, thế giới của anh cũng thay đổi, dường như có chuyện khác, nhất là từ ngày ở nhà Lăng Lăng thấy cái BCS, lửa giận của anh giống như núi lửa phát tiết ra, cảm thấy mập mờ tình cảm với Lăng Lăng, không khống chế được mà dần biểu lộ ra.
Anh bắt đầu chú ý Lăng Lăng, hơn nữa ngày càng không thể dời tầm mắt.
Mỗi ngày vừa đi làm, anh cũng mượn cớ gặp Lăng Lăng, cho dù chỉ là làm một việc nhỏ, cũng sẽ đặc biệt gọi cô tới để nói rõ. Cô mang đến cho anh cảm giác vĩnh viễn giống như lần đầu tiên gặp mặt, trên người mang một thứ ánh sáng kỳ diệu.
Trầm Lăng Lăng cả ngày đều bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, đáy lòng vẫn cảm thấy lo lắng, không hiểu nổi tại sao anh luôn nhìn chằm chằm cô như vậy, cô vẫn cho rằng là do chuyện hôm đó, vì vậy nhìn thấy Quan Hằng Trạch thì thấy rất lúng túng.
Ngày qua ngày, hai người là một người quan sát còn người kia né tránh, Quan Hằng Trạch cũng bắt đầu hoài nghi, mình đối với Lăng Lăng căn bản là tình cảm không thể ngừng lại được. Lý do, cũng đơn giản vô cùng -- anh yêu cô.
Bởi vì yêu cô, cho nên có thể dung túng cô, tha thứ cho mọi khuyết điểm của cô. Cho nên dù cô có rất nhiều người đàn ông khác, hoặc là cô đã từng là người tình của Lãnh Tần Vũ... Chuyện này đối với anh mà nói cũng không sao cả, anh muốn cô, không so đo quá khứ của cô, thực chất là anh muốn tương lai của cô.
Tại sao anh lại ngu ngốc như vậy?
Tại sao lâu như vậy, anh mới phát hiện ra sự quan trọng của cô?
Sớm biết như thế, tại sao lúc trước còn làm như vậy với cô? Trước kia anh đối xử không tốt với cô, còn đuổi cô khỏi nhà họ Quan, làm sao cô có thể quên được, thậm chí là tha thứ cho anh, sau đó tiến thêm một bước nữa... là yêu anh?
Nghĩ tới chuyện mình làm, anh không có lòng tin, hiện tại tâm trạng đang vô cùng rối loạn, anh nhớ lại quan hệ của mẹ và Lăng Lăng vốn rất tốt, nói không chừng mẹ có thể cho anh chút lòng tin.
Mấy năm gần đây, Linh Đạt ở tại trong chùa, bà lớn tuổi rồi nên thân thể không tốt, cả ngày chỉ bái Phật tại chùa, vì lúc tuổi còn trẻ phải tội nên muốn sám hối.
Trưa hôm nay, khi đến lúc dùng cơm, sư phụ trụ trì của chùa cùng người tu hành an tĩnh dùng cơm, Linh Đạt chú ý tới bên ngoài có chiếc xe nhìn rất quen mắt, đã đậu ở đó được một lúc rồi. Theo như trực giác mách bảo, bà nghĩ người trong xe là con trai của mình.
Bà kích động không thôi, nhiều năm như vậy, Hằng Trạch cuối cùng đã tới, là tới thăm bà sao? Nhưng tại sao anh không vào trong chùa? Chẳng lẽ con trai vẫn không thể tha thứ cho tội lỗi của bà sao?
Quan Hằng Trạch luôn đối xử lạnh nhạt, thờ ơ với mẹ của mình, hôm nay là lần đầu tiên anh từ xa tới chùa.
Xe tắt máy, anh ngồi trong xe đưa mắt nhìn rừng núi mù mịt xa xăm, ở đây không khí trong lành, làm cho anh tạm thời gạt đi những nỗi buồn, tiếc rằng nội tâm vẫn không hề bình tĩnh được.
Nhìn núi rừng tràn ngập sương mù, Quan Hằng Trạch chợt cười, cười nhạo mình tới nơi này để làm gì? Yêu Lăng Lăng là sự thật, kế tiếp ngoài dùng thành tâm khiến Lăng Lăng cảm động, còn có cách nào khác?
Tới đây làm gì? Hi vọng mẹ giúp anh sao? Tại sao? Tại sao anh không quan tâm mẹ, lúc này vì muốn có tình cảm của cô mà nhờ giúp đỡ? Đây không phải là quá hèn hạ sao!
Quan Hằng Trạch không hiểu nổi mình, cười lạnh một tiếng liền nổ máy rời đi, để lại sau lưng ánh mắt Linh Đạt đang thất vọng nhìn theo.
Trầm Lăng Lăng ở bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc một hồi lâu, tâm tình của cô không tốt chút nào.
Thật quá đáng! Rõ ràng đã viết đơn xin, mới xin phép nghỉ một ngày, Quan Hằng Trạch mãi không chịu phê chuẩn, trưởng phòng nói cho cô biết chuyện này cũng không thể làm gì được, cô phải tự giải quyết cho tốt.
Đáng ghét! Đồng nghiệp khác xin phép nghỉ một ngày đều không cần Quan Hằng Trạch phê chuẩn, tại sao cô lại có cái "đặc quyền" này, ngay cả tự do cũng không có?
Cô quyết tâm lấy lại công lý, vì vậy vào lúc nghỉ trưa, bỏ luôn giấc ngủ, đặc biệt đến phòng làm việc tổng giám đốc.
Gần hai giờ anh mới trở về, nhìn thấy cô ở trên hành lang dài đi qua đi lại, bỗng chốc ánh mắt lóe lên một cái, đáy lòng dâng lên một cảm giác vui mừng.
"Tổng giám đốc, tôi xin mạo muội quấy rầy anh một lát." Đang đứng ngoài hành lang, nên cô rất nghiêm túc nói với anh.
"Vào đi!"
Quan Hằng Trạch để cho cô vào trước, sau đó thuận tay đóng cửa, ung dung ngồi xuống, đợi cô nói.
Đầu tiên, Lăng Lăng khách khí mở miệng hỏi: "Tổng giám đốc, đơn của tôi..."
"Cô gửi đơn xin nghỉ nguyên nhân là... muốn đi Thái Lan sao?" Anh tỏ thái độ nghiêm chỉnh.
"Tôi cũng đã nói với anh rồi, tôi muốn đi đảo Phuket quay phim..."
"Thật sao? Tôi không nhớ rõ là tôi đã cho phép." Anh giả bộ không biết.
Đáng ghét! Lăng Lăng cắn răng. "Như vậy nếu tôi nói cho anh biết thời điểm tôi đi, chờ tôi đưa đơn rồi mới cản trở tôi? Đáng lẽ lúc đó tôi không nên chứa chấp anh..." Cô tức giận thẳng thừng.
"Hả?" Quan Hằng Trạch vẫn một bộ dạng định thần. "Khi đó tôi nhức đầu, cái gì cũng không nhớ, nhớ nhất chính là cầm một cái BCS trong tay..."
Nghe anh nhạo báng, Lăng Lăng mặt đỏ tới mang tai, muốn giải thích với anh lại sợ anh không tin, cô dứt khoát trầm mặc không nói gì. Cô sẽ để cho anh tiếp tục hiểu lầm, dù sao đi nữa từ trước đến giờ anh luôn đánh giá thấp cô. "Thôi! Anh không phải phê chuẩn nữa, dù sao ngày đó tôi cũng sẽ không đi làm!" Cô không muốn nói thêm, quay đầu bỏ đi.
"Không được đi." Anh kêu cô lại. "Tôi là tổng giám đốc, còn chưa nói dứt lời, sao cô dám bỏ đi?"
Cô chỉ xoay người lại, ai ngờ liền ***ng vào ***g *** rắn chắc của anh, lảo đảo, suýt té lên người anh, nhưng anh đã vội đỡ lấy cô.
"Lăng Lăng..." Anh thấp giọng gọi.
Ánh mắt của anh giống như bị ma nhập, khiến cô mê muội, không kìm lòng được mà lạc ở trong lòng anh, hoàn toàn không phản kháng.
Thấy cô không phản kháng, anh khó kìm lòng nổi, cẩn thận cúi đầu hôn cô. Một tay ôm hông cô, một tay để sau gáy của cô, cuối xuống định hôn môi cô...
Trong phút chốc, Lăng Lăng khôi phục ý chí, giơ chân lên dùng sức đạp vào giữa háng của anh một cái --
"Ai! Đau quá!" Quan Hằng Trạch bị đau, vội vàng buông cô ra.
"Đồ Biến th'! Anh đừng có trêu đùa tôi... tôi không phải là Hà Lỵ Diễm!" Lăng Lăng vừa nóng vừa giận. Anh đã công khai quấy rối cô, nhất định là xem cô giống như Hà Lỵ Diễm. "Anh hãy nhìn kỹ tôi là ai!" Cô vặn tay nắm, mở cửa xông ra ngoài.
"૮ɦếƭ tiệt!" Hai tay anh che hạ bộ, đau đớn dựa vào cái bàn té xuống đất. Không ngờ Lăng Lăng ra tay mạnh như vậy, hoàn toàn không lưu tình.
Cô ấy thật là ác độc, cố ý muốn anh tuyệt tử tuyệt tôn hay sao?
Anh sao lại đần như vậy? Lại làm hỏng chuyện!
Nếu muốn theo đuổi cô, phải dịu dàng với cô, nói lời ngon tiếng ngọt, tặng cô chút quà, dù thế nào đi nữa, lại đi cường hôn cô như vậy được a!
Anh mắng mình, vì sao lại nóng lòng như vậy, anh không kìm lòng được, cô có thể sẽ ghét anh hơn không?
Nghĩ đến tương lai của mình, anh không khỏi nhíu mày lại, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Trầm Lăng Lăng bay sang Thái Lan là chuyến bay đêm, đến khuya mới cất cánh, bình thường sẽ là vé máy bay giờ tốt, bởi vì thời gian này thích hợp nhất -- sáng thứ sáu mới bay đi, ai ngờ Quan Hằng Trạch cư nhiên "đặc biệt" phá hư chuyện của cô, đến tối chín rưỡi cô còn không đi được.
Vì vậy, cô chỉ có thể đi được chuyến bay cuối cùng đến Băng Cốc là đã cám ơn trời đất rồi.
Dự tính đến Bangkok là khoảng ba giờ sáng, đạo diễn sẽ cho tài xế đến đón về khách sạn, lúc này trên máy bay không có hành khách, cô vẫn ngồi ở khoang trung bình, nghĩ nên dùng thời gian này ngủ một giấc.
Chỉ là cô quá đen đủi, gặp phải một đám "thổ phỉ".
Bề ngoài thoạt nhìn bọn họ là người Đức khá lịch sự, lại nhiệt tình, không ngừng gọi nữ tiếp viên hàng không đưa R*ợ*u đỏ, thậm chí la to nói lớn, lớn tiếng ca hát, một chút tôn trọng cũng không có.
Tức ૮ɦếƭ đi được! Lăng Lăng muốn ngủ một giấc cũng không xong, ấn tượng của cô với người Đức cũng giảm bớt đi.
Lăng Lăng ngẩng đầu nhìn sang khoang hạng nhất, hình như chỉ có một người ngồi. Sớm biết vậy, cô sẽ mua vé máy bay hạng nhất, nhiều tiền một chút, nhưng ít nhất cũng rất yên tĩnh, cô là một người yêu thích sự yên lặng, không thể ngủ được, đáng ghét! Tất cả đều do Quan Hằng Trạch hại!
Khoang trung bình ngoài cô ra, còn có bảy hành khách người Đức, một mình cô là phụ nữ, chỉ có thể uất ức bỏ qua, chờ đến lúc máy bay hạ cánh.
Cô ngồi xuống ghế, đắp chăn lên, đeo tai nghe lên bật nhạc lớn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, mơ mơ màng màng, cô nghiêng người, tấm chăn rơi xuống đất, cũng không cảm thấy gì.
Một người đàn ông người Đức có râu quai nón đến gần cô, nhẹ nhàng đắp chăn lên người cô, động tác này khiến Lăng Lăng giật mình tỉnh lại.
Nhìn thấy người đàn ông đắm đuối nhìn chằm chằm cô, cô rất muốn hét lên, lại sợ mình quá ngạc nhiên. Anh ta càng ngày càng đến gần, mà cô nắm lấy chiếc chăn càng chặt hơn.
"Tiểu thư chỉ có một mình thôi sao?" Người đàn ông nói tiếng Đức: "Tôi đã chú ý em từ rất lâu rồi, em rất xinh đẹp..."
Lời này vừa nghe cũng thấy không đứng đắn, Lăng Lăng đang muốn đối lại, đột nhiên có người không khách khí vỗ vỗ cánh tay của gã đàn ông Đức. "Tiên sinh, rất xin lỗi, cô ấy là bạn gái của tôi." Đối phương nói tiếng Đức giải thích.
Người đàn ông người Đức hung hãn quay đầu đi, nghĩ bỏ qua cho người đẹp, Trầm Lăng Lăng ngẩng đầu lên nhìn, ngoài dự đoán của mình, người kia chính là Quan Hằng Trạch!
Từ khi nào anh lên chuyến máy bay này? Cô hoàn toàn không cảm kích sao?
Quan Hằng Trạch không lưu loát tiếng Đức, giải thích: "Em nên lên khoang VIP cùng với tôi, vừa nãy tôi lên máy bay, em chạy tới đây ngồi, bây giờ tôi muốn em lên ngồi với tôi."
Dứt lời, anh đi lướt qua người đàn ông người Đức bên cạnh, không nói hai lời, nhanh chóng đưa Lăng Lăng ra ngoài. Dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người, Lăng Lăng giãy dụa, chấn định tinh thần ngẩng đầu lên, đi theo Quan Hằng Trạch tới khoang VIP.
"Sao anh lại tới đây?" Vừa ngồi xuống, cô lập tức hỏi anh.
Anh lấy hai ly R*ợ*u đỏ, đưa một ly cho Lăng Lăng. "Uống một chút đi!" Hiếm khi có dịp hai người có thể ở cùng nhau, phải biết nắm lấy cơ hội.
"Tôi không thể uống R*ợ*u, tôi uống vào sẽ..." Lăng Lăng từ chối.
"Tôi thấy em đứng lên vừa mệt vừa khẩn trương, uống một chút R*ợ*u thả lỏng thần kinh, cũng tương đối dễ ngủ." Anh tiếp tục thuyết phục.
Cô lắc đầu, hỏi ngược lại: "Nếu uống say thì sao?"
"Có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ em." Anh đưa ly R*ợ*u lên cùng cô cạn chén. Lăng Lăng nghe được hai từ "bảo vệ" này, không khỏi run lên một hồi, bị anh thuyết phục, vì vậy cũng uống một ngụm.
"Ừ, uống ngon quá..." Cô không nhìn được uống vài ngụm.
Quan Hằng Trạch thấy sắc mặt tái nhợt của cô trở nên hồng hào, mới quyết định. "Biết những người đó sao lại vui mừng như thế không?"
Cô lắc đầu một cái, có trời mới biết họ vui mừng cái gì.
"Theo tôi vừa mới nghe bọn họ dùng tiếng Đức nói chuyện phiếm, mới biết họ sang Thái để mua xuân."
"Có thật không?" Trầm Lăng Lăng nhăn mũi, lòng đầy căm phẫn nói: "Nát thật! Đàn ông trên đời này đều giống nhau! Hạ lưu!"
Anh muốn phản bác nói mình là một người đàn ông tốt, nhưng vẫn nhịn được, dù sao hành động chứng minh vẫn hơn lời ngon tiếng ngọt.
"Ừ, cho nên bọn họ mới có thể tranh cãi vui vẻ như vậy." Anh lại rót một ly R*ợ*u đỏ.
"Đúng rồi, làm sao anh cũng đi chuyến bay này?" Lăng Lăng chỉnh lại ghế ngồi cho thoải mái, bỗng nhiên nhớ lại vấn đề này.
"Đừng nói nhiều nữa, nhìn em mệt mỏi, mắt thâm quầng như gấu mèo vậy."
Anh quan tâm cô, đem chăn đắp lên người cô. "Một giờ nữa mới đến, em hãy ngủ một giấc đi! Đến nơi tôi sẽ gọi em."
"Nhưng ..."
"Không cần nói nữa, mau ngủ đi!" Bàn tay to của anh dịu dàng chạm vào má cô, dụ dỗ cô ngủ.
Anh dịu dàng như vậy cô thực sự không biết làm sao, chuyện như vậy chưa từng xảy ra bao giờ! Trong trí nhớ của cô, Quan Hằng Trạch chưa bao giờ đối xử tốt với cô. Đây thực sự là anh sao? Quả thật khiến cho cô như bay lên tận trời cao!
Cô không thể ngủ a! Cô còn rất nhiều điều muốn nói, anh vừa mới xuất hiện trong nháy mắt, giống như anh hùng, làm cho cô vừa sùng bái vừa động lòng... Đúng rồi, cô còn phải cảm ơn anh, anh vừa cứu cô khỏi đám "thổ phỉ" kia... Thì ra, bề ngoài anh thoạt nhìn rất cứng rắn, nhưng thật ra anh vô cùng dịu dàng...
Chưa tới năm phút sau, cô mỉm cười ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Ánh mặt trời, bờ cát, sóng biển, đảo... Tim của cô đập rộn ràng, hòa theo làn sóng mênh ௱ôЛƓ!
Trời xanh, cát trắng, nước biển lạnh như băng, bầu trời trên biển tuyệt đẹp, đảo Phuket nằm trên biển Ấn Độ Dương, đáng tiếc tất cả cảnh đẹp chỉ là trong mộng, cô không thể đi ngắm kĩ càng.
Đều là tại Quan Hằng Trạch hại!
Lăng Lăng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở trên giường lớn của khách sạn năm sao.
Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Cô hoàn toàn không ấn tượng, mơ mơ màng màng hình như có tài xế tới đón cô, rốt cuộc cô có lên xe không?
Nghi vấn liên tiếp, cô vội vã ngồi nửa người trên giường, sờ quần áo của mình, cũng may, y phục vẫn như cũ.
"Đạo diễn đâu? Thợ trang điểm đâu? Nhiếp ảnh gia đâu?" Cô mất hồn vía.
"Tôi vừa mới liên lạc với bọn họ, bọn họ nói một giờ nữa sẽ tới đón cô."
"Cái gì?" Cô bất mãn nói: "Anh tự tiện gọi điện thoại sắp xếp chuyện của tôi, anh cho rằng anh là ai hả?"
Anh nhẹ nhàng cười một tiếng: "Tôi làm sao có thể dễ dàng nói ra thân phận thật được đây? Tôi nói tôi là người bảo vệ cô, đương nhiên cô phải tin tôi a!"
Quan Hằng Trạch vừa mở rèm cửa sổ, bầu trời xanh, nước biển chói mắt, bãi cát dài nhất thời chiếu vào rèm cửa.
Nhìn anh nhàn nhã như vậy, cô càng tức giận: "Tại sao vừa đến đảo Phuket liền thay đổi như vậy? Tại sao anh lại biến thành người bảo vệ của tôi, tôi không chấp nhận."
"Là cô tự nói a! Cô không phải thừa dịp muốn quay phim không đi chơi một chút sao? Tôi với cô có gì không đúng?"
"Tôi không cần!" Cô giận dỗi hét lên: "Tôi muốn đi chơi quanh đây, cho nên mới không đưa theo người đại diện và hộ vệ. Anh đừng hòng theo tôi!"
"Không! Cô phải cần. Cô biết người Thái Lan đã xảy ra nhiều chuyện với khách du lịch hay sao? Có một số người thấy những khách du lịch trẻ tuổi xinh đẹp đi một mình liền ra tay, nghe nói sau khi bọn họ bắt người, không những ***, còn buôn bán T*nh d*c... ngoài ra..."
Càng nghe, cô càng rợn cả tóc gáy, không thể nói nên lời.
Quan Hằng Trạch mỉm cười. Xem ra anh đe dọa thành công!
"Nhưng tôi không hiểu." Cô nhỏ giọng nói thầm: "Tôi tới để quay phim, vậy anh tới Thái Lan làm gì?"
Anh không muốn nói dối, không phải là công việc, cũng không phải là nghỉ phép... Nếu là nghỉ phép, anh không cần phải đi theo cô, vì vậy, anh chỉ trả lời một đáp án không quan trọng --
"Tôi không có việc gì làm, cho nên rất vui lòng bảo vệ cô, thì sao?"
Cô không phản ứng lại, chỉ lén liếc nhìn anh, anh thay đổi thật rồi! Mới mấy ngày, đã chuyển biến 180 độ, làm cho cô ứng phó không kịp, cũng làm cô mở cờ trong bụng.
Cuối cùng anh vội vàng kéo cô xuống giường, kết thúc cuộc nói chuyện có chút ngượng ngùng.
"Nhanh lên một chút, đi rửa mặt, không sẽ không kịp!"
Thấy rằng thời gian không còn kịp nữa, cô vội vàng đi vào phòng tắm thay đồ, đó là một bộ đầm mảnh mai, mềm mại, có đai lưng, cổ áo khoét sâu, chân dài lộ ra, trông càng hấp dẫn, mê người, nhất định là cố ý hấp dẫn ánh mắt đàn ông.
Cô vừa đi ra ngoài, Quan Hằng Trạch giống như bị sét đánh, chấn động không nhúc nhích.
"Tôi mặc như vậy có đẹp hay không?" Cô bướng bỉnh, nhạo báng. "Chờ tôi trang điểm đậm chút, cho thấy tôi là người đẹp nhất thế giới!" Cô làm dáng trước mặt anh, tinh quái nói: "Tôi mới học một chiêu, sử dụng ánh mắt của người phụ nữ xấu xa, ánh mắt có thể *** mọi người đàn ông!"
Quả thật cô sắp *** anh, anh là người đàn ông nam tính, rốt cuộc cũng hiểu rõ yêu rồi mới có tính dục là như thế nào.
Trước kia anh không yêu Hà Lỵ Diễm, không quan tâm Lỵ Diễm hấp dẫn anh như thế nào, anh đều không cử động, bây giờ trước mắt cô gái này lại khơi dậy *** của anh, anh muốn hôn cô, ôm cô, muốn cùng cô yêu say đắm...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc