Thích Khách Vô Danh - Chương 44

Tác giả: Dạ Tuyết Miêu Miêu

Thanh hoan như tố.
Ba người rửa mặt xong liền chuẩn bị cáo từ xuống núi.
Tiên ông lại nói: "Các vị đừng vội. Lão phu biết một đường tắt xuống núi, nếu các vị tin lão phu, lát nữa có thể đi theo ta." Ông hơi trầm ngâm, nói tiếp: "Nhưng lão phu có một chuyện muốn cầu Đường chưởng môn." Nói xong ông còn trịnh trọng vái sâu.
Đường Hoan nghiêng người không nhận, nói: "Tiền bối không cần đa lễ. Nếu đủ khả năng, đương nhiên nghĩa bất dung từ."
Tiên ông lại vái thật sâu, nói: "Xin Đường chưởng môn cho phép lão phu đến núi phía sau Đường Môn tế bái một người."
Đường Hoan nghi hoặc nói: "Nói vậy tiền bối hẳn là biết, phía sau núi là cấm địa của Đường Môn, chỉ chôn cất người có quan hệ huyết thống trực hệ, ngay cả người trong Đường Môn cũng không được vào. Lại không biết tiền bối muốn bái tế ai?"
Trên gương mặt vân đạm phong khinh trước sau như một của tiên ông hiện lên vẻ hồi tưởng, lại vẫn mang theo một chút đau khổ ngầm, nói nhỏ: "Đó là Đường Nghi." Ngừng chốc lát ông lại nói: "Việc này nói ra rất dài. Lão phu chắc chắn sẽ nói tỉ mỉ, không để Đường chưởng môn khó xử."
Đường Hoan sốt ruột thương thế của Mạc Hi, với hắn mà nói, xuống núi sớm một khắc cũng là tốt, liền nhận lời nói: "Nếu tiền bối có thể giúp ta mau chóng xuống núi, đương nhiên ngoại lệ."
Tiên ông thấy Đường Hoan đáp ứng, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng.
Ông đưa ba người theo đường tắt đi thẳng xuống núi, chỉ là thế núi hơi hiểm trở. Đường mòn giấu trong rừng rậm tại quần sơn, đường núi dưới chân chỉ rộng cỡ một người đi, bên cạnh là vực sâu vạn trượng, may mà nơi này không có mây mù, tầm nhìn rõ ràng. Tiên ông bước đi như bay ở tuốt đằng trước, thường thả chậm cước bộ chờ ba người. Ba người võ công đều không kém, nhưng vẫn cần bám vào dây leo trên vách đá, để tránh sảy chân.
Bạch vĩ hải điêu từ trong động ra, bay quanh Mạc Hi một vòng, liền lao thẳng lên trời, rất nhanh chỉ còn một đốm đen nhỏ. Mạc Hi biết năng lực của nó, cũng không khác gì tính đồng bộ của vệ tinh, nên không sợ lạc mất.
Bốn người đi vào rừng rậm, tiếng chân rất nhỏ rất nhanh liền biến mất trong gió núi gào thét. Đi tới Thiên Môn động tề ở trên cao, đã có thể nghe thấy tiếng đệ tử Thục Sơn tìm kiếm khắp núi. Mạc Hi ngưng thần nghe một lát, xác định truy binh cách xa, thanh thế cũng không lớn, nhìn Mộc Phong Đình phía sau một cái, khẽ cười nói: "Ít nhiều nhờ trái mai vàng của huynh, nếu không hiện tại người đuổi theo chúng ta không chỉ nhiêu đây đâu."
Mộc Phong Đình cười nói: "Ta đây là có ý tốt giúp bọn họ làm sạch ruột, cũng i như làm việc thiện tích đức."
Mạc Hi lại cười, mới quay đầu, liền thấy Đường Hoan đi phía trước dừng bước, ánh mắt dừng trên người nàng, âm thầm thở dài một hơi, nói nhỏ: "Chính huynh cẩn thận chút, tay ta bị thương, nhưng chân không gãy, không cần lo lắng".
Đường Hoan lúc này mới nhoẻn miệng cười, xoay người tiếp tục đi.
Đoàn người cuối cùng đã bình an xuống núi trước hoàng hôn.
Chân núi ngược lại không gặp đệ tử Thục Sơn nào, có lẽ đã huy động toàn lực, lên núi bao vây tiễu trừ rồi.
Bốn người nhanh đuổi chậm đuổi, lên chuyến đò cuối, lại tìm đến Dạ Bạc ở trọ.
Tiên ông đi trước, tất nhiên là trước tìm chưởng quầy mướn phòng ngủ trọ.
Không ngờ, chưởng quầy vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Ngài đến chậm một bước, nơi này của chúng tôi hôm nay chỉ còn hai gian khách phòng. Ngài muốn bốn gian phòng, không biết các vị khách quan có thể ủy khuất một chút hay không, hơi chen chúc, tạm qua đêm."
Tiên ông còn chưa trả lời, Mộc Phong Đình liền tiến lên nói: "Chưởng quầy có thể linh hoạt không, cái khác không nói, chỉ là chúng tôi còn có một cô nương, xin sắp xếp cho tiện."
Chưởng quầy đánh giá Mộc Phong Đình, lại tùy tay lật lật sổ đăng ký trên quầy, vỗ đầu, vẻ mặt tươi cười nói: "Ai ô, xem trí nhớ của tôi, có bốn gian phòng, già rồi không còn dùng được." Vừa lải nhải cằn nhằn cảm thán, vừa tự mình dẫn bọn họ lên lầu.
Mạc Hi thầm nghĩ: Mộc Phong Đình người này không hổ là chuyên gia đàm phán, đối với chuyện cò kè mặc cả, đối ngoại can thiệp có thể nói là thiên phú dị bẩm.
Mạc Hi vận khí rất tốt, được phân đến một gian thượng phòng. Đã liên tục vài ngày màn trời chiếu đất, thần kinh căng thẳng, đến giờ phút này mới có thể thả lỏng một lát. Kêu thức ăn cùng nước ấm, ăn no rửa mặt xong, liền tắt đèn nghỉ ngơi, rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Hi vì tay bị thương không thể luyện kiếm, dứt khoát ngủ bù, bổ sung thể lực xói mòn mấy ngày nay. Đợi ngủ thẳng đến giờ dưới lầu bắt đầu thết đãi điểm tâm mới đi xuống.
Mộc Phong Đình ba người đã chờ ở sảnh lớn.
Đường Hoan thấy nàng, đứng dậy, nói: "Đói bụng chứ. Muốn ăn gì?"
Mộc Phong Đình không đợi Mạc Hi trả lời, liền trực tiếp gọi tiểu nhị tới, nói: "Mang lên sáu phần những món điểm tâm đặc sắc của quán các người, lại thêm hai phần gân bò ướp tương."
Tiểu nhị nói một tiếng được, vung khăn trắng nhanh như chớp đến phòng bếp lấy thức ăn.
Mộc Phong Đình nói với Mạc Hi: "Trên núi kia chim không đẻ trứng, ngoại trừ thỏ vẫn là thỏ, ăn đến tai sắp dài ra rồi. Chúng ta cũng nên ăn tốt hơn, bồi bổ trở lại."
Mạc Hi gật đầu cười nói: "Đúng vậy, hơn nữa huynh còn đánh mất bình gia vị." Thầm nghĩ: ngươi không phải là người săn tin lỗ tai dài sao, thì ra từ nhỏ đến lớn ăn không ít thỏ...
Mộc Phong Đình cũng cười nói: "Không mất mạng là được."
Mạc Hi thật sâu đồng ý.
Đem lên đầu tiên là bánh bao thịt bò nấm hương nóng hôi hổi.
Đường Hoan luôn thủ lễ, đợi người khác động đũa hắn mới có thể động. Mộc Phong Đình cũng không để ý việc này, gắp một cái bánh bao, để vào bát Mạc Hi, nói: "Cẩn thận nóng. Chờ nguội một chút, cô lại dùng tay trái cầm ăn. Gân bò ướp tương là gọi cho cô, lát nữa ăn nhiều chút, vết thương mới mau khỏi."
Mạc Hi bất đắc dĩ nói: "Cũng không phải khỉ, thứ gì cũng có thể cầm bằng tay. Vẫn là luyện đũa tay trái đi. Ta tự mình gắp."
Điểm tâm lục tục đi lên. Mộc Phong Đình quả nhiên không gắp thay Mạc Hi. Mạc Hi tay trái không linh hoạt, có khi khó tránh khỏi sơ sẩy, Đường Hoan vài lần muốn giúp nàng, đều âm thầm mạnh mẽ nhịn xuống.
Cũng không biết là trùng hợp hay là thế nào, mỗi món ăn đi lên đều đặt trước mặt Mộc Phong Đình. Đợi gân bò ướp tương mang lên, hắn dứt khoát đưa cả mâm đến trước mặt Mạc Hi.
Mạc Hi yên lặng ăn cơm, thấy Đường Hoan luôn nhìn chằm chằm nàng, bản thân ăn cũng không yên lòng, trong lòng thầm than một tiếng: thôi. Cố ý cười hì hì nói với hắn: "Huynh nhìn chằm chằm như vậy, có phải hay không cũng muốn ăn cái này." Vừa dùng tay trái gắp miếng gân bò cho hắn, nhẹ giọng nói: "Cám ơn huynh đi tìm ta." Nàng không phải người không biết tốt xấu, Đường Hoan dọc đường đi tất nhiên cũng màn trời chiếu đất, một thân mệt mỏi. Biết Đường Hoan da mặt mỏng, vừa rồi nói như vậy, hẳn là sẽ cố gắng ăn cơm.
Đường Hoan nhẹ giọng đáp: "Cô không có việc gì là tốt rồi." Ngoan ngoãn ăn gân bò, kế tiếp quả nhiên không hề nhìn nàng, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Tiên ông là người từng trải, trên đường nhìn thần thái ba người, nào có không rõ. Không kiềm được xúc động trong lòng, không khỏi có chút ăn chẳng biết ngon.
Đoàn người ăn xong điểm tâm, liền xuất phát đi về Đường Môn.
Đợi mấy người tiến vào ngoại thành Đường Môn, đã là năm ngày sau.
Ngắn ngủi mấy tháng, ngoại thành đã trở nên phồn thịnh, gọn gàng ngăn nắp. Toàn bộ nội thành đều đang trong công việc trùng kiến khí thế ngất trời, thay đổi hẳn vẻ tiêu điều suy sụp mà lần trước tới đây Mạc Hi nhìn thấy.
Nàng nhất thời đặt chuyện nói đến nhà thuỷ tạ trên đài cao không ngờ thật sự đang xây dựng, một nền đá thật lớn hình cầu thang từ mặt đất mọc lên. Đường Hoan theo ánh mắt nàng nhìn thấy, nhẹ giọng nói: "Chờ \'Mộ Khê đài\' xây xong, có thể lại mời cô đến chứ."
Mạc Hi nghe hai chữ "Mộc Khê", thầm nghĩ: xong rồi, đây là muốn làm lớn mà. Trước cửa Đường Môn tiếng tăm lừng lẫy, không ngờ lại lấy nghệ danh của một sát thủ đi lại trên giang hồ như nàng đến đặt tên. Tuy rằng đời trước nàng cũng rất muốn lấy tên mình đặt cho một vệ tinh hoặc một tòa nhà, một du thuyền xa hoa vân vân, nhưng tiếc rằng không có thực lực này. Đời này mắt thấy có cơ hội thực hiện, nhưng nghề của mình lại không thể gặp người... Đang định cùng Đường Hoan giải thích tính chất công việc của nàng cần bảo trì khiêm tốn, để tránh đứa nhỏ này nhất thời luẩn quẩn trong lòng, lấy tên nàng đặt cho tường thành.
Đường Hoan thấy Mạc Hi không đáp, lại nói: "Lần này chỉ mời một mình cô." Trong lòng mặc niệm: nhân gian ồn ào náo động, ta chỉ cầu nàng có thể ở nơi ta nhìn thấy, một góc yên tĩnh.
Mạc Hi biết hắn là chỉ lần trước đại điển chưởng môn, nàng không từ mà biệt, nói nhỏ: "Chỉ cần huynh sửa tên đài cao, ta liền đúng hẹn." Trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đơn đao đi gặp tổng so với cái gì khách quý đặc biệt trong nghi thức cắt băng khánh thành vẫn tốt hơn nhiều, quang minh chính đại hiện thân quá nhiều lần đối với nghề nghiệp của nàng mà nói sẽ rất nguy hiểm.
Đường Hoan ánh mắt như nước lướt qua dung mạo bình thường của nàng, mềm nhẹ nói: "Không phải tên cô." Ngừng một chút, mới cúi đầu nói: "Là mộ trong tư mộ (tưởng nhớ). Yên tâm đi."
Mạc Hi: "..." Trong lòng thầm than: đứa nhỏ này so với ta nghĩ còn luẩn quẩn hơn.
Đoàn người đến sông đào.
Mạc Hi vốn định, nếu có cơ hội gặp lại Hà Quần Thanh, tốt xấu gì cũng phải hỏi rõ ông ta tặng kiếm có ý đồ gì, nếu ông ta chính miệng thừa nhận lợi dụng mình rắp tâm bất lương, thừa dịp ông ta lương tâm chưa mất vẫn còn chút áy náy, cũng thuận tiện xảo trá bắt chẹt chút bí tịch Thục Sơn, i như bồi thường. Không nghĩ tới, liều thuốc lần trước nàng cho quá mạnh, Hà Quần Thanh vị nhất đại tông sư này tố chất tâm lý không tốt, lại thiếu tinh thần yêu nghề chuyên nghiệp vô tư cống hiến, không ngờ lại vứt bỏ nghiệp lớn đưa đò của ông ta, bỏ gánh mất tích.
Lần này qua sông không dựa vào n người, mà dựa vào máy móc.
Chỉ thấy Đường Hoan từ trong lòng lấy ra cây ngọc tiêu toàn thân xanh biếc, môi mỏng khẽ mở, Ng'n t chậm ấn, một chuỗi âm phù trong khoảnh khắc tuôn ra. Réo rắt như tay phất châu bạc, lúc ẩn lúc hiện như cánh bướm khẽ giương, khi thấp như quyến luyến kể lể, khi cao như tiếng sáo diều. Khi hắn thổi ánh mắt luôn dừng ở Mạc Hi, sau khi thổi xong một khúc, nói nhỏ: "Khúc này tên là <vừa nhìn liền vui>."
Nhân gian nhất kiến, thanh hoan như tố. Trong ngàn vạn người, chỉ đợi nàng một lần ngoái đầu nhìn lại.
Mạc Hi nhất thời yên lặng không nói gì, lát sau mới nói: "Ta mặc dù không thông âm luật, nhưng nghe thấy rất hay."
Đường Hoan thoáng chút ý cười, dịu dàng nói: "Cô thông minh như vậy, muốn biết tự nhiên đều đã biết."
Mạc Hi: "..." Thầm nghĩ: ngươi cũng thông minh như vậy làm gì.
Người bên kia bờ đã sớm được Đường Hoan phân phó, tiếng tiêu vừa qua, xích sắt dưới đáy sông chậm rãi trồi lên mặt nước, giống như giao long xuất thủy, tạo nên một luồng bọt sóng cuồn cuộn, rất là hùng vĩ.
Bốn người bước trên cầu nổi xích sắt qua sông, đều như giẫm trên đất bằng.
Vào khỏi nội thành, Đường Đức đã đợi lâu. Nhìn thấy Mạc Hi, ông không hề vì Loan Tố bỏ đi mà trách cứ, ngược lại phá lệ nhiệt tình đón chào, cười nói: "Mộc cô nương quang lâm Đường Môn, vẻ vang cho kẻ hèn này. Chưởng môn sợ cô nương xảy ra chuyện, cố ý một mình lên Thục Sơn, lão nô mặc dù lo lắng, cũng không thể làm trái ý người. Hôm nay, Mộc cô nương cùng chưởng môn bình an trở về, lão nô rốt cục cũng có thể ngủ yên." Mạc Hi nhất thời không biết nói gì, thì ra người cổ đại cũng trông cậy vào có thể vì ông chủ làm mai mà được thăng chức tăng lương... Trong lòng lại oán thầm một trận: Đường Hoan người này thật có cách mua chuộc thuộc hạ, Đường Đức ngay cả tình địch của n gái mình cũng có thể tươi cười đón chào...
Đường Hoan khẽ ho một tiếng.
Đường Đức hiển nhiên không thể làm quá, vì thế liền bỏ qua, không hề trêu ghẹo. Ông xoay người đánh giá Mộc Phong Đình vài lần, trong lòng âm thầm cân nhắc: không biết người thanh niên trẻ tuổi tướng mạo đường đường này cùng Mộc cô nương có quan hệ gì, xem ra tứ thiếu tránh không được một trận đau đầu. Đợi nhìn đến tiên ông, ông hơi ngẩn ra, lập tức thu liễm, cười nói: "Các vị đều là khách quý của Đường Môn. Có gì phân phó cứ việc mở miệng là được." Liền mang theo bọn họ nhất nhất ân cần an bài nơi ở. Chỉ là tiên ông cùng Mộc Phong Đình đều bị an bài đến Vân Hà Đài, riêng Mạc Hi như cũ vào ở Sùng Diêu Đài, chỉ cách Thanh Huy Các vài bước. Khách liền tùy chủ, Mạc Hi đương nhiên không thể nào bắt bẻ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc