Thiên Hậu Của Ông Chủ - Chương 03

Tác giả: Túc Vân

Trong hai tuần lễ, tin tức Lăng Lăng đến Hoàn Vũ làm việc bị giới giải trí truyền thông tiết lộ. Cô hoàn toàn không cần phải chạy việc, các thiếu gia giàu có muốn theo đuổi cô, rối rít quan tâm cô, tuy nhiên cũng bị cô công tư văn minh lấy lý do nhất định cự tuyệt, vì vậy muốn thấy Trầm Lăng Lăng, không thể làm gì khác là ngoan ngoãn đến tập đoàn tài chính Hoàn Vũ trình diện.
Mỗi ngày Lăng Lăng làm việc rất bận rộn, hoàn toàn không rảnh rỗi, những thiếu gia giàu có, trẻ tuổi cam tâm tình nguyện móc tiền ra xin Trầm Lăng Lăng thay bọn họ quản lý tài sản. Một tháng ngắn ngủi, cô quản lý liền gần hai mươi tỷ, thành tích cao nhất toàn bộ công ty.
Thành tích công việc khá một chút, đương nhiên có thể khiến đồng nghiệp khác phải ghen tị, chỉ là từ trước đến nay cô luôn đối xử với mọi người rất hòa nhã, không hề có dáng vẻ siêu sao, buổi trưa cô luôn cùng mọi người gọi thức ăn, cũng tự móc tiền túi ra mời trà, rất nhiều đồng nghiệp là fan của Trầm Lăng Lăng, dần dần cô được mọi người yêu thích.
Một tháng sau, Quan Hằng Trạch kết thúc công tác khảo sát trở về nước, anh cũng không biết gần đây có nhiều chuyện xảy ra, những chuyện này đều do trợ lý Michael toàn quyền xử lý.
Vừa mới vào công ty, Michael lập tức báo cáo. "Mười giờ sáng đi hội nghị cùng lãnh đạo Nhật Bản, hai giờ chiều trao giải thưởng cho nhân viên mới xuất sắc..."
"Giải thưởng nhân viên mới?"
"Phần thưởng cho chuyên viên tài chính mới, cô ấy đã vào công ty được một tháng, thành tích đã lập nên kỷ lục mới, đột phá hai mươi tỷ. Có rất nhiều người giàu cam tâm tình nguyện đem tiền cho cô ấy quản lý tài sản..." Không dễ dàng để được Michael khen ngợi, thế nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ tán dương. "Có lẽ là chúng ta đã tuyển đúng người!"
"Có thật không? Vậy phải được ban thưởng! Có ông chủ nào lại không thương nhân viên bán mạng chứ! Cô ấy nhất định rất tài năng, tôi thực sự muốn biết cô ấy là ai!"
"Tổng giám đốc nhất định cũng biết cô ấy, tất cả mọi người đều biết a!" Michael mỉm cười nói.
"Thật sao?" Quan Hằng Trạch thuận miệng trả lời.
"Buổi chiều ngài sẽ gặp được." Sau đó Michael báo cáo những công việc khác.
Khao khát lớn nhất của tất cả mọi người là muốn được tiến vào một trong mười công ty lớn nhất - tập đoàn tài chính Hoàn Vũ, phúc lợi nhân viên dĩ nhiên cũng vượt xa hơn công ty khác, phòng làm việc rộng rãi, mới mẻ, độc đáo, còn có nhiều thiết bị hiện đại, ví dụ như phòng tập gym, sân bóng rổ, trung tâm giải trí xem phim, tầng trệt có vườn treo, tổng giám đốc đặc biệt làm vườn hoa Mattis.
Quan Hằng Trạch rất thích nơi này, ở đây tràn đầy hoa cỏ, đặc biệt mang phong cách phương Đông cùng trưng bày Mattis ở trong sảnh, chất chứa đầy sắc thái nhân văn. Mà lần này, nhân viên mới sẽ được trao thưởng ở đây, nghi thức khoảng một giờ, hai giờ bắt đầu, ba giờ kết thúc, sau đó Quan Hằng Trạch và các trưởng phòng mở cuộc họp hàng tháng, sáu giờ cùng bạn gái Hà Lỵ Diễm ăn bữa tối... Hành trình mỗi ngày của anh đều bận rộn.
"Vườn hoa Mattis" náo nhiệt không dứt, đây là hội tổ chức mỗi tháng một lần nhằm trao thưởng cho người xuất sắc, mọi người tạm gạt bỏ những công việc mệt mỏi, hưởng thụ không gian nghỉ ngơi ngắn ngủi. Lăng Lăng vốn rất quen với trường hợp này, thường gặp sóng to gió lớn, đối với việc trao thưởng hoặc là biểu diễn, giống như chuyện cơm bữa.
Mặc dù là mặc đồng phục công ty, cô vẫn đặc biệt trang điểm, bởi vì cô biết là do Quan tổng giám "tự mình" trao thưởng cho nhân viên mới, quyết định xuất hiện đẹp nhất trước mắt anh.
Cô ở phía sau chuẩn bị thì nghe được trước đài hò hét ầm ĩ, đoán là Quan Hằng Trạch đã xuất hiện rồi.
Quan Hằng Trạch từ nước ngoài du học về nước tiếp quản Hoàn Vũ, năng lực phi phàm, anh tiếp quản công ty mấy năm, khiến Hoàn Vũ EPS cao gần 30 nhân dân tệ, bất kỳ một tập đoàn nào cũng không bì kịp.
Anh đẹp trai, cao lớn, là bạch mã hoàng tử trong lòng của mọi người phụ nữ, hoàn mỹ khiến người ta không khỏi đố kị hỏi ông trời tại sao đem toàn bộ ưu điểm ban cho anh. Trầm Lăng Lăng nấp ở góc, nhìn chăm chú vào Quan Hằng Trạch, lần cuối họ gặp nhau là sáu năm trước, qua sáu năm, dung mạo của anh hầu như không thay đổi, nhưng da của anh rám nắng hơn, tản ra hơi thở y như ánh nắng mặt trời. Giống như một cầu thủ bóng rổ thể trạng cường tráng, mắt hai mí, sống mũi cao, đôi môi sắc nét, là một người đàn ông trưởng thành, ngày càng nam tính.
Khi người dẫn chương trình tuyên bố tên Trầm Lăng Lăng thì Quan Hằng Trạch nét mặt bình tĩnh nhất thời thay đổi, cả người ngẩn ra --
Trầm Lăng Lăng?
Trầm Lăng nở nụ cười đi lên võ đài, dừng ở trước mặt anh, Quan Hằng Trạch tự trấn an mình rồi ban thưởng cho cô, cô vui vẻ nhận lấy, hơn nữa còn bắt tay anh, bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm lấy bàn tay lớn thon dài, trong lòng hai người không khỏi lướt qua một loại cảm giác lạ.
Sau đó, Trầm Lăng Lăng hướng về phía Micro phát biểu cảm nghĩ --
"Trên sân khấu, tôi vẫn chưa tìm được mình, bây giờ mặc dù tôi đứng ở trên sân khấu, đã tìm lại được bản thân mình, chính là nhân viên tài chính tập đoàn Hoàn Vũ, tôi hi vọng không chỉ giúp sức cho mọi người, mà còn tự giúp chính bản thân mình..." Cuối cùng những lời này tràn đầy lực rung động. "Hi vọng nhờ tập đoàn tài chính Hoàn Vũ, tôi có thể trở thành người phụ nữ giàu có nhất Đài Loan!"
Trầm Lăng Lăng nói, mọi người rối rít vỗ tay reo hò. "Hát đi! Hát đi..."
Lăng Lăng có chút ngượng ngùng nói: "Tôi hiện tại chỉ là một nhân viên, không phải là ca sĩ, cứ hát như vậy, tôi rất ngại..."
Các đồng nghiệp vẫn đánh trống reo hò, khiến trưởng phòng đi ra để khuyên Lăng Lăng. "Lăng Lăng, cô hãy hát một bài cho mọi người thưởng thức đi!"
Khó có thể từ chối, Trầm Lăng Lăng bắt đầu cất tiếng hát.
Lần này có thể chính tai nghe một siêu sao biểu diễn ở khoảng cách gần, mọi người không khỏi cảm thấy có một đồng nghiệp như vậy thật không tồi!
Lăng Lăng biểu diễn bài hát tiếng Anh "Hoàn hảo", như muốn phản ánh mong muốn về cuộc đời hoàn mỹ của cô.
It\'s got to be perfect.
It\'s got to be worth it. YEH.
Too many people take second best.
But I won - take anything less.
They\'re much too eager to give their love away.
Well, I have been foolish to many times.
Now I am determined, I\'m go on a get it right...
Sau khi bài hát kết thúc, tầm màn buổi lễ trao giải hạ xuống.
Quan Hằng Trạch phiền não đi qua đi lại trong phòng làm việc.
Hôm nay tất cả công việc, cảm xúc đều bị Trầm Lăng Lăng làm rối loạn.
Tại sao cô lại đến tập đoàn tài chính Hoàn Vũ làm việc, trở thành nhân viên của anh?
Trời ạ! Anh ép bản thân phải thật tỉnh táo.
Sáu năm rồi, từ khi cô mười tám tuổi và lên đại học, anh trở về Đài Loan tiếp quản công ty, cả ngày loay hoay bận rộn, anh và cô cũng chưa từng gặp mặt.
Nhưng lúc này, đột nhiên anh lại nhớ đến cô sao?
Cứ cho là anh nhớ cô, nhưng vậy thì sao?
Anh vẫn không thể nào tha thứ cho mẹ, hơn nữa bên cạnh vẫn có Lỵ Diễm, mặc dù không đặc biệt thích cô, hai người cũng rõ ràng bí mật của mình, không có bất cứ hành động thân mật, nhưng dù sao bên nhau đã lâu, anh cũng có thói quen với sự tồn tại của cô, có lẽ bọn họ vẫn cứ như vậy.
Anh đã từng đối xử không tốt với Lăng Lăng, nghĩ rằng anh và Lăng Lăng không thể có tình cảm, cũng không có bất cứ kết quả gì, cho nên anh không muốn chia tay Hà Lỵ Diễm.
Anh vẫn luôn đè nén lòng mình, vốn đã làm rất tốt, cho đến giờ phút này...
Hôm nay, cô như một tiên nữ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh, làm cho anh tay chân luống cuống, khiến cho bao nhiêu cố gắng phòng bị đều tiêu tan.
Đồng hồ chỉ bốn giờ hai tám phút. Anh quyết định tìm cô hỏi cho rõ ràng, để giải quyết thắc mắc trong lòng. Anh hận cô đã gây ra cho anh ảnh hưởng sâu sắc như vậy.
Anh lập tức gọi trợ lý Michael, kêu Trầm Lăng Lăng đến phòng làm việc. Michael mặc dù có hơi nghi ngờ, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Mười phút sau, Trầm Lăng Lăng gõ cửa đi vào.
"Thưa tổng giám đốc." Trầm Lăng Lăng nói. Bên ngoài cười nhưng trong lòng cũng không vui vẻ gì.
"Tại sao cô lại tới đây?" Anh trực tiếp hỏi.
"Không phải tổng giám đốc gọi tôi tới phòng làm việc sao?" Cô giả vờ không hiểu.
Nhận thấy có sơ hở trong lời nói của mình, anh nghĩ lại rồi nói: "Tại sao tới công ty của tôi làm?"
"Bởi vì là công ty của anh, cho nên tôi không thể tới sao? Luật pháp có quy định như vậy? Hiến pháp không đảm bảo quyền công dân sao?" Cô nhanh mồm nhanh miệng cãi lại.
"Cô đừng nói nhiều! Nói cho rõ đi!" Quan Hằng Trạch lạnh lùng nói. "Cô rõ ràng không cần công việc này, làm ngôi sao ca nhạc thu vào so với nghề này nhiều hơn gấp mấy lần, không hề thiếu tiền." Ánh mắt của anh chợt lóe lên, hỏi: "Cô đến để báo thù thật sao? À tôi quên, cá tính của cô sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, trước kia tôi đối xử không tốt với cô, bây giờ cô muốn đòi lại!"
Lăng Lăng cười nhạt nói: "Thấy một người mình ghét thời thời khắc khắc xuất hiện ở công ty, chắc không dễ chịu gì?" Nụ cười nhất thời biến mất. "Tùy anh muốn suy nghĩ thế nào cũng được, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi Hoàn Vũ!" Kịch hay mới bắt đầu! Cô làm sao có thể nói đi là đi được?
Lăng Lăng tràn đầy tự tin nhìn anh, sau đó ngẩng đầu lên, quay đầu rời đi.
Quan Hằng Trạch mất hồn, nhìn bóng lưng của cô. Bởi vì Trầm Lăng Lăng, bữa hẹn sáu giờ cùng Hà Lỵ Diễm cũng phải hoãn lại.
Sáng sớm hôm sau, Quan Hằng Trạch muốn tới duyệt một vài số liệu, thật ra một ít số liệu đều là dư thừa, điều anh quan tâm chính là Trầm Lăng Lăng.
Anh tra địa chỉ của cô, còn bảo Michael đi điều tra chủ nhân căn phòng cô ở, Michael với hiệu suất làm việc cao, rất nhanh đã điều tra ra.
Khi báo cáo điều tra đặt ở trước mặt Quan Hằng Trạch thì anh rất kinh ngạc, căn phòng đó thuộc về một người đàn ông -- Lãnh Tần Vũ, hơn nữa Trầm Lăng Lăng và anh ta không hề có khế ước kết hôn.
Lãnh Tần Vũ? Nhiều năm trước Trầm Lăng Lăng cùng anh ở chung gần một tháng, hiện tại Lãnh Tần Vũ vẫn qua lại với cô, chẳng lẽ, cô thật sự là người tình của Lãnh Tần Vũ.
Pu't máy trong tay bị anh không tự chủ dùng sức siết chặt.
Cùng là người của nhà họ Quan, anh không thể để cho Lăng Lăng tiếp tục như vậy! Quan Hằng Trạch lấy lý do này thuyết phục mình.
Ở đây, Lăng Lăng đi xe đạp đi làm, còn mua một ít sữa đậu nành. Đậu xe đạp xong, thì đã không kịp giờ làm việc nữa rồi, vì vậy cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên lầu.
Cô đứng ở phòng làm việc, trước cửa sổ, Quan Hằng Trạch đã thu hết vào mắt mình.
Thấy cô cất xe đạp, bộ dáng có chút vội vàng đang từ ngã tư đối diện đi đến, anh cảm thấy kinh ngạc, cô rõ ràng có thể đi xe hơi cá nhân, thậm chí thuê một tài xế cũng không vấn đề gì, nhưng cô lại đi xe đạp.
Nhìn cô làm anh cảm thấy vô cùng nổi giận, cô mặc một quần ngắn bó sát, dùng sức đạp mạnh chân xuống bàn đạp, cái tư thế kia quá nhức mắt đi, không cẩn thận dễ dàng lộ hết ra!
Ánh mắt của anh trừng thật to. Cô sao lại dễ dàng để cho người khác nhìn như vậy? Cô cứ ăn mặc như vậy mà không quan tâm gì sao?
Ngọn lửa tức giận bừng lên, anh liền giao phó Michael, thông báo có cuộc họp nhân viên tài chính buổi sáng.
Michael có chút nghi ngờ. Bình thường tổng giám đốc sẽ không trực tiếp họp cùng nhân viên công ty, từ trước đến nay đều chỉ phụ trách các trưởng phòng, lần này xem ra là có chuyện lớn, Michael chỉ âm thầm suy đoán, chẳng lẽ có liên quan đến Trầm Lăng Lăng?
Trầm Lăng Lăng vui vẻ ngồi vào vị trí của mình, ngồi chưa ấm chỗ, bữa ăn sáng cũng vừa mới ăn, liền bị thông báo đi họp, trực giác nghĩ đang có chuyện chẳng lành, nhất định Quan Hằng Trạch muốn gây rắc rối cho cô.
Không sao, nếu anh muốn, cô cũng sẽ đáp trả lại! Nghĩ xong, cô lập tức bắt tay vào chuẩn bị rất nhiều tài liệu.
Căn phòng họp rộng lớn, tất cả thành viên tham dự hội nghị đều đến đông đủ, Trầm Lăng Lăng tới trễ, cô cố ý chọn một vị trí cuối cùng, cách xa Quan Hằng Trạch nhất.
"Mọi người!". Quan Hằng Trạch vừa đến, liền nói giọng lớn phát biểu. "Công ty thiết kế đồng phục, là nhân viên của Hoàn Vũ mặc đồng phục,, đó là một vinh dự, cũng là một dấu hiệu riêng của công ty, nếu không công ty cần gì tốn tiền làm đồng phục cho nhân viên?"
"Tôi tin tưởng Hoàn Vũ đặc biệt tìm nhà thiết kế để tạo ra đồng phục rất đẹp, hi vọng mọi người không cần chà đạp nó, nhất là đồng phục nữ, đó là bộ đồ công sở thể hiện sự khôn khéo, chuyên nghiệp, cũng không phải là để vận động, đi xe đạp, vận động có quần áo thể thao, đừng xen lẫn với nhau!"
A? Ánh mắt Trầm Lăng Lăng lóe lên một cái, anh là ngụ ý chửi cô chà đạp hình tượng đồng phục công ty sao? Làm sao mà anh biết được cô đi xe đạp đi làm? Đáng ghét! Anh quả thật đang nhắm về phía cô đây!
Trầm Lăng Lăng giơ tay lên, tỉnh táo nói: "Tổng giám đốc, tôi rất khó hiểu, tôi có một chuyện muốn nói!"
Quan Hằng Trạch nhướng lông mày. "Cô nói đi!" Anh không tin cô có thể làm gì được anh.
"Là như vậy." Trầm Lăng Lăng âm điệu rõ ràng, sắc bén và gay gắt nói: "Công ty có hệ thống internet rất tệ, khách hàng của chúng ta đăng kí password bí mật đều bị mất, từ đó về sau mỗi ngày đều nhận được những tin rác và quảng cáo..."
Cô lại dám khiêu khích anh trước mặt mọi người!
"Làm sao thấy được? Cô có chứng cứ gì?" Mặc dù anh không vui, vẫn muốn biết có chuyện này hay không?
"Có. Khách hàng của chúng ta không ngừng gửi Email oán trách, thậm chí có rất nhiều hình ảnh làm chứng, khách hàng rất kinh ngạc về tập đoàn tài chính Hoàn Vũ lại bị Hacker xâm lấn vào, còn không cải thiện..." Cô không hề sợ hãi phản bác lại anh. "Thứ cho tôi thất lễ, nếu như tổng giám đốc không cải thiện tình hình này, vậy tôi chắc chắn rằng khách hàng của chúng ta sẽ chạy hết mất."
Cô đem toàn bộ hình ảnh đưa lên, bởi vì cô là người ngồi cuối cùng, khi đưa qua một cái, mỗi người đều nhìn thấy, sắc mặt đều rất lúng túng, nhất là sắc mặt của trưởng phòng bộ phận ngày càng xanh xao.
Quan Hằng Trạch thấy phản ứng nhanh nhạy Lăng Lăng, lập tức trầm giọng nói: "Tôi sẽ nói bộ phận máy tính cải thiện!" Sau đó, anh xanh mặt nói: "Tan họp!"
Trầm Lăng Lăng hả hê nhìn Quan Hằng Trạch bỏ đi. Lần này chẳng những cô ngăn được anh gây rắc rối, còn làm anh thay đổi suy nghĩ về mình, cô không phải là một "bình hoa vô dụng".
Quan trọng nhất là, Quan Hằng Trạch trải qua sự việc lần này, nhất định sẽ kính trọng cô vài phần, hơn nữa sẽ có hứng thú, cô muốn K**h th**h tâm tình của anh, mới có thể tìm ra sơ hở, cuối cùng thành công chiếm được anh!
Giữa hai người thầm tranh chấp, gây khó khăn cho nhau, chưa bao giờ kết thúc.
Quan Hằng Trạch đến công ty, sau đó đứng trước cửa sổ ở phòng làm việc, nhìn xuống ngã tư đường, chú ý quan sát một người đang đi đến, anh mới phát hiện, Trầm Lăng Lăng là một người hay đi làm trễ, luôn đến ba phút mới xuất hiện ở lối đi vào đại sảnh, một phút mới xuất hiện ở thang máy công ty, đếm ngược mười giây đồng hồ mới thuận lợi vào chỗ của mình.
Trải qua hội nghị lần trước, Lăng Lăng không thể không mặc quần jean, sau đó đến công ty đổi lại đồng phục, khi anh phát hiện cô làm như vậy, cố ý phát ra công văn. "Vào công ty nhất định phải mặc đồng phục, quần áo chỉnh tề, để thể hiện hình tượng đoan trang, người vi phạm trừ mười phần trăm tiền lương..."
Anh cố ý gây phiền phức cho cô, xác định giải quyết cô như thế nào. Trong vòng một phút ngắn ngủi, nhìn cô vào công ty, có lẽ đến đâu đó thay đồng phục.
Nhưng Trầm Lăng Lăng dù sao cũng không phải là "cá chỉ biết khóc", không là một cô gái nhu nhược, cô vội nghĩ ra cách! Cô tìm ra một cách tốt, vì muốn tiết kiệm thời gian, mỗi lần cô lén lút đi thang máy riêng của tổng giám đốc, thay váy đồng phục trong thang máy, dù sao không ai dám đi thang máy này.
Đáng tiếc, mưu kế này bị Quan Hằng Trạch đoán được.
Anh dự tính trước thời gian, cố ý để gặp cô trong thang máy.
Quả nhiên, cửa thang máy vừa mở ra, anh thấy Trầm Lăng Lăng kinh hoàng đứng ở bên trong.
"Thật là trùng hợp!" Anh chậm rãi đi vào thang máy, không gian rộng rãi chỉ có hai người họ, anh lạnh lùng cười cô một tiếng. "Cô dám đi thang máy riêng của tôi!"
Trầm Lăng Lăng kinh ngạc, miệng há to.
Nguy rồi! Bị anh phát hiện rồi!
"Anh... đại nhân đại lượng, tôi là nhân viên tới trễ, mượn tạm thang máy riêng của anh, cũng không sao chứ?" Cô cười lúng túng.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ cách phòng làm việc chỉ còn lại năm mươi giây, điều này không thể trách cô, cô cho rằng giấc ngủ rất là quan trọng, dù là ngủ nhiều thêm năm phút đồng hồ, cũng làm cho da dẻ trở nên đẹp hơn.
"Thỉnh thoảng dùng thì không sao, chỉ là đem thang máy làm thành phòng thay quần áo thì không được." Anh giễu cợt nhìn cô nói: "Công ty quy định khi vào phòng làm việc phải chỉnh tề, nếu không muốn cắt tiền lương, hiện tại chỉ còn lại ba mươi giây nữa là chín giờ, nếu tôi nhìn thấy cô mặc quần jean vào, tiền lương đã được xác định!"
Cô nhìn dáng vẻ hả hê của anh, rốt cuộc lĩnh ngộ. "Thì ra là kế hoạch của anh muốn chỉnh tôi sao?"
"Nói gì vậy, tôi không thể đi thang máy riêng của mình sao?" Quan Hằng Trạch tặc lưỡi mà cười.
"Hừ!" Lăng Lăng đảo mắt một vòng, không cam chịu yếu thế, cười ngọt ngào.
"Tổng giám đốc à, anh quá coi thường tôi rồi, đừng quên tôi vừa đi học vừa làm ca sĩ, đã sớm học được biết lợi dụng thời gian có ích, mặc dù chỉ có ba mươi giây ngắn ngủi, tôi đều có thể chuẩn bị tốt!"
Âm thanh chưa dứt, cô đã động thủ cầm váy đeo vào ngoài quần bò, nhanh chóng *** xuống, lộ ra đôi chân thon dài làm ánh mắt người ta sáng lên, động tác nhanh gọn, khiến cho anh hoàn toàn choáng váng.
"Cô lại dám, cô dám..." Sự can đảm của cô làm cho anh nói không nên lời.
"Không cần kinh ngạc như vậy! Anh có thấy cái gì không? Tôi có cảnh xuân bị lộ ra ngoài sao?" Cô nghịch ngợm cười ra tiếng, trêu chọc anh. "Coi như anh nhìn thấy cũng được, cũng là diễm phúc của anh, toàn bộ đàn ông Đài Loan đều muốn nhìn cảnh vừa rồi đấy, nhưng anh thì nhìn thấy được!"
Đi khỏi thang máy, Trầm Lăng Lăng dương dương tự đắc mà phất tay một cái:
"Rất xin lỗi, nhưng mà tôi không bị cắt tiền lương nhé!" Cô nhanh chóng vọt vào, vừa đúng lúc, an toàn!!!!
Đã qua nhiều ngày rồi anh không thấy sự xuất hiện của Hà Lỵ Diễm.
Từ sau khi Trầm Lăng Lăng xuất hiện ở công ty, Quan Hằng Trạch đem toàn bộ tâm tư vào cô, đối với Lỵ Diễm có vẻ hứng thú, hơn nữa trong lòng không có xấu hổ.
Trầm Lăng Lăng đã làm đảo lộn cuộc sống của anh. Anh vẫn có thói quen với sự tồn tại của Lỵ Diễm, tựa như một ngày đi ngủ, ăn cơm, nhưng không phải là anh thích, giống như có lúc đầu bếp chuẩn bị nhưng vẫn ăn vài hớp, huống chi Hà Lỵ Diễm dạo này ít cuốn lấy anh, hai người cơ hồ như thể đã chia tay.
Tối nay vừa lúc rảnh rỗi, cộng thêm Trầm Lăng Lăng làm anh rối loạn, anh quyết định chủ động đi tìm Hà Lỵ Diễm.
Bầu trời đêm đầy sao, tiếng ếch kêu và tiếng ve chung hòa với nhau, tạo nên một thanh âm vui tai.
Tài xế chở anh đến nhà Hà Lỵ Diễm, anh bảo tài xế dừng xe, rồi bảo tài xế về, lát nữa anh sẽ cùng Lỵ Diễm đi ăn xong rồi lái xe trở về.
Căn hộ này anh có chìa khóa mở, qua lại nhiều, bảo vệ cũng biết anh và Hà Lỵ Diễm có quan hệ với nhau, trực tiếp cho anh vào, không báo cho cô.
Quan Hằng Trạch cầm chìa khóa mở cửa chính ra, bên trong tối om, nhưng phòng của Hà Lỵ Diễm có tiếng động, ánh đèn vàng nhàn nhạt, hình như còn có... âm thanh nam nữ đang triền miên?!
Quan Hằng Trạch không thể tin vào tai mình, trán nổi gân xanh, huyệt thái dương không kìm được nhảy lên. Anh chậm rãi tới cửa phòng, nghe được một giọng nam khàn khàn, cười hì hì hỏi "Tthế nào? Thiếu gia họ Quan có được như vậy không?"
"Nhiều năm như vậy, anh ta cũng chẳng ***ng vào em lấy một cái, em thấy anh ta là không có năng lực, dù sao em chỉ muốn tiền của anh ta, anh ta mới có thể thỏa mãn em..."
Thì ra Hà Lỵ Diễm chỉ muốn tiền của anh nên mới ở bên ngoài giả bộ như vậy!
"Chỉ có anh mới có thể lấy lòng em..." Trên giường truyền đến một âm thanh dồn dập, cùng với *** rỉ.
"... Anh nhất định lợi hại hơn cái tên tiểu tử nhà giàu kia!" Người đàn ông lớn tiếng nói.
Lúc này, Quan Hằng Trạch đã hoàn toàn mất trí, anh giận dữ xông vào phòng, bắt gặp ánh mắt ngơ ngác, người đàn ông chưa kịp phản ứng, liền bị Quan Hằng Trạch ném mạnh vào vách tường, sau đó bị đánh tới tấp.
"Trời ơi..." Hà Lỵ Diễm sợ đến hồn siêu phách tán, Quan Hằng Trạch chưa bao giờ chủ động tới đây, hôm nay tại sao vừa lúc anh bắt được? Thật là rắc rối, chung quy là cũng gặp phải quỷ. Thảm rồi! Vậy là hai người sẽ chia tay!
Cô hiểu người đàn ông trời đất không sợ, chỉ ghét nhất là người phụ nữ phản bội, chẳng biết có yêu hay không, mà là lòng tự ái của anh sẽ không thích như vậy.
"Ông trời ơi..." Nhìn nhân tình bí mật bị đánh thê thảm, không nỡ nhìn, cô ta hô to: "Đừng đánh nữa! Anh sẽ đánh ૮ɦếƭ anh ấy mất!"
Quan Hằng Trạch vừa buông tay, người đàn ông kia ôm bụng trượt xuống mặt đất. Anh nắm chặt nắm đấm đi tới bên giường, lên tiếng nói với Hà Lỵ Diễm:
"Ngày mai cô hãy rời khỏi đây, từ nay về sau, chúng ta không liên quan đến nhau nữa!"
Sau đó, anh quay đầu rời đi.
Hà Lỵ Diễm ngơ ngác nhìn tình trạng thảm hại trong phòng, từ từ rơi nước mắt...
Rời khỏi nhà của Hà Lỵ Diễm, Quan Hằng Trạch vô thức lái xe trên đường, khôi phục lại tinh thần thì phát hiện xe dừng ở trước tòa nhà của Trầm Lăng Lăng.
Lúc này, trời đột nhiên đổ mưa lớn, trận mưa này giống như dội thẳng vào tim của anh, trong đầu không ngừng hồi tưởng, nhục nhã, anh mở cửa xe, xông ra ngoài.
Anh đứng ở vỉa hè dầm mưa, dựa vào đâu mà trở nên giận dữ như vậy. Đứng một hồi lâu, cả người đều ướt đẫm, anh đột nhiên muốn ôm ai đó vào lòng, trong đầu anh xuất hiện một hình bóng là... Lăng Lăng?
Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, đi về phía tòa nhà.
"Thưa ông, xin hỏi ông tìm ai?" Nhân viên quản lý khách sạn hỏi thăm, thấy dáng vẻ của anh có chút ngạc nhiên.
"Tôi tìm Trầm Lăng Lăng." Anh khàn khàn nói, rồi lấy danh thiếp ra. "Tôi là Quan Hằng Trạch."
Thật đúng là không tin nổi, đây là nơi Trầm Lăng Lăng ở, lần đầu tiên có khách tới thăm, hơn nữa còn là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Hoàn Vũ Quan Hằng Trạch. Không có mấy người ca sĩ cấp quốc tế như Trầm Lăng Lăng ở nơi này, hơn nữa cô vốn rất khiêm tốn, mặc dù nhiều người muốn theo dõi cô, nhưng vẫn không tìm ra cái gì, mà đêm nay mưa to, đám săn tin không thấy đâu, không ngờ lại bỏ qua tình huống này.
"Xin chờ một chút." Phòng quản lý gọi điện thoại thông báo.
Trầm Lăng Lăng đang muốn ngủ, cô cau mày bắt máy hệ thống, kinh ngạc, đã trễ thế rồi còn có người muốn tìm cô, là Quan Hằng Trạch sao? Làm sao anh có thể tới đây tìm cô?
Cô mừng như điên, đây không là phải là điều cô luôn mong muốn sao? Anh lại chủ động tới tìm cô! Ngay sau đó cô bình tĩnh lại, nghĩ thầm nhất định có chuyện gì đó, nếu không làm sao anh có thể nửa đêm canh ba tìm cô?
Cô độc ác cự tuyệt. "Không! Tôi muốn đi ngủ rồi, không tiện mời anh ta vào."
Nhân viên quản lý cẩn thận nói lại cho Quan Hằng Trạch, cảm xúc nhất thời vô cùng tệ hại, tối nay anh quá xui xẻo rồi, Lỵ Diễm phản bội khiến anh vô cùng tự ái và bị tổn thương, Trầm Lăng Lăng cũng không muốn nói chuyện với anh!
"Không được sao?" Anh giận dỗi nói: "Tôi không đi, tôi phải chờ đến khi cô ấy chịu gặp tôi mới thôi!"
"Chuyện này..." Nhân viên quản lý lại gọi điện thoại lên, nhưng Trầm Lăng Lăng không nhận điện thoại.
Trên thực tế, cô vẫn xuống dưới nhìn, thấy Quan Hằng Trạch toàn thân ướt sũng ngồi ở bậc thang, nhìn dáng dấp và tâm tình của anh có vẻ đang rất tệ.
Không biết anh đang có ý đồ gì, Lăng Lăng thật sư không có dũng khí mở cửa, cô nhún vai vẻ đau lòng, sau đó lên giường ngủ, nhưng cô cảm thấy rất lo lắng, mỗi giờ đều xuống giường, nhìn lén ra ngoài xem anh còn ở đó không.
Cho đến gần sáng, cô lại nhận được điện thoại của nhân viên quản lý.
"Thật xin lỗi, Trầm tiểu thư, là như vậy, Quan tiên sinh vẫn còn ở đây, anh ấy vẫn chưa rời đi, lại gặp mưa, tôi sợ tiếp tục như vậy Quan tiên sinh sẽ xảy ra chuyện, có thể xảy ra án mạng, nếu như cô không xuống, chúng tôi có thể phải gọi cảnh sát, nếu như vậy sẽ kinh động đến truyền thông..." Hiển nhiên, nhân viên quản lý cũng không biết làm thế nào cho phải.
Cuối cùng, cô nhìn đồng hồ, đã năm giờ sáng. Chậm một chút nữa, nếu cô rời giường chạy bộ sáng sớm hoặc đi mua bữa sáng thì phát hiện Quan Hằng Trạch nhếch nhác đứng trong mưa, kiên trì muốn gặp mặt cô, chuyện như vậy truyền đi thì...!
"... Không còn cách nào khác, anh phải khổ rồi, tôi sẽ xuống xem sao." Cô cúp điện thoại, mặc thêm áo khoác ngủ xuống lầu.
Ở cửa chính, cô nhìn thấy anh ướt sũng, thân thể không ngừng run rẩy.
"Tôi xuống rồi đây." Cô vẫn đối xử lạnh nhạt với anh. "Anh có muốn lên nhà không?"
Quan Hằng Trạch cả người run cầm cập, nhìn cô một cái, trầm mặc đi theo lên lầu. Chưa kịp thưởng thức bố trí bên trong của căn phòng, anh bị Lăng Lăng trực tiếp đẩy mạnh vào phòng tắm --
"Tốt nhất anh tắm đi! Thật là bẩn! Dầm mưa lâu như vậy, thật không tốt chút nào." Thật ra cô sợ anh cảm, dù sao anh ở ngoài cửa dính mưa cả đêm, dĩ nhiên cũng quan tâm anh ở trong lòng.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy tí tách tí tách, không lâu sau, anh đi ra rồi, hơn nữa trên người anh chỉ có mỗi chiếc khăn quấn ở hông, giống như không thể giấu được bộ phận quan trọng, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Anh cao lớn, có thể sánh ngang với vận động viên, thân thể cường tráng, khỏe mạnh, da ngăm đen, vô cùng nam tính.
"Thật xin lỗi, tôi không có quần áo..."
Lăng Lăng cố trấn an, bày ra một bộ dạng vô cùng kinh nghiệm. "Không sao, tôi cũng không phải là chưa nhìn qua, khi học ở Mĩ, nhiều người rất thích cởi trần đi ra ngoài mà!" Cô thuận tay đưa cho anh một ly nước ấm.
"Haiz..." Thở dài, cô rốt cuộc mở miệng hỏi: "Được rồi! Giờ anh nói đi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tôi chưa bao giờ thấy anh thê thảm như vậy."
Anh không muốn nói đến sự nhục nhã kia, một khi cô đã biết được, cô sẽ rất hả hê. Nhưng anh không muốn giấu, bị Lỵ Diễm phản bội là sự thật không cần giấu giếm.
"Tôi thấy được... " Không ngờ, giọng điệu của anh rất bình tĩnh, không một chút bi thương. "Lỵ Diễm cùng người đàn ông khác ở trên giường..."
"Hà Lỵ Diễm ở trên giường với người đàn ông khác?" Quá ngạc nhiên, cô há hốc mồm, cứng lưỡi. "Trời ạ! Người phụ nữ của anh cư nhiên lại đi Ng*ai t*nh!"
Cô ta không phải là người phụ nữ của tôi, từ trước đến giờ đều là... Quan Hằng Trạch nghĩ.
Lăng Lăng cũng không phải là bỏ đá xuống giếng người, hòa nhã nói: "Thật ra thì tôi sớm đã biết cô ta không phải là người tốt, không chỉ tôi, ngay cả mẹ của anh cũng nói như vậy, nhưng anh cố tình không tin! Trải qua nhiều năm như vậy, Hà Lỵ Diễm rốt cuộc cũng lộ ra cái đuôi hồ ly! Cô ta căn bản không yêu anh, chỉ là yêu tiền của anh mà thôi... Tự cho là mình đúng, bị gạt nhiều năm như vậy, thật là ngốc."
Quả nhiên thế gian luôn có chính nghĩa và công lý, trải qua nhiều năm như vậy, Hà Lỵ Diễm cũng lộ bộ mặt thật của mình, trừ được tình địch số một, cô đã vượt qua một bước dài, hơn nữa tối nay Quan Hằng Trạch ở ngoài chủ động tìm cô, có thể thấy trong lòng của anh, cô phải có một vị trí nào đó!
Mỗi một câu cô nói, làm cho anh không thể chống đỡ được, hơn nữa, anh cũng không khổ sở vì chia tay Hà Lỵ Diễm, mà là không cam lòng bị Hà Lỵ Diễm phản bội.
Dính mưa cả đêm, đầu của anh cảm thấy đau đớn, choáng váng, cảnh vật trước mắt đều bay lơ lửng, cô nói gì cũng không nghe.
"Tôi muốn ngủ..."
"Được rồi! Thấy anh thảm hại như vậy, tôi sẽ cho anh ngủ nhờ!" Dù sao hiện tại cô đang chiếm thượng phong, đứng trước mặt cô là một người đàn ông khổ sở, bị tổn thương.
"Anh ngủ ở phòng kia đi!" Cô chỉ tay vào phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính là phòng của Lãnh Tần Vũ, bởi vì là ở nhờ, vì vậy, cô vẫn luôn ngủ ở phòng khách, không dám ngủ ở phòng chính.
"Chờ một chút, tôi sẽ đổi cái ga giường khác." Cô không muốn làm bẩn phòng ngủ chính.
Quan Hằng Trạch ngồi ở cuối giường, anh nhìn bốn phía căn phòng, thật sự rất hấp dẫn, đây là phòng ngủ của đàn ông, hơn nữa phong cách thưởng thức nghệ thuật cực cao, có thể nhìn ra địa vị thân phận của chủ nhân không hề thấp.
Anh nhớ lại đây là phòng của Lãnh Tần Vũ, anh biết Lãnh Tần Vũ là kỹ sư, nhiều năm trước họ còn gặp nhau trước cửa căn hộ, có duyên gặp mặt một lần.
"Tránh ra, tôi muốn đổi ga giường." Trầm Lăng Lăng tay ôm mền đuổi anh đi.
Anh thực sự mệt mỏi không còn hơi sức, không nhúc nhích, trực tiếp an vị trên mặt đất, nhìn cô bận rộn đổi lại ga giường, nhớ tới mặc dù mệt mỏi, nhưng anh nghe được trong lời nói của cô có sự an ủi phần nào.
"Thật ra thì phản bội trước khi kết hôn cũng may, dù sao cũng hơn là sau khi kết hôn, mới phát hiện vợ Ng*ai t*nh. Một cặp vợ chồng rất ***, người vợ vẫn cho là chồng yêu mình, kết quả là ngày nào đó người chồng đi Thái lan công tác, ai ngờ xảy ra tai nạn xe cộ, không chỉ có người chồng ૮ɦếƭ mà còn cả người tình của ông ta cũng ૮ɦếƭ... Kết quả người vợ phát hiện mình mang thai... Nếu như anh là người vợ kia, anh có giữ đứa bé không?" Trầm Lăng Lăng thao thao bất tuyệt nói xong, tình tiết này giống như một dạng phim truyền hình.
Chuyện xưa thật thê thảm, giống như toàn bộ bi ai trên đời đều tập trung ở người vợ kia. "Chuyện này là thật hay giả..." Anh không nhịn được tò mò hỏi.
Cô cười to lên. "Đương nhiên là giả, đây chỉ là kịch bản thôi! Cuối tháng tôi nhận một kịch bản, nội dung giống như vậy, tôi diễn vai người tình, chỉ xuất hiện 20 phút, tôi nói trước cho anh một tiếng! Đến lúc đó tôi muốn xin nghỉ một ngày đến Phuket ở Thái Lan, anh phải cho phép đó! Nể tình bây giờ tôi đang chứa chấp anh!" Cô không biết mình bây giờ vô cùng dí dỏm, đáng yêu. "Dù sao đây là lần đầu tiên tôi đóng nhân vật phản diện trên truyền hình, anh phải nhớ kỹ, rồi nói cho tôi biết tôi diễn có được hay không đó!"
Quan Hằng Trạch chưa từng gặp cô như vậy, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.
"Cô không có việc gì hay sao mà đi diễn người ૮ɦếƭ? Cô thiếu tiền sao? Tôi chưa từng nghe thấy ai muốn đi đóng làm người ૮ɦếƭ, cô là người đầu tiên!" Anh không muốn cô đóng như vậy, nhất là diễn người ૮ɦếƭ, sợ rằng cô sẽ mang vận rủi.
Trầm Lăng Lăng không kiêng kỵ, nhún vai. "Tôi muốn thuận đường đi Thái Lan chơi! Tối thứ sáu đi, thứ hai tuần sau về, quay ba ngày, đạo diễn nói sẽ cho tôi thời gian để dạo chơi một chút. Chẳng lẽ tôi chỉ muốn tiền thôi sao, kiếm chút niềm vui cũng không được à?"
Cô thay xong vỏ gối, khổ cực thay nệm, thì lúc đó một chiếc BCS rơi xuống đất!
Cô nghẹn họng, nhìn trân trối, ngây ngẩn cả người.
Anh cũng trừng mắt nhìn.
Cô đưa tay muốn nhặt lên, thế nhưng anh lại nhanh hơn lấy được, nắm chặt trong tay. "Cô... Với ai?Làm sao ở đây lại có BCS?" Sắc mặt của anh so với lúc ở dưới lầu còn khó nhìn hơn.
Thật quá oan uổng!
Chỉ là "chứng cứ" rành rành ra như vậy, Lăng Lăng nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc