Thiển Hạ Vi Lương - Chương 57

Tác giả: Chích Hữu Ngư Tri

Tập Vi Lương chỉ lẳng lặng ngồi nghe, mặc dù không tỏ bất kỳ thái độ, Ngụy Lễ Quần hiểu rõ anh, cũng biết anh không có ý kiến khác với lời vừa rồi của mình.
Quả thật, Tập Vi Lương cảm thấy lời nói của Ngụy Lễ Quần rất có lý.
Cố gắng làm việc bên ngoài, là bẩm sinh trách nhiệm của người đàn ông.
Anh nhớ lãnh đạo đã từng nói với anh ý vị sâu xa: trước ba mươi lăm tuổi, thành công lqd của cậu có thể dựa vào chính mình; mà sau ba mươi lăm tuổi, thành công của cậu phải nhờ vào bạn bẻ của cậu.
Lãnh đạo nói có lẽ quá tuyệt đối, nhưng ông sống hơn nửa đời người, lời nói ra khẳng định không phải không có lý.
Tập Vi Lương cũng vẫn luôn hiểu, cha mẹ Lâm Thiển Hạ bằng lòng giao con gái bảo bối duy nhất của ông bà cho mình, tất nhiên không đơn giản là vì tin tưởng mình sẽ đối xử tốt với cô, mà quan trọng hơn, nói khó nghe một chút, chính là coi trọng mình "có xe có nhà, có tiền có thế". Anh biết mình là quân nhân, tiền lương cao tới đâu nữa cũng chẳng qua ở mức thường thường bậc trung, nếu không có cổ phần trong công ty của Ngụy Lễ Quần, anh sợ rằng còn phải cố gắng lâu lắm mới mua được căn hộ ở "Quân lâm thiên hạ". Có lẽ bây giờ cha mẹ vợ anh còn rất hài lòng với cấp bậc của anh, nhưng nếu như cả đời anh chỉ mãi chức vụ "Trung tá", đến tột cùng có làm họ thất vọng hay không, có bị họ oán giận hay không, chính anh cũng không dám khẳng định.
Ngụy Lễ Quần nói đúng, chỉ cần mình muốn bảo vệ ai, mình phải tầm thường. Mình chỉ có thể khiến mình càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, mình mới có thể bảo vệ người mình quan tâm tốt hơn. Lâm Thiển Hạ là người anh muốn dùng cả sinh mạng bảo vệ thật tốt, sau này hai người còn có con. Anh là trụ cột gia đình, anh nhất định phải càng ngày càng cao, mới có thể khiến cuộc sống sau này của cô và con càng ngày càng tốt.
Ở xã hội Trung Quốc này, nếu mình muốn đi lên, chỉ dựa vào thành tích của mình chưa đủ, quan hệ, là cách vô cùng quan trọng, thậm chí nó có thể cho mình ít cố gắng hơn người khác một nửa, lại có thể ngồi lên vị trí còn cao hơn họ.
Trong lòng Tập Vi Lương luôn thông suốt, người trong nhà hơi có chút bối cảnh, anh có nhiều chiến công như vậy, từ bộ đội đặc chủng ra ngoài, sao lại dừng ở chức "trung tá" này chứ?
Tập Vi Lương tuyệt không phải người đần độn, anh chỉ là quá mức thờ ơ với việc đời, không thèm quan tâm tới việc đời thôi. Thật ra trong lòng anh rõ ràng hơn ai hết.
Có lẽ Lâm Thiển Hạ cũng không quan tâm mấy cái này lắm , nhưng Tập Vi Lương muốn cho cô tất cả tư cách kiêu ngạo. Anh hi vọng cô đứng sau lưng anh, không nhất định phải khinh thường tất cả, nhưng ít ra có thể ngẩng đầu ưỡn иgự¢; anh hi vọng chờ một ngày mình đủ cường đại, để cho mọi người đều biết cô là vợ của anh, để cho mọi người không dám động vào một cọng tóc gáy của cô.
Chỉ vì cô là vợ của anh, không liên quan đến Ngụy Lễ Quần “người không có nhiệm vụ" như vậy!
Tập Vi Lương nhớ trước khi anh xuất viện Lâm Thiển Hạ từng nói, cho phép anh bị giáng chức, nhưng không cho phép anh thăng chức.
Anh biết cô lo lắng. Nhưng kỳ thật Lâm Thiển Hạ không khỏi lo lắng quá nhiều. Bây giờ là thời kỳ hòa bình, trừ những cảnh sát đấu tranh anh dũng ở tiền tuyến và chức vụ anh từng làm —— bộ đội đặc chủng, đừng nói hy sinh anh dũng, dù trọng thương "gãy tay chân gãy", xảy ra xác suất cũng cực kỳ nhỏ. Có lẽ thỉnh thoảng người ta sẽ đưa tin trên báo chí "Quân nhân nào đó làm gì gì đó", nhưng ngươi phải nhớ, Trung Quốc nhiều quân nhân như vậy, những quân nhân xảy ra rủi ro chiếm tỷ lệ nhiều nhỏ.
Còn anh một thời gian trước gặp phải vụ tấn công bết ngờ, rất nhiều người cả đời làm bộ đội chưa hẳn sẽ gặp phải, mà anh đã gặp phãi một lần, nếu lại gặp lần thứ hai, cũng không tránh khỏi quá kỳ lạ.
Hiện tại anh chỉ là bộ đội bình thường, khác với bộ đội đặc chủng ngày trước, tính chất công việc an toàn hơn rất nhiều. Tập Vi Lương nghĩ thầm, ngày trước khi mình còn làm bộ đội đặc chủng lúc thi hành nhiệm vụ, mỗi một lần đều có thể biến ngúy thành an, chẳng lẽ nhiệm vụ cứu viện bây giờ có thể làm khó anh sao?
Lãnh đạo nói đúng, chức vị càng cao, cuộc sống vợ anh có thể càng tốt. Anh nhất định phải làm thật tốt, không thể phụ lòng bảo bối nhà anh.
. . . . . .
"Mình biết rõ trước kia lúc cậu làm bộ đội đặc chủng, có lúc thi hành nhiệm vụ phải che giấu thân phận của mình, khi nằm vùng gì gì đó. Đây không phải là diễn trò sao? Thật ra trên bàn rượu, mỗi người đều là diễn viên!"
". . . . . ." Tập Vi Lương giữ yên lặng.
Ngụy Lễ Quần thấy Tập Vi Lương không có bất kỳ ý kiến gì với ý kiến của mình, lập tức rèn sắt khi còn nóng nói: "Mình có một khách hàng lớn vô cùng khó nuốt, mình lằng nhằng với ông ta hơn một tháng, ông ta còn không chịu ký với mình. Ách, nghe nói ông ta là bộ đội đặc chủng về hưu, cậu đi gặp, nói không chừng hai người các cậu sẽ có chung đề tài. . ."
Ánh mắt dao găm của Tập Vi Lương bay qua "xoẹt ——". A, nói nhiều như vậy, thì ra là vì chuyện này. . . . ..
"Oa, tiểu tử thúi, ánh mắt của cậu có ý gì?! Cậu đừng làm như công ty này và cậu không có chút quan hệ, cậu cũng không thể tưởng ngươi có bao nhiêu cổ phần, cậu bình thường không làm gì cũng có thể ngồi làm ngư ông thủ lợi, bây giờ là lúc nên cống hiến một chút chứ?" Ngụy Lễ Quần đầy lòng căm phẫn nói. Cũng không nhìn một chút bình thường anh vì lợi nhuận của công ty mà làm tan vỡ bao trái tim, anh nói vài lời này cũng là thật lòng vì tốt cho Tập Vi Lương, nếu không phải vì khách hàng thật sự rất quan trọng, hiện tại quả là anh khó đối phó, anh làm sao để cho Tập Vi Lương đi thương lượng?!
". . . . . ." Ngụy Lễ Quần nói đều là sự thật, Tập Vi Lương cũng không thể nói gì hơn.
"Nếu thảo luận thành công khoản hóa đơn này, không chỉ có thể kiếm được một số tiền lớn, công ty của chúng ta cũng cách mục tiêu vươn ra nước ngoài không xa, quan sát theo hướng lâu dài xem, lợi ích quả thực là vô tận đó. . . . . . Cậu nói mình không được làm phú nhị đại, dù sao vẫn muốn làm cha của Phú Nhị Đại một chút đúng không?"
". . . . . ." Được rồi, vì vợ anh, vì tương lai con anh. . . . . . Tập Vi Lương nhắm hai mắt lại, đồng ý.
Ngụy Lễ Quần nói làm liền làm, hình như sợ Tập Vi Lương đổi ý, lập tức xác định thời gian vào buổi tối ngày mai.
Khách hàng quan trọng là một ông chủ lớn nhất Đông Bắc, họ Vương, tên lqd một chữ là "Hàn". Xem ra quả thật là quân nhân về hưu, không giống hấu hết các thương nhân là vóc người không thể tránh khỏi biến dạng, mà vóc dáng vẫn gầy như cũ, cường tráng, hơn nữa nếu so với vóc dáng Tập Vi Lương còn cao hơn một chút.
Đối phương vốn có chút thanh cao, tự cao tự đại ánh mắt rất hứng thú liếc nhìn thế giới, nhưng vừa nghe đến Tập Vi Lương vốn cũng là bộ đội đặc chủng, hơn nữa bây giờ còn là trung tá, lập tức thái độ nhiệt tình .
Người ngoài cuộc làm sao biết, đối với lính đặc biệt mà nói, anh và tôi là các chiến hữu cùng vào sinh ra tử, rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng. Mỗi ngày Vương Hàn đều nhớ nhung đám chiến hữu đáng yêu của ông ta, Tập Vi Lương mặc dù không phải chiến hữu của anh ta, nhưng thoáng cái từ "khách hàng" lên đến hàng "bạn bè", có lẽ qua lại một thời gian, cũng không chắc hai người còn có thể trở thành bằng hữu "cởi mở".
Hai người đàn ông vừa uống từng ngụm rượu, vừa phóng khoáng tâm sự về thời gian còn làm bộ đội đặc chủng, nhớ lại quá khứ mặc dù khổ cực nhưng cũng phong phú.
Quả nhiên Ngụy Lễ Quần đoán không sai, hai người Tập Vi Lương và Vương Hàn vô cùng ăn ý, khoản hóa đơn này cũng rất nhanh liền làm xong.
Tập Vi Lương nghĩ thầm, Ngụy Lễ Quần nói cũng không đúng hoàn toàn. Ngồi trên bàn rượu, chưa chắc nhất định phải là diễn viên. Ít nhất anh và Vương Hàn, cũng là đối xử với đối phương thật lòng.
Ngoài dự đoán của Tập Vi Lương, Vương Hàn - Đại lão gia lqd Đông Bắc này tửu lượng lại không bằng anh được, lúc Tập Vi Lương vẫn còn rất tỉnh táo, Vương Hàn nói chuyện cũng đã hơi líu lưỡi.
Ăn uống no đủ, hợp đồng cũng đã nói xong.
Vương Hàn đứng dậy hơi xiêu vẹo, Tập Vi Lương vẫn luôn đứng bên cạnh đỡ ông ta.
"Cậu Tập, tôi đã nói với cậu, đêm nay tôi không về khách sạn, tôi phải ngủ ở nhà cậu! Mấy ngày tới cậu phải đích thân cùng tôi đi dạo thành phố K!" Vương Hàn mặc dù đã lộ vẻ say, nhưng câu này không phải là lời say.
"Không thành vấn đề không thành vấn đề!" Tập Vi Lương vô cùng hào sảng đồng ý, hơn nữa đùa giỡn nói coi như mình trốn việc, cũng sẽ dẫn ông ta đi dạo từng góc của K thành phố một lần.
Lúc ngoài quán rượu, bởi vì Tập Vi Lương và Vương Hàn hai người uống không ít rượu không thể lái xe, bởi thế là do thư ký Vương Hàn đưa họ ra đến lầu dưới "Quân lâm thiên hạ".
Lúc Tập Vi Lương đỡ Vương Hàn về đến nhà, phát hiện đèn cả phòng khách mở sáng trưng, Lâm Thiển Hạ đang lẳng lặng ngồi trên sô pha, xem ra đang đợi anh.
Tập Vi Lương thầm nghĩ có vấn đề, trước đây nha đầu này tiết kiệm điện, chắc là sẽ không mở hết đèn của phòng khách lên .
Anh nhìn đồng hồ treo trên tường, mới phát hiện đã qua rạng sáng một chút. Thì ra anh và Vương Hàn trò chuyện thật sự quá ăn ý, đã quên hết thời gian. Khó trách nha đầu này ngồi ở phòng khách chờ đợi mình, nếu không có mình cùng, nha đầu này đâu thể nào ngủ được?
Nếu biết vậy, trước đó anh sẽ nói chuyện đi xã giao cho nha đầu này! Tập Vi Lương thật sự không thôi hối hận.
Tập Vi Lương có chút thấp thỏm nhìn Lâm Thiển Hạ, vẻ mặt thoạt nhìn vô cùng chột dạ.
Lâm Thiển Hạ có chút tức giận, trong lòng cũng rất uất ức. Cô chờ Tập Vi Lương về đến tột cùng đợi suốt mấy tiếng đồng hồ chính cô cũng không biết, cô lqd muốn gọi điện thoại của anh hỏi một chút có phải đã xảy ra chuyện gì hay không lại sợ quấy rầy anh đang làm việc, cho nên chỉ có thể ngồi chờ anh ở phòng khách. Không ngờ một lần chờ đến trời vừa rạng sáng, trong thời gian này anh không gọi một cú điện thoại về thì thôi, lúc về lại gương mặt đỏ bừng khác thường, không phải uống rượu thì là gì!
"Vợ, hôm nay anh. . . . . ." Tập Vi Lương còn muốn nói điều gì đó, lại thấy Lâm Thiển Hạ đen mặt đi tới, lúc đi đến bên người anh còn hít mạnh một cái.
Quả nhiên khắp người đầy mùi rượu!
Lâm Thiển Hạ tức giận, lại càng muốn tìm một chỗ không người khóc một trận cho đã. Cô an ủi mình thật may Tập Vi Lương mang về một người đàn ông, mà không phải phụ nữ, nếu không cô phải đâm một phát ૮ɦếƭ?
Lâm Thiển Hạ không nói lời nào, trực tiếp lướt qua Tập Vi Lương đi ra ngoài.
Tập Vi Lương đang muốn đuổi theo ra ngoài, đột nhiên Vương Hàn lại tỉnh dứt khoát lôi Tập Vi Lương đi, miệng không biết kêu cái gì.
Có người uống rượu vào cả người sẽ vô lực, có người lại hoàn toàn khác biệt. Vương Hàn vốn là sức lực cũng không nhỏ, hơn nữa tác dụng của rượu, cả người đầy lực, Tập Vi Lương mất rất nhiều sức mới thoát khỏi khống chế lqd của ông ta, lại không nghĩ rằng ông ta đột nhiên cả người thẳng tắp ngã trên đất, tạo ra một tiếng động lớn "Rầm ——" .
Tập Vi Lương hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là vội vàng kéo đại lão gia Đông Bắc lên giường phòng cho khách. Lúc theo ra ngoài, phát hiện Lâm Thiển Hạ đang chôn trong иgự¢ một phụ nữ tóc cắt ngắn sạch sẽ gọn gàng, bả vai gầy yếu run run.
Người phụ nữ này anh biết, chính là hàng xóm của hai người, La Văn Tuệ.
Sáng sớm Lâm Thiển Hạ hôm qua, không chỉ có chửi mắng Vương Mộng Khuê một chút, còn muốn cô đổi công việc.
Vương Mộng Khuê cũng không muốn làm, cô cũng không ngờ mình là kế toán nho nhỏ, cũng không phải là bộ phận tiêu thụ hoặc là bộ phận nghiệp vụ, lại bị cấp trên chỉ đích danh đi xã giao. Khi đó cô kiên trì đi, bị cấp sắp xếp bên cạnh thư ký Trần. Cô rất sợ, sợ mình không cẩn thận một cái, không chỉ không có công việc, ngay cả sống trong xã hội này, cũng không biện pháp sống yên. Vạn bất đắc dĩ, người duy nhất cô có thể nghĩ tới chính là Lâm Thiển Hạ.
Sau đó vừa vặn, đúng lúc La Văn Tuệ tới nhà Lâm Thiển Hạ mượn nước tương, Lâm Thiển Hạ liền trực tiếp giới thiệu Vương Mộng Khuê cho cô lqd biết, chuyện công việc cuối cùng cũng thuận nước đẩy thuyền đặt xuống.
La Văn Tuệ đồng ý Lâm Thiển Hạ, nhất định sẽ không để cho Vương Mộng Khuê tham gia xã giao.
Vì vậy, hảo cảm của Lâm Thiển Hạ với La Văn Tuệ "từ từ từ ——" đi lên, quan hệ hai người lập tức có tăng vọt về chất, Lâm Thiển Hạ xuất phát từ nội tâm xem cô như là chị của mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc