Thiển Hạ Vi Lương - Chương 39

Tác giả: Chích Hữu Ngư Tri

"Không biết vì sao dạo này anh ấy luôn trốn tránh tớ…" Vương Mộng Khuê vừa than thở vừa nghi ngờ "Tiểu Hạ, cậu nghĩ tớ có nên đi tìm anh ấy hỏi cho rõ ràng không?"
"Cần. Nếu không có khi cậu sẽ hối hận cả đời." Lâm Thiển Hạ nhàn nhạt nói ra.
Vương Mộng Khuê vừa nghe, cả khuôn mặt ngạc nhiên không thể tưởng tượng nổi. Cô đang nghi ngờ mình nghe lầm, bởi vì trước đây Lâm Thiển Hạ không hề coi trọng Lãnh Thế Hiên.
"Cứ hỏi một chút đi. Nếu bị từ chối thì khỏi cần dây dưa nữa, ít nhất còn tốt hơn mang theo thắc mắc cả đời." Lâm Thiển Hạ lại tiếp tục nói.
Vương Mộng Khuê sững sờ ngồi nhìn Lâm Thiển Hạ đang đứng bên cạnh cửa sổ.
Bóng mát ngoài cửa sổ làm cho khuôn mặt cô hơi có vẻ tái nhợt, ưu buồn che kín hai mắt.
Vẻ mặt Lâm Thiển Hạ rất nhạt, quanh thân cũng quanh quẩn ở một cỗ ưu thương phiền muộn.
Cái này, giống như một người từng trải.
Vương Mộng Khuê hung hăng vỗ xuống bàn làm Lâm Thiển Hạ giật mình còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì."Lâm Thiển Hạ! Cậu quả nhiên có chuyện giấu tớ!! Nếu không nói tớ liền giết không tha!!!"
Bất đắc dĩ, Lâm Thiển Hạ đành phải đem chuyện xưa với Thiệu Hoa Trạch kể cho Vương Mộng Khuê nghe, sau khi nói xong nước mắt lại không ngừng được mà tuôn rơi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thấm đẫm nước mắt tiếc nuối, hiện tại Lâm Thiển Hạ mới hiểu được lúc đầu mình luôn coi trọng tôn nghiêm và mặt mũi còn hơn sinh mạng thật ra đáng giá như vậy? Nếu như ban đầu cô có thể dũng cảm thêm một chút, có thể không cần tự ti kiêu ngạo, cũng sẽ không hối hận như bây giờ.
Được sự ủng hộ và khích lệ của Lâm Thiển Hạ, Vương Mộng Khuê hạ quyết tâm đi tìm Lãnh Thế Hiên hỏi cho rõ ràng.
Vốn dĩ định sẽ tới dưới lầu kí túc xá nam để chờ Lãnh Thế Hiên nhưng lại không ngờ vừa đi tới bờ hồ liền gặp được anh.
Lãnh Thế Hiên đang đứng ở dưới một thân cây, áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình che lại cơ thể gầy ốm. Thần thái của anh vẫn lạnh lùng, xa cách như trước kia. Thấy Vương Mộng Khuê anh chỉ hơi hơi sững sờ, nhưng dưới đáy mắt lại dậy sóng mãnh liệt.
Vương Mộng Khuê rất khẩn trương, đứng nguyên tại chỗ mà không dám đi lên phía trước.
Lâm Thiển Hạ nhìn hai người chỉ đứng cách nhau vài mét, lại chỉ đứng nhìn nhau như hai pho tượng mà không thèm nhúc nhích thì lòng như lửa đốt.
Cô thật sự không thể hiểu được Lãnh Thế Hiên, anh ta chắc hẳn là thích Vương Mộng Khuê. Từ tất cả những dấu hiện, cô đối với suy đoán của mình càng nắm chắc tám chín phần. Nhưng vì sao anh ta lại cố tình trốn tránh Vương Mộng Khuê? Chẳng lẽ lại có chuyện gì khó nói??
"Đừng đứng như vậy nữa, nếu không hỏi thì anh ta sẽ đi đấy!" Lâm Thiển Hạ khe khẽ đẩy Vương Mộng Khuê một cái, nhỏ giọng thúc giục.
Vương Mộng Khuê hít vào một hơi thật sâu, ở trong lòng tự động viên chính mình sau đó chuẩn bị đi lên trước.
Thật không ngờ Lãnh Thế Hiên vừa nhìn thấy Vương Mộng Khuê tiến lên, liền lập tức xoay người chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút!" Vương Mộng Khuê gấp gáp kêu lên.
Lãnh Thế Hiên lập tức dừng bước lại, tuy bóng lưng rõ ràng tràn đầy sự tiếc nuối nhưng vẫn không chịu xoay người lại, vẫn như cũ đưa lưng về phía các cô.
Sao cô lại có thể ngốc như vậy?! Tại sao ai cũng không thích mà lại đâm đầu vào thích anh?! Cô không biết rằng hai bọn họ vốn không bao giờ có thể ở cạnh nhau?? ! !
"Lãnh học trưởng, em có lời muốn nói với anh." Vương Mộng Khuê bước đến gần Lãnh Thế Hiên hơn, ở trong lòng cô vẫn không ngừng tự động viên mình, tự nói với bản thân rằng cơ hội còn rất ít, nếu như không hỏi anh ấy có thể sẽ tốt nghiệp mất.
Lãnh Thế Hiên nắm chặt quả đấm khiến gân xanh nổi lên, nội tâm vừa thống khổ vừa giãy giụa.
Một lúc sau, rốt cuộc anh cũng buông quả đấm ra, quay lại.
Nhìn vào khuôn mặt đã sớm khắc sâu vào đáy lòng, Vương Mộng Khuê đột nhiên cảm thấy hình như mình bị mất đi năng lực nói chuyện, rõ ràng có “thiên ngôn vạn ngữ” nhưng một chữ cũng không thể mở miệng nói ra.
Lãnh Thế Hiên không chớp mắt nhìn chăm chú vào gương mặt đẹp đẽ làm người ta muốn nghẹt thở ngay trước mắt, nghĩ lại, trong đáy mắt lại thoáng qua đau đớn.
Lâm Thiển Hạ mặc dù chỉ đứng xem, nhưng cô lại cảm thấy giữa hai người có một không khí vô cùng thê lương bao quanh.
Lãnh Thế Hiên và Vương Mộng Khuê nhìn nhau rất lâu, giống như một đôi yêu nhau lại không thể đi chung với nhau đến cuối đời…
Lúc này, gió mang một mảnh lá khô lạnh lùng rụng trên vai Lãnh Thế Hiên.
Vương Mộng Khuê nhìn vào chiếc lá khô rơi trên vai anh, giống như bị “ma xui quỷ khiến” đột nhiên vươn tay về phía Lãnh Thế Hiên…
Không kịp chuẩn bị, Lãnh Thế Hiên vội vàng né tránh giống như có dịch bệnh…
Có người từng nói, nếu muốn thử xem người đàn ông có cảm tình với người phụ nữ nào đó hay không thì hãy xem phản ứng của người đàn ông khi bị người phụ nữ đó chạm vào.
Vậy thì sao chứ? Nói cách khác, một người đàn ông dè chừng đối với sự ***ng chạm của bạn thì không thể không nghi ngờ rằng anh ta rất chán ghét bạn.
Bàn tay còn lơ lửng giữa không trung của Vương Mộng Khuê khẽ run. Cô cảm giác tim mình như bị dao cắt, phản ứng theo bản năng của Lãnh Thế Hiên đã thật sự làm cô bị tổn thương.
Lãnh Thế Hiên mím chặt môi, thật sự anh không đành lòng nhìn ánh mắt bi thương của cô, chỉ có thể xoay người nhẹ giọng nói với Vương Mộng Khuê: "Thật xin lỗi, chúng ta không thích hợp."
Những lời này, cũng là nói cho chính anh nghe.
Lãnh Thế Hiên rời đi.
Vương Mộng Khuê nhìn bóng lưng quyết tuyệt của anh chợt cảm thấy đầu óc trống rỗng, tất cả cảnh tượng trước mắt giống như càng ngày càng trở nên mơ hồ, âm thanh ồn ào náo động quanh mình hình như cũng cách càng ngày càng xa…
"Ùm" một tiếng.
"Mộng Khuê!!!" Lâm Thiển Hạ hét lên một tiếng kinh hãi.
Một bóng dáng màu trắng đột nhiên như gió xông về bên hồ, sau đó không chút do dự nhảy vào trong hồ.
Mặt hồ luôn phẳng lặng bỗng dậy sóng mãnh liệt.
Lúc Vương Mộng Khuê từ từ tỉnh lại, liền nghe được tiếng khóc thút thít bên giường.
"Tiểu Hạ...." Cô suy yếu kêu lên.
"Mộng Khuê…" Lâm Thiển Hạ vừa lau nước mắt, vừa nức nở nói: "Làm sao cậu có thể ngốc như vậy hả, chỉ vì chuyện này mà cậu… Cậu có còn nghĩ đến ba mẹ cậu nữa không… Ô ô ô ô…"
Lâm Thiển Hạ nhìn sắc mặt tái nhợt của Vương Mộng Khuê thì rất đau lòng, cô nghĩ đến mình cho dù biết người mình từng thầm mến bảy năm là Thiệu Hoa Trạch có vợ con, cho dù biết thật ra Thiệu Hoa trạch cũng từng thích cô, nhưng dù cô đau lòng thế nào cũng không hề có những suy nghĩ nông cạn. Nhưng Vương Mộng Khuê lại vì Lãnh Thế Hiên mà nghĩ không thông, rốt cuộc cô đã thích anh ta bao nhiêu đây???
"Tớ…" Đối với chất vấn của Lâm Thiển Hạ, Vương Mộng Khuê có chút dở khóc dở cười. Cô khàn giọng, vô lực nói: “Tớ nghĩ không ra, lúc không biết như thế nào thì đã rơi vào trong hồ…"
Cô còn nhớ rõ, lúc mình vừa rơi vào trong hồ thì Lãnh Thế Hiên lập tức đã chạy tới nhảy xuống cứu cô. Nhưng hình như anh ấy bơi không được giỏi lắm, hai người ở trong hồ vật lộn một hồi lâu. Cô còn nhớ mang máng cuối cùng là mình té xỉu ở trong *** của Lãnh Thế Hiên.
Có thể nhặt về một cái mạng, Vương Mộng Khuê thật sự cảm thấy rất may mắn.
Nghe Vương Mộng Khuê giải thích như vậy, lòng Lâm Thiển Hạ vốn đang bị treo ngược lên mới rốt cuộc có thể hạ xuống. Cô vẫn đang nghĩ Vương Mộng Khuê cố ý nhảy xuống hồ, muốn tự tìm cái ૮ɦếƭ, vì vậy cô còn đang muốn 24h giám sát cô.
"Anh ấy như thế nào?" Vừa nghĩ tới Lãnh Thế Hiên, đôi mắt của Vương Mộng Khuê liền trở nên trống rỗng.
"Sau khi cứu cậu lên, bác sĩ liền chạy đến, sau đó anh ta…anh ta chưa từng xuất hiện."
Cũng không có xuất hiện nữa sao?
Vương Mộng Khuê khổ sở đè nén nước mắt, đem tất cả đau lòng nuốt vào trong lòng.
Vậy mà anh cũng không đến thăm cô một lần, rút cuộc anh có thật sự thích cô hay không?
"Mộng Khuê, cậu đừng nghĩ nhiều nữa. Điều kiện cậu tốt như vậy, sẽ không thiếu người khác để thích” Lâm Thiển Hạ vỗ nhẹ nhẹ lên tay Vương Mộng Khuê, im lặng một hồi cũng chỉ biết nói ra mấy câu an ủi.
Chẳng lẽ đây chính là kiếp số của tớ sao?! Vương Mộng Khuê âm thầm kêu gào trong lòng. Tại sao nhiều người đuổi theo cô như vậy, thậm chí so với Lãnh Thế Hiên còn ưu tú hơn nhưng cô lại chỉ động lòng với anh, mà anh lại không thích cô.
Số kiếp đang đùa giỡn cô…
=== ====== =========
"Thật sự em muốn biết?" Tập Vi Lương khẽ nhíu mày, dường như có vẻ rất khó khăn.
"Thật!! Anh nói mau!!!" Lâm Thiển Hạ quỳ gối trên giường, nắm chặt tay áo của Tập Vi Lương, đôi mắt ánh lên vẻ nóng vội.
Thì ra ngày đó sau khi quay về, Lâm Thiển Hạ liền kể lại cho Tập Vi Lương nghe chuyện của Vương Mộng Khuê, hơn nữa còn cầu xin anh đi điều tra hoàn cảnh của Lãnh Thế Hiên.
Ban đầu cô còn sợ rằng Tập Vi Lương sẽ từ chối, dù sao làm như vậy cũng là xâm phạm quyền riêng tư của người khác, hơn nữa cũng vi phạm đạo đức nghề nghiệp. Giống như cảnh sát muốn điều tra người khác thì cũng cần có lệnh điều tra của cơ quan kiểm sát, nếu chuyện Tập Vi Lương điều tra Lãnh Thế Hiên bị phát hiện, anh ta hoàn toàn có thể kiện anh.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của Lâm Thiển Hạ, Tập Vi Lương lại sảng khoái đồng ý.
Tập Vi Lương mặc dù không chuyên về nhiệm vụ điều tra, nhưng điều tra một người bình thường đối với anh mà nói thì dễ như ăn cơm.
Quả nhiên không quá ba ngày, Tập Vi Lương đã điều tra rõ ràng hoàn cảnh của Lãnh Thế Hiên.
Nhưng khi phát hiện ra bí mật của Lãnh Thế Hiên, chính Tập Vi Lương cũng bị kinh hãi rất lâu cho nên thật sự anh không muốn kể cho Lâm Thiển Hạ.
"Vậy em phải hứa không được khóc."
"Em bảo đảm…" Lâm Thiển Hạ đã đoán được Lãnh Thế Hiên có chuyện khó nói, nhưng cô thật sự rất tò mò, cô muốn làm rõ ràng tại sao anh ta lại đối xử như vậy với Vương Mộng Khuê.
"Được rồi." Tập Vi Lương bất đắc dĩ thở dài một cái, sau đó có chút thận trọng nói: "Cha mẹ của Lãnh Thế Hiên đều đã mất, vì bệnh Xiđa. Mà cậu ta, cũng mang theo căn bệnh đó trong người."
Lâm Thiển Hạ vừa nghe xong thì đôi mắt đột nhiên trợn to. Cô ngây ngốc một lúc sau, mới run run nới: "Vi Lương, thật xin lỗi, em muốn nuốt lời." Sau đó vừa nói xong, cô lập tức oa oa khóc lớn lên.
Tại sao lại có thể như vậy? Cô đã nghĩ tới rất nhiều lý do, vì dụ như Lãnh Thế Hiên muốn ra nước ngoài, hoặc có thể anh không được tự do lựa chọn đối tượng kết hôn…Rất nhiều ý nghĩ, nhưng không nghĩ đến sự thật tàn khốc như vậy.
Một người cao lớn như vậy, mặc dù so sánh với bạn cùng tuổi có gầy hơn một chút, nhưng cô chưa từng nghĩ tới anh lại mang trong người căn bệnh đó.
"Bệnh Xida”, mặc dù đối với Lâm Thiển Hạ mà nói cũng không xa lạ, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ ở bên cạnh mình lại có người mang theo căn bệnh đáng sợ đó.
Khó trách, khó trách Lãnh Thế Hiên rõ ràng rất thích Vương Mộng Khuê nhưng vẫn cũng không chịu đến gần cô ấy.
"Ô ô ô…Mộng Khuê…Mộng Khuê phải làm sao đây…" Lâm Thiển Hạ rúc vào *** Tập Vi Lương, khóc đến khi quân trang của anh đều toàn là nước mắt nước mũi" Lãnh Thế Hiên thật đáng thương... Làm sao anh ấy lại đáng thương như vậy… Ô ô ô… Ông trời thật quá tàn nhẫn mà…Ô ô ô…"
Sau khi biết chuyện của Lãnh Thế Hiên, Lâm Thiển Hạ đang rất khó chịu, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của Vương Mộng Khuê thì cô cảm thấy tim như bị dao cứa.
Bây giờ, Vương Mộng Khuê đang tưởng Lãnh Thế Hiên không thích cô, Lâm Thiển Hạ đang do dự tiếp tục để cô ấy hiểu lầm hay giải thích cho cô ấy. Dù sao khi "biết người mình yêu bị AIDS", thì thất tình chỉ khiến đau khổ sẽ lqd không quá nghiêm trọng. Nhiều năm sau, có lẽ khi đó Vương Mộng Khuê đã có chồng con, khi cô nhớ lại năm tháng tươi đẹp thời đại học, nhớ cậu thanh niên sạch sẽ mờ nhạt đó, chắc cũng chỉ cảm thấy thương tiếc và hơi buồn thôi.
Nhưng ngoài dự đoán của Lâm Thiển Hạ, nhưng ngày rầu rĩ không kéo dài, Vương Mộng Khuê dần khôi phục tinh thần như trước, đôi mắt trong veo xinh đẹp luôn tràn đầy ý cười.
Tất nhiên, điều khiến Lâm Thiển Hạ lo lắng không phải Vương Mộng Khuê trở lại bình thường, mà là cô ấy và Lãnh Thế Hiên đi với nhau.
Trong sân trường xôn xao đồn thổi, một trong những “Hoa khôi giảng đường” Đại học K mà lại thành một đôi với một anh chàng không có danh tiếng gì.
Vì lo lắng cho cô bạn thân, cuối cùng một ngày Lâm Thiển Hạ không nhịn nổi, nói thằng với Vương Mộng Khuê: "Mình cảm thấy cậu và Lãnh Thế Hiên không hợp."
"Tại sao?" Vương Mộng Khuê đang nhắn tin với Lãnh Thế Hiên, khuôn mặt nhỏ nở cười xinh đẹp, ngón tay thon dài bấm điện thoại lia lịa. Nhưng hình như bây giờ lòng tốt của cô phải dừng lại.
Lâm Thiển Hạ vừa nói xong, gương mặt Vương Mộng Khuê lạnh đi trong nháy mắt, đôi mắt hạnh sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Thiển Hạ .
"Anh ta…" Lâm Thiển Hạ không biết nên mở miệng thế nào. Cô nhìn gương mặt không có chút nhiệt độ của Vương Mộng Khuê cảm thấy hơi sợ, nhưng cô vẫn cố gắng nói dối: "Thật ra Anh ta không thích cậu… Cậu đừng bị anh ta lừa. Anh ta chỉ thích bề ngoài của cậu."
"Thiển Hạ, tại sao cậu còn muốn giấu mình? Cậu nghĩ như vậy là tốt cho mình sao?! Cậu không phải mình sao cậu biết được suy nghĩ của mình?!" Vương Mộng Khuê kích động đứng dậy lớn tiếng quát Lâm Thiển Hạ. Gào xong nước mắt của cô như sợi trân châu bị đứt lã chã rơi.
Lâm Thiển Hạ sững sờ, cô ngơ ngác nhìn mước mắt Vương Mộng Khuê rơi như mưa, dáng vẻ đau đớn tuyệt vọng. Mới biết mấy ngày nay cô vui vẻ tươi cười tất cả là giả vờ. "Cậu… cậu biết hết rồi?"
Vương Mộng Khuê không trả lời ngay, chán chường ngồi trên ghế tay bưng mặt khóc vô cùng thương tâm.
"Ừ. Mấy ngày trước, mình tìm Tập Vi Lương." Rất lâu sau, Vương Mộng Khuê lau khô nước mắt, nức nở nói.
Lâm Thiển Hạ vừa nghe thì tức giận, thậm chí hận bây giờ không thể bay đến chỗ tên Tập Vi Lương đáng ghét, đạp anh mấy phát thật mạnh. Trước đây vì cô không đành lòng khiến khổ tâm Vương Mộng Khuê mới giữ bí mật lqd chuyện này, vậy mà tên Tập Vi Lương đáng ghét lại nói cho Vương Mộng Khuê rồi?! Ngược lại bây giờ, không biết tại sao Vương Mộng Khuê vẫn tiếp tục với Lãnh Thế Hiên?
"Cậu ngu à?! Tại sao cậu biết rồi vẫn tiếp tục hẹn hò với anh ta?" Nha đầu này, điên rồi phải không? Tại sao biết rõ Lãnh Thế Hiên bị AIDS còn muốn lao đầu vào như "thiêu thân lao vào lửa"?
"Tại sao không thể yêu nhau?" Vương Mộng Khuê lạnh lùng hỏi ngược lại. "Cậu biết rõ bệnh ADIS không lây qua con đường thông thường. Chỉ cần mình và Lãnh Thế Hiên không làm chuyện đó, ngay cả khi chúng mình hôn cũng không có vấn đề gì."
"Cậu điên rồi! Con nhỏ này, đem tính mạng ra đùa giỡn hả?" Lâm Thiển Hạ không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Mộng Khuê.
Từ nhỏ, Lâm Thiển Hạ đã biết tiếp xúc thông thường sẽ không bị lây lây bệnh. Nhưng cô giống phần mọi người, dù không kỳ thị người mắc HIV/AIDS, nhưng vẫn thấy rất sợ bệnh ADIS. Đối với bệnh ADIS hoặc người nhiễm ADIS, trừ khi người đó là người thân hoặc bạn thân của cô, nếu không cô chắc chắn sẽ cố gắng tránh xa. Vì cô cảm thấy, cuộc sống tồn tại quá nhiều điều ngoài ý muốn, có người lqd đi cắt tóc không cẩn thận đã có thể bị nhiễm AIDS, nghe nói dùng chung bàn chải đánh răng với người người bị ADIS cũng có thể lây bệnh, cho nên cô thật sự không muốn tiếp xúc nhiều với người nhiễm HIV/ADIS.
Nói cô lo xa cũng được, nói cô sợ ૮ɦếƭ cũng được. Thái độ của cô, thật ra giống với đại đa số người dân hiện nay.
Vương Mộng Khuê, là bạn tốt nhất của Lâm Thiển Hạ, sao cô có thể mặc kệ để Vương Mộng Khuê và Lãnh Thế Hiên yêu nhau?
"Thiển Hạ, cậu kỳ thị ấy hả? Mình còn tưởng cậu là người hiểu mình nhất…" Sắc mặt Vương Mộng Khuê tái nhợt, đôi mắt đẫm nước đầy bi thương. "Cậu làm mình thất vọng quá…"
"Cậu nói mình khiến cậu thất vọng?" Nghe xong Lâm Thiển Hạ cảm thấy rất vô lý. "Mình không kỳ thị anh ta, mình cũng vì muốn tốt cho cậu! Cậu có nghĩ tới nếu cha mẹ cậu biết cậu và anh ta đang yêu nhau. Họ sẽ rất buốn và lo lắng hay không? Cậu có nghĩ đến cảm nhận cùa những người quan tâm đến cậu hau không?"
"Mình nghĩ rồi, mình nghĩ hết cả rồi! Nhưng mình thật sự rất thích anh ấy!" Nghĩ tới cha mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn mình, nước mắt Vương Mộng Khuê lại bắt đầu rơi xuống.
Lâm Thiển Hạ ổn định tâm trạng mình, nhẹ nhàng đến cầm Vương Mộng Khuê đôi tay lạnh như băng, nhẹ giọng nói: "Mộng Khuê, cậu hãy nghe mình nói. Cậu và anh ta không có khả năng, thay vì đến lúc đó phải chia lìa, không bằng còn chưa lún vào quá sâu thì nhanh cắt đứt. Nếu không sau này ngươi sẽ đau đớn khổ sở gấp mấy lần bây giờ, cậu hiểu chưa? Anh ta sớm muộn cũng có một ngày…"
"Đủ rồi!" Vương Mộng Khuê đột nhiên hất mạnh tay ra Lâm Thiển Hạ, sau đó xoạt một cái đứng lên bước nhanh ra khỏi phòng, trước khi đi không hề quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói với Lâm Thiển Hạ: "Nếu cậu không phải ủng hộ mình và anh ấy, xin mời cậu đi khỏi thế giới của mình."
. . . . . .
Hốc mắt Vương Mộng Khuê vẫn còn ướt, cứ như vậy đi đến chỗ cô và Lãnh Thế Hiên hẹn nhau.
Đó là gốc một cây Đa cổ thụ nghe nói đã hơn năm trăm năm.
Vì Vương Mộng Khuê là trưởng hội từ thiện, nên thường hội có hoạt động công ích hay là quyên tiền cô đều đứng ra tổ chức, địa điểm thường là tại gốc cây đa già này.
Là nơi gặp Lãnh Thế Hiên lần đầu tiên, bây giờ cô cứ ngỡ ký ức đó như mới ngày hôm qua.
Khi đó hội của Vương Mộng Khuê đang quyên góp để giúp một đứa bé ở nơi xảy ra tai nạn tại Tứ Xuyên, vì vậy tổ chức một buổi bán hàng từ thiện.
Trưa hôm đó thời tiết nóng bức, người trên đường rất ít, nếu không nhờ gốc cây đa già che mát, Vương Mộng Khuê cảm giác mình sắp cảm nắng rồi.
Hay là tại Lãnh Thế Hiên xuất hiện.
Anh mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, phối với quần jean đơn giản màu xanh nhạt.
Khi đó, Lãnh Thế Hiên trong mắt Vương Mộng Khuê. Anh còn sạch sẽ hơn áo sơ mi trắng tinh trên người mấy phần.
Vương Mộng Khuê không biết tại sao đầu óc đột nhiên lại cảm thấy sảng khoái, vô cùng nhiệt tình chào hỏi.
Bán hàng từ thiện là bán mấy đồ văn phòng phẩm, Lãnh Thế Hiên thản nhiên "Ừ" một tiếng, thì bắt đầu nghiêm túc chọn đồ. Cuối cùng thứ anh chọn, là một quyển sổ bìa được thiết kế vô cùng đơn giản mát mẻ, đây cũng là thứ Vương Mộng Khuê thích nhất.
Bắt đầu từ hôm đó, Vương Mộng Khuê không quên được anh chàng sạch sẽ đó.
Mà điều khiến cô cảm thấy vui vẻ nhất là, sau này mọi hoạt động của hội, Lãnh Thế Hiên đều đến cổ vũ mặc kệ nưa gió. Lúc ấy, Vương Mộng Khuê cảm thấy lòng mình xưa nay chưa từng gợn sóng , bắt đầu dâng lên từng đợt sóng lqd.
Chiếc lá khô theo gió thu xào xạc nhẹ nhàng *** khuôn mặt xinh đẹp của Vương Mộng Khuê.
Lá rụng trên không trung không ngừng xoay tròn bay lượn, hình như đang lưu luyến cây đại thụ, cuối cùng rơi xuống đất phát ra âm thanh nhè nhẹ thê lương, dường như khi kết thúc sinh mệnh của mình không đành lòng mà thở dài.
Con người cũng như thế, dù là bạn mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể thay đổi được số phận, cũng không thể chống lại quy luật tự nhiên. Sinh lão bệnh tử, thiên tai hay tai nạn.
Vương Mộng Khuê đứng thẳng tắp, cô ngẩng đầu im lặng nhìn cây đa cao lớn như muốn đem bao chặt lấy, nước mắt im lặng chảy xuống mặt.
Đúng vậy, tại sao cô có thể tự mình đa tình hả? Mỗi lần tới anh luôn ủng hộ việc làm của cô, rõ ràng cũng anh thích cô giống như cô thích anh.
Lâm Thiển Hạ không ngốc, Vương Mộng Khuê càng không ngốc. Lâm Thiển Hạ sẽ nghi ngờ, Vương Mộng Khuê chắc chắn cũng không xem nhẹ.
Mấy ngày sau, Vương Mộng Khuê không nhịn được đi tìm Tập Vi Lương.
Tập Vi Lương nhìn thấy Vương Mộng Khuê, quả là ngạc nhiên một lúc lâu mới để ý đến cô.
Vương Mộng Khuê không quan tâm, nói thẳng yêu cầu của mình.
Cô vui mừng, vì Lâm Thiển Hạ đã nhờ Tập Vi Lương điều tra Lãnh Thế Hiên từ lâu rồi. Nhưng điều khiến Vương Mộng Khuê không thể tiếp nhận là, Lãnh Thế Hiên mắc bệnh ADIS.
Tập Vi Lương không phải người vô cảm. Anh nhìn Vương Mộng Khuê ngẩn ngơ, không khỏi đồng cảm nói: "Lãnh Thế Hiên sống ở một phòng tranh nằm ở ngoại ô, tên là ‘Tư cảnh hiên’."
. . . . . .
Đúng, trừ ký túc xá ở trường, Lãnh Thế Hiên thường ngủ ở phòng tranh "Tư cảnh hiên", chính là nơi Tập Vi Lương đóng khung tranh. Còn về quan hệ của anh và chủ phòng tranh kỳ quái đó là như thế nào, cũng chỉ có họ biết.
Trên đường đến phòng tranh, Vương Mộng Khuê vẫn đang khóc, nước mắt tuôn không ngừng.
Chủ phòng tranh, tên là Tạ Pu't Quân, anh ta vuốt bộ râu dài, bạc phơ của mình nhìn cô gái đối với anh ta không tính là xa lạ, ánh mắt sắc bén có sợ hãi, có suy đoán.
Vương Mộng Khuê không có tâm trạng ngắm tranh, kiên nhẫn ngồi trong phòng khách, yên lặng chờ.
Tạ Pu't Quân định mặc kệ, nhưng không chịu nổi bầu không khí bi thương tỏa ra khắp người Vương Mộng Khuê, cuối cùng đành bất đắc dĩ nói: "Phòng của cậu ở cuối cùng, cô cứ tự nhiên."
Phòng của Lãnh Thế Hiên trang trí cực kỳ đơn giản, một giường lớn và một cái tủ. Nhưng trên tường lại treo đầy ảnh.
Tất cả các bức ảnh, là bóng dáng của một cô gái. Cô đứng dưới tán cây đa xếp đồ văn phòng phẩm, đứng dưới cây đa kêu gọi các bạn quyên tiền, đứng dưới cây đa phát tờ rơi cho người đi đường. . . . . .
Cuối cùng là bức tranh Vương Mộng Khuê đang đứng yên.
Một bức tranh đơn giản, vẽ bóng lưng một cô gái. Từng nét cong mềm mại phác họa đường cong duyên dáng mê người của cô gái, sự tỉ mỉ của hoạ sĩ làm người ta như tận mắt thấy từng sợi tóc dài tung bay trong gió…
Dù chỉ là một bóng lưng, nhưng Vương Mộng Khuê chắc chắn, đây là cô.
Cô không khóc, vì nước mắt của cô, đã chảy cạn.
. . . . . .
Tập Vi Lương về đến nhà, thấy tiếng khóc từ trong phòng truyền ra.
Lâm Thiển Hạ khóc rất lâu, Vương Mộng Khuê chưa từng nói những lời như vậy với cô, cô ấy nói xong câu đó rồi đi, Lâm Thiển Hạ uất ức khóc một trận.
Kiềm chế lâu như vậy tới bây giờ, rồi lo lắng cho bạn thân, khi cô về đến nhà nhịn nồi bật khóc.
"Thiển Hạ…" Tập Vi Lương vào phòng đứng bên cạnh Lâm Thiển Hạ, nhỏ giọng gọi.
Lâm Thiển Hạ sững sờ, vừa nghĩ tới Tập Vi Lương là tên đầu sỏ gây chuyện máu nóng của cô bốc lên ngùn ngụt. "Anh đáng ghét! Ai cho anh nói cho Vương Mộng Khuê biết hả? "
“…" Tập Vi Lương không còn lời nào để nói. Anh đã nghĩ tới sau khi Lâm Thiển Hạ biết sẽ giận anh từ lâu, nhưng anh không hối hận.
"Anh cút đi! Ra quỳ trên ván giặt cho em!" Lâm Thiển Hạ tạm thời không muốn nhìn thấy Tập Vi Lương, đột nhiên đứng dậy dùng sức đẩy anh ra ngoài cửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc