Thiên Đường Quá Xa Nhân Gian Thì Quá Gần - Chương 08

Tác giả: Quất Tử Thụ

Lục Trăn cảm thấy được, aizzz, cậu nói chuyện gì, ở trong đại đội vài năm, nhất là sau khi anh Giai đi, cho dù là chuyện vặt vảnh gì trong đội, mọi người ai cũng mời anh tham dự, cậu nói tôi cũng nghiêm chỉnh một chút, thích chọc người khác một chút, ửng xử tào lao một chút, cũng không cần như vậy chứ!
Lục Trăn suy nghĩ làm sao để cho tên Trần Mặc bí ẩn kia nói nhiều một chút.
"Vậy cô gái đó đang làm gì?" Lục Trăn quyết định bắt đầu chung chung.
"Làm bánh ngọt."
"À... Không sai, công việc tốt, vậy nhìn như thế nào? Có xinh đẹp như chị Giai không?"
Trần Mặc nhớ về bà xã của Trịnh Giai xinh đẹp ngời ngồi, rùi suy nghĩ đến ánh mắt như mèo con của Miêu Uyển, thở dài "Làm sao có thể so sánh với chị dâu được chứ."
"Cũng phải, Trịnh lão Đại đó đúng là vận cứt chó." Lục Trăn lỡ lời.
"Nhưng mà thật ra cũng rất xinh đẹp." Trần Mặc đáp lại một câu không suy nghĩ.
"Ừm, mình nhìn được là được, tính tình ra sao?"
"Rất ngoan." Trần Mặc nghĩ nghĩ "Rất thích nói chuyện, có vẻ hơi dài dòng."
"Tốt rồi." Lục Trăn vỗ đù* "Trần Mặc, thật tinh mắt, tôi cảm thấy cậu nên tìm một người như vậy."
Trần Mặc chần chừ "Cậu thật sự cảm thấy như vậy là tốt hả?"
"Tuyệt đối, cậu nghĩ xem, hai cái pháo đốt ở chung với nhau thì đồng thời nổ chung, hai cái đầu gỗ ở với nhau thì sinh ra tẻ nhạt. Quê tôi có một câu chuyện, một ổ bánh mỳ nối với ổ bánh ngọt, y như cậu bây giờ." Lục Trăn kích động liền nói nhảm, nói liên miên không ngớt, nói xong lau mồ hôi nghĩ thầm, muốn tôi để ý như vậy để làm gì chứ?
Vì thế Trần Mặc lâm vào thế suy nghĩ trầm mặc, Lục Trăn mặc dù nói không đầu không đuôi nhưng lại làm anh tin tưởng rất lớn, bỗng nhiên anh cảm thấy được chuyện này quả thật không sai.
"Trần Mặc?"
"Hử?"
"Tôi nói cho cậu biết, bây giờ các cô gái có tính tình dễ thương, cậu phải dỗ dành một chút, đừng mất hứng rồi không thèm để ý đến người ta...." Lục Trăn dừng một chút "Không phải, cậu mà không cao hứng giống như *** vậy, phải nói là, cho dù cậu có cao hứng hay không, thì cũng đừng nói ra, hiểu rõ chưa? Lời này nói hơi khó nghe... dù sao cậu cũng phải tiếp thu, nghe tôi không có sai đâu."
Trần Mặc ngượng ngùng "Nói như cậu có kinh nghiệm lắm vậy."
"Có kinh nghiệm hơn cậu, không biết phân biệt." Lục Trăn tốn hơi thừa lời mãi.
Trần Mặc hàm hồ nghe theo, Lục Trăn còn muốn nói thêm hai câu nữa, nhưng Trần Mặc đã cúp máy.
Lục Trăn trừng mắt nhìn điện thoại thở phì phì, nghĩ thầm, nếu cậm dám mang bạn gái cậu đến đây, bảo đảm cậu sẽ bị trêu ૮ɦếƭ thì thôi. Tôi, con mẹ nó, thật là tức giận, không nhắc nhở cậu. Khí thì quay về khí, một gương mặt tươi cười thì không thể nào nghiêm được.
Vì thế anh bất đắc dĩ cảm khái: Lục Trăn à Lục Trăn, người ta tìm bạn gái kết hôn sinh con, cậu cao hứng như vậy làm gì? Mắc mớ gì đến mình chứ?
Đúng vậy, lẽ ra là không có liên quan chút gì đến anh, nhưng mà, vẫn không ngăn được mừng rỡ ngây ngất trong lòng.
Lục Trăn do dự cầm điện thoại, hiện ra một loạt số thuộc làu trong đầu, không lý do liền nghĩ đến vẻ mặt đáng đánh của Hạ Minh Lãng nhìn hắn vui vẻ "Cậu xem, loại chuyện này đâu chỉ có mình cậu chứ? Tôi đã nói rồi, bản thân cậu như vậy, cũng không thể nào oán Thượng đế được.
Dựa vào.
Lục Trăn trong lòng bực bội than ngắn thở dài, cúp ống nghe xuống.
"Được rồi, kết thúc công việc." Lục Trăn đứng lên, kêu lớn lên phía ngoài "Hôm nay tâm tình tốt, đi ra ngoài ăn khuya, tôi mời."
"Woa, woa" Hơi thở nóng hổi đều đổ qua, Lục Trăn cảm thấy trong lòng yên ổn trở lại.
Mặc kệ mọi người có chấp nhận hay không, mùa đông vẫn vô cùng náo nhiệt đến đây, trời lạnh, ngược lại lòng người lại nóng, cầm một cái bánh được bao bằng lá, chen lấn đi trên đường, mặt mũi đều bị lạnh mà đỏ lên, nhìn thấy sao cũng lộ ra vẻ vui mừng. Gần đây Miêu Uyển nhiệt tình chiến đấu, cô định ra một kế hoạch chế biến một sản phẩm mới, không sai biệt lắm thì thứ 2 thứ 3 là thời điểm quán không đông khác có thể nghiên cứu cách làm, ăn thử, thứ 3 thứ 4 mở bán thử, thứ 5 thứ 6 định giá, thứ 7 là có thể chính thức lên quầy.
Miêu Uyển kết thúc vòng tuần hoàn vào thứ 7, bởi vì thứ 7 là ngày Trần Mặc sẽ xuất hiện.
Hiện giờ, cứ đúng 9h40 mỗi tối là cô sẽ gọi điện thoại cho Trần Mặc, vừa đúng lúc cô kết thúc công việc trên đường về nhà, lúc mới đầu cô còn cảm thấy ngại ngùng, nhưng từ từ phát hiện Trần Mặc cũng không nói nhiều lắm, vì thể chí có thể đơn phương tác chiến, cũng may Trần Mặc nhanh miệng, lỗ tai lại rất hòa nhã, cho nên đến bây giờ cũng không ngại phiền.
Cô quật khởi nói, đem toàn bộ tình hình gần đây của mình nói ra hết. Nói trong tiệm đùa vui với khách hàng, nói những điều mắt thấy tai nghe mỗi ngày, nói món mới của mình làm ra gần đây được mọi người khen, nói... Trần Mặc à, thứ bảy này anh có đến không? Em mời anh ăn bánh ngọt.
Miêu Uyển trầm mặc, không yên lòng chờ đợi.
Trần Mặc nói "Được"
Miêu Uyển nhìn phòng trọ ở ngay trước mắt, lưu luyến nói tạm biệt.
Mình bị thuần hóa rồi.
Miêu Uyển ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường, cô nghĩ đến nghiên cứu về loài chó của Ivan Petrovich Pavlov*, cô cảm thấy hiện tại chính là mô hình "phản xạ có điều kiện". Mỗi ngày vào lúc 9h đêm cô sẽ bắt đầu chờ mong, ngọt ngào lẫn lo âu, nhìn đám khách rời đi, nhìn kim đồng hồ lách cách đi qua, những người khách quen sẽ trêu ghẹo cô : Cô gái à, gần đây sao cô nhìn chúng tôi tính tiền liền vui vẻ như vậy hả? Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Miêu Uyển cúi đầu cười, trên mặt hồng hồng.
Kỳ thực còn chưa có ăn cơm với nhau, chỉ lắc lắc chuông một cái, con chó đáng thương này đã chảy nước miếng rồi.
Tôi là con chó ngốc, vậy anh là cái gì đây? Miêu Uyển dùng Ng'n t chọc vào hình ảnh trên màn hình di động.
Tôi thích anh, mà anh lại không biết.
Anh nói xem cái này gọi là cái gì?
Anh chính là đồ ngốc đó.
Vì thế con chó ngốc đặt ảnh chụp đồ ngốc ở chiếc gối bên cạnh, làm một giấc mơ có liên quan đến con chó ngốc và đồ ngốc cùng mô hình con chó "phản xạ có điều kiện" của Ivan Petrovich Pavlov.
Trần Mặc biết đây chính là lần hẹn hò đầu tiên trong cuộc đời anh, bởi vì nếu muốn tìm về chuyện trước đây, vậy thì phải đi ngược dòng năm tháng . Mười năm trước? Mười lăm năm trước? Được rồi, không thể không thừa nhận lúc anh ở trung học cũng không phong lưu gì.
Nhưng là lần đầu tiên hẹn hò phải làm cái gì? Ăn cơm, dạo phố, xem phim? Nói thật, đối với chuyện này Trần Mặc cũng rất đau đầu, vì thể có thể lấy nguyện vọng của Miêu Uyển an bày, anh thật cám ơn trời đất quá tốt, tựa như Lục Trăn nói, ai biết con gái bây giờ trong lòng muốn gì? Còn không bằng làm theo lời cô nói. Chẳng qua, Trần Mặc cảm thấy nếu như ở trong tiệm, rõ ràng Miêu Uyển còn phải tiếp những người khách khác, như vậy, anh ngồi đó chờ đợi vô ích thật ngốc. Vì thế, sau khi Trần Mặc nghĩ tường tận, mang theo vài tờ giấy, đánh trước bản nháp chuẩn bị tổng kết cuối năm.
Lần này Miêu Uyển chuẩn bị chiếc bánh Soufflé gồm mứt cam và chocolate, một khối hình tròn nho nhỏ được cắt ra, trên mặt bánh màu vàng, ở giữa thì là chocolate, trang trí trên bánh là hai lá bạc hà. Miêu Uyển dùng một chút R*ợ*u cam brandy làm mùi vị, chiếc bánh mềm mại tinh tế cực kỳ ngào ngạt, bởi vì có hơi ngọt quá, nên đồ uống chung phải là Hồng Trà bá tước.
Miêu Uyển ngồi đối diện Trần Mặc, ánh mắt khẩn trương chờ mong, bỗng nhiên Trần Mặc bản thân mình bị áp lực quá lớn, thật lo lắng nếu như cơ trên mặt không chịu nghe theo lý trí mà tỏ ra biểu cảm không ngon, may mà miếng thứ nhất sau khi bỏ vào miệng, đáy lòng Trần Mặc liền buông lỏng, không cần diễn, thật là cực kỳ ngon.
"Ăn ngon không?"
"Ừm." Trần Mặc gật đầu, *** bánh còn dính lại khóe miệng.
Hu.... Miêu Uyển phát hiện bản thân mình vô sỉ lại đỏ mặt tim đập, thôi, trốn.
Cô vội vàng bỏ lại một câu, ăn ngon là tốt rồi, nhanh như chớp bỏ đi.
Trần Mặc trầm mặc ba giây, tự đáy lòng cảm giác được con gái bây giờ rất kỳ quái, anh cẩn thận ăn sạch bánh ngọt, đem giấy ra bắt đầu viết bản nháp.
Miêu Uyển đi đến giúp anh châm 1 lần trà, hồng trà bá tước đắng nhưng thật ôn nhuận, Trần Mặc phát hiện thì ra đầu lưỡi của anh vẫn có thể thích ứng rất nhiều đồ ăn trên thế giới này, thực ra anh cũng không có nhiều cấm kỵ như tưởng tượng ban đầu của mình.
Ăn tối, nó chính là một vấn đề mà.
Trần Mặc trong lòng phỏng đoán Miêu Uyển hôm nay gọi anh đến đây, chẳng lẽ cũng chỉ là vì muốn mời anh ăn một cái bánh ngọt?
Ăn tối à, ăn tối, mày đúng thật là một vấn đề.
Miêu Uyển nhìn Trần Mặc miệt mài, nghiêm chỉnh viết và viết, cảm thấy, chẳng lẽ hôm nay anh không tính mời mình ăn cơm sao?
Miêu Uyển ngẩng đầu nhìn đồng hồ, Mạt Mạt gõ gõ Ng'n t nhắc cô, muốn làm gì thì làm lẹ đi, bằng không, không cho cậu thay ca, Miêu Uyển hít sâu một hơi, lẻn đến trước mặt Trần Mặc "Trần Mặc, anh đói bụng không?"
Nếu anh đói bụng, cùng lắm thì tôi mời anh ăn tối được không?
Miêu Uyển có chút ít xót xa nghĩ.
"Muốn đi ăn ở đâu?" Trần Mặc ngẩng đầu vui mừng, đóng nắp Pu't lại, nếu em không nói, tổng kết của tôi cũng viết xong rồi.
"Ặc... Chúng ta đi ăn bánh bao thịt dê đi." Miêu Uyển hứng trí bừng bừng đề nghị, vì thế Trần Mặc kinh ngạc hiếm thấy.
Ban đầu, Trần Mặc luôn luôn suy nghĩ xem lần đầu tiên mời bạn gái ăn cơm phải đi đâu, nhưng mà nghĩ nửa ngày cũng không có được kết luận gì, vì thế, anh tính triệt để ủy quyền, tùy cho Miêu Uyển muốn đi nơi nào cũng được. Vì chút nữa không muốn nghèo rớt mồng tơi, buổi trưa khi anh ra khỏi cửa đi rút ATM lấy 500 đồng, sau đó cô nàng vô cùng nhiệt tình nhìn anh nói: Em muốn đi ăn bánh bao thịt dê.
(* 1 đồng Nhân dân tệ = 3200 đồng Việt Nam, tính theo giá tháng 9/2012)
Ý đồ của Trần Mặc muốn tìm trong mắt của cô có chút nói đùa nào không, nhưng mà không có kết quả. Nói cách khác, đó là một thỉnh cầu chân thật, cô thành tâm thành ý muốn để anh mời cô đi ăn bánh bao thịt dê!! Vì thế, Trần Mặc thở dài, nghĩ rằng, được rồi, cung kính không bằng tuân mệnh. Tuy rằng Miêu Uyển luôn luôn được xưng là không phải người địa phương, cho nên muốn ăn món ăn chính tông nhất của bản địa này, cho nên ngụ ý, cô muốn đi ăn những món ăn khi Trần Mặc còn nhỏ đã ăn qua, nhưng Trần Mặc vẫn lái xe đưa cô đến Đồng Thịnh Tường, dù sao hồi nhỏ anh cũng rất thích cửa tiệm này, thật sự hơi thô tục một chút, cũng có chút dơ bẩn, lần trước lúc dẫn Lục Trăn đến đây, anh cũng không dám đặt tay lên mặt bàn.
Nhưng đúng vào giờ cơm, bên trong Đồng Thịnh Đường có tiếng người ồn ào, toàn bộ đều mang khẩu âm khắp đất nước, Trần Mặc chọn 2 cái bánh bao, vốn định chọn một đĩa rau xào, Miêu Uyển giật mình nhìn anh nói, nếu anh sợ ăn không đủ no, em có thể chia cho anh một chút, em ăn một chén cũng không hết.
Trần Mặc nghĩ một chút, cho dù, thật ra rau xào ở đây có chút mắc tiền, cũng không có ngon, mấu chốt là, ăn cũng không ngon.
Hai cái bát, bốn cái bánh bao, mỗi người dùng Ng'n t ngắt bánh bao, Miêu Uyển nói chút nữa anh có việc gì gấp không?
Trần Mặc nói không có.
Vì thế Miêu Uyển cao hứng phấn chấn nói, chúng ta từ từ ăn đi.
Việc bẻ cái bánh này nếu không vội, hai cái bánh bột bắp có thể phải bẻ nửa giờ, trong lòng Miêu Uyển đắc ý, vì sao muốn ăn bánh bao chấm thịt dê? Bởi vì có thể bẻ bánh bao thôi. Tuy rằng hay tán gẫu trong điện thoại, nhưng dù sao cũng không giống bây giờ, một người rõ ràng ở trước mặt, biết nói biết cười.
Bên ngoài trời lạnh, bên trong ấm áp, mùi thịt dê bay khắp Đồng Thịnh Tường, xung quanh bao phủ một tầng khói trắng và hơi nước, có chút mờ ảo, người rất đông, thật náo nhiệt, mọi người lớn tiếng nói chuyện, hai tai nghe đầy khẩu âm phức tạp Đại Giang Nam Bắc. Trần Mặc nghĩ, anh vốn phải không thích như thế này, những năm huấn luyện gần đây đều dạy anh hưởng thụ tịch mịch thế nào, anh có thể ngồi một mình ngây ngốc trên cánh đồng tuyết bát ngát yên tĩnh một ngày một đêm, chỉ vì phân biệt mục tiêu để nả một phát S***g, mà thậm chí mục tiêu đó không nhất định sẽ xuất hiện.
Đối với anh chuyện này từng phi thường thuận buồm xuôi gió, nhưng hiện tại... Anh nhìn Miêu Uyển cười tủm tỉm cúi đầu bẻ bánh, gò má hơi ửng đỏ, ánh mắt cô long lanh, nói một chút chuyện cười cũng không có đề tài trọng tâm gì.
Bỗng nhiên trong lòng Trần Mặc có chút dao động, khói lửa nhân gian, đích thực, thật muốn thay đổi cuộc sống bình thường như vậy.
Bẻ xong bánh rồi, Trần Mặc lấu bát đi múc thêm nước canh, Miêu Uyển nhìn thoáng qua thăm dò, thán phục, sao anh bẻ cái bánh ra từng phần đều như vậy chứ?
Từng khối nhỏ 5mm, tất cả hình dạng cũng không khác nhau lắm, tự Trần Mặc nhìn cũng cảm thấy rất buồn cười, thói quen thôi, tham gia quân ngũ đã lâu, thói quen theo quy tắc làm cái gì cũng phải ngay ngắn chỉnh tề mới hài lòng.
"Nhìn những mảnh em bẻ nhất định ăn không ngon bằng của anh." Miêu Uyển rất hâm mộ.
Trần Mặc ừ một tiếng.
Lúc đem đi nấu xong, Trần Mặc chọn một chén cho Miêu Uyển, mấy viên bánh bao đều nhau, Miêu Uyển nếm một miếng không phải của mình bẻ, đắc ý trong lòng dâng lên. Mình nhìn trúng người đàn ông này, nhân phẩm thật không sai. Cho dù là hạt tiêu, đường tỏi mà Trần Mặc bỏ vào thức ăn, Miêu Uyên thật sự thỏa mãn ăn bánh bao.
Trong mấy ngày tiếp theo, Miêu Uyển luôn tiếc nuối, vì gần đây anh cũng khá bận rộn. Gần đây Miêu Uyển hay thất thần, đổ cái này, thêm cái kia, nướng đại cái nào cũng ra mỹ vị, Mạt Mạt rơi lệ nói : Cô gái à, tên của cô là tình yêu.
Miêu Uyển chỉ cười, lười trả lời nàng.
Cuối năm, trong đội Trần Mặc có cuộc đấu võ, Miêu Uyển có ý tưởng nói em cho anh một đống bánh ngọt làm phần thưởng nha. Trần Mặc cảm thấy cái này cũng không có gì, đồng ý, Miêu Uyên dùng hai hộp giấy lớn bỏ vào 5 cái bánh chocolate, nhưng cô sai lầm không đoán được số người trong đại đội, một đám người trẻ tuổi ngồi ngay ngắn chỉnh tề, vốn là không tính được số binh lính ưu tú nhiều như vậy, cho dù cắt thế nào cũng không đủ, vẫn chừa lại một đám người buồn bã chảy nước miếng.
Có một số chiến sĩ nói ngọt, kêu to cám ơn chị dâu, Miêu Uyển kinh hãi, quay đầu nhìn Trần Mặc, chỉ nhìn thấy anh chuyên tâm nói chuyện với người khác, trên mặt bình bình đạm đạm, không có phản ứng gì, lúc có người muốn ồn ào, chỉ đạo viên liền đứng lên nói chuyện.
Miêu Uyển quay về lôi kéo cánh tay đong đưa của Mạt Mạt: Cậu nói xem hẳn là anh ấy đã biết rồi, đã biết rồi... Anh ấy nhất định biết mình thích anh ấy, bằng không ai lại rãnh rỗi đối tốt với anh ấy vậy chứ. Nhưng mà vì sao anh không có tỏ vẻ gì hết?
Mạt Mạt thận trọng suy xét: "Cậu có nghe nói qua một loại đàn ông ba không chưa? Không chủ động, không cự tuyệt, không chịu trách nhiệm."
Miêu Uyển há hốc mồm "Không thể nào"
"Vậy cậu tìm cơ hội buộc anh ta một chút."
Miêu Uyển cúi đầu do dự không thôi.
Nếu thực là tên ba không, vậy cũng chỉ có thể trách ánh mắt mình đen đủi, nhưng Miêu Uyển thấy Trần Mặc không giống vậy, hoặc là, giá của người đàn ông lớn tuổi rất lớn, làm người ta rất ngại ngùng không dám chủ động, Miêu Uyển nghĩ rằng, chắc có lẽ nên bức anh một chút.
Được thì được, không được thì không được, cho dù cuối cùng không phải là món ăn trong chén của anh, không thành công cũng có thể rút lòng lại được.
Miêu Uyển vạch kế hoạch, cảm thấy bản thân sao lại xót xa vậy?
Miêu Uyển chọn ngày, trước giờ cơm gọi điện thoại đến, đợi một lát không ai nhận, trái tim cũng trở nên lạnh đi. Cũng may trước khi trái tim hạ xuống 0 độ Trần Mặc cũng bắt máy.
"Buổi tối có rảnh không?" Miêu Uyển khụt khà khụt khịt, trong lúc rối rắm quên mặc áo ấm.
"Không." Trần Mặc trả lời rõ ràng.
"À..." Miêu Uyển tuyệt vọng.
"Em có việc tìm anh hả?" Trần Mặc phỏng đoán.
"Ừm" Miêu Uyển gật đầu, cô cảm thấy mình sắp khóc.
"Để anh tìm người giúp anh một chút."
Nước mắt Miêu Uyển bốc hơi thần kỳ trong không khí.
"Bây giờ em ở đâu?" Trần Mặc cầm di động đi tìm Thành Huy.
"Ở ngay cửa đội của anh." Miêu Uyển đi qua đi lại ở ngoài tường đại đội cảnh sát võ trang.
"Vậy em tìm chổ nào tránh gió chờ đi, anh lập tức tới ngay."
Miêu Uyển nhìn di động mình sửng sốt vài giây, thở dài một hơi, sờ sờ ***, nói đúng rồi, Đảng ta quân ta nhiều năm kinh nghiệm giáo huấn cho chúng ta, tất cả phái phản động, đều là hổ giấy. Muốn dũng cảm, có gan, cầm lấy VK lên chiến đấu. Trong báng S***g ra chính quyền.
Miêu Uyển vung hai tay biểu hiện quyết tâm, Trần Mặc từ cửa chạy ra liền nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ đang giơ tay múa chân trong gió.
Thực sự nhiệt tình, ngày lạnh như vậy. Trần Mặc ngàn lần cảm khái.
"Chuyện gì?"
Mặt Miêu Uyển cứng đờ, lúc quay lại đã thu hồi kiêu ngạo, cô dùng đôi mắt đặc biệt chờ mong, đặc biết ủy khuất nhìn Trần Mặc, giọng nói yếu mềm "Hôm nay là sinh nhật em, anh có thể ăn bánh ngọt cùng em không?"
"Hôm nay sinh nhật em à." Trần Mặc ảo não, xong rồi, anh chưa chuẩn bị gì hết.
Hai ngày trước, đội trưởng đại nhân tiền nhiệm của anh gọi điện thoại đến dạy anh, phàm là nàng dâu, đều phải dụ dỗ, hơn nữa quan trọng là phải dỗ có trình độ, cho nên cậu có thể xem nhẹ 362 ngày trong năm, nhưng chỉ có ba ngày, cậu nhất định phải biểu hiện cho tốt, đó là: Lễ tình nhân, lễ giáng sinh, còn có sinh nhật của cô ấy. Dù sao chủ ý của tiểu tử Lục Trăn kia không được việc, nghe tôi là được rồi, tôi có thể nhìn cậu tốt, Mặc tiểu đệ.
Trần Mặc nghĩ, ngài nhìn tôi tốt cũng vô dụng, tôi nhất định lỡ mất cơ hội biểu hiện đầu tiên rồi. Tuy rằng anh cũng không nghĩ đến anh có thể biểu hiện thế nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc