Thiển Hạ Vi Lương - Chương 43

Tác giả: Chích Hữu Ngư Tri

Trong phòng tắm nước chảy ào ào, Tập Vi Lương sững sờ nhìn thân thể trần trụi mơ hồ của mình ở trong gương qua làn hơi nước, cơ thể dường như không hề nhúc nhích.
Cha mẹ qua đời nhiều năm như vậy tới tận bây giờ, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy "sợ hãi".
Cô gái đó nói với anh, Vi Lương, anh còn nhớ lần đầu tiên của chúng ta không? Anh có biết sau này em đã mang thai con của chúng ta không?
Anh nghe xong cả người ngẩn ngơ, anh thật sự không nhớ những điều cô ấy nói.
Cô gái đó còn nói, Tập Vi Lương, anh đúng là lòng dạ độc ác, sao anh có thể quên em? Anh có lqd biết là em chờ anh đã phí hoài mười năm tuổi xuân hay không? Anh có biết cho dù em ở nước ngoài gặp mặt rất nhiều đàn ông nhưng trong lòng vẫn chỉ nhớ anh hay không? Em sau khi về nước rất khó khăn mới tìm được anh… anh đã yêu người phụ nữ khác, anh làm như vậy không thấy có lỗi với em sao? Em đợi anh suốt 14 năm, anh lại quên mất em không còn chút ký ức. Anh có hiểu thanh xuân rất quan trọng phụ nữ hay không! !
Nói xong những lời này cô khóc như xé lòng. Kỷ niệm thời niên thiếu từ xa xôi ùa về não Tập Vi Lương như tia chớp.
Đúng, cô gái này là bóng hình thiếu nữ xinh đẹp mơ hồ từng thường xuyên quanh quẩn trong đầu Tập Vi Lương. Hôm nay anh cuối cùng cũng thấy rõ ngũ quan của cô một lần nữa, lần nữa nghe giọng nói cô, cuối cùng cũng nhớ ra tên cô.
Cô đã thay đổi, không còn là hình bóng xinh xắn đơn thuần trong trí nhớ. Cô bây giờ mái tóc dài xoăn gợn sóng, nhuộm highlight màu nâu thời lưu. Trên mặt lqd cô hình như còn đeo đồ trang sức trang nhã, chỉ còn đôi mắt dịu dàng như trước đây chăm chú nhìn anh.
Nhưng bất kể cô có thay đổi hay không, Tập Vi Lương biết, chính anh cũng thay đổi.
Cô tên là Tiếu Thiện Huyên, là hàng xóm của Tập Vi Lương, cũng là bạn thân khác phái duy nhất của Tập Vi Lương lúc nhỏ.
. . . . . .
Tập Vi Lương không biết mình tạm biệt Tiếu Thiện Huyên như thế nào, anh thậm chí hoảng hốt lúc về đến nhà thân thể vẫn hơi run rẩy .
Ngẩng đầu lên, Tập Vi Lương nhắm chặt hai mắt mặc cho nước nóng vỗ mạnh vào mặt anh. Trong lòng anh cảm thấy áy náy, anh không hề hay biết mình đã phụ lòng một cô gái.
Lần đầu tiên của bọn họ, nếu Tiếu Thiện Huyên không nói, Tập Vi Lương vĩnh viễn sẽ không biết.
Nhà Tiếu Thiện Huyên muốn di dân đến Canada, buổi tối trước ngày cô đi, hai người buồn bã ôm chai rượu trốn trong căn phòng rách nát của Tập Vi Lương uống đến bất tỉnh nhân sự.
Đêm hôm ấy, Tập Vi Lương cảm thấy mình như đang mộng xuân.
Thiếu nữ mềm mại như không xương ở dưới anh yêu kiều thở dốc, ՐêՈ Րỉ mà anh lần đầu tiên được hưởng thụ cảm giác khoái cảm tột đỉnh của đàn ông.
Nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, bên cạnh không có một bóng người, quần áo trên người anh vô cùng chỉnh tề.
Xung quanh yên lặng, như tất cả chưa từng xảy ra, chỉ còn lại vỏ chai rượu lộn xộn trên đất chứng minh bọn họ quả thật từng ở cùng nhau.
Nhưng Tập Vi Lương chỉ cho rằng sau khi Tiếu Thiện Huyên uống rượu cùng anh xong rồi đi về, anh chưa bao giờ nghĩ đó không phải là một giấc mộng.
Về tình cảm ban đầu đối với Tiếu Thiện Huyên, bản thân Tập Vi Lương cũng không rõ đến cùng đó có lqd phải tình yêu nam nữ hay không. Anh thậm chí cũng không hiểu được, tại sao mình say rượu lại chạm vào Tiếu thiện Huyên, là vì động lòng? Hay vì Dụς ∀ọηg nguyên thủy của đàn ông bị kích thích?
Vấn đề này có lẽ vĩnh viễn anh sẽ không tìm được đáp án.
Không lâu sau anh bị Tập Nam Phong đưa vào quân đội, anh năm tháng trôi qua tất cả ký ức liên quan đến Tiếu Thiện Huyên cũng chôn vùi ở góc sâu trong sinh mệnh. Hình bóng cô trong trí nhớ cũng dần dần mờ nhạt chỉ còn lại một bóng dáng mơ hồ.
Tiếu thiện Huyên nói, sau đó cô mang thai đứa con của anh. Nhưng cô không nói, cô có sinh đứa bé ra không.
Tập Vi Lương rất sợ, mặc dù anh rất mong có một đứa con, nhưng anh rất không hy vọng Tiếu Thiện Huyên sinh đứa bé ra. Anh thật sự không biết nên kết thúc như thế nào, anh sợ Lâm Thiển Hạ sẽ bỏ anh đi, rất sợ, rất sợ.
Đối với Tiếu Thiện Huyên, anh cảm thấy rất áy náy; đối với đứa bé không biết có được nhìn thấy thế giới này hay không, anh cũng cảm thấy rất áy náy. Nhưng điều duy nhất anh lqd có thể làm , chỉ là nói với họ một câu yếu ớt "Thật xin lỗi".
. . . . . .
Lâm Thiển Hạ tỉnh lại muốn đi toilet, lại kinh ngạc phát hiện Tập Vi Lương không ở bên cạnh. Cô đoán anh ở trong phòng tắm, mở cửa phòng ra nhìn, quả nhiên trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Mặc dù cô nhịn đến mức rất gấp, nhưng cũng không muốn thúc giục Tập Vi Lương. Bởi vì cô biết Tập Vi Lương tắm rất nhanh, chắc chắn không quá năm phút anh đã ra ngoài.
Vì vậy cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách vừa ngủ gật gà gật gù vừa chờ. Kết quả một lúc lâu, cửa phòng tắm vẫn không mở ra.
Lâm Thiển Hạ nghi ngờ, cũng hơi lo lắng. Cô bước nhanh đến cửa phòng tắm đập cửa liên tục, miệng cũng không ngừng kêu tên Tập Vi Lương.
Ngoài cửa gọi khiến Tập Vi Lương tỉnh táo trở lại. Ý thức được mình khác thường anh vội vàng đóng vòi hoa sen lau khô người mặc quần áo vào mở cửa.
Lâm Thiển Hạ híp mắt buồn ngủ nhìn mái tóc ngắn trên đầu Tập Vi Lương còn ướt đẫm vương mồ hôi, có chút buồn bực lầu bầu nói: "Anh hôm nay sao tắm lâu thế?" Sau đó cũng không đợi anh trả lời đi thẳng vào phòng tắm thong thả đóng cửa lại rồi đi tiểu.
Ôm chặt Lâm Thiển Hạ đang ngủ say vào trong lòng, Tập Vi Lương nhìn vẻ mặt an tĩnh khi ngủ không nhịn được nhỏ giọng nỉ non: "Nhất định phải tha thứ cho anh…"
Anh ngẫn ngơ nhìn trần nhà, nghĩ đến năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp Tiếu Thiện Huyên vẫn ở bên cạnh anh làm bạn.
Cô luôn dùng giọng nói vang giòn gọi tên anh, luôn dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa anh lông mày uốn nếp; cô sẽ nấu cơm cho anh, rang thức ăn, cô ra lệnh anh không cho anh gọi tên cô mà phải gọi cô là "chị"…
Cô mang đến cho anh rất nhiều kỉ niệm vui vẻ, anh thấy cảm kích, nhưng cũng chỉ thế thôi.
Đúng, trong lòng anh tràn ngập những cái nhíu mày, từng nụ cười của Lâm Thiển Hạ, có thể giữ chặt và mãi thuộc về anh, chỉ có cô dâu nhỏ.
. . . . . .
"Em còn muốn như thế nào? Chẳng lẽ em muốn làm người thứ ba phá nát gia đình người ta sao?"
"Ngụy Lễ Quần, anh có tư cách gì mà nói em!" Lúc này Tiếu Thiện Huyên không còn dáng vẻ dịu dàng nhã nhặn như quá khứ, khuôn mặt cô vì tức giận mà trở nên vặn vẹo. Đôi mắt xưa nay luôn lqd dịu dàng như nước giống như phun một ngọn lửa cháy hừng hực. "Nếu như không phải vì anh cố ý giấu, em sẽ làm mất anh ấy sao? Người phụ nữ kia có cơ hội ςướק đi? Tên khốn kiếp này! Anh không làm em thất vọng sao? Anh phá hủy hết hạnh phúc của em!"
Tiếu Thiện Huyên gào xong, vì quá đau đớn ôm mặt khóc nức nở.
Ngụy Lễ Quần á khẩu không trả lời được, ánh mắt anh phức tạp nhìn cô gái mình thương nhớ bao nhiều năm, trong lòng có thương tiếc, có hối hận, cũng có không cam lòng.
Đúng, Tiếu Thiện Huyên mối tỉnh đầu của Ngụy Lễ Quần, mà ánh mắt cô, mãi chỉ luôn dừng trên người Tập Vi Lương.
Đêm đó, Ngụy Lễ Quần vô tình thấy Tập Vi Lương và Tiếu Thiện Huyên đang quấn quít. Cảnh tượng triền miên đó đập vào mắt anh vừa tức giận vừa tuyệt vọng, thiếu chút nữa nhảy từ lầu tám trên đỉnh tòa nhà xuống để giải thoát mình.
Sau đó Tập Vi Lương đi bộ đội. Tiếu Thiện Huyên nhiều lần cố gắng thông qua Ngụy Lễ Quần liên lạc với Tập Vi Lương, mà vẫn không có kết quả.
Ngụy Lễ Quần lừa cô, nói sau khi cô ra nước ngoài, Tập Vi Lương cũng một mình rời khỏi quê. Ngay cả chú anh cũng không biết anh đi đâu.
Tiếu Thiện Huyên không hề nghi ngờ Ngụy Lễ Quần. Cô nhờ anh có tin tức của Tập Vi Lương phải lập tức thông báo cho cô. Cô cũng không tiếp tục liên lạc với Tập Nam Phong và những người khác người trong thôn để hỏi thăm tin tức Tập Vi Lương. Cô tin rằng ngay cả Ngụy Lễ Quần cũng không biết, chắc cũng không ai biết.
Trên thế giới này có một loại người: họ chưa chắc sẽ có được người mình muốn, nhưng lại không thể nào chấp nhận người mình yêu và bạn thân của mình yêu nhau. Họ không từ thủ đoạn, bán cả lương tâm.
Ngụy Lễ Quần là người như vậy.
Anh nói như vậy, cũng làm như vậy.
Anh vẫn giấu tin tức của Tập Vi Lương, cũng kiềm chế mình liên lạc kích động Tiếu Thiện Huyên. Anh cho rằng thời gian sẽ làm phai nhạt tất cả, một ngày nào đó anh sẽ quên Tiếu Thiện Huyên, Tiếu thiện Huyên cũng quên Tập Vi Lương.
Nhưng anh không ngờ, bản thân bị mất phương hướng trong vô số phụ nữ, anh không biết tim mình mất ở đâu. Có lẽ trái tim đó đã theo Tiếu Thiện Huyên rời khỏi.
Ngụy Lễ Quần càng không ngờ rằng, Tiếu Thiện Huyên cũng ngốc như anh!
Có phải không có được người đó sẽ càng thêm lưu luyến hay không?
"Cậu ấy không nợ em gì cả, em không nên phá gia đình của cậu ấy, người có lỗi với em là là anh." Vẻ mặt Ngụy Lễ Quần u ám, cả người anh chán chường rơi xuống trong sofa, vô lực nói.
"Hừ, em đang đang do dự nên phá gia đình của anh ấy hay không." Tiếu Thiện Huyên nghĩ tới Lâm Thiển Hạ, trong lòng giận đến nghiến răng. "Một người chỉ biết hưởng thụ như vậy, cô gái không biết chăm sóc người khác, cô có tư cách gì sống cùng anh ấy? Cô căn bản không xứng được anh ấy yêu!"
Tiếu Thiện Huyên chuyển nhà đến bên cạnh nhà Tập Vi Lương sắp một tháng. Mỗi ngày, cô đứng trên ban công nhìn người đàn ông ở nhà đối diện bận rộn làm việc nhà, phục vụ cô vợ nhỏ lười biếng .
Từng có khi, cô ảo tưởng mình ở trong phòng bếp xào món ăn, Tập Vi Lương mệt mỏi trở về sẽ nhẹ nhàng ôm eo cô từ sau lưng, sau đó dịu dàng gọi "Vợ ơi" .
Cô càng nhìn càng tức giận, càng nghĩ càng khó chịu.
Sống chung với một người không biết làm vợ như vậy, Tập Vi Lương của cô sao có thể hạnh phúc?
Tiếu Thiện Huyên từng nghe Ngụy Lễ Quần nói, Lâm Thiển Hạ không muốn sinh con cho Tập Vi Lương.
Trong lòng cô rất hận. Cô gái ích kỷ chỉ nghĩ đến mình còn trẻ chưa hề nghĩ đến tuổi tác của Tập Vi Lương!
Loại phụ nữ này có gì tốt? Để cho cô yên tâm giao người mình yêu cho cô ta!
"Cái gì gọi là không xứng? Bọn họ một người muốn đánh một cái nguyện chịu đựng ngươi ở đó trong mò mẫm dính vào cái gì!" Ngụy Lễ Quần giận đến mức hét lên. Nếu Tiếu Thiện Huyên và Tập Vi Lương sống chung, anh sẽ không Gi*t bọn họ, mà sẽ Gi*t chính mình.
"Anh cho rằng cô bé đó có gì tốt? Chờ mới lạ nhiệt tình qua đi, Vi Lương còn có thể thích cô ta sao?" Tiếu Thiện Huyên lạnh lùng nói.
"Mặc kệ Tập Vi Lương có còn thích cô ấy hay không, từ trách nhiệm cậu ấy cũng không thể bỏ rơi cô ấy."
"Trách nhiệm? Anh ấy có trách nhiệm với cô ta? Chẳng lẽ không có trách nhiệm với em sao? Em còn mang thai đứa con của anh ấy, anh có hiểu không!"
Ngụy Lễ Quần kinh ngạc, môi mấp máy giọng nói run rẩy khô khốc: "Chẳng lẽ em… sinh đứa bé ra?"
Đôi mắt Tiếu Thiện Huyên buồn bã. Cô nghĩ, trước đây vì mình trốn phá thai đã bỏ nhà ra đi. Một mình tha hương nơi đất khách cô độc đứng bên cửa sổ cũ nát, xung quanh tràn ngập tiếng nói xa lạ. Cô yên lặng vuốt ve phần bụng còn chưa nhô lên của mình, rơi nước mắt nhớ nhung người nơi phương xa kia…
"Em nói đi!" Hồi lâu sau, Tiếu Thiện Huyên đột nhiên nhếch mép, cười nhạt nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc