Thích Khách Vô Danh - Chương 29

Tác giả: Dạ Tuyết Miêu Miêu

Vua phi hành.
Cứ như thế đã yên ả trôi qua mười ngày hành châm vấn dược.
Mỗi ngày Tiết Đồng đều tự chế nước thuốc, thì ra theo tiến trình châm cứu, mỗi vị thuốc đều có gia giảm thêm bớt.
"Tiết thần y, thất bảo cùng giường điền ngọc này thực sự có diệu dụng như ông nói sao?" Đại khái là vì thời gian còn ngắn, nên Mạc Hi chưa cảm nhận được nhiệt độc khó kiềm chế trong cơ thể.
"Lão phu vì cô nương thi châm thời gian không lâu, cô nương tự nhiên chưa thể nhận ra diệu dụng của giường ngọc này."
"Khi Hà chưởng môn đả thông hai mạch nhâm đốc cũng dùng cùng loại giường ngọc hổ trợ sao?"
"Đúng vậy, Hà chưởng môn tự mình tìm hiểu khắp thiên hạ mới tìm được một tảng đá lớn ở đáy hồ, tảng đá này có tên là Sơn Lưu Thủy, là ngọc thạch trải qua thác nước bào mòn bị chuyển tới thượng du sông mà hình thành nên. Nhưng ngọc thạch của Hà chưởng môn không tinh tế hoa mỹ bằng giường ngọc ở nơi này."
Hai canh giờ sau, Mạc Hi ngâm thuốc xong, thấy Loan Tố đẩy cửa mà vào, trong khay gỗ lim trên tay có hai tá áo lót (lớp áo trắng mỏng ở trong) lụa xếp chỉnh tề.
"Mộc cô nương, đây là áo chế bằng tơ sống (tơ tằm nguyên chất). Khí nóng trong cơ thể cô nương ngày càng nặng, áo lót này có thể trì hoãn một phần."
"Cám ơn cô, Loan Tố." Nàng tiếp nhận dùng ngón tay sờ thử, quả nhiên trơn bóng như băng mềm mại như nước.
Đợi Loan Tố rời khỏi, Mạc Hi lại giở <Thích khách liệt truyện> ra đọc giết thời gian. Lại nói sau khi Ngô vương Hạp Lư lên ngôi, con trai vua Liêu là Khánh Kị trốn đến nước Vệ. Khánh Kị người này thật là giỏi, tay có thể bắt chim bay, bước đi có thể ngăn mãnh thú, thoăn thoắt như thần, vạn phu không địch được, ở nước Ngô được xưng là đệ nhất dũng sĩ. Hắn ở nước Vệ chiêu binh mãi mã, chờ thời cơ vì cha báo thù. Hạp Lư sau khi biết được việc này cơm nước không màng, ngày đêm suy nghĩ trừ bỏ mối họa lớn trong lòng này. Vừa vặn Ngũ Tử Tư tìm được một tráng sĩ. Người này tên là Yêu Ly. Mạc Hi xem đến đây không khỏi thở dài, như thế nào hai người đều bị Ngũ Tử Tư lòng dạ đen tối chuyên săn người lừa dối chứ. Trải qua bàn mưu tính kế, Yêu Ly quyết định sử dụng đệ nhất khổ nhục kế. Một ngày nào đó Yêu Ly ở hoàng cung cùng Hạp Lư đấu kiếm, cố ý dùng kiếm trúc đâm bị thương cổ tay Hạp Lư, lại dùng kiếm thật chặt đứt cánh tay phải của mình, đến nước Vệ tìm Khánh Kị nương tựa. Yêu Ly đi rồi, Hạp Lư còn y kế *** vợ hắn. Khánh Kị thăm dò biết được, liền rất tin tưởng Yêu Ly, coi là tâm phúc, giao hắn huấn luyện binh lính, cùng tính kế khởi sự. Ba tháng sau, Khánh Kị xuất chinh nước Ngô, cùng Yêu Ly ngồi chung một chiến hạm. Yêu Ly thừa lúc Khánh Kị ở đầu thuyền chè chén, nhờ ánh trăng sáng dùng tay còn lại mạnh mẽ đâm Khánh Kị, xuyên tim, thấu ra ngoài lưng. Khánh Kị vô cùng kinh ngạc xách ngược Yêu Ly, dìm đầu vào nước ba lần, sau đó đặt Yêu Ly lên đầu gối, mỉm cười nói: "Thiên hạ lại có dũng sĩ dám cả gan đâm ta!" Lúc này vệ binh đi theo giơ đao lên muốn giết Yêu Ly, Khánh Kị lắc đầu nói: "Đây là dũng sĩ thiên hạ, làm sao có thể trong một ngày ૮ɦếƭ hai dũng sĩ của thiên hạ! Vẫn là thả hắn về nước, thành toàn cho hắn đi!" Nói xong, ném Yêu Ly trên boong thuyền, bản thân tự tay rút đoản mâu đâm thủng thân thể ra, máu chảy như trút mà ૮ɦếƭ ngay tại chỗ. Nhóm vệ sĩ của Khánh Kị theo di mệnh cũng không làm khó Yêu Ly. Nhưng Yêu Ly cảm thấy mình từ nay về sau sẽ không được hậu thế dung tha, liền đâm đầu xuống nước tự sát, lại bị thủ hạ của Khánh Kị vớt lên, ૮ɦếƭ không thành. Sau khi Yêu Ly về nước, Hạp Lư ở kim điện khánh phong Yêu Ly. Yêu Ly từ chối không nhận, nói: "Tôi giết Khánh Kị, không vì chức vị, mà là vì sự bình yên của nước Ngô, cho dân chúng có thể an cư lạc nghiệp. Tôi ngay cả thân thể của bản thân cũng không yêu quý, thậm chí ngay cả tánh mạng thê tử cũng bỏ ra, chẳng lẽ tôi còn để ý tiền tài cùng tước vị sao?" Nói xong tự vẫn tại kim điện. Mạc Hi trong lòng cười lạnh không ngừng, theo nàng Khánh Kị mới thật sự là dũng sĩ, người này có thể mỉm cười chịu ૮ɦếƭ, có thể lấy lòng dạ anh hùng thưởng thức anh hùng mà buông tha Yêu Ly, quả thật rất đàn ông. Nhưng bá nghiệp thiên thu không dung được người có lòng dạ rộng rãi thẳng thắn như Khánh Kị. Chính là cái gọi vô độc bất trượng phu (không độc ác không phải là đàn ông). Chân chính có thể thành bá nghiệp là dạng như Ngũ Tử Tư, Hạp Lư. Mà trong câu chuyện này thảm nhất không ai khác ngoài thê tử Yêu Ly. Yêu Ly chặt tay giết vợ có Tư Mã Thiên vì hắn viết truyện dương danh, nhưng có người nào nhớ rõ thê tử Yêu Ly là ai. Ngươi muốn tỏ ra anh hùng thì tự đi mà làm, có liên quan gì với một người phụ nữ đâu! Ngươi thì ૮ɦếƭ nặng tựa thái sơn, vợ ngươi có làm gì mà phải chịu tội. Nam nhi thiên hạ hoặc để mỹ nhân loạn giang sơn, như Điêu Thuyền, hoặc dùng chính thê tiến hành khổ nhục kế, như vợ Yêu Ly, kết quả là, máu mỹ nhân huyết tế con đường đế vương, xương khô của hồng nhan trải đầy vạn dặm giang sơn cẩm tú của nam nhi. Vì sao lại thế! Mạc Hi kẹp lá đỏ vào sách, đến thư phòng Đường Hoan tìm sách khác đọc. Ánh mắt quét đến <Đốt hương kỉ yếu>, không khỏi hiểu ý cười một tiếng, rút ra đọc. Tùy tay lật, đến một trang giấy hoa lan có chút ố vàng:
Tiền trần ảnh sự giai như huyễn, (Chuyện quá khứ đều là ảo ảnh,)*
Thanh sơn chích nhận bạch vân trù. (Núi xanh chỉ nhận mây trắng làm bạn.)
Chí kim thượng tiện ca sa khách, (Khách xưa đến giờ vẫn ước áo cà sa,)
Trúc trượng mang hài nhậm viễn du. (Trượng trúc giày cỏ tùy ý đi xa.)
Thủy nhân hữu tính sơn nan chuyển, (Nước vì có tính núi khó chuyển,)
Nhẫn tương nhãn sự hạ mi đầu. (Chịu đau đem chuyện xưa bỏ ra đầu.)
Túng nhiên quế phách đô viên khuyết, (Ngay cả vầng trăng còn có lúc tròn khuyết,)
Huống phục bình tung bất khứ lưu? (Huống hồ bèo trôi không ở lại?)
*Mọi người thông cảm, ta không có khả năng dịch thơ, mà hai bài này chắc đều của tác giả nên không tìm được bản dịch thơ T^T.
Bài này đại khái là lời tâm sự của một cô gái yêu đơn phương một người chỉ thích tu đạo, nên cô gái quyết định cắt đứt tình cảm này.
Bài thơ này không có kí tên, chữ viết thanh lệ, xác nhận là nữ tử viết.
Theo sát phía dưới là một bài <Túy thái bình>, chữ viết ý vị thư giãn, thanh tú phóng khoáng.
"Tình cao ý chân, mi trường tấn thanh. Tiểu lâu minh nguyệt điều tranh, tả xuân phong sổ thanh. (Tình cao ý thật, mày dài tóc mai xanh. Trên lầu nhỏ trăng sáng phối đàn tranh, viết mấy dòng vào gió xuân.)
Tư quân ức quân, hồn khiên mộng oanh. Thúy tiêu hương noãn vân bình, canh na kham tửu tỉnh." (Nhớ chàng tưởng chàng, hồn mộng quấn quýt. Giường êm hương ấm không yên, đêm khuya càng khó tỉnh R*ợ*u.)**
- Tuyệt. (Đường Tuyệt)
** Bài này là Đường Tuyệt (cha Đường Hoan) viết, mượn lời của cô gái trên, nói về tình cảm của cô gái, đồng thời cũng bày tỏ sự thông cảm của mình với cô gái kia.
Phượng hoàng *** trọng sinh: Theo truyền thuyết, phượng hoàng là loài chim bất tử, khi già nó sẽ tự bốc cháy, rồi từ đám cháy trọng sinh trở lại thành chim non.
Mạc Hi đọc qua hai lần, có chút hiểu. Lại lật lật sách, không phát hiện gì nữa.
Trở lại phòng khách đã thấy Đường Hoan về đến, đang cầm một quyển sách đọc, Mạc Hi chỉ thoáng nhìn qua vài dòng "Đựng trong đĩa, hong khô bằng lửa nhỏ, lấy đĩa đã được sấy khô ra khỏi lửa", Đường Hoan liền đem sách để vào trong ngăn kéo của án thư, đứng lên mỉm cười nói: "Muốn ra ngoài một chút không, ta mang cô đến sau núi tản bộ."
Mạc Hi vui vẻ đáp ứng.
Núi phía sau Đường Môn vì là mộ viên các đời, thường ngày tất nhiên là cấm địa với người bình thường.
Lúc này hai người đang đi chầm chậm bên cạnh diêu hà dưới vách núi. Bỗng nhiên, Mạc Hi phát hiện một con chim ưng toàn thân màu xám tro nhạt, đuôi trắng như tuyết, ưng non ước chừng lớn cỡ hai con thỏ, đang hấp hối ngã trên bãi cát dưới vách núi đen, liền đi qua ngồi xổm nhìn kĩ, phát hiện phần lớn xương cánh của nó đều bị bẻ gãy.
Đường Hoan ở bên cạnh nói: "Loài ưng này tên là bạch vĩ hải điêu (đại bàng biển đuôi trắng). Chính là loài bay nhanh nhất trong các loài ưng, có mỹ danh vua phi hành. Hung mãnh giỏi săn bắt, lại rất có khả năng chịu đói, có thể liên tục bốn mươi lăm ngày không ăn. Vì lông đuôi có hình đinh, lại thuần sắc trắng, nên được gọi như thế."
Mạc Hi gật gật đầu, muốn đi tiếp. Đường Hoan lại nói: "Vẫn là cô nương hiểu rõ hơn. Lúc Hoan còn nhỏ từng gặp một con ưng non bị gãy cánh, liền động lòng trắc ẩn, mang nó về cứu trị nuôi nấng. Nhưng sau lại phát hiện con ưng được nuôi lớn kia nhiều nhất chỉ bay cao khoảng tòa nhà liền té xuống. Hai cánh dài hơn nửa trượng ngược lại trở thành gán***."
Mạc Hi nhìn hắn mỉm cười, lắc đầu nói: "Nguyên nhân trong đó, ta cũng không biết."
Đường Hoan hơi sửng sốt, giải thích: "Ưng con sau khi sinh được mấy ngày, liền phải chịu sự huấn luyện tàn khốc của ưng mẹ. Dưới sự trợ giúp của ưng mẹ, ưng con không bao lâu đã có thể một mình bay lượn, nhưng đây chỉ là bước đầu tiên. Bước thứ hai, ưng mẹ mang ưng con tới chỗ cao, là ngọn cây hoặc vách núi đen, sau đó đẩy chúng xuống, có ưng con vì nhút nhát mà bị ưng mẹ ném ૮ɦếƭ. Bước thứ ba, nếu ưng non bị ưng mẹ đẩy xuống vách núi mà có thể thuận lợi bay lên sẽ phải trải qua một khảo nghiệm cuối cùng, phần lớn xương cánh của chúng nó sẽ bị ưng mẹ bẻ gãy, sau đó lại đẩy từ chỗ cao xuống. Bước cuối cùng này nhìn như "tàn nhẫn", cũng là mấu chốt quyết định tương lai ưng con có thể bay lượn trên bầu trời hay không. Xương cánh chim ưng có khả năng tái sinh rất mạnh, nhưng chỉ sau khi bị bẻ gãy vẫn cố nén đau không ngừng vỗ cánh bay lượn, khiến cánh không ngừng thông máu, mới có thể không lâu sau liền khỏi hẳn, mà cánh sau khi khỏi hẳn liền giống như phượng hoàng *** trọng sinh, trở nên càng mạnh mẽ. Nếu qua không được cửa này, ưng con cũng liền mất đi cơ hội duy nhất, vĩnh viễn vô duyên với trời xanh."
Mạc Hi gật gật đầu, nói: "Thì ra là thế. Tứ thiếu lúc nhỏ khi cứu trị ưng non có lẽ bởi vì đồng bệnh tương liên (cùng cảnh ngộ cho nên đồng cảm), nay chấp chưởng Đường Môn, có thể nói là bay đến tận trời cao." Xem phân thượng mỗi ngày đều được ăn ngon, nói vài lời tán dương cũng không tốn tiền. Huống chi Đường Hoan quả thật giống hùng ưng nhịn đau vỗ cánh *** tái sinh.
Đường Hoan nói: "Cô nương tán thưởng."
Mạc Hi thấy hắn vẻ mặt thản nhiên, khen hắn cũng không cảm kích, nhưng cũng không để trong lòng, vẫn đi về phía trước.
Hầm ưng
Hôm nay, Đường Hoan mang về một con chim hình thể cực lớn, là bạch vĩ hải điêu, nhưng không phải con mấy ngày trước gặp qua. Con chim này thật không may, vừa trải qua đẫm máu trọng sinh mới có thể vỗ cánh trời xanh, liền bởi vì tham ăn mà rơi vào ma trảo của Đường Hoan. Lại không biết thằng nhãi này vì sao nổi lên ý niệm thuần ưng trong đầu.
Cứ như thế liền hùng hổ lao vào giai đoạn đầu trước khi thuần ưng. Đường Hoan quả nhiên am hiểu sâu đạo lý muốn được trước hết phải cho đi, mật ngọt tới trước, đút cho ưng ăn ngon, khiến nó giống như quả bóng bơm đầy hơi, không tới mấy ngày liền mập mạp cường tráng. Nhưng lúc này mỡ ưng chỉ là mỡ dư, muốn thành công phải lấy ra, biến thành cơ bắp mới có sức mạnh. Lúc này cần cho ưng giãn mỡ, chẳng những không cho ăn cơm, còn phải rửa ruột cho nó.
Rửa ruột xong lại dùng nước ấm tắm rửa cho ưng, khiến nó đổ mồ hôi. Mạc Hi thấy Đường Hoan vì tự mình tắm rửa cho nó, đầu, mặt, tóc, quần áo đều bị nước bắn tung tóe ướt hết, thành soái ca chuột lột, không còn tiên tư gì nữa, nhất thời vui sướng khi người gặp họa, ở bên cạnh nhìn đến hưng trí ngẩng cao, thầm nghĩ: phúc lợi của người vây xem thật đúng là cao a.
Đường Hoan thấy nàng vẻ mặt cười nhạo, khóe miệng mỉm cười, nói: "Con ưng này tính hoang dã, vuốt mỏ đều bén nhọn. Vì thông cảm cô tạm mất võ công mới không gọi cô đến gần, cô ngược lại còn cười ta."
Mạc Hi cười hì hì trả lời: "Là ta không biết lòng tốt của huynh."
Đường Hoan thấy nàng mấy ngày liền vì chịu đủ khổ châm cứu mà hơi suy sụp, không khỏi lại cười.
Ưng bị luân phiên ngược đãi, mệt mỏi tới cực điểm, chân xoay hai vòng, liền bổ nhào xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Lúc này Đường Hoan giống như lao đầu (người canh giữ nhà lao) khi thẩm vấn hắt nước lạnh vào phạm nhân, bưng chậu nước lạnh đổ lên đầu ưng. Quả nhiên thấy nó từ từ tỉnh lại, đang trợn trắng, đã bị Đường Hoan cho uống nước trà.
Như vậy giằng co mấy ngày, cuộc giải phẫu không cần đao này liền đại công cáo thành, ưng nhanh chóng giảm béo thành công, tình cảnh bi thảm kia cơ hồ là đói chỉ còn da bọc xương, giống như *** phiện vậy, ánh mắt ảm đạm, bước đi loạng choạng, một chút tinh thần cũng không có. Đường Hoan thằng nhãi này liền quăng đến một câu "Những ngày gần đây Hoan bận rộn công việc trong môn, cô nương lại khá rảnh rỗi, chuyện thuần ưng kế tiếp phải làm phiền." Thản nhiên đem nhiệm vụ hầm (luộc, nấu) ưng ném cho Mạc Hi.
Mạc Hi nhìn con bạch vĩ hải điêu ủ rũ trước mắt rốt cục cũng yên tĩnh lại, bèn chảy một chút nước mắt cá sấu. Đồ của tên nhóc Đường Hoan này có thể ăn bậy sao. Cô nương ta bị hắn hạ độc một phen, đến nay vẫn còn nơm nớp lo sợ đây.
Trong lòng nghĩ như vậy, tay lại đang thông đồng làm bậy cùng Đường Hoan: nắm chân con ưng buộc lên cột. Nếu là thời hiện đại, hiệp hội bảo vệ động vật nhất định sẽ tìm nàng làm phiền, đây chính là ác điểu, động vật bảo hộ cấp một của quốc gia đó, lại bị nàng chà đạp như vậy. Phòng dùng để thuần ưng này phi thường rộng thoáng, ban đêm cũng đèn đuốc sáng trưng, chính là vì không cho nó ngủ. quá trình thuần phục cực kỳ vô nhân đạo, giống như thẩm vấn phạm nhân vậy, oanh tạc liên tục bảy mươi hai giờ.
Chuyện cực kỳ tàn ác như thế, Mạc Hi tiếp nhận ba ngày. Hôm nay nàng đi vào, con bạch vĩ hải điêu kia liền ủy khuất vạn phần hướng về phía nàng gục gặc đầu. Mạc Hi thấy nó rốt cục cũng đồng ý cúi đầu, cười hì hì nói: "Đồ súc sinh ngươi, nếu sớm chịu thua có phải đỡ chút đau khổ *** hay không a." Vì thế liền ấn theo lời Đường Hoan dạy, đem phần đuôi cùng mười sáu sợi lông trắng dùng để điều chỉnh cất cánh, phanh lại, lướt đi, hạ xuống cùng bắt mồi, dùng một sợi dây độ căng dãn thích hợp buộc lại. Như vậy vừa có thể cho nó bay, lại có thể phòng ngừa nó vượt ngục trên không. Sau đó Mạc Hi đeo miếng bịt mắt cho nó, bên tai nó lại dùng một loại còi tần số thổi đi thổi lại nhiều lần, cho nó nhớ kĩ, mới mang nó ra ngoài hóng gió.
Trên sân huấn luyện đã chuẩn bị sẵn thỏ, bồ câu được buộc bằng dây thừng. Mạc Hi thấy tất cả đã được sắp xếp, liền tháo bịt mắt của chim ưng xuống, cho nó đi bắt vật săn. Con súc sinh này quá đói, như hung thần ác sát liều mạng bắt mồi, ăn đến bụng tròn xoe mới nửa bay nửa nhảy trở về bên chân Mạc Hi, giống như tranh công cọ cọ ống quần nàng.
Mấy ngày kế tiếp Mạc Hi liền cho nó đi săn nhưng không cho nó ăn đến miệng, lặp lại nhiều lần như thế, đến cuối cùng mới cho nó được như ý. Trong quá trình này nàng dần dần tháo mấy sợi lông chim ra, cho đến cuối cùng tháo toàn bộ ra. Như thế trải qua nửa tháng, dưới sự huấn luyện của Mạc Hi, con ưng này đã hoàn toàn có thể căn cứ theo những tiếng còi khác nhau để thực hiện các động tác cất cánh, đi săn, triệu hồi vân vân. Vả lại Mạc Hi vừa triệu hồi, súc sinh này sẽ tự động nhanh chóng từ trên cao lao xuống trở về, hấp ta hấp tấp ăn thức ăn Mạc Hi chuẩn bị cho nó.
Hôm nay, Đường Hoan, Mạc Hi hai người dùng cơm trưa xong, liền đi thả ưng.
Mạc Hi vừa thổi còi, nó tựa như mũi tên bắn vào trời xanh, xoay quanh một vòng sau lại bay càng ngày càng cao, dần dần chỉ còn một chấm nhỏ.
Đường Hoan nhìn nàng ngẩng đầu nghiêng mặt, hòa nhã nói: "Nó rất thích cô đó, nay ngay cả ta đút ăn nó cũng vênh váo."
"Có lẽ do ta đối với nó ác nhất." Mạc Hi hì hì cười.
"Khi cô nương rời đi hãy mang nó theo, nếu để lại đây, nó sẽ bướng bỉnh, không ăn không uống đến ૮ɦếƭ đói."
Mạc Hi không đáp, lại nói: "Tịch Nhi ở Kim Lăng liền nhờ Đường Môn chiếu cố. Nghe cách nói của đứa nhỏ này hình như đã từng đi học, không biết vì sao gia đạo sa sút, mới nghèo túng đến mức này."
"Chuyện của Tịch Nhi Lục Vân sẽ sắp xếp thỏa đáng, huống chi Đường Môn vốn thu dưỡng cô nhi để tài bồi, cô nương không cần lo lắng. Nhưng mà cô bé này đối với cô nương có chút không muốn xa rời, có lẽ sẽ càng muốn đi theo cô hơn."
Mạc Hi lại mỉm cười, lắc đầu nói: "Cuộc đời này ta sẽ không gánh vác thứ gì ngoại trừ tính mạng mình."
Nữ hài tử mười mấy tuổi trước mắt này đứng trong một mảnh chiều thu ánh vàng nhạt, cười như băng tuyết mới tan, giọng nói như gió xuân ấm áp thổi qua, lại nói ra một câu như thế.
Đây không phải là lần đầu tiên Đường Hoan thấy nàng cười, nhưng hắn bỗng cảm thấy bệnh tim đập nhanh đã khỏi hẳn nhiều năm lại tái phát, một cảm giác đau đớn kịch liệt đột nhiên xẹt qua trái tim. Mạc Hi cũng đã xoay người đi về phía trước, hiển nhiên không chú ý tới Đường Hoan đang nắm chặt hai tay giấu trong tay áo.
Nàng là một hùng ưng muốn có đôi cánh có thể bay cao tận chân trời, mà không phải ưng non cần một đôi cánh ôm ấp ấm áp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc