Thiên Đường Quá Xa Nhân Gian Thì Quá Gần - Chương 09

Tác giả: Quất Tử Thụ

Kế hoạch của Miêu Uyển thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng, thậm chí Trần Mặc không quay lại lấy áo bành tô, trực tiếp mặc thường phục đi theo cô về.
"Không lạnh hả?" Miêu Uyển rụt mình vào trong áo lông.
"Không sao." Thật ra, gió như vậy thì tính gì, bên trong thường phục còn có áo len.
Thân thể thật tốt. Miêu Uyển kinh thán.
Máy sưởi trong phòng Miêu Uyển đã mở, căn phòng nhỏ được thu dọn đặc biệt chỉnh tề, Trần Mặc không tự giác nghĩ đến lần đầu tiên anh đến xém chút làm cho người ta làm vỡ mũi mình. Đó là một căn nhà nhỏ gồm một phòng ngủ và một phòng khách, trên vách mới được quét vôi, nhưng mà quét rất thô, có thể nhìn thấy nước sơn trắng bị đọng nước lâu năm phía dưới, chỉ một tầng mỏng, gióng như phái sơn thủy trừu tượng, trên mặt đấy là một tấm thảm plastic dày, dẫm xuống thật mềm, đủ để ngang cách khí hậu khác nhau ở từng khu vực.
Trong phòng không có nhiều đồ trang trí, một cái sofa hoa không lớn lắm và một bàn trà gỗ khéo léo, Trần Mặc được an bày ngồi ở sofa. Anh nhìn Miêu Uyển dè dặt cẩn trọng lấy một cái bánh ngọt trong tủ lạnh ra. Nho nhỏ, tròn tròn, mấy cái bánh bích quy nhỏ được viền xung quanh, trên mặt là màu nâu ca cao, trên đó vẽ hoa văn hoa hồng màu trắng.
Miêu Uyển nín thở tập trung đến gần, đem bánh ngọt đặt trên bàn trà.
Tiramisu, dẫn tôi đi!
Hy vọng ám chỉ này đủ rõ ràng, nếu như còn chưa đủ, Miêu Uyển nhất định sau khi ăn bánh ngọt xong sẽ đem chuyện câu chuyện Tiramisu nói lại lần nữa.
"Ăn cơm chưa?" Miêu Uyển hỏi.
Trần Mặc lắc đầu, nín thở nhìn bánh ngọt, anh chỉ nghe thấy hương vị ca cao thoang thoảng: "Em không thổi nến sao?"
Miêu Uyển cười cười đắc ý, diễn trò đương nhiên là có nguyên bộ. Cô tắt đèn, ánh nến nhỏ chiếu trong bóng đêm, trong nháy mắt cảm giác như chân thật, không biết là có thể dự chi nguyện vọng sinh nhật hay không: Tôi thích anh, tôi muốn ở cùng với anh.
Ngọn nến sinh nhật mau chóng cháy hết, giọt nến chảy xuống phía dưới, dính vào màu nâu ca cao.
Miêu Uyển lấy ngọn nến ra, chuyển một cái thìa cho Trần Mặc "Cùng nhau ăn đi"
Cô không muốn cắt bánh ngọt ra, cùng với anh ăn một cái Tiramisu có một ý nghĩa đặc biệt. Chiếc thìa bạc sáng như tuyết xắn vào bột ca cao mịn màng, xuyên qua sắc bơ vàng cùng với R*ợ*u cà phê của bánh bích quy.
Trong phút chốc, đủ loại mùi lan tỏa trong không khí, R*ợ*u nguyên chất, hương cà phê, ca cao nồng nàn, còn có hương vị ngọt ngào của Mascarpone đặc hữu mịn màng.
Mới đầu Trần Mặc cảm thấy mùi R*ợ*u hơi nồng, nhưng rất nhanh, hương cà phê và mùi bơ nồng nàn lại bao phủ, tư vị ở đầu lưỡi đưa đến từ thiên đường.
"Ăn ngon không?" Miêu Uyển cắn thìa, trong mắt chờ mong.
"Ngon" Trong nháy mắt Trần Mặc hoảng hốt, ánh mắt luôn sắc bén trở nên dịu dàng, đây là tương lai của anh sao?
Tương lai là cô gái này sẽ làm đủ loại bánh ngọt cho anh, dùng ánh mắt chờ mong như vậy nhìn anh, sau đó...
Tựa hồ nhưng không có gì không tốt cả. Dù sao tuổi trẻ của anh cũng đã qua, đoạn thời gian đó tuy rằng gian khổ và cuộc sống hùng vĩ cũng đã qua rồi. Mỗi người đều có cực điểm của bản thân, có được loại pháo hoa huy hoàng chói mắt như vậy, đủ để cắt qua tất cả màu đen trong trời đêm, bọn họ chảy mồ hôi, bọn họ hy sinh, bọn họ khóc nhưng bọn họ tự hào.
Nhưng thời gian như vậy cũng đã qua rồi, chúng ta muốn bắt đầu thói quen bình thường của cuộc sống, ngày càng dài dòng kiên định.
"Cái này làm như thế nào?" Trần Mặc nhẹ hỏi, bỗng nhiên anh muốn biết cái bánh tuyệt vời đó sinh ra như thế nào.
Ánh mắt Miêu Uyển tỏa sáng, cô dùng một giọng điệu tự hào giới thiệu với Trần Mặc, phô mai khuấy ra sao, lòng đỏ trứng từng cái từng cái thêm vào, bánh bích quy không thể trực tiếp tẩm trong R*ợ*u, dùng bản chải nhỏ thấm đẩm, lần lượt quét lên...
Đây là công việc dài dằng dặt mà vụng vặt nhất, cần cẩn thận và nhẫn nại rất nhiều, cho nên trong lòng cần phải vô cùng yêu thích.
Trần Mặc nhớ lại tiêu khiển mà anh thích nhất năm đó, anh thích đem S***g của mình tháo ra để trên lớp da nỉ, JS 7.62mm, QBU88, Hắc tinh 92, sau đó cẩn thận lau từng cái từng cái, cuối cùng nhắm mắt lại, lắp ráp lại chúng nó, lúc làm việc này, anh cảm thấy một loại cảm giác yên tĩnh tuyệt đối, dương dương tự đắc, tự thành nhất phái.
Cho nên lúc muốn rời khỏi đơn vị, Trần Mặc không muốn gì hết, chỉ là hỏi có thể mang theo S***g hay không, câu trả lời đương nhiên là không được, Phương Tiến nói tôi giúp cậu giữ, cậu viết tên lên đó, về sau không bao giờ đưa cho người khác dùng. Trần Mặc nghĩ rằng anh thật sự không bằng Hạ Minh Lãng, chỉ vĩnh viễn bắn được chính xác bằng S***g của mình, không giống đội trưởng, tùy tiện lấy một cây nào đó cũng có thể dùng được. Hạ Minh Lãng nói Trần Mặc, người này không có bao nhiêu tình cảm, cho nên không bị phân tâm, vậy Hạ Minh Lãng thì sao?
Trần Mặc lắc lắc đầu, đem đoạn ký ức ngắn ngủi phân tán trong đầu.
Miêu Uyển phát giác thần sắc Trần Mặc lang mang, giọng nói ảm đạm một chút "Thật nhàm chán hả?"
"Không có, rất thú vị, bản thân thích là tốt rồi, không cần quan tâm người khác có cảm thấy ý nghĩ hay không."
Miêu Uyển đỏ mặt lên, đưa một miếng bánh vào trong miệng, gương mặt đầy tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, cả gương mặt ửng hồng, môi là màu hồng nhạt, không có bôi son, *** mỏng manh gần như thấy được máu lưu động phía dưới, khiến người khác muốn chạm vào xem thử, có ngọt ngào và mềm mại như tưởng tượng hay không.
Bỗng nhiên Trần Mặc thấy tim mình đập có chút nhanh, vật thể trước mắt lung linh, máu gia tốc, anh cúi đầu có chút xấu hổ, làm cho bản thân chuyên tâm ở thức ăn. Được rồi, có một số việc anh biết nên làm thế nào, nhưng mà bắt đầu như thế nào, nếu như cô cự tuyệt, thì phải ứng phó làm sao, Trần Mặc cảm thấy trong lòng có chút rối.
Trần Mặc ăn thật chuyên tâm, cơ hồ cũng có chút mạnh, Miêu Uyển dở khóc dở cười, một bên tự hào tay nghề của mình quả nhiên tiến lên một bước, một bên tinh thần chán nản người đàn ông này trì độn không hiểu phong tình.
Tiramisu! Tiramisu!
Người này đến cùng là có muốn dẫn tôi đi hay không.
Miêu Uyển trơ mắt nhìn miếng bánh ngọt cuối cùng bị Trần Mặc cuốn đi, chớp chớp mắt im lặng ba giây, rốt cuộc vẫn là ngọt ngào mỉm cười, nói "Trần Mặc, anh có biệt câu chuyện về Tiramisu không?"
"Hả?"
"Nghe nói, chiến tranh thế giới thứ 2, có một người lính muốn ra chiến trường, vợ của anh ta liền đem tất cả thứ có thể ăn ở trong nhà làm một cái bánh ngọt để anh ta mang đi, vì thế, người lính kia mỗi lần ăn bánh ngọt đều sẽ nhớ tới vợ của mình ở nhà, sau này người lính đó về lại quê nhà, vợ của anh ta nói cho anh ta..." Miêu Uyển tận lực để tiếng nói của mình nghe giàu tình cảm.
"Chờ một chút." Bỗng nhiên Trần Mặc cắt ngang cô "Em, bỏ R*ợ*u vào trong này hả?"
"Ừ, có, có bỏ..." Miêu Uyển ão não, thời khắc mấu chốt mà, anh lại cắt ngang tôi? Cố ý?
"Bỏ bao nhiêu?"
"Một phần ba chén" Miêu Uyển mờ mịt.
"Cụ thể một chút"
"Đại khái là hơn 80ml một chút"
Trần Mặc dùng sức nháy mắt một cái, lại mở ra, tận lực kiềm chế tầm mắt để bản thân tập trung chú ý, nhưng mà không có kết quả, vì thế suy sụp nói "Anh say rồi."
Miêu Uyển sửng sốt một phút, cả kinh nhảy dựng lên "Hả?"
Không thể nào.
"Anh, anh, bây giờ anh như thế nào?" Miêu Uyển quấn bên người Trần Mặc.
"Anh mẫn cảm với cồn, tìm một chổ để anh nằm một chút, sẽ không có sao." Trần Mặc cảm thấy quả thật không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ thật sự giống Trịnh Giai nói, ở chổ ngu lâu sẽ bị thoái hóa, có thể uống đến say cũng chưa phát hiện, hoặc là, anh không có cảnh giác với cô gái này, không phòng bị cô cho anh thứ gì.
Miêu Uyển hốt hoảng dẫn Trần Mặc vào trong phòng, lấy chăn ra để anh nằm xuống, dưới ánh đèn khoảng cách quá gần mới nhìn thấy đồng tử của Trần Mặc quả nhiên có chút rời rạc, cảm giác tầm mắt không có tiêu điểm, mờ mịt. Miêu Uyển hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này có thể làm hỏng việc, ngồi ở mép giường dở khóc dở cười, Trần Mặc nhắm mắt lại, án lên bàn tay của cô nói "Yên tâm, rất nhanh sẽ tỉnh lại."
Miêu Uyển khóc không ra nước mắt, tôi không thấy ai uống say rất nhanh sẽ hết.
R*ợ*u mạnh rất nhanh phát tác, trên mặt Trần Mặc dần dần đỏ lên, mi tâm nhăn lại, bộ dáng không thoải mái. Miêu Uyển nghĩ rằng, điều này thật là khảo nghiệm lớn ý chí của người ta, lại ngốc phạm phải sai lầm, thôi, vẫn là đi ra ngoài bình tĩnh lại một chút. Cô ra ngoài dọn dẹp, rửa sách ba lần cái đĩa thủy tinh, ngón tay cứng ngắc, cảm thấy hẳn là đã bình tĩnh rồi, đi vào phòng tắm lấy khăn nóng, lại một lần nữa quay lại giường.
Ngọn đèn thật sự mờ tối, không khí khô ráo có ít bụi bay lượn, mà Trần Mặc lại yên tĩnh ngủ ở đây, Miêu Uyển cảm thấy trái tim cô mềm mại.
Vì sao?
Vì sao anh luôn khó hiểu xuất hiện trước mặt em, khiến em cho rằng có thể đến được.
Miêu Uyển vươn ngón tay theo lông mi của Trần Mặc dời xuống ấn đến trên môi.
Miêu Uyển như đi vào cõi tiên, rất lâu sau, đột nhiên bừng tỉnh, hạ quyết tâm dùng sức đẩy đẩy Trần Mặc, thử kêu một tiếng "Trần Mặc?"
Trần Mặc dường như vẫn còn ngủ mê, không có chút phản ứng.
Bỗng nhiên Miêu Uyển nhẹ nhàng thở ra, thả lõng cơ thịt đang căng thẳng xuống, tim đập càng ngày càng chậm, hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng, Miêu Uyển cởi giày nằm kế bên Trần Mặc.
Cũng tốt. Ngón tay Miêu Uyển thăm dò, cách làn da Trần Mặc 1 cm, phác họa hình dáng của anh. Tuy rằng mục đích trong dự đoán không đạt được, nhưng mà bây giờ cũng thật thần kỳ, không phải sao? Luôn thấy bộ dáng của anh gọn gàng như vậy, giống như thật xa lạ, khoảng cách rất xa, không giống như người thật, gọn gàng như anh không mang theo gì bên người, nhưng hiện tại anh cứ nằm kế bên như vậy, hơi thở yên ổn, giống như thuộc về cô.
Miêu Uyển bỗng nhiên cười lớn, nghiêng mặt gối lên khuỷu tay mình, dùng ngón tay nhẹ chạm vào mặt anh, nói thầm nho nhỏ "Em thích anh, anh có biết hay không? Có biết hay không hả? Anh thật là đồ ngốc. Lần đầu tiên thấy anh em đã thích anh, từ nhỏ em đã thích đàn ông mặc quân trang, nhưng anh là người mà em thấy mặc đẹp nhất. Anh có biết ngày đó anh vừa bước vào cửa, đồng phục quân trang, sạch sẽ thần thánh, cười êm ái như vậy, lễ độ ít nói.... Hix hix, em chỉ biết nói đây là ông trời đặc biệt phái tới khắc chế em, nhưng mà... Anh có thích em hay không?"
Miêu Uyển nâng nửa người cẩn thận nhìn mặt Trần Mặc, trong gian phòng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe được tiếng tim đập.
Mũi Trần Mặc thật cao, đường cong gọn gàng linh hoạt, môi anh rất mỏng, cho nên lúc mím lại sẽ có chút lạnh lùng nghiêm khắc, mà giờ phút này, hình dáng trong bóng tối cửa ngọn đèn mờ, mất đi góc cạnh sắc bén dưới ánh mặt trời. Miêu Uyển *** môi, bộ dạng bây giờ của Trần Mặc làm cho trong lòng Miêu Uyển nảy ra ý nghĩ táo bạo, nó điên cuồng làm tim cô khó nhịn được, rốt cuộc cô nhắm mắt lại, dứt khoát kiên quyết chạm xuống.
Thật ra, cô chỉ suy nghĩ, dù nói thế nào, anh là nam, em là nữ, anh đường đường là thiếu tá, em là một thiếu nữ, chắc là anh sẽ không đi thưa em cường gian.
Lông mi Trần Mặc hơi chút giật giật, mở ra lại nhắm lại, chỉ là trong mắt chợt lóe lên mơ hồ và bất đắc dĩ.
Đương nhiên, anh tỉnh, chỉ vì uống say nên mới muốn tỉnh, đây là một lại huấn luyện bản năng. Chỉ là động tác rất thân mật lúc đầu của Miêu Uyển, anh sợ cô gái này sẽ xấu hổ, vì thế cứ giả vờ tiếp, nhưng mà... bây giờ...
Miêu Uyển nhẹ nhàng hôn anh, giống như một con mèo âu yếm *** đồ ăn, động tác êm ái cẩn thận, đôi môi mềm mại ngọt ngào như trong tưởng tượng của Trần Mặc, mang theo hương R*ợ*u thoang thoảng, còn có hương vị sữa đặc hòa tan, giống như cái bánh ngọt mới vừa ăn kia, ngọt ngào mà say lòng người.
Trần Mặc do dự có nên ôm lấy cô hôn sâu vào hay không, nhưng chỉ nghiêng đầu một chút, dường như Miêu Uyên hoảng sợ rời khỏi anh, vì thế Trần Mặc nhắm mắt lại, chuyên tâm giả bộ ngủ.
Thôi, đừng nên dọa cô.
Miêu Uyển hoảng hồn nhìn Trần Mặc, chợ đợi rất lâu mới rốt cuộc xác định Trần Mặc là vẫn còn ngủ say, vỗ vỗ ***, an ủi trái tim nhỏ đang hoảng hốt.
"Anh dám làm em sợ. Cắn ૮ɦếƭ anh." Miêu Uyển nhe răng hù dọa Trần Mặc.
Trần Mặc suy nghĩ ௱o^ЛƓ lung, cho rằng, cô gái này nếu như cắn thiệt, mình không thể nào không tỉnh.
Nhưng cảm giác răng cô chạm vào da vô cùng nhẹ và mềm, gò má sột soạt trên cổ, hơi thở dồn dập bên tai, êm ái, cảm giác ấm áp. Giống như một con thú hoang nhỏ nằm sấp trên con mồi của nó, răng nanh mới mọc không cắn được gì, lại sợ bản thân ăn không đủ. Rốt cuộc Trần Mặc không thể nhịn được nữa, xoay người lại, anh có chút bi ai phát hiện cô gái này không có kinh nghiệm bằng anh, ít nhất, cô không biết làm đến một bước kia thật sự nên dừng lại, bằng không, tiếp tục giả bộ, thì rất xạo rồi.
Dù sao Miêu Uyển vẫn sợ anh tỉnh dậy, huống chi đang làm chuyện xấu, cũng là anh thu tay lại, bằng không, vui quá hóa buồn là không tốt. Cô đắp một cái chăn lên người Trần Mặc, dựa vào trên đầu giường kiếm đại một quyển sách giở ra xem, vui vẻ giờ từng trang từng trang, nhưng cũng xem không hiểu được.
Miêu Uyển như đi vào cõi thần tiên rất lâu, quay đầu lại liếc nhìn Trần Mặc một cái, thở dài, mò xuống kiếm một quyển khác dưới gầm giường, truyện lần này thật nhàm chán, Miêu Uyển nhìn thoáng qua đã ௱o^ЛƓ lung. Trần Mặc nghe hơi thở của Miêu Uyển thay đồi, liền ngồi dậy. Miêu Uyển bừng tỉnh, đôi mắt buồn ngủ nửa tỉnh nửa mê ngẩng lên "Ừm? Anh tỉnh rồi?"
Trần Mặc gật đầu.
Thật ngại qua, cà phê trong tiệm có pha R*ợ*u, em hay dùng R*ợ*u brandy của mình." Miêu Uyển cúi đầu dụi mắt.
"Không sao." Trần Mặc nhìn cô cúi đầu, ánh mắt mê mẩn mờ mịt có chút ủy khuất, điều này làm anh nhớ tới lời cô vừa nói nhỏ bên tai anh "Em thích anh, anh có biết không? Anh thật là ngốc..." Cô nói, Trần Mặc, anh có thích em hay không?
Trần Mặc nghĩ mình chắc là làm không được tốt, bằng không, cũng không đến mức làm cho con gái người ta khó nghĩ như vậy. Trong lòng bỗng nhiên dâng lên nhiệt huyết muốn đi đến gần hôn cô, lại cảm thấy trường hợp bây giờ, dường như thật sự có chút ý đồ bất lương, vì thế lời dạy bảo của đội trưởng Hạ Minh Lãng vang lên bên tai anh.
"Lễ giáng sinh em có rãnh không?" Trần Mặc hỏi.
"Noel hả..." Đôi mắt Miêu Uyển sáng lên, lại thốt nhiên tối sầm xuống "Không có rảnh."
Ngày lễ ngày tết là lúc ngành dịch vụ bận nhất.
"Anh muốn mời em đi chơi sao?"
Trần Mặc gật đầu "Em muốn đi đâu?"
Miêu Uyển nhướng mắt nở nụ cười, xem ra, anh thật say rồi... Thật thông suốt, Miêu Uyển quyết định lần sau bỏ nửa ly R*ợ*u brandy vào.
"Khi nào đi? Noel khẳng định là không rảnh, nhưng mà trước noel em có thể xin nghỉ phép..." Cõi lòng Miêu Uyển đầy chờ mong nhìn Trần Mặc.
Trần Mặc cảm thấy vui mừng, giọng nói càng dịu dàng "Khi nào cũng được."
"Vậy... Vậy thì ngày mai đi." Rèn sắt khi còn nóng, thừa dịp thắng truy kích, thừa dịp soái ca mềm lòng thì bắt hắn. Miêu Uyển hơi chột dạ "Cái này, cái này, càng về sau em càng bận..."
Trận Mặc tính qua thời gian trực ban, đáp ứng kiên quyết.
"Anh đi trước, ngày mai đến đón em." Trần Mặc nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm, lại không có ý đồng không lương thiện, vừa rồi đi ra ngoài, ánh mắt Thành Huy nhìn anh hơi gian, trở về muộn quái, anh lo ngay cả cả lính gác cửa cũng sẽ nhìn anh bằng một ý vị thâm trường.
Nhưng mà, nhưng mà Trần Mặc... Khi nào thì mày bắt đầu quan tâm đến ánh mắt lính gác chứ?
Quả nhiên là sa đọa, Trần Mặc ngửa mặt lên trời thở dài.
Vì thế Miêu Uyển vội vàng đi theo phía sau nói muốn tiễn anh, nhưng vừa mở cửa ra, một trận gió tuyết thổi thẳng vào, Miêu Uyển bị lạnh co rụt lại, trôn sau cánh cửa, lạnh run rẩy.
"Đề em tìm một cái ô cho anh."
"Không cần, anh chạy về liền là được rồi." Tay Trần Mặc cản cô lại, lúc rút tay về, bàn tay xoa xoa trên tóc cô.
Thân mình Miêu Uyển run lẩy bẩy, cũng không biết có phải đông lạnh không, cô nhìn bóng lưng màu xanh lá cây đậm của Trần Mặc chạy đi trong gió rét, hạnh phúc vuốt ve môi, cảm thấy xã hội này thật rất hài hòa nha....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc